Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2675: Đến thành Thiên Khu

Mặc dù nói như thế nhưng Tần Lương Ngọc vẫn nhìn thấy sợi tóc bạc trên đầu Tiêu Chính Văn.

Già đi!

Một người bề ngoài có vẻ mất đi sinh khí không chỉ là chết mà còn một trường hợp khác nữa, chính là già đi.

Sợi tóc bạc đó đã chứng minh được vấn đề rồi.

Chỉ có khi sinh khí của một người biến mất một cách nhanh chóng, thậm chí không đủ để chống đỡ cơ thể thì mới bắt đầu già đi, từng bước đi về phía cái chết.

Mà với một võ giả Thiên Cảnh, đây là chuyện không thể nào xuất hiện.

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại xuất hiện hiện tượng già đi.

Điều này chứng tỏ, trận chiến này đã đến mức khủng khiếp đối với sự tiêu hao năng lượng của Tiêu Chính Văn.

Hay nói cách khác đây là sinh khí từ nguồn sinh mạng, không thể bổ sung thông qua sinh khí được hấp thụ từ thế giới bên ngoài, nếu không Tiêu Chính Văn cũng không thể xuất hiện trạng thái già đi này.

Lúc này vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn.

Với tình trạng kiệt sức hiện giờ của Tiêu Chính Văn, cộng thêm sợi tóc bạc trên đầu, Tần Lương Ngọc thậm chí có thể khẳng định, tuổi thọ của Tiêu Chính Văn cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Có thể nói bắt đầu từ cảnh giới Thiên Vương, tuổi thọ của các võ giả vẫn luôn tăng lên theo cấp số nhân, đến bậc Thiên Cảnh này, tuổi thọ đã lên đến mấy chục ngàn năm, thậm chí trên mấy trăm ngàn năm.

Mà nguyên căn của tuổi thọ chính là sinh khí của nguồn sinh mạng, sinh khí này đột phá theo cảnh giới, sau đó liên tục tăng lên.

Nhưng vấn đề là bây giờ cảnh giới hiện tại của Tiêu Chính Văn là Thiên Cảnh.

Bắt đầu từ Thiên Cảnh, mỗi lần đột phá lên một cảnh giới nhỏ đều tính theo đơn vị ngàn năm, không phải muốn đột phá là có thể đột phá.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn vừa đột phá Thiên Cảnh, không thể lại đột phá thêm lần nữa trong thời gian ngắn như thế.

Nói cách khác bây giờ tuổi thọ của Tiêu Chính Văn nhiều nhất vẫn còn mấy mươi năm nữa thôi.

Mặc dù Tần Lương Ngọc cũng từng thấy được tốc độ đột phá của Tiêu Chính Văn, nhớ lại lúc đầu khi bà ta vừa quen với Tiêu Chính Văn, anh mới chỉ là một hậu bối Đế Cảnh, mà bây giờ Tiêu Chính Văn đã trở thành một cao thủ Thiên Cảnh trước bà ta.

Nhưng sợ là sợ Tiêu Chính Văn không thể đột phá cảnh giới Thiên Cảnh cấp một này trong khoảng thời gian ngắn, vậy thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Thế nên mấy người Tần Lương Ngọc mới vô cùng lo lắng.

Tuổi thọ là chuyện lớn với bất kỳ một người nào, nhất là cảnh giới Thiên Cảnh này, mỗi một bước tiến đều khó như lên trời, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn không thể bước vào Thiên Cảnh cấp hai trong mấy mươi năm ngắn ngủi thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.

“Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta đến thành Thiên Khu”, Tiêu Chính Văn xua tay nói.

Trước đó Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tức, Điền Kỵ đã kiêu căng quay về thành Thiên Khu.

“Được”.

Sắc mặt mấy người Tần Lương Ngọc dao động, tiếp theo đó sẽ là cuộc tàn sát.

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kiên định và quyết tuyệt.

Sau khi những người khác đi rồi, Hắc Bá mới lo lắng nói: “Cậu Tiêu, Điền Kỵ có thực lực không tầm thường, đấu với ông ta còn phải có vài chiến thuật mới được”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, mặc dù chưa từng giáp mặt với Điền Kỵ nhưng danh tiếng của người này đã lan truyền khắp ngoài lãnh thổ, khoảng thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn cũng nghe được không ít tin đồn về ông ta.

Người này không chỉ có thực lực đáng sợ mà thủ đoạn và tâm tư cũng vượt xa người thường.

Nhất là sau khi gia nhập vào nhà họ Khổng học giả, làm việc gì cũng càng không có giới hạn, không từ thủ đoạn để đạt mục đích.

Hơn nữa nếu Điền Kỵ có thể khống chế Vạn Kiếm Cốc từ xa chứng tỏ năng lực của ông ta đã trên Giả Tiên rồi.

Thành Thiên Khu cũng là nơi rất đặc biệt, không chỉ có rất nhiều gia tộc bố trí phân bộ của mình ở đây mà ngay cả nhà họ Trần cũng có vài ngôi nhà ở thành Thiên Khu.

Điều này chứng tỏ tất cả gia tộc đều xem thành Thiên Khu là trung tâm của Đông Vực, mà sự trở lại vô cùng kiêu căng của Điền Kỵ cũng là đang thể hiện sức mạnh của mình với các gia tộc.

Để nhận được sự ủng hộ của các gia tộc, có lẽ cảnh Tiêu Chính Văn một mình đến âm phủ vẫn sẽ hiện lên trong thành Thiên Khu.

Sáng hôm nay, tin tức Tiêu Chính Văn dẫn người của điện Thần Long đến thành Thiên Khu lập tức lan ra khắp ngoài lãnh thổ.

Hàng người điện Thần Long, khí thế bức người, sát khí ngút trời, những nơi họ đi qua đều có các quản lý cao cấp của các gia tộc chạy ra đón, cúi đầu hành lễ và hướng về phía người của điện Thần Long.

Sau khi Bạch Khởi và mấy người Mông Điềm đi vào chiến trường ngoài vũ trụ, Điền Kỵ cũng trở thành sự tồn tại hệt như bầu trời của ngoài lãnh thổ.

Thế nên ông ta cũng là người duy nhất ở nước Tề có được một hòn đảo nổi ở thành Thiên Khu.
Chương 2676: Đảo Tề Thiên

Điền Kỵ đặt tên cho hòn đảo nổi của mình là đảo Tề Thiên.

Tức là tề tựu với trời, được tôn cùng với tiên thần.

Chỉ riêng điều này thôi cũng đã không khó nhận ra dã tâm của Điền Kỵ lớn đến mức nào.

Mà tòa chính của đảo Tề Thiên này nằm trong thành Thiên Khu, gần với núi Long Vân có phong cảnh tuyệt đẹp, nhìn xuống dưới là núi sông vạn dặm, dưới chân là dòng sông chảy siết.

Đảo Tề Thiên như được giữ vững trên khoảng không bởi những ngọn núi, khí thế phi thường.

Lúc này Điền Kỵ đang thưởng thức trà trong đình trà trên đỉnh núi Long Vân, ngẩng đầu nhìn mấy người Tiêu Chính Văn, cười mỉa rồi búng ngón tay một cái.

Một con đường xuyên trời màu vàng bay đến bên chỗ mấy người Tiêu Chính Văn từ đỉnh núi Long Vân.

Tiêu Chính Văn chỉ cúi xuống nhìn con đường màu vàng đó, sau đó sải bước đi lên, Hắc Bá hơi do dự một lúc rồi cũng đứng trên dải sáng màu vàng.

“Tương truyền, nơi này từng là nơi Hiên Viên Hoàng Đế và Huyền Nữ nói chuyện về kinh sách, đạo lý nên có linh khí”, Hắc Bá giới thiệu cho Tiêu Chính Văn biết.

Thật ra lấy đảo Tề Thiên là trung tâm, trong vòng hàng ngàn mét đều bị tách biệt thành khu cấm, không được Điền Kỵ cho phép thì không ai được bước vào trong.

Bản thân Hắc Bá cũng lần đầu đến đây nên cũng không khỏi cảm thán cảnh đẹp xung quanh.

Tin tức Tiêu Chính Văn đến thành Thiên Khu vừa truyền vào nước Ngụy, Ngụy Vinh Kỳ đã đích thân dẫn ba ngàn binh lính Ngụy đến.

Dĩ nhiên hắn không có ý định cuốn vào trong trận chiến này, đơn thuần chỉ là muốn đến xem mà thôi.

Mặc dù các thế lực khác trong thành Thiên Khu vẫn xem trọng Điền Kỵ nhưng cũng không ai dám chủ động đứng ra, dù sao những người mấy ngày trước đi theo Vạn Kiếm Cốc tấn công vào Đế Khư đều là những người còn sống.

Ai cũng không biết rốt cuộc Tiêu Chính Văn bao nhiêu con bài cuối, mặc dù Điền Kỵ là sự tồn tại cao cấp ở ngoài lãnh thổ nhưng không ai có thể đảm bảo Tiêu Chính Văn sẽ không tạo ra kỳ tích lần nữa.

Không chỉ Ngụy Vinh Kỳ chạy đến mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng dẫn theo vài thân tín ở Tề Thiên Thư Viện chạy đến lẫn vào trong đám đông vây xem.

“Không ngờ ngay cả người nhà họ Khổng cũng học được cách khiêm tốn”, Ngụy Vinh Kỳ chế nhạo nhìn Khổng Tề Thiên trốn trong đám đông.

“Không chỉ ông ta đến mà còn một người nữa cũng đến”, Long Cổ nhíu mày nói.

“Ồ? Người mà tướng quân Long nói là Hồng Ấn à?”, Ngụy Vinh Kỳ lập tức nghĩ đến người này.

“Đúng thế, mặc dù tôi không xác định được vị trí của ông ta nhưng có thể cảm nhận được khí tức của ông ta. Chúng ta có cần…”

Ngụy Vinh Kỳ suy tư một lúc, khẽ lắc đầu nói: “Không cần nhắc nhở Tiêu Chính Văn, một là chưa chắc khí tức của Hồng Ấn có thể giấu được hắn, hai là trận chiến này e là không đơn giản”.

Cùng với luồng sáng bay về đỉnh núi Long Vân, Điền Kỵ vừa rót trà vừa nói với mấy người Tiêu Chính Văn: “Vào đây ngồi đi”.

“Chủ soái Điền”, Hắc Bá chắp tay chào Điền Kỵ.

“Hắc Bá? Sao ông cũng đến thế?”, nụ cười trên môi Điền Kỵ có vẻ như rất vô hại, không chỉ không có sát khí nào mà ngược lại hiền từ chất phác như bạn cũ đã nhiều năm không gặp.

Chỉ riêng vẻ ngoài như thế, bất kỳ ai cũng rất khó đoán được Điền Kỵ là một người thủ đoạn tàn độc, sát người không nương tay.

Cũng chính vì trong ngoài không đồng nhất như thế nên các thế lực ngoài lãnh thổ mới sợ người này như sợ hổ.

“Ai là cậu Tiêu cũng có thể bước lên trước thưởng thức trà với tôi”.

“Cậu Tiêu, cẩn thận!”, Tần Lương Ngọc vội nhỏ giọng nói.

Tiêu Chính Văn chưa kịp sải bước lên trước, Điền Kỵ đã quay sang nhìn về một hướng khác, cao giọng nói: “Tướng quân Long, tôi và ông đã nhiều năm không gặp, hôm nay hiếm có cơ hội thế này, sao không vào đây hàn huyên một chút?”

“Ha ha! Quả nhiên chủ soái Điền phong thái hơn người, không hổ là trụ cột của nước Tề năm đó”.

Nói rồi Long Cổ sải bước đi thẳng đến ngoài căn đình.

“Lâu ngày không gặp”, Điền Kỵ ngẩng đầu lên nhìn Long Cổ bên ngoài căn đình.

“Ha ha, nhờ phúc của chủ soái Điền, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa! Nhưng…”

Nói đến đây, Long Cổ bỗng quay sang nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Lẽ nào chủ soái Điền không lo hôm nay tôi sẽ ra tay giúp đỡ cậu Tiêu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK