Tiêu Chính Văn nghiêng người, tháo chiếc nhẫn khắc hình đầu rắn trên ngón tay người phụ nữ xuống.
Đúng lúc chùm sáng trên đầu ánh lên.
Tiêu Chính Văn mượn ánh sáng yếu ớt tỉ mỉ quan sát, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở mặt trong của chiếc nhẫn – Huyết Nguyệt.
Không có gì bất ngờ thì đó là biệt danh của người phụ nữ này trong bang Thanh Xà.
Tiêu Chính Văn bỏ chiếc nhẫn vào trong túi, nhanh nhẹn xoay người, ra bên ngoài cửa quán bar rồi đóng cửa lại.
Sau đó anh lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ.
“Đến quán bar Nghê Uyển thu dọn một chút”.
Anh liếc thấy nửa tấm biển hiệu còn lại dưới chân mình, lại nói: “Vài ngày nữa kiếm cớ mua lại quán bar này đi”.
Dứt lời, anh lên xe nhanh như tia chớp.
Số 48 phố Thương Vân.
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, thì thầm: “Na Na đừng sợ, bố sẽ đến nhanh thôi”.
Lúc này vẫn chưa hết giờ cao điểm buổi sáng.
Xe cộ trên đường chật cứng người, xe của Tiêu Chính Văn bị chặn ở ngã tư đường lớn và phố Thương Vân, xem ra trong thời gian ngắn khó mà lưu thông được.
Tiêu Chính Văn cau mày nhảy xuống xe, chạy đến phố Thương Vân như một cơn gió.
Đến nơi mới thấy đừng nói là “phố”, mà đúng hơn là một ngõ nhỏ.
Xung quanh đều là nhà cấp bốn, xem ra có vẻ cũng khá lâu năm.
Tiêu Chính Văn nheo mắt nhìn số nhà gần nhất – số 56.
Xem ra số 48 còn cách đó 5 nhà nữa.
Anh nhìn chăm chú một lát, rồi nhảy lên mái nhà số 56 trước mặt, nhanh nhẹn đi thẳng đến số nhà 48, cả người lặng im nằm sấp xuống.
Đột nhiên có tiếng khóc truyền vào màng nhĩ anh.
“Các người… các người đều là người xấu… bố tôi sẽ đến cứu tôi…”
Là Na Na!
“Bố mày sao?”
Giọng nói thô kệch của đàn ông vang lên: “Nếu bố mày tới thật, chỉ sợ đã là người chết rồi! Con nhóc thối tha, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu không ông đây sẽ bổ đầu mày ra!”
“Hu hu hu…”
Tiếng khóc của Na Na dần nhỏ đi rất nhiều.
Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào.
Anh sao có thể dễ dàng để kẻ khác đối xử với viên ngọc quý báu của mình vậy chứ?
“Sao bên Huyết Nguyệt không thấy động tĩnh gì cả?”
Một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Không phải nói sẽ đến tìm chúng ta tụ họp sao? Có cô ta ở đây, cho dù tên họ Tiêu đó có đến thật thì cũng sẽ bị linh hồn cô ta câu đi thôi! Đến lúc đó chẳng phải chúng ta có thể thắng lợi dễ dàng sao?”
Dứt lời, một tràng cười dâm đãng vang lên.
“Có lẽ là đang dọn dẹp quán bar bừa bộn đó rồi, gọi điện thoại lại xem sao”.
“Vâng”.
Bừa bộn?
Tiêu Chính Văn thầm cười khẩy.
Thứ bừa bộn nhất trong quán bar Nghê Uyển có lẽ là xác của Huyết Nguyệt.
Cô ta có đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là người chết.
“Đại ca, sao không có ai nghe máy nhỉ?”
Gã đàn ông thô kệch hỏi với vẻ nghi hoặc: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Câm cái mồm quạ của mày vào, cô ta không đến được thì thôi, lát nữa chúng ta tự đưa con nhóc này đi nhận thưởng, bịt mồm nó lại, đi đi!”
Nghe xong, Tiêu Chính Văn đã rõ đối phương muốn đưa Na Na đến chỗ khác.
May mà anh đến kịp.
Anh cũng không chậm trễ nữa, tiện tay nhặt một hòn đá trên mái nhà và ném vào cái cây trước mặt.
Thân cây rung lắc phát ra vài tiếng.
Hai người đàn ông nhanh chóng ra khỏi phòng.
“Tiếng gì thế?”
Hai người đó nhìn về phía có tiếng động, một người trong đó nhẹ nhàng bò lên nóc nhà, nhìn một lúc thì thấy cành cây vẫn còn đung đưa, không nói gì liền rút dao găm từ trong cổ tay phi ra ngoài, lập tức không nghe thấy bất kì động tĩnh nào mới quay người nói: “Không có gì, có lẽ là tiếng gió thổi”.
Dứt lời, hắn nghi ngờ nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào chỗ mà Tiêu Chính Văn mai phục lúc nãy.
Nhưng lúc này chỗ đó không có người.
Vèo!
Người đàn ông nhảy từ trên mái xuống, quay vào trong phòng cùng người còn lại, nhất thời sững sờ!
Trong phòng nơi Na Na bị uy hiếp có tất cả sáu người, ngoài Na Na ra thì còn có năm người đàn ông cường tráng.
Nhưng ngay sau đó, lại xuất hiện thêm một bóng người.
Chỉ thấy dáng vẻ người đàn ông đó ung dung thoải mái, thậm chí còn tiện tay cầm quả táo trên bàn lên – nhưng không ăn, chỉ ngửi rồi lạnh lùng nói: “Bọn mày có thể chết rồi”.
Dứt lời, cổ tay Tiêu Chính Văn bỗng động đậy.
Quả táo đó đập vào bàn thờ Quan Công, cây nhang đang cháy rơi xuống, vải màn nhanh chóng bị bốc cháy.
“Mày là ai?”
Năm gã đàn ông lập tức tập trung lại, một gã trong số đó thô bạo xách cổ Na Na lên, thi thoảng lại liếc nhìn cái bàn thờ đang bốc cháy.
Căn phòng này không thể ở lại lâu hơn nữa.
Ngọn lửa này nếu không dập tắt, không đến vài phút rất có thể sẽ bùng cháy.
Na Na ngoan ngoãn bị xách lên, nhưng lại không hề sợ hãi.
Cô bé chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn.
Vừa nãy Tiêu Chính Văn đã ra hiệu với cô bé.
Cô bé hiểu rõ không thể hành động thiếu suy nghĩ, cố gắng nhẫn nhịn không gọi một tiếng “bố”.
“Tao à?”
Tiêu Chính Văn bước lên phía trước cười nói: “Tao là người đến tiễn bọn mày một đoạn đường”.
“Một mình mày sao?”
Đối phương kinh ngạc thốt lên.
“Không thì sao?”
Tiêu Chính Văn chỉ thấy buồn cười: “Một mình tao đánh năm người bọn mày, nắm chắc thời gian”.
Dứt lời, đối phương lập tức cười lớn.
“Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tao gặp loại người không biết lượng sức mình như mày, kể cả hôm nay bố của con nhóc này có đến thì e rằng cũng đánh không nổi năm người bọn tao, từ trước đến giờ chưa từng thấy kẻ nào dám nói nhiều như vậy trước mặt Ngũ Hành Tăng của bang Thanh Xà!”
Ngũ Hành Tăng?
Tiêu Chính Văn nhớ ra hình như đã từng nghe nói đến cái tên này.
Ngũ Hành chính là kim mộc thủy hỏa thổ, nghe có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, ngũ hành và tượng nặn tò he chả có gì khác biệt.
“Được đấy”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Vậy thử xem Ngũ Hành Tăng bọn mày có bản lĩnh lớn thế nào!”
Dứt lời, anh liếc nhìn tấm màn lửa cháy càng lúc càng lớn, dưới chân có gió thổi qua, đi thẳng đến chỗ gã đàn ông gần tấm màn nhất!
Bịch bịch bịch!
Ba đòn đấm liên tiếp.
Ba đòn của Tiêu Chính Văn đều bị cánh tay đối phương chặn lại.
“Chỉ thế thôi à?”
Ánh mắt gã đó còn đang kinh ngạc, nhưng lại nhận ra mình chỉ bị đau phần thịt, nở nụ cười hung ác nói: “Ông đây còn cho rằng mày lợi hại thế nào! Xem chiêu của tao đây!”
Vừa dứt lời, cánh tay gã đột nhiên “mọc” ra một hàng răng sắc nhọn, mũi răng đen thui chỉ thiếu khắc lên hai chữ “có độc”.
Nếu Tiêu Chính Văn không cẩn thận trúng phải đòn này, e là sẽ không thoát nổi cái chết.
“Hôm nay ông đây sẽ để mày mở mang tầm mắt, bản lĩnh của Kim Xỉ Yêu thuộc Ngũ Hành Tăng bang Thanh Xà!”
Nói xong, gã vung tay đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn đang đợi thời khắc này.
Nếu không để gã bộc lộ hết chiêu thức thì sao có thể dễ dàng đoạt mệnh!
Khi mũi răng còn cách khuôn mặt của Tiêu Chính Văn một centimet, Tiêu Chính Văn vốn vẫn còn đang đứng trước mặt lại chỉ còn lại một cái bóng, rồi anh chạy nhanh ra sau lưng của gã đàn ông.
Tốc độ đáng kinh ngạc này khiến người khác không theo kịp.
Gã đàn ông không kịp thu lại cú đấm thép, khiến nó rơi vào không khí.
Cả người theo quán tính lảo đảo tiến lên hai bước.
Nhưng gã vẫn chưa đứng vững đã cảm thấy sau cổ mình như bị ai đó cắn xé, một trận đau đớn truyền đến.
Gã cắn răng quay người nhìn xem, người đó chính là Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn bình tĩnh giữ chặt sau cổ gã, nhẹ nhàng nói: “Cổ lợn cũng có xúc cảm như thế sao?”
Lời chế giễu vừa dứt, tay trái anh đột nhiên hướng về trước, dễ dàng nhấc cả người Kim Xỉ Yêu lên, đi thẳng về phía tấm màn đang bốc cháy!
“A a a!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Đại ca tha mạng!”
Sau đó, là một loạt tiếng kêu rên thảm thiết.
Kim Xỉ Yêu ban nãy còn đang diễu võ dương oai, giờ như cá nằm trên thớt chờ người khác giết thịt.
Tiêu Chính Văn nhấc gã lên không trung, đột nhiên dừng tay.
Kim Xỉ Yêu thấy ngọn lửa phía trước, đã thiêu rụi tóc mình, lúc này đang phát ra âm thanh tách tách, còn có cả mùi cháy khét!
Sau đó, ánh mắt Tiêu Chính Văn sắc bén liếc những người khác, hỏi: “Nói đi, chúng mày muốn chết thế nào?”