Hơn nữa trong đó còn ẩn chứa cả trận pháp Thiên Chiếu che khuất cả ánh mặt trời.
Bên dưới vang lên tiếng kinh ngạc hốt hoảng, những người trước đó hô hoán phất cờ cho Trương Thế Phong đều thấy ớn lạnh.
Khán giả Hoa Quốc ngồi trước màn hình tivi cũng đều chảy mồ hôi thay Trương Thế Phong.
Lúc này Hứa Thiến ngồi dưới bục hơi lo lắng nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, với kinh nghiệm của anh thì tiền bối Trương và người tên Kokura ai mạnh hơn?”
Với tư cách là một người Hoa Quốc, Hứa Thiến cũng mong cao thủ Hoa Quốc có thể giành chiến thắng.
Có câu gọi là vạn sự khởi đầu nan.
Tiêu Chính Văn ngước mắt lên nhìn Trương Thế Phong và Kokura Nosuke, lắc đầu nói: “Trương Thế Phong chắc chắn sẽ thua”.
Cái gì?
Mấy người Hoa Quốc xung quanh đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt thù địch.
“Cậu có phải là người Hoa Quốc không thế?”
“Đúng đấy, người Vy Hào đã cho cậu lợi ích gì rồi hả?”
“Cậu là tay sai của người Vy Hào à?”
Mọi người đồng loạt chỉ trích.
Tiêu Chính Văn không hề tức giận mà bình thản nói: “Có câu kiêu ngạo ắt sẽ thất bại! Vẫn chưa đánh thì không biết rõ thực lực của đối phương, nhường đối phương một chiêu có phải hơi tự đại quá không?”
“Hơn nữa ông ta xem trọng mình quá, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương đúng là không tầm thường nhưng đó là đối với Hoa Quốc, Thiên Chiếu Đại Trận của đối phương cũng không hề kém cạnh gì với Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương”.
“Tại sao ông ta nghĩ mình nhường người ta một chiêu là có thể thắng? Hơn nữa dù ông ta cố gắng hết sức thì theo tôi kết quả vẫn thế thôi”.
“Yêu nước không cần nói ra mà phải hành động”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến mấy người xung quanh nữa mà dời tầm mắt sang nhìn võ đài.
Chỉ thấy Trương Thế Phong kiêu ngạo nhìn Kokura Nosuke, lạnh lùng nói: “Chỉ là tài năng thấp kém mà cũng dám phô trương trước mặt tôi”.
Nói rồi chỉ thấy Trương Thế Phong hơi lắc tay, mây đen sấm chớp ùn ùn kéo đến trên bầu trời, uy lực của trời cuồn cuộn che lấp cả khoảng không.
Từng tia sấm chớp thoáng chốc đã đánh về phía ảo ảnh của Kokura Nosuke.
Không lâu sau một đầu rồng khổng lồ được tạo ra từ sấm chớp xuất hiện trong tầng mây đen trên bầu trời.
Đây là đang biến thành rồng sấm.
Trong Tam Tuyệt Trận, sát khí trong Thiên Tuyệt Trận mãnh liệt nhất, hơn nữa cũng có uy lực mạnh nhất.
Trương Thế Phong vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu mạnh nhất, rõ ràng là muốn làm thật, giết chết Kokura Nosuke trong một chiêu tấn công.
Kokura Nosuke ngẩng đầu lên nhìn mây giông giăng đầy trời, cười khẩy: “Lẽ nào trận pháp của Hoa Quốc vẫn dừng lại ở tầng mây going thôi sao? Đúng là nực cười!”
“Nực cười? Vậy mày đỡ đòn thử xem”.
Sắc mặt Trương Thế Phong thay đổi, sau đó lòng bàn tay hơi lật lại ấn xuống dưới.
“Ầm ầm ầm!”
Vô số sấm sét dày đặc như mưa rơi xuống, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là thứ mà con người có thể đạt đến sao?
Quả là uy thế như Thiên Thần!
Chỉ thấy một con rồng màu bạc cực lớn lao thẳng về phía Kokura Nosuke từ trong tầng mây.
“Năm đó chẳng qua là vì ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc còn non trẻ mới để đám chuột nhắt bọn mày được lợi! Hôm nay tao nhất định phải bắt bọn mày trả lại gấp một trăm lần”.
Trương Thế Phong lạnh lùng hét lên, con rồng màu bạc đó càng to lớn mấy lần.
“Trời ạ, lẽ nào đây chính là thực lực của cường giả Thiên Thần sao?”
“Có thể khống chế sấm sét, đây đã là bản lĩnh thần tiên gì rồi”.
“Nhà họ Trương quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Ngay cả Hứa Thiên Chí cũng phải thốt lên vài câu khen ngợi.
So với trận pháp của nhà họ Trương, trận pháp nhà họ Hứa có vẻ yếu hơn về sức tấn công.
Trận pháp của nhà họ Hứa thiên về phòng thủ nhiều hơn.
E là nếu có cho cụ ta luyện hàng nghìn năm nữa cũng chưa chắc có thể có phong thái thần tiên như Trương Thế Phong.
“Ha ha ha!”
Nhưng Kokura Nosuke lại ngửa mặt lên trời bật cười: “Trương Thế Phong ông vẫn không xứng nói mấy lời mạnh miệng thế này đâu”.
Bóng người Kokura Nosuke lại nhiều hơn gấp đôi, những sấm sét đánh về phía ảo ảnh của Kokura Nosuke đều chỉ đánh vào không khí, không cái nào ngoại lệ.
Thấy Thiên Tuyệt Trận lại đánh vào không khí, Trương Thế Phong không khỏi cảm thấy chấn động, thầm có cảm giác không ổn.
Chỉ là không đợi Trương Thế Phong hoàn hồn, vô số bóng người đã hợp lại thành một, thoáng chốc đã chạy đến trước mặt Trương Thế Phong.
“Rầm!”
Chỉ thấy Kokura Nosuke đánh thẳng một cú vào ngực Trương Thế Phong.
“Mở!”
Trương Thế Phong vội vàng vung chưởng lên đỡ.
“Ầm!”
Một luồng sóng khí màu trắng bạc nổ tung, Trương Thế Phong nôn ra ngụm máu rồi văng ra xa.
Lúc này tất cả những người bên dưới đều kinh ngạc.
Nhất là đám người Từ Thiên Thuật càng vội vã đứng lên, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Không thể nào, Thiên Tuyệt Trận của Trương Thế Phong chưa từng thất bại, sao có thể thua được chứ?”
Từ Thiên Thuật không dám tin nhìn Kokura Nosuke.
Ngay cả Trương Thế Phong bị đánh văng ra xa cũng ngơ ngác, cụ ta đã dùng mười hai phần sức của mình vào đòn tấn công vừa rồi, sao có thể bị Kokura Nosuke đánh văng ra xa chứ?
“Ha ha ha!”
“Đúng là nực cười, loại người này còn muốn nhường tôi một chiêu, vẫn muốn rửa nhục cho Hoa Quốc à? Ha ha ha…”
Kokura Nosuke bật cười, thậm chí không thèm đi đánh Trương Thế Phong đã bị thương ngã xuống đất.
Trương Thế Phong đỏ mặt nghiến răng đứng dậy, chỉ vào Kokura Nosuke tức giận hét lên: “Mày… mày đừng có mà huênh hoang”.
“Hừ! Ông đã thua rồi, vừa rồi tôi muốn giết ông thì ông cũng không thể sống đến lúc này. Rửa nhục ư? Hừ, cứ tiếp tục hưởng thụ nỗi nhục mới vẫn được đấy! Cút về đi, về luyện tập thêm rồi hẳn quay lại đấu, có lẽ ông vẫn có chút cơ hội”.
Kokura Nosuke không khách sáo sỉ nhục.
Trương Thế Phong mau vết máu trên khóe môi, bỗng đứng dậy định tung ra đòn, một tay Kokura Nosuke cầm chặt cán dao cười khẩy nói: “Tôi nghĩ chắc ông vẫn chưa thấy được uy lực của Đoạn Dao Trảm nhỉ!”
“Trương Thế Phong, tôi cho ông một cơ hội sống, quỳ xuống! Nếu không thì chết!”
Hả?
Trương Thế Phong mới nhớ ra chiêu thức mà Kokura Nosuke giỏi nhất là Đoạn Đao Trảm.
Cho đến bây giờ, Kokura Nosuke vẫn chưa lấy dao ra.
Nghĩ đến đây Trương Thế Phong không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Trương Thế Phong!”
Từ Thiên Thuật nhìn chằm chằm vào Trương Thế Phong, dù là chết cũng không thể quỳ gối.
Vì tất cả mọi người ở Hoa Quốc đều đang xem trực tiếp.
Nhưng ngay sau đó Trương Thế Phong quỳ gối xuống trước mặt Kokura Nosuke.
“Ha ha ha!”
Kokura Nosuke khẽ nhấc chân lên đạp vào mặt Trương Thế Phong, vô cùng kiêu ngạo nói với tất cả người Hoa Quốc ở dưới võ đài và tất cả ống kính của truyền thông: “Đây chính là người nhà họ Trương ở Thiên Sơn Hoa Quốc”.
“Trương Thế Phong – người canh giữ Tổ Long, là Trương Thế Phong ba mươi giây trước còn lớn lối nói sẽ rửa nhục cho Hoa Quốc”.
Sau đó lão cúi đầu nhìn gương mặt Trương Thế Phong nói: “Mùi vị bị giày của tôi đạp lên mặt thoải mái không? Dưới giày của tôi vừa đúng lúc giẫm phải phân chó, liếm sạch cho tôi, nếu không thì chết!”
“Đừng!”
Triệu Thắng cũng đứng phắt dậy.
Nhưng bây giờ Trương Thế Phong chỉ muốn sống, tôn nghiêm hay Hoa Quốc gì đó đều đã bị cụ ta vứt lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Trương Thế Phong vươn lưỡi ra ngoan ngoãn liếm đế giày của Kokura Nosuke dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
“Haizz! Sớm biết như thế cần gì phải làm trò hề. Người nhà họ Trương đúng là vì mạng sống mà không có giới hạn”.
Tiêu Chính Văn thở dài.
“Anh có bản lĩnh thì lên đi!”
“Đúng thế, người Hoa Quốc nào mà không muốn thắng chứ?”
“Đúng là không ở góc độ của người khác nên không hiểu, nếu đổi thành cậu thì người ta còn chưa ra tay, cậu đã quỳ xuống xin tha rồi”.
Mấy người Hoa Quốc bên cạnh đang tức giận, kiềm chế cơn giận không chỗ phát tiết quay đầu lại trút hết giận dữ lên người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến đám người này, chỉ nhàn nhã uống hớp trà.
Lúc này ngay cả Từ Thiên Thuật cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Dù sao họ vẫn luôn lớn lối muốn rửa nhục cho Hoa Quốc, nhưng không ngờ Trương Thế Phong lúc nãy còn đang khoe khoang này kia thế mà lại đánh mất thể diện chỉ vì muốn sống sót.
Điều khiến ông ta cảm thấy không thể chấp nhận được là Trương Thế Phong thế mà lại bị đánh bại chỉ với một chiêu, ông ta quả thật không thể chấp nhận được kết quả này.
“Hoa Quốc còn có người sống không? Cứ lên đây đi”.
Kokura Nosuke vừa nói vừa nhấc chân lên đá Trương Thế Phong đến chỗ bục cao của Hoa Quốc.