Lực quán tính cực lớn khiến nửa người trên của Tử Cống bị đánh cho nát tan.
Sức mạnh cực lớn khiến Tử Dư bên cạnh ông ta chấn động đến mức bị thương nặng, văng ra xa.
Hachiki Orochi cũng bị ảnh hưởng văng ra xa.
Lúc này Hạng Vũ như một con mãnh hổ được ra khỏi lồng, tạo ra thế tấn công nghiền ép đánh đến chỗ đám người Tử Cống.
Tử Hằng bên cạnh cũng bị khí thế quanh người Hạng Vũ làm cho bị thương.
Đây cũng chỉ là Tây Sở Bá Vương mới khôi phục đến khoảng một nửa của trước kia.
Chỉ một khí thế bảo vệ đã có thể làm Tử Hằng – người có thực lực mạnh nhất trong ba người bị thương.
Thấy Hạng Vũ siết chặt cây giáo Bá Vương trong tay chạy thẳng đến chỗ mình, Tử Hằng mặt không còn chút máu xoay người bỏ chạy về phía Tây Bắc.
Cùng lúc đó trời đất bỗng xuất hiện luồng sáng cực kỳ chói mắt.
Thần quang hoa lệ thoáng chốc đã hòa làm một thể với trời đất.
Bóng người cao lớn đó cũng dần biến mất theo ánh sáng hoa lệ đó.
Thoáng chốc bóng người từng tung hoành khắp nơi, bất khả chiến bại đã biến mất, ánh sáng hoa lệ đó cũng mờ nhạt dần.
Chỉ có cây giáo Bá Vương cô đơn rơi vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Thế gian không còn Tây Sở Bá Vương nữa rồi.
Mọi người trong Đế Khư đều không kìm được nước mắt, ngay cả Kiếm Thánh Và Kiếm Thị cũng ngơ ngác đứng đó.
Tử Dư và Tử Cống không kịp nghĩ gì nhiều đã xoay người bỏ chạy.
Hai người họ không tốt hơn Tử Hằng là mấy, nửa người của Tử Cống đã bị đánh cho tan nát, không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Còn Từ Dư cũng bị thương nặng, ở lại đây cũng chẳng khác gì tự tìm chết.
Chỉ có Kiếm Thánh và Kiếm Thị tiếp tục tấn công Đế Khư sau khi sửng sốt trong giây lát.
Dù Tiêu Chính Văn đã về thì có làm sao?
Cho dù là ai cũng không thể ngăn được họ muốn diệt điện Thần Long tận gốc.
Thấy Hạng Vũ đã tiêu tán, lòng Tiêu Chính Văn cũng không khỏi xót xa.
Hạng Vương trước kia không tiếc thân mình bảo vệ thế tục, có thể nói ông ta cống hiến hết mình vì thế tục giống Thủy Hoàng, Nữ Đế.
Lúc này ánh mắt Tiêu Chính Văn hiện lên sát khí đằng đằng, anh đã cực kỳ tức giận rồi.
Còn Kiếm Thánh biết rõ chỉ cần không có thần hồn của Hạng Vũ bảo vệ, điện Thần Long và cả Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Hơn nữa trước khi đi, ông ta đã nhận được tin tức từ âm phủ, Tiêu Chính Văn thất bại ở âm phủ, bị thương nặng bỏ chạy về thế tục.
Một tên hậu bối không thắng được Tả Phượng Kiều như cậu ta thì sao có thể là đối thủ của Kiếm Thánh ông ta?
Thế nên cho dù là bản thân Kiếm Thánh hay những người đứng ngoài nhìn, hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, điện Thần Long nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Thậm chí ngay cả Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng liên tục lắc đầu thở dài.
“Nếu nói Hạng Vũ không chỉ là thần hồn còn sót lại, có lẽ có thể khiến điện Thần Long vượt qua tai họa này, cũng có thể làm cho thế tục thoát khỏi cảnh sinh linh điêu tàn! Tiếc là…”
Long Cổ là người cùng thời kỳ với Hạng Vũ, dĩ nhiên ông ta biết rõ chỉ cần có Hạng Vũ ở đây, có mười Kiếm Thánh cũng không phải là đối thủ của ông ta, nhưng Hạng Vũ đã tiêu biến mất rồi.
Chỉ dựa vào một mình Tiêu Chính Văn sao có thể thay đổi tình thế được?
“Mặc dù điện Thần Long sẽ thua nhưng thủ đoạn của Vạn Kiếm Cốc cũng đê tiện quá, trước đây tôi chỉ nghĩ người nhà họ Khổng hèn hạ thôi, bây giờ mới thấy Vạn Kiếm Cốc cũng rất tàn độc”.
Ngụy Vinh Kỳ sầm mặt chế giễu.
“Vạn Kiếm Cốc? Thật ra đằng sau chuyện này chắc chắn là do Điền Kỵ thao túng, không có sự cho phép của Điền Kỵ, Kiếm Thánh sẽ không ra tay với điện Thần Long”, Long Cổ chắc nịch nói.
“Thật ra, đây chẳng qua là cá lớn nuốt cá bé mà thôi, nếu không phải điện Thần Long có thực lực yếu nhất trong các thế lực thì Điền Kỵ cũng sẽ không ra tay với họ”.
Ngụy Vinh Kỳ nhướng mày, lạnh nhạt nói.
Chương 2269: Vỡ vụn
Long Cổ khẽ lắc đầu nói: “Đây chỉ là một trong số đó. Trước đây Tiêu Chính Văn đã đắc tội lớn với nhà họ Khổng, mà Điền Kỵ cũng là người nhà họ Khổng!”
“Cả Điền Tề đều coi nho gia như quốc giáo, vì vậy đắc tội với nhà họ Khổng, đồng nghĩa với việc đắc tội với nhà họ Điền và nước Tề, đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc bại trận của họ hôm nay!”
“Vì vậy, từ trước đến nay, Tiêu Chính Văn quá cứng rắn, chỉ cần cậu ta mềm yếu một chút thì sẽ không có ngày hôm nay.
Nghe vậy, Ngụy Vinh Kỵ cười nhạo. Sở dĩ nhà họ Ngụy đứng ngoài quan sát là do không biết sau lưng Tiêu Chính Văn còn có con át chủ bài nào hay không, một mặt khác, hắn không quen với cách hàng sự của nhà họ Khổng và nhà họ Điền.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã bước lên, giao thủ với Kiếm Thị.
Mặc dù ông ta chỉ là tùy tùng của Kiếm Thánh, nhưng thực lực thâm sâu khó lường, đã có sức mạnh Ngụy Tiên.
Ngụy Tiên đều là cao thủ Thiên Cảnh cấp bốn trở lên, mà Tiêu Chính Văn mới chỉ đạt cảnh giới Thiên Cảnh cấp một, theo hắn thấy, việc giết Tiêu Chính Văn vô cùng dễ dàng.
Vì vậy, không cần để tâm nhiều đến Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn cầm giáo Bá Vương, lao về phía mình, Kiếm Thị cười khinh, tùy ý chém giết.
Ngụy Tiên ra tay đương nhiên hơn hẳn các cao thủ Thiên Cảnh bình thường khác, chỉ một bóng kiếm đã dung hợp cả trời đất, như thể cả trời đất cùng chém Tiêu Chính Văn.
Nói chung, nhát kiếm này của ông ta quá đủ để giết một cao thủ Thiên Cảnh cấp một bình thường.
Nhưng ông ta đâu biết Tiêu Chính Văn không chỉ là Thiên Cảnh cấp một. Mà còn có thể tự tay giết chết mấy vị Ngụy Tiên.
Hiển nhiên, phía âm phủ không hề báo tình hình thực tế cho vùng ngoài lãnh thổ, rõ ràng là đang hãm hại Vạn Kiếm Cốc.
Bởi vậy, vừa giao chiến, Kiếm Thị đã chịu tổn thất lớn, nhát kiếm của hắn chẳng những không chém Tiêu Chính Văn thành hai mảnh như trong tưởng tượng mà ngay cả một góc áo của Tiêu Chính Văn cũng không đụng vào nổi.
Thấy vậy, Kiếm Thị nhíu mày, trong lòng thầm kinh ngạc.
Thực ra, nếu nói một cách nghiêm túc, thực lực của ông ta chỉ trên Tả Phượng Kiều, thậm chí còn không bằng Sở Giang Vương.
Ngoại trừ việc lớn tuổi hơn thì ông ta chẳng có ưu thế đáng nói cả.
Ngay cả Tả Phượng Kiều cũng không chịu nổi một chiêu trước Tiêu Chính Văn, thì ông ta cũng chả khá hơn là bao.
Tiêu Chính Văn phóng giáo tới, ánh sáng bạc lập tức chiếu sáng cả bầu trời, toàn bộ bầu trời Đế Khư bao phủ bằng một tầng ánh sáng bạc.
Khí tức mạnh mẽ tạo ra một trận sóng gió lớn trong hư không.
Một luồng gió thổi mạnh phá hủy hết mọi thứ, dù chỉ là một tia khí tức, nhưng cũng có thể san bằng một ngọn núi.
Trong phút chốc, những cao thủ tới xem trận chiến đa biến thành sương máu bay khắp nơi.
Nhìn có vẻ như Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý tung đòn, nhưng thực tế không phải vậy.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã không còn nương tay nữa, làm sao có thể thương xót những tên ác ma muốn giết điện Thần Long?
Trong nháy mắt, thanh giáo dài đã chém đứt một cánh tay của Kiếm Thị.
Cơn đau ập đến, một giây sau, Kiếm Thị chỉ cảm thấy tay áo lành lạnh, toàn bộ cánh tay của ông ta đã biến thành sương máu.
Lúc này, Kiếm Thị ngẩn người tại chỗ.
Chỉ là một đòn của tên nhãi Thiên Cảnh cấp một, sao có thể khiến đánh ông ta trọng thương?
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, một con rồng bạc đã lao đến.
Trên thân rồng khổng lồ hiện rõ từng mảnh vảy, cặp mắt rồng càng khiến người ta sợ hãi.
Kiếm Thị không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dùng thanh kiếm dài trong tay bảo vệ cơ thể.
Nhưng vô số tia sáng bạc bao quanh ông ta, chỉ một đòn tấn công đã khiến thanh kiếm trong tay ông ta vỡ vụn.
Bản thân ông ta cũng bị con rồng khổng lồ đánh bay.
Chương 2670: Vô ích
Lúc này tất cả mọi người bên dưới và đám người đang quan sát ở vùng ngoài lãnh thổ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đặc biệt là Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ luôn theo dõi tình hình trận chiến.
Thấy cảnh này, Long Cổ hít một hơi thật sâu.
“Tiêu Chính Văn!”
“Điền Kỵ!”
Đôi mắt Long Cổ sâu thẳm, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Tin tức Tiêu Chính Văn bị đánh trọng thương ở âm phủ rồi trốn về giới thế tục là do phía âm phủ truyền tới cho Điền Kỵ.
Vì vậy, Điền Kỵ mới ra lệnh cho Vạn Kiếm Cốc ra tay.
Với địa vị của Điền Kỵ, sao có thể tung ra tin tức giả được?
Cho nên Vạn Kiếm Cốc mới không tiếc công sức đánh vào Đế Khư.
Nhưng một đòn lúc nãy của Tiêu Chính Văn đã đánh bay Kiếm Thị, thậm chí còn bị thương nặng, điều này chứng tỏ tin tức mà Điền Kỵ có được là sai sự thật.
Âm phủ đã bán đứng Điền Kỵ!
“Lên!”
Ngay sau đó một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, một con rồng bạc bay thẳng lên trời, thân rồng khổng lồ sà xuống, lao thẳng vào Kiếm Thị.
“A! Không…”
“Rầm!”
Kiếm Thị còn chưa kịp hét lên, đã lập tức biến thành tro bụi.
Cái chết của Hạng Vũ đã khiến cơn phẫn nộ của Tiêu Chính Văn lên đến cực điểm, cho nên mỗi lần ra tay đều là đòn chí mạng.
Cái chết của Kiếm Thị cũng gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho Kiếm Thánh.
Mặc dù ông ta cũng đã ý thức được mình trúng kế, nhưng tất cả đã quá muộn.
“Kiếm Thị!”
Kiếm Thánh kinh ngạc, quay đầu cầm kiếm lao về phía Tiêu Chính Văn.
Mặc dù ông ta và Kiếm Thị chỉ có quan hệ chủ tớ, nhưng hàng vạn năm qua, Kiếm Thị luôn ở bên ông ta, nên đã trở nên vô cùng thân thiết.
Sự tức giận đã khiến Kiếm Thánh mất đi lý trí, lúc lao đến giết Tiêu Chính Văn, Kiếm Thánh đã hét lớn: “Điền Kỵ khốn kiếp!”
Nếu lúc này Kiếm Thánh vẫn chưa tỉnh ngộ thì hàng vạn năm qua đúng là sống vô ích.
Mặc dù biết trận chiến này có thể sẽ thua, nhưng ông ta đã không còn đường lui nữa.
Cho dù ông ta không chủ động tấn công thì Tiêu Chính Văn sẽ để ông ta thoát sao? Không đời nào!
Kiếm Thánh chém một kiếm, sông núi liền rung chuyển, cả bầu trời bị khoét một lỗ lớn.
Hơn nữa, ánh kiếm chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ riêng uy lực này cũng đã khiến đám người đứng từ xa quan sát đều phải hít sâu một hơi.
Những tia sáng chiếu xuống, toàn bộ Đế Khư đều sáng bừng lên.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ ngẩng đầu, nhìn nhát kiếm chém trời, giễu cợt rồi phất tay, một hình thái cực âm dương bay ra khỏi tay áo, giữa hai luồng sinh tử chuyển động nắm giữ trời đất.
“Tiêu Chính Văn, cậu thật sự cho rằng thái cực âm dương này có thể đỡ được đòn của tôi sao?”
“Chết đi!”
Kiếm Thánh chế nhạo, thanh kiếm trong tay ông ta đột nhiên như có linh tính.
Hả?
Tiêu Chính Văn nhíu mày, đây chắc không phải thuật pháp kế thừa ở địa cầu, mà giống thuật pháp ở vùng ngoài vũ trụ hơn.
“Ông cấu kết với vùng ngoài vũ trụ!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Hừ, cậu cũng nhanh nhạy đấy! Tôi còn tưởng ngoài Điền Kỵ ra, không ai nhìn ra được lai lịch của thuật pháp này, không ngờ một tên nhãi như cậu cũng biết!”
Kiếm Thánh đắc ý bước lên, uy lực đáng sợ lại tăng lên vài phần.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng phải kêu lên một tiếng.
“Nếu cậu đã biết thuật pháp này đến từ vùng ngoài vũ trụ thì chắc cũng nên hiểu mọi sự phản kháng của cậu đều vô ích!”, Kiếm Thánh nói xong liền vung kiếm, hướng vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.
Chương 2671: Không dám tin
Khoảnh khắc này, cả Đông Vực đều đang rung lên!
Đất trời một phương dường như đều sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Trong phút chốc, trên bầu trời sấm sét chằng chịt, dưới mặt đất khe rãnh kín mít!
Giống như cả thế giới sắp đổ sụp hoàn toàn ngay giây tiếp theo, điều này khiến cho tất cả mọi người ở Đông Vực đều kinh hãi khiếp sợ!
Mãi tới khoảnh khắc này, mọi người ở Đông Vực mới hiểu ra chiêu thức sau cùng thật sự của Kiếm Thánh đến từ thuật pháp của vùng ngoài vũ trụ!
Vậy nên mỗi lần Kiếm Thánh đều có thể giết cùng bậc, thậm chí là chém giết ngược dòng, tất cả đều dựa vào con át chủ bài này, khiến cho đối phương trở tay không kịp!
Mà bên trong Thiên Sơn Thư Lục của Tiêu Chính Văn cũng từng có ghi chép về một số thuật pháp của vùng ngoài vũ trụ, chỉ là không được chi tiết như những thuật pháp của địa cầu!
Thuật pháp Kiếm Thánh sử dụng đã biến mất mấy nghìn năm ở vùng ngoài vũ trụ, từ đó có thể thấy không phải là thế lực ở vùng ngoài vũ trụ này hoàn toàn tiêu vong mà là họ đã chuyển tới địa cầu!
Hơn nữa, thời gian mấy nghìn năm đủ để khiến cho bọn họ xây dựng một thế lực lớn ở trên trái đất, hoặc chính xác hơn là ở vùng ngoài lãnh thổ!
Tiêu Chính Văn âm thầm cảm nhận được thế lực có tên gọi là Vạn Kiếm Cốc có lẽ cũng là một trong số những thế lực nhỏ mà bọn họ xây dựng nên!
Dẫu sao trong ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, thế lực một phương đó cũng từng là một trong số những thế lực lớn ở vùng ngoài vũ trụ, chỉ là đột nhiên mai danh ẩn tích ở vùng ngoài vũ trụ mà thôi!
Thế lực đó chính là một trong số mười thế lực mạnh nhất ở vùng ngoài vũ trụ - Vạn Kiếm Tông!
Rõ ràng cái tên Vạn Kiếm Cốc này cũng bắt nguồn từ tông môn thực lực trước kia!
Nếu không thì sao có thể nhận được kế thừa của Vạn Kiếm Tông cơ chứ?
Chỉ có điều Kiếm Thánh rõ ràng không có được chân truyền, chẳng qua mới chỉ ở cấp nhập môn của thuật pháp đó mà thôi!
Đối với Tiêu Chính Văn, mặc dù anh chưa từng học về thuật pháp này, thế nhưng về phương diện lĩnh hội đạo cảnh thì còn cao hơn Kiếm Thánh rất nhiều!
Vậy nên thuật pháp cấp nhập môn này căn bản chẳng đáng nhắc tới ở trong mắt Tiêu Chính Văn!
Một cặp thái cực âm dương xuất hiện dưới chân Tiêu Chính Văn, hấp thu hết sức sống vô tận vào trong cơ thể Tiêu Chính Văn, đồng thời những con Thương Long bay thẳng lên bầu trời, uốn lượn trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn!
Tay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương, khí tức Đế Vương hết sức bá đạo áp đảo tới!
Lần này, Tiêu Chính Văn không hề tránh né mà lựa chọn đối kháng với đòn đánh khủng bố này của Kiếm Thánh!
“Hừ! Cậu còn muốn đối kháng với chiêu thức có một không hai của tôi cơ à?”, Kiếm Thánh tay cầm kiếm, nở một nụ cười hiểm độc.
Tiêu Chính Văn căn bản chẳng buồn quan tâm tới những lời khiêu khích của Kiếm Thánh, vung kiếm hướng về phía nhát kiếm kia, đồng thời tay còn lại giáng xuống một cái tát.
“Hừ, ông thật sự cho rằng kế truyền mà ông có được ở vùng ngoài vũ trụ là vô địch thiên hạ sao? Mới ở cấp nhập môn mà thôi, chỉ có thể doạ được mấy kẻ bình thường!”
Kiếm Tần Vương chém về phía thanh kiếm lớn kia, thân kiếm thượng cổ trong tay Kiếm Thánh rung lên đầy kịch liệt!
Mặc dù kiếm Tần Vương là vật báu trong thiên hạ, thế nhưng thanh kiếm lớn trong tay Kiếm Thánh cũng có lai lịch không hề tầm thường!
Nhát kiếm này mặc dù chưa chẻ được thanh kiếm đó làm đôi, thế nhưng lực tác động rất mạnh vẫn khiến cho bàn tay cầm kiếm của Kiếm Thánh trở nên rạn nứt!
Sau đó thanh kiếm lớn bị chấn động tới độ bay thẳng ra hàng vạn dặm bên ngoài!
Cùng lúc này, cái tát của Tiêu Chính Văn cũng giáng lên mặt Kiếm Thánh, cú tát bá khí ngút trời như vậy khiến cho Kiếm Thánh rớt thẳng xuống từ trên hư không!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Long Cổ cũng cảm thấy da đầu phát tê, thầm cảm thấy may mắn rằng nước Nguỵ không tham gia vào trong cuộc phân tranh lần này, nếu không thì kết cục của mình e rằng còn thảm hơn cả Kiếm Thánh!
“Tên Tiêu Chính Văn này rõ ràng sâu không thể lường! Ngay cả Kiếm Thánh cũng bại dưới tay anh ta?”, Nguỵ Vinh Kỳ đứng phắt dậy, nhìn về phía Đế Khư với vẻ không dám tin!