Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan vừa tới cửa công ty đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh ở cửa.

Hơn nữa, còn có tiếng gào khóc thảm thương vang lên từ trong đám người.

“Thật là vô lương tâm! Thuốc của công ty bọn họ uống vào chết người, mà bảo vệ ở đây còn không cho chúng tôi vào nói chuyện cho rõ ràng, còn có công bằng hay không cơ chứ?”

Một người đàn ông vừa nói vừa khóc lóc.

Trên chiếc cáng trước mặt ông ta có một ông lão mặt mày tái nhợt đang nằm, từ xa nhìn vào, ông lão giống như không còn thở.

Không ít người hóng hớt xung quanh cũng chỉ trỏ vào công ty Vy Nhan.

“Ôi trời, bây giờ mấy người buôn bán thuốc mà bụng dạ độc ác đều chẳng cần quan tâm tới mạng người!”

“Đúng vậy, tôi đoán là ông lão đã uống thuốc hạ huyết áp có hiệu quả đặc biệt gì đó do bọn họ sản xuất nên mới chết!”

Nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán.

Đúng lúc này, đột nhiên mấy chiếc xe của phóng viên chạy tới phía đối diện con đường, mười mấy phóng viên dẫn theo thợ quay phim chụp ảnh lao nhanh tới hiện trường.

Nhìn thấy vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, trùng hợp quá nhỉ?

Dù nhận được thông báo ngay thì lái xe phóng viên tới cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng nhìn cảnh tượng này thì có lẽ người đàn ông gào khóc đưa thi thể của ông lão đến trước cửa tập đoàn Vy Nhan chưa quá hai mươi phút!

Suy cho cùng nhóm người ở cửa còn không tới một trăm mười người, tập đoàn Vy Nhan lại nằm trên đoạn đường sầm uất, nếu như đã gào khóc một thời gian dài thì không biết đã tụ tập được bao nhiêu người nữa!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Chính Văn vẫy tay, gọi một người bảo vệ đang trực ban tới.

Thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nhân viên bảo vệ kia vội chạy tới, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, khoảng mười mấy phút trước, đám người này vác một cái cáng tới nói muốn đến công ty chúng ta để đòi lại lẽ phải!”

“Nghe bảo ông lão này vì uống thuốc hạ huyết áp của chúng ta nên mới chết!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, quả nhiên giống với những gì anh dự đoán!

“Này anh, ông lão bị gì vậy?”

Tiêu Chính Văn chen vào nhóm người, nhìn thi thể của ông lão, thản nhiên hỏi.

“Tôi… tôi cũng không biết nữa, tối qua tôi vừa về nhà thì bố tôi đã uống mấy viên thuốc hạ huyết áp, sau đó thì không ổn nữa!”

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa khóc, thỉnh thoảng còn quệt vài giọt nước mắt.

Tiêu Chính Văn nhìn thoáng qua ông lão nằm trên cáng, từ gương mặt thì thấy tuổi tác ông lão gần sáu mươi, sắc mặt xanh xao, môi tím bầm, rõ ràng không phải tự nhiên mà chết!

“Anh này, cho hỏi thuốc mà ông lão dùng là thuốc hạ huyết áp của hãng nào?”

Lúc này, mấy phóng viên đều vác máy quay lên, cùng đặt câu hỏi cho người đàn ông trung niên đó.

“Thuốc do tập đoàn Vy Nhan sản xuất, hộp thuốc còn ở đây này!”

Người đàn ông đó vừa nói vừa lấy một hộp thuốc rỗng ra.

Mấy phóng viên quay phim lập tức quay cảnh miêu tả hộp thuốc trong mười giây.

Sau đó, một nữ phóng viên nói với máy quay: “Theo nhóm phóng viên chúng tôi được biết, trước mắt tập đoàn Vy Nhan chưa có phản hồi với chuyện này, hơn nữa, thái độ của họ cực kỳ ngang ngược, từ chối bồi thường hợp lý cho thân nhân!”

“Thậm chí đến lúc này người phụ trách của công ty Vy Nhan còn chưa xuất hiện!”

Ngay sau đó, hầu như tất cả các phóng viên đều đồng thanh lên tiếng công kích tập đoàn Vy Nhan.

“Cô này, dựa vào đâu mà cô biết được thái độ tập đoàn chúng tôi rất ngang ngược thế?”

Tiêu Chính Văn quay đầu hỏi nữ phóng viên.

Rõ ràng nữ phóng viên đó không ngờ Tiêu Chính Văn lại là người phụ trách của tập đoàn Vy Nhan, cô ta bị hỏi đến mức sững sờ, thay đổi sắc mặt mấy lần, nuốt nước bọt, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không nói ra được lý do.

“Bản thân là một phóng viên, nhất định phải có trách nhiệm với những lời mình đã nói!”

Tiêu Chính Văn vừa xoay người thì trong đám người lại xảy ra một trận rối loạn.

“Tránh ra, tránh ra, hội trưởng Lý của hiệp hội y dược tới rồi!”

Cùng với tiếng hô bên ngoài, hội trưởng Lý dẫn theo bốn năm nhân viên hóa nghiệm mặc áo blouse trắng, chen vào trong đám người.

Thấy vậy, Tiêu Chính Văn bật cười.

Trên thế giới này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao, một người vừa mới chết còn chưa tới mười phút mà phóng viên và người của hiệp hội y dược lại tới nhanh như vậy.

Cứ như thể tất cả đều đã biết trước, vừa xảy ra chuyện thì lập tức lao tới.

Người đứng sau những chuyện này cũng không có chút kiến thức căn bản nào!

“Tiêu Chính Văn! Thuốc của mấy người uống vào gây chết người rồi, mấy người phải giải thích đi chứ? Còn nữa, thuốc hạ huyết áp đặc biệt gì đó của mấy người phải dừng sản xuất ngay lập tức và tiếp nhận điều tra từ hiệp hội y dược chúng tôi!”

Hội trưởng Lý không nói nhiều đã đưa ra kết quả phán xét.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn hội trưởng Lý, lạnh lùng nói: “Hội trưởng Lý, mấy lời này của ông có căn cứ gì không? Không hóa nghiệm cũng không khám nghiệm tử thi, làm sao ông biết được ông lão chết do uống loại thuốc này?”

“À…”

Hội trưởng Lý cứng họng một hồi mới lắp ba lắp bắp nói: “Chuyện đó… trước khi tôi tới đã nghe nói trong thuốc hạ huyết áp của mấy người có chất cấm, do đó người uống vào sẽ chết không phải là chuyện bình thường hay sao?”

Khương Vy Nhan tiến tới, nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Nói bậy! Thuốc hạ huyết áp của chúng tôi đã qua thí nghiệm lâm sàng và không gây hại cho cơ thể con người! Không thể nào có chuyện uống vào chết người được!”

“Cô nói uống vào sẽ không gây chết người, vậy chuyện này là thế nào?”

Hội trưởng Lý vừa nói, vừa chỉ tay vào ông lão nằm trên cáng, lạnh lùng chất vấn.

“Không phải ông đưa người tới sao? Vậy chi bằng kiểm tra trước mặt mọi người đi!”

Tiêu Chính Văn khoanh tay, cười khẩy nói.

“Tiêu Chính Văn, tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Người đâu, khám nghiệm tử thi tại đây luôn!”

Hội trưởng Lý vừa nói vừa vẫy tay với mấy người mặc áo blouse trắng phía sau.

Mấy nhân viên hóa nghiệm vội vàng lấy các loại thiết bị ra, còn tiến hành hóa nghiệm ở đó rất giống thật.

“Báo cáo hội trưởng, vì đột ngột bị hạ huyết áp dưới sáu mươi mmhg nên bệnh nhân không được cung cấp đủ máu mà chết!”

Một nhân viên hóa nghiệm đứng dậy nói với hội trưởng Lý.

“Nghe thấy rồi chứ, chết do không được cung cấp đủ máu! Mấy người còn gì để ngụy biện nữa không? Sự thật rành rành ra đó, mấy người còn muốn trốn tránh sự trừng phạt hả?”

Hội trưởng Lý gào mồm lên.

Nghe thấy kết quả này, Khương Vy Nhan cũng cảm thấy ớn lạnh, chẳng lẽ dược phẩm công ty cô có vấn đề thật sao?

Lúc này, tất cả các phóng viên như ong vỡ tổ, xông tới gần hội trưởng Lý, tiến hành phỏng vấn hiện trường với ông ta.

Đợi tới khi hội trưởng Lý nói hết nước bọt, Tiêu Chính Văn mới rút ra một cây kim châm từ trong tay áo.

Anh giơ kim châm lên cao qua đỉnh đầu và nói với đám người hóng hớt xung quanh: “Mọi người nhìn kỹ, đây là một cây kim châm, chắc hẳn mọi người đều biết nếu như kim châm đụng phải đồ vật có độc thì sẽ biến thành màu đen!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn bước tới thi thể của ông lão.

Người đàn ông trung niên vừa khóc đến chết đi sống lại thấy Tiêu Chính Văn bước tới chỗ thi thể của ông lão thì vội bước tới cản Tiêu Chính Văn lại, nói: “Cậu muốn làm gì hả? Bố tôi bị mấy người hại chết rồi, cậu còn muốn dùng kim châm đâm ông ấy nữa sao?”

“Tránh ra!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.

“Mọi người phân xử giúp tôi với, làm gì có…”

Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung một bạt tai thật mạnh, khiến ông ta văng ra xa hơn hai mét, sau đó anh nói với bảo vệ ở cửa: “Coi chừng ông ta!”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của mọi người, Tiêu Chính Văn bước tới gần ông lão. Anh đâm kim châm vào bụng ông lão rồi rút nó ra và nói: “Mọi người xem kỹ, kim châm không hề đổi màu đen, điều này chứng tỏ trong dạ dày của ông lão không có độc!”

Tiếp đó, anh đâm kim châm vào cổ họng ông lão, lúc rút kim châm ra, mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Kim châm lại biến thành màu đen!

“Mọi người thấy rồi đó, ông lão trúng độc ở chỗ cổ họng, vậy tôi muốn hỏi người con trai hiếu thuận này và mấy nhân viên hóa nghiệm, giải thích như nào về chất độc ở cổ họng ông lão?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK