Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miếu thần Hades?

Dương Linh Nhi khẽ nhíu đôi mày thanh tú nói: "Thưa ông, tôi mạo muội hỏi một câu, miếu thần Hades cũng là kim tự tháp sao? Ông ta không phải là Thần Chết...”

"Thần Minh!"

Không đợi Dương Linh Nhi nói xong, Tiêu Chính Văn vội vàng sửa lại.

Ở nước Lý, không thể gọi Hades là Thần Chết, việc đó được coi là bất kính với thần linh của nước Lý!

Trong truyền thuyết, Hades là vị thần cai quản minh giới, còn tổ tiên của nước Lý cho rằng bản thân chính là hậu duệ của Hades và Nữ thần mùa xuân, vì vậy tôn xưng Hades là Thần Minh!

"Vâng!"

Ông cụ vừa lòng gật đầu với Tiêu Chính Văn nói: "Không sai, có một kim tự tháp nằm ở chính giữa các kim tự tháp khác, kim tự tháp ấy chính là miếu thần Hades”.

"Có điều, nếu người cậu cần tìm ở trong kim tự tháp ấy thì e là cậu phải thất vọng rồi!"

"Trên thế giới hiện nay, chưa từng có ai có thể đưa bất cứ người nào hay bất cứ đồ gì từ kim tự tháp ấy ra ngoài, tôi nói là bất cứ thứ gì!"

Hừ!

Tiêu Chính Văn không khỏi kinh ngạc, ông cụ nhìn ra xa xăm, trong ánh mắt ấy như mang theo sự sùng bái.

Lẽ nào, trong kim tự tháp ấy có Nhân Vương sao?

Cường giả ở cảnh giới Nhân Vương rốt cuộc đáng sợ đến mức nào, trước đến nay Tiêu Chính Văn chưa từng gặp.

Nhưng từ chỗ ông nội mà anh biết được, ngay cả Tiêu Long cũng chỉ có thể được đấu một trận với Nhân Vương, tuy nhiên kết quả không cần nghĩ cũng biết!

Bây giờ mặc dù Tiêu Chính Văn cũng có thể được gọi là đã thiên tài, nhưng ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần, Tiêu Chính Văn cũng chưa từng gặp.

Chứ đừng nói đến Nhân Vương!

"Ông cụ, vậy có thể phiền ông dẫn chúng tôi tới ba kim tự tháp này tham quan một chút không?"

Tiêu Chính Văn vô cùng khách khí nói.

"Tham quan...”

Ông cụ nhíu chặt mày lại.

Chính vào lúc ông cụ định mở miệng thì bầu trời đột nhiên bùng lên ba ngọn lửa, nói đúng hơn chính là ba quả cầu lửa.

Từ trên độ cao mấy trăm mét đã to bằng cái chậu, nếu lại gần hơn một chút, đường kính thậm chí có thể lớn hơn vài mét!

Ba quả cầu lửa mang theo thứ âm thanh ầm ầm, truyền đến căn nhà mà Tiêu Chính Văn và ông cụ đang đứng.

"Hỗn láo!"

Trong ánh mắt của ông cụ đột nhiên xẹt qua tia sáng, ông cụ bỗng giơ cây gậy lên, một bức tường không khí được hình thành trong không trung, bao bọc căn nhà bên trong.

"Ầm ầm ầm!"

Ba quả cầu lửa đâm vào bức tường không khí, mặc dù cách một tấm chắn bằng không khí nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó.

Mặc dù ba quả cầu lửa bị chặn lại, nhưng sức nóng của nó đã lập tức đốt cháy các tòa nhà xung quanh.

Ngọn lửa bừng bừng lập tức lan rộng.

Trong tích tắc, những hộ gia đình xung quanh đều chìm trong biển lửa!

Tiếng la khóc cùng những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng bên tai, Trần Cương và người đàn ông trẻ tuổi kia đều bị dọa sợ.

"Morty! Ông nội của cậu... ông nội của cậu thế mà.... biết ma... ma pháp?"

Mặt mũi Trần Cương trắng bệch nhìn ông cụ.

"Đại ca, tôi... tôi cũng không biết, tôi thề, tôi thật sự không hề biết ông nội lại lợi hại như vậy!"

Cậu thanh niên tên Morty cũng bị dọa sợ tái mặt.

Sớm biết ông nội giỏi như vậy thì cậu ta đã chẳng đi làm tay sai cho người khác!

Theo ông nội học pháp thuật không phải là được rồi sao?

Chỉ là cậu ta không rõ, đó hoàn toàn không phải pháp thuật gì cả, mà chỉ đơn giản là một bức tường không khí đơn giản mà thôi.

Nếu là Tiêu Chính Văn thi triển thì những căn nhà xung quanh sẽ không gặp hỏa hoạn như vậy!

"Ai?"

Trong hốc mắt lõm sâu của ông cụ lóe lên hai tia lửa giận!

"Không ngờ người buôn đồ gốm như ông lại là chủ tế!"

Lúc này, một giọng nói mà Tiêu Chính Văn vô cùng quen thuộc vang lên.

Trong nháy mắt, bóng dáng Dupand từ trên trời nhảy xuống, chạm vào cửa của căn nhà.

Ông cụ nhìn Dupand đứng bên ngoài cửa nói: "Thân phận của tôi không đến lượt ông quản! Ba quả cầu lửa này là có ý gì?"

Đương nhiên, ông cụ hoàn toàn không mắc bẫy Dupand, là một trong những chủ tế, sao có thể sợ mấy con chó tay sai này chứ?

"Không có gì, nếu ông đã là chủ tế, vậy giữa chúng ta tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, thời đại Pharaoh cũng đã một đi không trở lại rồi, tôi nghĩ, mấy chủ tế các ông cũng không muốn đối địch với nhà nước phải không? Mau giao người đó ra đây!"

Dupand chỉ tay vào Tiêu Chính Văn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Quả nhiên như Tiêu Chính Văn dự đoán, lão Dupand này lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!

"Cậu đắc tội với Dupand sao?"

Ông cụ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.

Dupand là người thế nào, trong lòng ông cụ rất rõ, một người nhỏ bé bình thường, đừng nói tới đắc tội, cho dù là gặp mặt cũng chỉ là mơ tưởng hảo huyền!

"Có chút khúc mắc, ông cụ, tôi thấy chuyện này...”

Không đợi Tiêu Chính Văn nói hết, cụ ta đã cắt đứt lời nói của Tiêu Chính Văn: "Dupand, chỉ cần ở trong nhà của tôi thì là khách của tôi, vô lễ với khách của tôi chính là coi thường chủ tế!"

"Ticha! Ông chỉ là Thiên Vương một sao, có vài chuyện, tôi không muốn quá tuyệt tình!"

Giọng nói của Dupand càng lúc càng lạnh lùng, hơi thở của Thiên Vương địa cấp ba sao bỗng nhiên dâng trào!

Không khí xung quanh dường như đông cứng lại!

Dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của Dupand, cơ thể cụ ta bất giác khẽ run lên.

Không sai, nếu Dupand quyết phải giết được Tiêu Chính Văn thì Ticha hoàn toàn không thể ngăn cản!

"Dupand...”

Không đợi Ticha nói xong, Tiêu Chính Văn đã tiến lên trên một bước, đứng chắn trước mặt ông cụ, thản nhiên nói: "Dupand, thật ra vì ông là trưởng lão hộ quốc nên tôi không muốn giết ông!"

"Hơn nữa, cũng đã cho ông một cơ hội rồi, nếu ông thật sự muốn chết như vậy thì tôi sẽ giúp ông!"

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, đầu tiên Dupand ngây người.

Nhưng chưa tới hai giây, Dupand đã đắc ý cười lớn, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn nói: "Cậu tưởng tôi giống như Castro sao?"

"Cho rằng cậu là điện chủ điện Thần Long thì có thể khiến tôi chịu thua à? Trước mặt cường giả, thực lực mới là vương đạo!"

Khuôn mặt Dupand bỗng trở nên dữ tợn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

"Trước mặt cường giả phải nói chuyện bằng thực lực, nói rất hay! Tôi cũng rất tán đồng!"

Tiêu Chính Văn thản nhiên bật cười, quay đầu nhìn Ticha nói: "Ông cụ, cảm ơn ý tốt của ông, có điều chuyện này nếu đã do tôi mà ra vậy tôi sẽ tự mình giải quyết, ông cứ quay về nghỉ ngơi trước đi”.

"Cậu... cậu Tiêu! Có thể cậu không biết, ông ta là...”

Ticha vô cùng lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn, e rằng Tiêu Chính Văn không biết anh đang đối đầu với cường giả như thế nào.

Nhưng việc này cũng khó trách, một người bình thường, làm sao có thể biết được cường giả cảnh giới Thiên Vương đáng sợ đến mức nào?

"Cậu tự mình giải quyết ư? Vậy thì chịu chết đi”.

Dupand nâng một quả cầu lửa trong tay, đập thẳng vào sau lưng Tiêu Chính Văn.

"Ầm!"

Quả cầu lửa khổng lồ bỗng phát nổ khi còn cách Tiêu Chính Văn ba mét, tàn lửa bắn ra tung tóe!

"Hả?"

Ticha và Dupand kinh hoàng, thậm chí bọn họ còn cảm nhận được sau lưng Tiêu Chính Văn có một bức tường không khí.

Việc khiến Ticha và Dupand không ngờ tới hơn là Tiêu Chính Văn cũng là cường giả cảnh giới Thiên Vương!

"Cậu... cậu... cậu lại...”

Ánh mắt Dupand hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn.

Cụ ta hoàn toàn không ngờ, đòn đánh của mình lại bị Tiêu Chính Văn chặn đứng!

Hơn nữa trong lúc Tiêu Chính Văn đứng quay lưng lại với cụ ta mà vẫn có thể chặn lại!

Tất cả tàn lửa đều bị dập tắt ngay khi rơi xuống đất!

Việc này chứng tỏ thực lực của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn cả cụ ta!

"Tôi đã nói với ông rồi, vốn dĩ tôi định tha cho ông một mạng, nhưng thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!"

Tiêu Chính Văn quay người lại, mỉm cười nhìn Dupand.

"Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu... cậu cho dù có ở cảnh giới Thiên Vương thì đã sao? Trong mắt tôi Thiên Vương một sao chả là cái thá gì”.

Lúc cụ ta lên tiếng, hai quả cầu lửa lại đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK