Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2094: Hạt cát

Cardi bị Tiêu Chính Văn giày vò chết đi sống lại càng không cần nói, lúc này không có sức lực để vùng vẫy nữa là.

Cách biệt về sức chiến đấu của hai bên quá lớn, đến mức Odessa không có can đảm chạy trốn.

“Tôi hỏi anh, Thánh Huyết Đế Tuấn của Hoa Quốc có liên quan gì đến Âu Lục các người? Âu Lục có ý định tranh giành quyền lời từ Thánh Huyết Đế Tuấn, lẽ nào không phải tranh giành công khai sao?”

Tiêu Chính Văn vẫn điềm tĩnh nói, nhưng trong mắt lại toát ra sát khí.

“Vâng… phải! Âu Lục chúng tôi không có tư cách tranh giành quyền lợi”.

Lúc này Odessa quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên giống một học sinh tiểu học phạm lỗi.

“Thế anh nói xem có phải họ đáng chết không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Đáng chết! Họ đáng chết!”, Odessa không nghĩ ngợi đã gật đầu lia lịa.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Đã thế thì có phải các người càng đáng chết không?”

“A!”

Odessa khiếp sợ, ngẩng phắt lên nhìn Tiêu Chính Văn.

Chỉ thấy trong tay Tiêu Chính Văn xuất hiện luồng sáng vàng, ánh sáng đó biến thành một lưỡi dao sắc bén đánh thẳng về phía Odessa.

“Phụt!”

Âm thanh vang lên, máu bắn ra tứ tung.

Lại nhìn Odessa, nửa người không được vẹn toàn, máu liên tục chảy xuống dọc theo vết thương cực lớn.

Lúc này cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, ngay cả mấy gia tộc cổ xưa của Mỹ Lục trước đó còn có ý định muốn thử cũng trố mắt nhìn.

Cũng may cuối cùng họ vẫn kìm nén được sự kích động muốn đòi lại nợ máu với Hoa Quốc, nếu không kết cục của mỗi người họ sẽ giống Odessa.

Dù sao không ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại có thể liên tiếp đột phá nhanh đến thế.

Càng không ngờ Tiêu Chính Văn lại không sợ các thế lực ngoài lãnh thổ của Âu Lục, ra tay độc ác với con trai của công tước Buckingho.

Bây giờ hai người đó quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, họ nghĩ đó cũng là sự tồn tại như thần nhưng lại bị Tiêu Chính Văn hành hạ như thế.

Thật ra nói chính xác hơn thì chuyện này chỉ có thể phải trách họ ỷ mạnh hiếp yếu.

Người giết chết thế tử Âu Lục và của giáo chủ Giáo Đình rõ ràng là thế tử nhà họ Tư Mã ở ngoài lãnh thổ và Khổng Tề Thiên của nhà họ Khổng.

Nhưng khi đối diện với nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, họ sợ hãi đâu dám nói nửa lời?

Thế nên mới trút hết cơn giận lên đầu thế tục Hoa Quốc.

Dù sao trận chiến đó gần như làm tổn hại đến hơn một nửa sức chiến đấu của Giáo Đình, cho dù là để bảo vệ thể diện và uy quyền của chính mình thì điều này cũng phải có lý do.

Do đó, tiêu diệt Hoa Quốc, hơn nữa để cho Âu Lục quay lại vị trí đứng đầu thế giới đồng nghĩa với việc cho cả thế giới một lời giải đáp, đồng thời cũng giữ sự uy nghiêm của Giáo Đình.

Nhưng hiện giờ xem ra đây mới là quyết định sai lầm nhất của Giáo Đình.

Lúc này ngay cả Giáo Hoàng cũng cực kỳ hối hận.

“Cậu Tiêu, chuyện này là do chúng tôi không suy nghĩ thấu đáo, mong cậu Tiêu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi”, Cardi quỳ xuống đất khổ sở cầu xin.

Hắn không muốn chết, hắn vẫn còn con đường tương lai phía trước, hơn nữa cả Lý Tâm này đều là thiên hạ của một mình hắn, hắn còn chưa tận hưởng đủ rượu ngon và gái xinh, và…

Vừa nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp như thế, Cardi vô cùng chán nản, hắn hối hận vì đã nghe theo xúi giục của Giáo Đình, càng hối hận không nên lộ diện thay Giáo Định và lâu đài Versailles.

Nếu hắn làm như không có gì xảy ra, bây giờ hắn vẫn có thể tận hưởng cuộc đời tuyệt vời ở Anh Luân, ngồi đợi các cao thủ ngoài lãnh thổ quay về.

“Tha cho các anh một con đường sống ư? Các anh cũng biết sự quý giá của mạng sống sao?”

“Nhưng các anh có từng nghĩ biết bao người dân Hoa Quốc sẽ chết thảm trong tay các anh không?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn đấm vào ngươi Cardi, ngay tức khắc nửa người Cardi bị cú đấm của Tiêu Chính Văn làm cho tan nát.

Cardi hét lên thảm thiết, lần nữa khiến da đầu mọi người râm ran.

“Tiêu Chính Văn, những người đã chết đó chẳng qua chỉ là dân thường ở Hoa Quốc. Anh cũng từng đến ngoài lãnh thổ, lẽ nào anh vẫn chưa hiểu trong loạn thế, những người bình thường đó chỉ là hạt cát thôi sao”.

“Họ… họ từ khi sinh ra đã là vật để hy sinh, nếu anh giết chúng tôi thật thì gia tộc Buckingho sẽ không tha cho anh đâu”, Cardi run rẩy nói với Tiêu Chính Văn.
Chương 2095: Im bặt

Nếu Tiêu Chính Văn thật sự giết Cardi, thì chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản nữa.

Công tước Buckingho xây dựng nước Lý Tâm, lại là một trong những người sáng lập Âu Lục, sao có thể trơ mắt nhìn con trai mình chết thảm ở Hoa Quốc được?

Chỉ cần công tước Buckingho trở về từ chiến trường ở vùng ngoài vũ trụ, chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.

Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên mà công tước Buckingho muốn tiêu diệt.

Lúc đó, không chỉ đơn giản là chuyện của một mình Tiêu Chính Văn nữa, mà là cuộc chiến giữa nước Lý Tâm và Hoa Quốc.

Vì vậy, cách thông minh nhất của Tiêu Chính Văn lúc này là bỏ qua cho Cardi và Odessa, ít nhất là tha cho bọn họ một mạng.

Đây cũng là thế mạnh của Cardi và Odessa.

Nhưng hành động của Tiêu Chính Văn lại khiến bọn họ vô cùng khó hiểu, lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự cho rằng đến lúc đó các thế lực của Hoa Quốc ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ đứng ra bảo vệ mình sao?

Vì vậy, Cardi mới nhắc nhở Tiêu Chính Văn lần nữa rằng nếu không để hắn sống thì không chỉ Tiêu Chính Văn mà cả Hoa Quốc sẽ phải đối mặt với sự diệt vong.

Thực ra, không chỉ có bọn họ không hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại muốn đuổi cùng giết tận, mà ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không hiểu nổi.

Nói cách khác, theo Bạch Ngọc Trinh thấy, chỉ cần phạt bọn họ một chút là đủ rồi. Dù sao đang trong thời loạn thế, không thể đảm bảo trong tương lai sẽ có thế lực nào đứng về phía Âu Lục.

Trước lúc đó, không kết thù mới là thượng sách.

Hơn nữa, bây giờ Tiêu Chính Văn đã nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ, có thể nói lúc anh đến vùng ngoài lãnh thổ lần nữa, tình tình sẽ hoàn toàn khác so với lúc này.

Nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn muốn lôi kéo, thậm chí còn chủ động bày tỏ thiện chí đối với Tiêu Chính Văn, đến lúc đó, Tiêu Chính Văn sẽ giống như những nhân vật lớn nổi tiếng trong lịch sử, vĩnh viễn tách ra khỏi giới thế tục, trở nên nổi tiếng ở vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm ngược lại.

“Đến lúc này, anh vẫn còn uy hiếp tôi sao? Có lẽ các người nghĩ, tôi nên lựa chọn rời khỏi giới thế tục càng sớm càng tốt, rồi lập công ở vùng ngoài lãnh thổ. Nhưng đáng tiếc, các người đã quên mất một điều, nhà họ Tiêu tôi đã canh giữ Hoa Quốc bao đời!”

“Tôi, Tiêu Chính Văn, đời này sẽ không bao giờ quay lưng với người dân Hoa Quốc! Kẻ nào dám xâm phạm một tấc đất của Hoa Quốc, tôi nhất định sẽ chém đầu kẻ đó!”

Nói xong, một tia chớp màu tím lóe lên trên bầu trời, trong một bức màn ánh sáng màu tím, Cardi ngay lập tức hóa thành tro bụi.

Nhìn thấy người bạn đồng hành Cardi tan biến, Odessa vô cùng kinh ngạc.

“Anh Tiêu! Xin anh hãy nghe tôi nói, tôi… đều là do Giáo Đình ép tôi làm vậy!”

“Tôi đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng rồi, dù có cướp được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì cũng vô dụng! Đều là do đám người Giáo Đình uy hiếp tính mạng tôi, nếu tôi không đi cùng Cardi, bọn họ sẽ giết tôi!”

“Anh Tiêu, từ đầu đến cuối tôi chưa từng giết một người Hoa Quốc nào, tôi cũng chưa từng khiến người bình thường nào bị thương, xin anh Tiêu minh xét!”

Odessa khóc sướt mướt, như một đứa trẻ, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn van xin khổ sở.

“Ồ? Vậy có nghĩa là anh bị oan?”, Tiêu Chính Văn chế nhạo.

“Anh Tiêu, anh quả nhiên là người sáng suốt, tôi thật sự bị oan…”

“Nếu tôi không trở về Hoa Quốc từ vùng ngoài lãnh thổ, nếu tôi còn ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thì sao? E rằng anh sẽ không bỏ qua cho tôi nhỉ đâu nhỉ?”

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Odessa sững sờ.

Đúng như Tiêu Chính Văn nói, nếu Tiêu Chính Văn không đột nhiên trở về rồi đột phá đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm thì cho dù là ai, cũng đừng hòng bảo vệ Hoa Quốc!

E rằng ngay cả một đứa trẻ còn trong bụng cũng sẽ phải chết!

Đây chính là kế hoạch mà hắn và Cardi đã tính toán, thậm chí bọn họ còn bàn cách tàn sát từng tấc đất của Hoa Quốc, để không một con cá nào lọt lưới.

“Nếu đã vậy, anh cũng đi theo hắn đi!”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một tia sét từ không trung đánh xuống, trong tích tắc, Odessa cũng biến thành tro tàn!

Bầu trời lại sáng rực, một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai khác lại ra đi.

Lúc này, cả thế giới vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi.

“Họ phải trả giá cho những gì họ đã làm, còn ai muốn Hoa Quốc tạ tội nữa không?”

Tiêu Chính Văn kiêu hãnh đứng trên khoảng không, như một vị thần giáng thế!

Ánh mắt anh nhìn đến đâu, dù là gia tộc Buckingho, lâu đài Versailles, hay một số thế gia lớn ở Mỹ lục, tất cả đều im bặt.

Lúc này, trong một cung điện cổ kính ở thành tây vùng ngoài lãnh thổ, một ông già khẽ thở dài nói: “Thông báo cho tất cả mọi người, không cần đối đầu với Hoa Quốc nữa!”

“Nếu muốn tìm di tích Long Tộc, thì cũng phải đợi cho đến khi tất cả cao thủ ở vùng ngoài vũ trụ trở về rồi tính tiếp!”
Chương 2096: Sai lầm

Cái chết của Cardi và Odessa đã là một tín hiệu rất rõ ràng, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không bao giờ thỏa hiệp với bất kỳ ai!

Trước mặt Tiêu Chính Văn, tất cả chỉ như bèo trôi trên mặt nước.

Tiêu Chính Văn là một con rồng, rồng thì sao có thể dễ dàng bị núi đè bẹp?

Không chỉ các thế lực Âu Lục ở vùng ngoài lãnh thổ đồng loạt nhất trí, mà ngay cả các nước trong giới thế tục cũng lần lượt ban hành pháp lệnh.

Quy định rằng chỉ cần gặp người Hoa Quốc, bất kể là có thân phận gì, đều phải cúi đầu hành lễ. Cho dù là tổng thư ký thì cũng phải cúi chào một đứa trẻ ba tuổi Hoa Quốc.

Thậm chí, các cường quốc một thời ở Mỹ Lục còn quy định rằng dù là xe buýt hay tàu điện ngầm, nhìn thấy người Hoa Quốc mà không nhường chỗ thì sẽ bị bắn chết tại chỗ, cho dù là ai cũng không ngoại lệ.

Cùng lúc đó, tại thủ đô của một quốc gia nhỏ ở Âu lục, một người trong Nội Các hoảng sợ chạy tới đồn cảnh sát địa phương, vừa xông vào đồn cảnh sát, liền quỳ xuống.

“Tôi xin lỗi, lúc trước tôi từng ức hiếp người khác, tất cả đều là lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Nhưng ông ta còn chưa kịp đứng dậy, hai đặc công đã xuất hiện sau lưng ông ta và bóp cò không chút do dự!

Cùng lúc đó, tại một viên trang ở ngoại ô thành phố, hàng trăm đặc công đã bao vây toàn bộ viên trang trong nháy mắt.

Một người phụ nữ trung niên ôm đứa trẻ sơ sinh sợ hãi hét lớn: “Các người muốn làm gì? Chồng tôi là thành viên Nội Các! Các người làm vậy là phạm pháp!”

“Xin lỗi bà! Chồng bà đã vu khống công dân danh giá Hoa Quốc ăn trộm đồ của gia đình bà, cho nên tổng thống đã đích thân hạ lệnh bắn chết ông ta ngay tại chỗ!”

Nói xong, hàng chục đặc công cùng giơ súng và bóp cò không chút do dự!

Không chỉ giới thế tục đang thay đổi lớn mà cả vùng ngoài lãnh thổ cũng đang chấn động.

Tiêu Chính Văn đã giết Khổng Hữu Đạo, tạo mối thù sâu đậm với ngành y, nhưng cuối cùng vẫn có thể bình an vô sự rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ.

Trong số đó, nhà họ Bạch, nhà họ Võ và nhà họ Doanh lần lượt đứng ra bảo vệ Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi được Nữ Đế đích thân tôn phong cũng bảo vệ Tiêu Chính Văn.

Việc nào cũng chấn động Đông Vực!

Huống hồ những chuyện này đều xảy ra với một mình Tiêu Chính Văn!

Lúc này, trên một ngọn núi cao ở vùng ngoài lãnh thổ, một chàng trai trẻ đang ngồi xếp bằng từ từ mở mắt.

Ánh mắt lạnh lùng mạnh mẽ phóng ra như tia chớp.

“Tiêu Chính Văn!”

Sau khi thốt ra cái tên này, Tư Mã Tư phun ra một ngụm máu lớn.

“Thất đệ, xem ra kế hoạch của cậu thất bại rồi nhỉ?”

Đúng lúc này, sau lưng Tư Mã Tư xuất hiện ba bóng người, khí thế đều vô cùng uy nghiêm phi thường.

“Đúng vậy, tôi đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn, thật không ngờ trong giới thế tục lại có người mạnh đến vậy!”, Tư Mã Tư nghiến răng tức giận nói.

“Như vậy có nghĩa là không phải Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử đã mắc sai lầm?”

Một cô gái xinh đẹp liếc nhìn Tư Mã Tư chế nhạo.

Đối mặt với Tư Mã Tư, cô gái trẻ vẫn tràn đầy vẻ kiêu ngạo, khí tức quanh người còn mạnh hơn Tư Mã Tư rất nhiều.

Mấy người họ đều là nhân tài của nhà họ Tư Mã, địa vị trong gia tộc không hề thua kém Tư Mã Tư, thậm chí còn có người mạnh hơn.

“Không, hai người bọn họ cũng bị thương rất nặng. Tên Tiêu Chính Văn kia không hề đơn giản. Trước đây, tôi đã quá coi thường giới thế tục, quá coi thường Tiêu Chính Văn!”

Tư Mã Tư nắm chặt tay, thở hổn hển nói.

“Tư Mã Tư, anh vẫn còn là con cháu hoàng tộc sao? Ngay cả một tên tiểu bối trong giới thế tục mà cũng không đối phó nổi?”

“Lẽ nào anh không biết nhà họ Tư Mã có biết bao nhiêu mong muốn cũng không thể có được cơ hội này, vậy mà mà anh lại giao Thánh Huyết của Đế Tuấn cho người khác?”

“Anh còn mặt mũi sống trên đời này sao?”, cô gái trẻ nhìn Tư Mã Tư bị thương nặng, lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK