“Ông Viên, mục tiêu của các ông từ lúc bắt đầu tới giờ chính là vợ của chủ soái Bắc Lương, Khương Vy Nhan đó sao?”
Xích Diệm Vương cũng không hề ngốc, lập tức hiểu được ý của người đó.
Ông Viên cười một cách thản nhiên, gật đầu nói: “Đúng vậy, mục tiêu của nhà họ Viên từ lúc bắt đầu đến giờ chính là cô gái Khương Vy Nhan đó!”
“Không thể ngờ rằng chồng của Khương Vy Nhan này lại chính là chủ soái trước đây của Bắc Lương!”
“Càng khiến nhà họ Viên tôi không ngờ được là chủ soái Bắc Lương này lại chính là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó!”
Nói đến đây, khóe mắt ông Viên hiện lên một tia sát khí!
Chuyện này nhà họ Viên cũng vừa mới biết cách đây không lâu, khi hay tin, tất cả các tầng lớp của nhà họ Viên kể cả năm vị trưởng lão đều bị chấn động!
Tên tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó vẫn còn sống sót, không chỉ vậy còn sống rất tốt, trở thành vua Bắc Lương của Hoa Quốc uy danh lừng lẫy!
Năm đó sau khi nhà họ Tiêu bị diệt vong, nhà họ Viên đã từng điều tra nhân khẩu còn sót lại của nhà họ Tiêu, nhưng cuối cùng lại nhận được tin tức không còn một ai sống sót.
Cho tới gần đây, phía bên Viên Lãng truyền tới tin tức mới, nhà họ Tiêu vẫn còn người sống sót, nhưng chỉ là một tên vô dụng, trở thành thành rể ăn bám nhà họ Khương!
Ban đầu nhà họ Viên không quá coi trọng chuyện này, dù sao cũng chỉ là một tên vô dụng, cũng không có gì đáng lo ngại cả.
Mãi cho tới gần đây, ba gia tộc lớn khác tổ chức cuộc họp bí mật với nhà họ Viên mới biết được, những mảnh giấy về ‘Thiên Sơn Thư Lục’ chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể giải đáp được.
Vì vậy, nhà họ Viên đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức để điều tra lại về chuyện nhà họ Tiêu, cuối cùng bọn họ lại điều tra được thông tin liên quan đến Tiêu Chính Văn và nhà họ Tiêu trước đây đều là giả, có người cố ý gài bẫy bọn họ!
Sau đó bọn họ điều tra được Tiêu Chính Văn này lại chính là chủ soái Bắc Lương!
Còn Khương Vy Nhan là vợ của anh!
Tuy nhiên Tiêu Chính Văn này cũng khá cẩn thận, không hề để lộ thân phận thật sự của mình trước công chúng, chắc là cũng đã có chuẩn bị.
Hôm đám cưới, những người tham gia hôn lễ biết được về thân phận thật sự của Tiêu Chính Văn nhưng đều bị cảnh cáo nghiêm ngặt không được phép tiết lộ ra ngoài.
Đây đối với nhà họ Viên là một chuyện tốt.
Bởi vì như vậy thì nhà họ Viên mới có thể âm thầm làm nhiều chuyện trong bóng tối.
Lúc này, Xích Diệm Vương nghe xong lời của ông Viên, sắc mặt sầm xuống.
Hắn đã biết chuyện Tiêu Chính Văn chính là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó từ lâu rồi, chỉ là hắn không biết, nhà họ Viên và nhà họ Tiêu lại có mối hận thù như vậy.
Trầm mặc một lúc, Xích Diệm Vương hỏi: “Vậy ông Viên muốn làm như thế nào? Nếu như để vua Bắc Lương biết chúng ta bắt vợ của cậu ta, cậu ta sẽ lật tung cả chiến khu và Long Kinh này lên, thậm chí nhà họ Viên cũng khó lòng thoát được”.
“Ha ha!”
Ông Viên bật cười lớn, nói với Xích Diệm Vương: “Xích Diệm Vương, ông là chủ soái hiện giờ của chiến khu Bắc Lương, nắm trong tay hai trăm năm mươi vạn binh lính Bắc Lương, ông còn sợ một chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm sao? Hơn nữa, còn có nhà họ Viên tôi đứng sau chống lưng cho ông, chẳng lẽ có ai dám động vào ông à? Ông cứ yên tâm đi, chuyện này, chúng tôi đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi. Chúng tôi sẽ chọc tức Tiêu Chính Văn, khiến hắn điên lên, mất hết lý trí, ra tay với ông hoặc nhà họ Viên tôi, vậy thì chúng ta sẽ có cớ để hành động rồi! Đến lúc đó, bắt tên Tiêu Chính Văn ấy dễ như trở bàn tay ấy mà!”
“Đừng quên ở đây Long Kinh, là địa bàn của Thiên Tử! Tiêu Chính Văn hắn dù có lợi hại thế nào nhưng nếu dám ở đây làm loạn thì chắc chắn là tội chết!”
Nói xong, trong mắt ông Viên lóe lên một tia hung ác!
Xích Diệm Vương lại tỏ ra lo lắng.
Tiêu Chính văn là chủ soái tiền nhiệm của Bắc Lương, chẳng lẽ lại dễ dàng bị khống chế như vậy sao?
Không biết vì sao hắn có cảm giác, lần này sẽ gây ra một trận mưa to gió lớn!
Tuy nhiên việc đã đến nước này, Xích Diệm Vương cũng không còn đường lui nữa.
Hắn lập tức nói với thiếu tướng bên cạnh: “Dắt người đến khách sạn của đại biểu Hội doanh nghiệp Tu Hà, cậu biết nên làm gì rồi đấy”.
Vị thiếu tướng đó nhận lệnh, lập tức xoay người rời khỏi biệt thự.
Rất nhanh sau đó, Long Kinh truyền ra tin tức, tại Hội giao lưu doanh nghiệp lần này, đoàn doanh nghiệp đại biểu của Tu Hà dám giấu súng và thuốc cấm trong khách sạn nên đã chính thức bị quân khu bắt giữ.
Bên cạnh đó cũng truyền ra tin tức, tổng giám đốc của công ty TNHH Na Na Khương Vy Nhan của đoàn đại biểu doanh nghiệp Tu Hà đã đánh cắp bí mật quân khu và bí mật quốc gia nên bị bắt giữ và điều tra nghiêm ngặt!
Tin tức này truyền ra ngoài đã chấn động cả Long Kinh!
Người bình thường mặc dù không biết Khương Vy Nhan là ai, nhưng các lãnh đạo cấp cao của Long Kinh đều biết về thân phận của Khương Vy Nhan!
Đặc biệt là Long Các đã nổi lên một cơn thịnh nộ ngút trời!
“Hoang đường! Rõ ràng là hoang đường! Đánh cắp bí mật quân khu và quốc gia? Tội lớn tày trời này lại có thể tùy ý đổ lên đầu một người phụ nữ! Lại còn là vợ của chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm! Đám ngu xuẩn này rốt cuộc muốn làm gì?”
Trong phòng họp của Long Các, Tần Hán Quốc nổi trận lôi đình, đập mạnh xuống bàn, tức giận hét lớn: “Lập tức điều tra xem là chiến bộ nào bắt đoàn đại biểu doanh nghiệp Tu Hà, điều tra xem là ai dám đổ tội danh này lên đầu Khương Vy Nhan!”
“Vâng!”
Một sĩ quan lập tức trả lời, vội vàng chạy ra khỏi phòng họp!
Cho đến khi chạy ra khỏi phòng họp, vị sĩ quan đó mới dám thở phào một hơi!
Vừa nãy bầu không khí trong phòng họ thật sự quá bùng nổ rồi!
Anh ta chưa từng thấy các vị các lão của Long Các tức giận như vậy bao giờ!
Mà lúc này, trong phòng họp, Tần Hán Quốc vẫn chưa nguôi giận, quay người nhìn Giang Vạn Long, hỏi: “Giang Lão, đến lúc nào rồi mà ông còn có tâm trạng ngồi đây? Chuyện này nếu như để thằng nhóc ấy biết được, nó lại chẳng lật tung cái Long Kinh này lên ấy chứ!”
Giang Vạn Long trầm mặc, ông ấy cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi thấy chuyện này không đơn giản, bắt vợ của Tiêu Chính Văn, còn đổ tội lớn lên đầu câu ấy, đây rõ ràng là có âm mưu không chính đáng…”
Nghe thấy vậy, ba người Tần Hán Quốc đều sa sẩm mặt mày, lập tức phản ứng lại: “Ý ông là, kẻ chủ mưu đứng sau lần này muốn nhắm vào Tiêu Chính Văn”.
Giang Vạn Long không nói gì, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc này, vị sĩ quan vừa đi kia đã quay lại, cung kính nói: “Tần Lão, đã điều tra được rồi, là Xích Diệm Vương dắt quân đến bắt người, bây giờ bọn họ đều đã bị nhốt ở phòng giam số chín của quân khu số bảy rồi”.
Nghe thấy câu này, Tần Hán Quốc kinh ngạc, sắc mặt hoảng loạn nói: “Gì cơ? Phòng giam số chín của quân khu số bảy?”
Ngay cả Giang Vạn Long sau khi nghe xong cũng không khỏi run lên, hét lớn: “Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”.
“Lập tức điều động một đoàn binh lính đến quân khu số bảy, đưa người an toàn trở về!”
Giang Vạn Long lập tức hạ lệnh, vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, nhìn đám người Tần Hán Quốc, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.
Sau đó bốn vị các lão cùng nhau xuất phát, nhanh chóng tiến về quân khu số bảy!
Nguyên nhân chính là vì phòng giam số chín ở quân khu số bảy này!
Đây chính là nhà tù mà cho dù thần tiên có tới cũng không thể nào thoát ra được!
Ở đây, cho dù bạn là ai, chỉ cần nhận định là có tội, khi ra ngoài đều sẽ bị gắn tội danh lên người!
Hơn nữa, mỗi một người vào đây, cuối cùng đều máu me be bét nằm liệt giường.
Cho dù sống sót ra được ngoài, nhưng chưa nổi một ngày cũng sẽ vì bị thương nặng mà chết.
Nơi đây được gọi là địa ngục trần gian ở Long Kinh, mười người vào thì chín người chết!