Người đàn ông trẻ tuổi vừa đi theo Bạch Diên Vũ đi lên đỉnh núi vừa khó hiểu hỏi.
Cùng thuộc cảnh giới Thiên Vương, nhưng cũng phân cao thấp.
Đến cấp bậc gần cảnh giới Thiên Thần nhất thì mọi người thường so với nhau về độ hiểu biết trận pháp của ai mạnh hơn, người nào sử dụng trận pháp thông minh hơn.
Có danh sơn làm chỗ dựa, được ghi tên vào vô số ghi chép cổ xưa trong danh sơn, tất nhiên những người như Bạch Diên Vũ có tư cách kiêu ngạo trước mặt Tiêu Chính Văn.
Thậm chí ngay cả đệ tử của Bạch Diên Vũ cũng không thể hiểu tại sao Bạch Diên Vũ lại phải cẩn trọng như thế.
“Ngô Địch, con phải hiểu rõ một chuyện, cao thủ giao đấu, thường sẽ quyết định mình sống hay chết chỉ trong một nốt nhạc”.
“Con nhìn Hứa Hoài Viễn mà xem, nếu hai người sư phụ đấu với nhau, Hứa Hoài Viễn chắc có thể đánh được một trăm chiêu với sư phụ, nhưng tại sao lại thất bại chỉ một chiêu của Tiêu Chính Văn?”
Vừa đi Bạch Diên Vũ vừa nói với người thanh niên bên cạnh.
“Chuyện này… chắc là ông ấy sơ suất nhỉ?”
Ngô Địch nhíu mày đáp.
“Không chỉ là sơ suất, ông ta bỏ qua một chi tiết quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Thiên Tinh Trận kiềm chế, không thể phát huy sức chiến đấu”.
“Thoạt nhìn Tiêu Chính Văn thế suy sức yếu nhưng thật ra không phải thế. Chỉ cần Thiên Tinh Trận hết tác dụng, Tiêu Chính Văn sẽ khôi phục lại sức chiến đấu một cách nhanh chóng, trong tình hình đó Hứa Hoài Viễn đang xem thường một cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao”.
“Hơn nữa đối phương cũng biết rõ về trận pháp giống ông ta, biết rõ bí ẩn trong đó, thật ra khi Thiên Tinh Trận hết tác dụng, ông ta đã không còn bất kỳ ưu thế nào nữa, lúc này ông ta vẫn ngông cuồng như thế chính là đang đâm đầu vào chỗ chết”.
“Con từng thấy hổ bắt mồi trong rừng sâu chưa?”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại hỏi.
“À… thấy hai lần ạ!”
Ngô Địch nhỏ giọng đáp.
“Hổ dũng mãnh uy lực thế nào, nó gần như là vua của các loài thú. Nhưng nó đi bắt một con thỏ đều cố gắng hết sức là vì sao?”
Bạch Diên Vũ thản nhiên nói.
“Đệ tử rõ rồi ạ, dù đối thủ mạnh hay yếu cũng phải giữ mình ở trạng thái tốt nhất, ưu thế lớn nhất là dùng sức mạnh để đưa đối thủ vào chỗ chết”.
Ngô Địch nghiêm nghị nói.
“Đúng thế, cố gắng hết sức mới là sự tôn trọng với đối thủ, nếu không là không tôn trọng mình”.
Dứt lời, Bạch Diên Vũ bước đi nhanh hơn.
Từ đầu đến cuối Bạch Diên Vũ vẫn luôn lạnh lùng đứng ngoài nhìn.
Ngay cả khi vừa bắt đầu cuộc chiến của Tiêu Chính Văn và Cừu Vạn Lý, mãi đến sau đó Bạch Diên Vũ nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn tự tay giết chết Hứa Hoài Viễn.
Ngay cả Bạch Diên Vũ cũng phải thừa nhận rằng nếu cho Tiêu Chính Văn thêm năm năm nữa.
Sẽ không có ai là đối thủ của anh kể cả trong năm đại danh sơn.
Tiếc là hôm nay Bạch Diên Vũ đã nhắm trúng Tiêu Chính Văn, cũng đồng nghĩa với việc ngôi sao tài giỏi vừa lóe sáng này sắp rơi xuống.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bạch Diên Vũ làm những chuyện tương tự như vậy.
Thường càng là người trẻ tài giỏi hơn người thì càng không biết khiêm tốn.
Ngược lại không sống lâu bằng người có tư chất bình thường.
Võ thuật hay trận pháp cũng vậy thôi, tài năng chỉ là một mặt, vẫn phải tích lũy theo thời gian.
Dù có tài giỏi đến đâu cuối cùng cũng chỉ là một chớp nhoáng, có thành tựu gì hơn người đâu.
Chẳng hạn như Bạch Diên Vũ, có thể nói lão là người có tư chất kém và bình thường nhất trong hàng trăm đệ tử gia nhập vào Tung Sơn cùng thời điểm với lão.
Nhưng bằng sự kiên nhẫn và bền bỉ, hay nói đúng hơn là sự cẩn trọng của lão mà trong hàng trăm người đó chỉ có một mình lão sống đến ngày hôm nay.
Những người tài giỏi hơn lão thì đã sao?
Có người nào mà không bị Bạch Diên Vũ giẫm đạp dưới chân?
Hôm nay Tiêu Chính Văn tự cho rằng mình bất khả chiến bại trong thiên hạ, nhưng con át chủ bài của anh đã bị Bạch Diên Vũ nhìn thấu qua ba trận đấu vừa rồi.
Giống như hai người chơi trò Đấu Địa Chủ với nhau mà một người trong đó đã tính được bài của đối phương, hơn nữa trong tay còn cầm lá bài không tốt thì đâu còn xác suất thắng được nữa.
Lúc này bầu không khí trên đàn tế cũng trở nên kỳ quái.
Thi thể Hứa Hoài Viễn bị ném ra chính giữa đàn tế cách đó không xa.
Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, đối diện là Đoàn Hải Long và hàng trăm cao thủ võ tông bao vây Tiêu Chính Văn lại.
Lúc này chỉ cần Đoàn Hải Long ra lệnh, Hoa Sơn, Hằng Sơn, bốn gia tộc lớn và hàng nghìn cao thủ võ tông sẽ lập tức đồng loạt tấn công Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn đang đợi, Đoàn Hải Long cũng đang đợi.
Họ đều đang đợi đối phương mất kiên nhẫn trước.
Nhưng đúng lúc này hai bóng người dọc theo đường núi quanh co đi đến.
Lúc Đoàn Hải Long nhìn thấy rõ người đến chính là Bạch Diên Vũ, vẻ căng thẳng lập tức biến mất.
“Không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà các vị đều tụ tập đông vui ở đây thế?”
Bạch Diên Vũ vừa đi đến vừa chậm rãi hỏi.
“Soạt!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt chắp tay lại với Bạch Diên Vũ.
Đều là thủ lĩnh nhưng địa vị của Bạch Diên Vũ vượt xa Hứa Hoài Viễn.
Người này có tiếng trong năm đại danh sơn.
Không chỉ vì thực lực của lão mà còn vì lão có nhiều thủ đoạn hiểm ác.
Ai cũng biết nếu người này không nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối sẽ không ra tay.
Xem ra hôm nay Bạch Diên Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ thấy Bạch Diên Vũ phóng khoáng, mạnh mẽ bước lên đàn tế.
Đôi mắt Đại trưởng lão không khỏi co rụt, sao Bạch Diên Vũ cũng đến đây vậy?
Người này thâm sâu khó lường.
“Tiền bối Bạch!”
Đạo trưởng lão vừa nói vừa chắp tay cúi đầu chào Bạch Diên Vũ.
Từ hành động này của Đại trưởng lão không khó để nhận ra địa vị của Bạch Diên Vũ rất cao.
“Ồ? Hóa ra là ông, nghe nói ông đang làm việc ở võ tông, sao hôm nay cũng đến góp vui thế?”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhìn Đại trưởng lão nói.
Đại trưởng lão hơi nhíu mày nói: “Tiền bối Bạch, vua Bắc Lương… quả thật không còn cách nào khác nên mới…”
“Cái gì? Vua Bắc Lương?”
Không để Đại trưởng lão nói hết câu, Bạch Diên Vũ đã ngắt lời.
“Haizz… trước đó vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn có vài mâu thuẫn nhỏ với nhà họ Trương và đệ tử Hoa Sơn, thế nên hôm nay bị mọi người nhắm đến. Ông cũng nhìn thấy rồi đó, những người được gọi là tiền bối có tiếng đều ra tay với vua Bắc Lương”.
“Vua Bắc Lương cũng vì bảo vệ bản thân mà thôi”.
Đại trưởng lão vội giải thích với Bạch Diên Vũ.
“Ồ? Những người này đều chết trong tay cậu sao?”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.
“Đúng thế!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
Riêng vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thôi thì không khó để nhận ra lão cố ý hỏi như thế.
“Khá lắm! Người có thể giết Cừu Vạn Lý và Hứa Hoài Viễn không nhiều, ít nhất người ở dưới cảnh giới Thiên Thần có thể đánh ngang tài ngang sức với hai người đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
“Cậu rất mạnh!”
Bạch Diên Vũ nói đểu.
“Tiền bối Bạch, tôi cũng là người của võ tông, nhưng hôm nay quả thật không thể chịu đựng được nữa, mấy người này ỷ đông mà dồn vua Bắc Lương vào chỗ chết”.
“Thứ cho tôi vô lễ, nếu không có vua Bắc Lương thì sẽ có được sự bình yên hôm nay sao? Nhưng đám người này lại không từ thủ đoạn chỉ vì ân oán cá nhân”.
Đại trưởng lão chỉ vào đám người Đoàn Hải Long tức giận quát.
“Ồ?”
Bạch Diên Vũ xoay người lại nhìn Đại trưởng lão nói: “Ý của ông là mấy người họ có ý đồ bao vây tấn công vua Bắc Lương à?”