Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2210: Lai lịch thế nào?

Tần Lương Ngọc không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Ly nói: "Ngọc Khuyết Cung sao vậy?"

Ngọc Khuyết Cung thuộc phạm vi thế lực của thành Đại Phong, hơn nữa có rất nhiều mối liên hệ với Nguyệt Hoa Các.

Cho dù là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã thì cũng phải nể mặt Ngọc Khuyết Cung mấy phần, có thể nói là động vào Ngọc Khuyết Cung thì chẳng khác nào khiêu chiến với Nguyệt Hoa Các.

Giờ khắc này trong đại điện, Thượng Quan Ly và một đám đệ tử Ngọc Khuyết Cung đều quỳ trên mặt đất, Chư Cát Anh bị đánh trọng thương đang nằm trên cáng, giờ phút này đã hấp hối gần tắt thở.

"Tiền bối Tần, việc này nói ra rất dài dòng đều là do một thằng ranh giới thế tục tên là Tiêu Chính Văn gây ra, mấy tháng trước, hắn..."

Thượng Quan Ly nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại toàn bộ mọi chuyện, sau khi Lục Tiểu Thiến chết thảm, Tư Mã Minh Húc tìm đến Tiêu Chính Văn để báo thù nhưng lại bị Tiêu Chính Văn ép rút kiếm tự sát, sau đó lại đánh cược với Tiêu Chính Văn trong buổi lễ long trọng ở núi Đế Khư.

Tần Lương Ngọc càng nghe thì vẻ mặt càng lạnh băng, cho đến cuối cùng, trong đôi mắt đẹp kia phóng ra hai tia sáng lạnh lẽo, nhìn thẳng Thượng Quan Ly!

Không đợi ông ta khóc lóc kể chuyện điện Thần Long phái người đòi nợ, một cánh tay của ông ta trong nháy mắt đã hóa thành sương máu!

Đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán Thượng Quan Ly túa ra, thiếu chút nữa hôn mê ngay tại chỗ nhưng Thượng Quan Ly đối mặt với Tần Lương Ngọc ngay cả thở hổn hển cũng không dám, càng không dám tỏ ra bất mãn!

Bất kể vì lý do gì chọc giận Tần Lương Ngọc, cho dù là giết ông ta thì ông ta cũng tuyệt đối không dám có ý định phản kháng!

Dù sao đó cũng là một vị Đại Đế!

Đại Đế nổi giận, xác chết ngổn ngang ngàn dặm!

Chỉ chém đứt một cánh tay của ông ta đã được coi là ân huệ rồi!

"Rác rưởi! Các người không phải luôn luôn tự nhận mình là tài trí hơn người sao? Không phải luôn luôn cho rằng thế tục đều là con kiến hôi, có thể tùy ý quyết định sống chết sao?"

"Các người ngàn dặm xa xôi chạy đến Đế Khư lại làm tôi mất mặt, các người còn có mặt mũi chạy đến trước mặt tôi kể khổ nữa ư?"

Tần Lương Ngọc vô cùng giận dữ, giọng nói chấn động cả đại điện, ngay cả các lão tông môn lớn khác chạy tới chúc mừng cũng rối rít cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Lương Ngọc trên ngai vàng!

Ai cũng biết, tính tình của vị Đại Đế này thất thường, nếu ánh mắt không né kịp sẽ dẫn đến đại họa diệt thân.

"Vậy các người trở về đây bằng cách nào? Tiêu Chính Văn sẽ không tốt bụng thả các người mà không nói một lời đấy chứ?", Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Ly.

Hành vi của bọn họ chẳng khác nào miệt thị điện Thần Long, thân là chủ điện của điện Thần Long, sao Tiêu Chính Văn có thể chịu để yên được chứ?

"Đương nhiên không phải, vãn bối vì bảo toàn thực lực của Ngọc Khuyết Cung nên đành phải đồng ý với cậu ta, dùng ba nghìn cây hoa Tử Tiêu để đổi lấy bình an! Nhưng... nhưng Ngọc Khuyết Cung lấy đâu ra nhiều như vậy chứ?”

Thượng Quan Ly nói đến đây đã bật khóc nức nở!

Ba nghìn cây hoa Tử Tiêu không phải là ba nghìn cây hoa cỏ dại, ngay cả tông môn ngoài lãnh thổ muốn tích góp một nghìn cây cũng rất khó khăn!

"Ông thật sự đã vứt hết mặt mũi của thành Đại Phong! Loại người ham sống sợ chết, nước mắt cá sấu giống như ông không xứng dẫn dắt Ngọc Khuyết Cung!"

"Người đâu, kéo ông ta ra ngoài, chém đầu trị tội trước dân chúng!"

Vừa dứt lời, bốn đệ tử Nguyệt Hoa Các cất bước tiến lên, không nói gì đã kéo Thượng Quan Ly ra ngoài cửa, lát sau, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Trên toàn bộ đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Thậm chí ngay cả đám đệ tử của Ngọc Khuyết Cung cũng cúi đầu, không dám thốt ra lời oán hận.

Dù sao cả thành Đại Phong đều được một mình Tần Lương Ngọc bảo vệ, ai dám làm phản thì chẳng khác nào khiêu chiến cả thành Đại Phong!

Cho dù là vì bảo toàn mạng sống thì người của Ngọc Khuyết Cung cũng chỉ có thể tùy ý để cho Tần Lương Ngọc trừng phạt!

"Còn nữa, điện Thần Long có lai lịch thế nào?", Tần Lương Ngọc hơi nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Chương 2211: Bất thường

"Thưa các chủ, điện Thần Long là một tổ chức đến từ thế tục, trước đây luôn dốc sức vì triều đình Hoa Quốc, mấy ngày gần đây mới mới chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ!"

"Hơn nữa, vừa mới đến vùng ngoài lãnh thổ đã có một lượng lớn cao thủ như Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ cùng với Thượng Quan Uyển Nhi cũng gia nhập điện Thần Long!"

Một đệ tử Nguyệt Hoa Các tiến lên một bước, bẩm báo.

Ồ?

Tần Lương Ngọc gật đầu nói: "Cử người đến điện Thần Long một chuyến, nếu muốn lấy ba nghìn cây hoa Tử Tiêu từ Ngọc Khuyết Cung thì phải được tôi gật đầu đồng ý ngay trước mặt, nếu không một nhành hoa cũng đừng hòng lấy được”.

"Vâng!"

Nghe Tần Lương Ngọc nói như vậy, mọi người ở Ngọc Khuyết Cung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!

Mặc dù cung chủ Thượng Quan Ly đã bị giết nhưng Tần Lương Ngọc cũng làm chủ cho Ngọc Khuyết Cung, chỉ cần không bị Tiêu Chính Văn đánh tới cửa thì Thượng Quan Ly chết cũng đáng.

Hơn nữa Tần Lương Ngọc cũng rất buồn bực, sao điện Thần Long lại có gan chiếm cứ Đế Khư như vậy, nơi đó là một trong những thánh địa của Đông Vực!

Nếu như không phải Tần Lương Ngọc vừa mới trở về thành Đại Phong thì bà ta thật sự muốn đi xem điện Thần Long này có gì khác thường!

"Các chủ, Thượng Quan Uyển Nhi của nhà họ Võ đã dẫn theo Ngự Lâm Vệ của nhà họ Võ gia nhập điện Thần Long, thế lực này không thể khinh thường được!"

Một đệ tử Nguyệt Hoa Các tiến lên một bước, nhỏ giọng báo cáo với Tần Lương Ngọc.

"Thượng Quan Uyển Nhi chỉ là Nhân Hoàng cấp năm mà thôi, không đáng nhắc tới!", Tần Lương Ngọc cười nhạt nói.

Đường đường là Đại Đế, sao có thể coi trọng một tên tép riu cảnh giới Nhân Hoàng.

"Các chủ, Viên Thiên Canh cũng không thể khinh thường, dù sao ông ta cũng là nhân vật truyền kỳ từng tự tay chế tạo Nữ Đế!"

"Tạo ra Nữ Đế không sai nhưng mấy ngàn năm qua có thể có bao nhiêu Nữ Đế? Không phải ai ai cũng có thể trở thành Nữ Đế, không chỉ cần thiên địa tán thành, mà còn cần vạn dân ủng hộ!"

Tần Lương Ngọc biết rõ, Nữ Đế không thể nào phục chế được, thiên thời địa lợi nhân hòa, không ủng hộ xuất hiện một vị đại nhân vật sánh ngang!

Nhìn thoáng qua mọi người phía dưới, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nói: "Mau chóng bồi dưỡng đệ tử có tư chất trong môn phái, thời đại sắp có biến rồi!"

Nghe nói như vậy, mọi người phía dưới không khỏi bất ngờ!

Tần Lương Ngọc nói vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ loạn thế trong truyền thuyết thật sự sắp đến?

"Các chủ, ý bà là đại thế sắp đến rồi sao?"

Mọi người ngửa mặt nhìn về phía Tần Lương Ngọc, đều chờ đợi bà ta đưa ra một câu trả lời rõ ràng!

"Bất cứ lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận, thành Đại Phong nằm ở biên giới của hai khu vực lớn, không thể lơi lỏng! Đệ tử trong môn phái cũng nên nâng cao thực lực để cho bọn họ một mình đảm đương một phương!"

Tần Lương Ngọc nói đến đây trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.

"Các chủ, chẳng lẽ là chiến trường ngoài lãnh thổ bên kia có biến?"

Một đệ tử Nguyệt Hoa Các lập tức nghĩ đến khả năng này!

Thời gian gần đây, vùng ngoài lãnh thổ khắp nơi đều bắt đầu khởi động “mạch nước ngầm”, nhất là nhà họ Khổng thậm chí đã âm thầm kết giao với các thế lực ngoài vùng vũ trụ.

"Đây không phải là những gì cậu nên hỏi, làm việc mà cậu nên làm đi! Các người lui ra đi, tôi hơi mệt!"

Tần Lương Ngọc nói xong, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, khẽ xua tay với mọi người.

Mọi người ở dưới đại điện bất ngờ nhìn chằm chằm vào Tần Lương Ngọc, bỗng chốc bốn mắt nhìn nhau.

Ở phía bên kia, lúc này Tiêu Chính Văn đã đến một thị trấn nhỏ bên cạnh thành Đại Phong.

Ở đây chỉ cách thành Đại Phong chưa đầy trăm dặm nhưng bên trong thị trấn nhỏ lại không có cảm giác hoang vắng, ngược lại người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Chính Văn tìm một quán rượu trang trí xa hoa, cất bước vào trong.

Quán rượu này có ba tầng trên dưới, trong sân còn có một số đình nghỉ mát và hồ sen, lúc này hoa sen trong hồ đã nở rộ, không ít vị khách đang ngồi trong đình vừa uống rượu vừa ngắm hoa sen.

Tất cả đám người lui tới đều mặc áo gấm hoa phục, tuy rằng đều là loại cổ trang, nhưng liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, xuất thân của những người này đều không tầm thường!

"Cậu bạn này, xin hỏi cậu cũng đến tham gia đại hội Ngọc Kiếm Các tối nay sao?", thấy Tiêu Chính Văn cất bước đi vào quán rượu, phục vụ vội vàng nghênh đón, mặt cười hỏi.

"Không, tôi chỉ đến để nghỉ ngơi! Hãy mang rượu và thức ăn ngon nhất của các người đến đây!"

Tiêu Chính Văn nói xong, lấy ra một khối bạc lớn ném ở trước mặt phục vụ.

Phục vụ đếm bạc, ước chừng mấy chục lượng, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn nói: "Mời khách quan lên phòng cao cấp trên lầu, rượu và thức ăn mà cậu gọi đều sẽ được dâng đủ!"

Tiêu Chính Văn vừa cất bước lên lầu hai, vừa cau mặt suy nghĩ, vàng bạc đều là tiền tệ thời xưa, hơn nữa, trước Đại Minh, bạc không phải là tiền tệ chính thức.

Từ phong cách kiến trúc của thành Đại Phong có lẽ nơi này thuộc về thời kỳ nhà Đường và nhà Tống, có nghĩa là cư dân ở đây hơn phân nửa là thời đại đó di chuyển ra vùng ngoài lãnh thổ.

Vàng và bạc ở đây nên không được chào đón mới đúng, nhưng không ngờ vẫn là tiền tệ ở đây, điều này hơi bất thường!
Chương 2212: Khổ cực lầm than

Tiêu Chính Văn cũng biết khá rõ về lịch sử của Hoa Quốc qua ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, chẳng hạn như thời kỳ Đường Tống, tiền tệ đều là tiền đồng.

Mãi đến triều Minh, Trương Cư Chính đã thay đổi chế độ tiền tệ, bạc mới bắt đầu được sử dụng rộng rãi nhưng cũng chính vì cải cách này đã đẩy Đại Minh vào vực sâu không thể cứu vãn.

Dù sao người dân cũng là người không kiếm được bạc, tất cả vàng bạc đều vào trong tay bá hộ nhà giàu, còn đất nước thu thuế chỉ nhận bạc, rõ ràng là đang ép người dân khắp nơi làm phản.

Nghe nói các thế lực ngoài lãnh thổ biết khá rõ nội tình bên trong, nhưng vẫn cho lưu hành vàng bạc là chính, điều này làm người khác phải suy nghĩ nguyên nhân.

Ngay lúc Tiêu Chính Văn đang rơi vào trầm tư, đột nhiên có một luồng gió lướt qua, đôi tay trắng nõn nà đặt lên vai Tiêu Chính Văn.

“Ai?”

Tiêu Chính Văn quay phắt lại nhìn đằng sau, chỉ thấy Tần Lương Ngọc đang mỉm cười nhìn mình.

“Chị… chị Tần?”

Hôm nay Tần Lương Ngọc chỉ mặc một chiếc váy gấm thêu hoa màu bạc nền trắng, tôn lên đường cong xinh đẹp của bà ta, đồng thời còn có nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành mới có.

“Trùng hợp thật! Đi thôi, lên tầng trên”, nói rồi Tần Lương Ngọc kéo Tiêu Chính Văn lên tầng hai.

Cả tầng hai đều là gian riêng được ngăn cách bởi bình phong, khi Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đến đã có không ít thực khách đang vui vẻ ăn uống.

Tìm một vòng cuối cùng hai người vẫn ngồi vào một vị trí có tầm nhìn khá thoáng.

Hai người vừa ngồi xuống, phục vụ đã bưng rượu ngon và món ăn nóng hổi lên.

Nhìn lại khách hàng ở các bàn khác đa số đều chỉ gọi vài món ăn nhẹ kèm với rượu mà thôi, dù sao họ cũng đến để xem đại hội của Ngọc Kiếm Các.

Thế nên tâm tư không hề để tâm đến việc ăn uống, chỉ mong đợi một trận đấu mãn nhãn.

Nhìn sơn hào hải vị trên bàn, Tần Lương Ngọc cũng không khách sáo với Tiêu Chính Văn, cứ thế cầm bát đũa lên ăn rất thoải mái.

Dù Tần Lương Ngọc là danh tướng một thời, đến ngoài lãnh thổ càng trở thành người nắm giữ thành Đại Phong, nhưng mấy năm nay đây là lần đầu tiên bà ta được thưởng thức vị mỹ nhân gian.

Tiếng bát đĩa va chạm vào nhau nhanh chóng thu hút ánh mắt của các bàn xung quanh, không ít người đều nhìn Tần Lương Ngọc với ánh mắt dị thường.

Thân là Đại Đế một thời sao có thể khiến những người vai vế thấp hơn xem là trò cười được?

Tần Lương Ngọc bỗng cất bát đũa, quay sang nhìn thực khách ở mấy bàn bên cạnh.

“Chị Tần, hay là chúng ta đổi một phòng bao riêng nhé?”, nói rồi Tiêu Chính Văn vẫy tay với phục vụ.

Phục vụ thấy lại là vị đại gia nhiều tiền này bèn vội vàng chạy đến nói: “Quý khách, không biết có gì dặn dò?”

“Bụp”.

Tiêu Chính Văn lấy một khối bạc lớn ném lên bàn bình thản nói: “Tìm cho tôi một phòng VIP”.

Phục vụ nhìn khối bạc hình vuông trước mặt, tính toán chắc cũng nặng hai mươi lượng.

“Ôi!”

Ngay cả phục vụ cũng không khỏi hít khí lạnh, quán ăn này đã mở được vài trăm năm, rất ít khi gặp được người có thể vung tay hào phóng như vậy.

Không khỏi thầm suy đoán thân phận của Tiêu Chính Văn.

“Sao vậy? Không đủ ư?”, Tiêu Chính Văn sầm mặt hỏi.

“Đủ! Tất nhiên là đủ! Hai vị, mời đi theo tôi”, nói rồi phục vụ vội vã đưa mắt ra hiệu cho tạp vài tạp dịch, sau đó dẫn Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đến phòng VIP xa hoa.

Không lâu sau vài tạp dịch đem thức ăn vào phòng VIP.

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày: “Chị Tần, tôi có một thắc mắc không biết có nên nói hay không?”

Tần Lương Ngọc vừa ăn vừa gật đầu lia lịa.

“Chị Tần, sau khi Trương Cư Chính thay đổi chế độ thuế của Đại Minh, chỉ nhận bạc thì đồng nghĩa với việc có hàng trăm cái hại chứ không có lợi với Hoa Quốc, ngược lại khiến đám nhà giàu đó tích lũy bạc, tăng giá”.

“Mặc dù ở thế tục người biết được thủ đoạn bẩn thỉu của ông ta rất ít, nhưng chắc hẳn ngoài lãnh thổ không phải là một bí mật mới đúng chứ, tại sao bạc vẫn là tiền tệ chính ở ngoài lãnh thổ, không bị chèn ép sao?”

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi đến, Tần Lương Ngọc lắc đầu cười nói: “Vậy cậu phải xem ngoài lãnh thổ là do ai đến chi phối, Trương Cư Chính là ai?”

“Nho sinh”, Tiêu Chính Văn đáp.

“Đúng! Đây chính là vấn đề, thật ra nhà họ Khổng vẫn luôn khống chế hệ thống lưu thông hàng hóa ở ngoài lãnh thổ, chỉ dựa vào võ thuật, nhà họ Khổng vẫn không thể chi phối cả ngoài lãnh thổ”.

“Càng không thể khiến nhiều gia tộc đều uất ức cầu toàn như thế, nhưng nếu nhà họ Khổng kiểm soát phần lớn tài nguyên ở ngoài lãnh thổ thì kết quả lại khác hoàn toàn”.

Nói đến đây Tần Lương Ngọc cũng thở dài nói: “Cho dù là ngoài lãnh thổ hay thế tục, thật ra không có quá nhiều cách biệt, người dân ngoài lãnh thổ cũng sống trong khổ cực lầm than”.

“Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi lại căm thù nho sinh đến thế”.
Chương 2213: Phương Thời Anh

Tần Lương Ngọc vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa.

“Vào đi!”, Tiêu Chính Văn cao giọng nói với ngoài cửa.

“Quý khách, thật xin lỗi khi làm phiền đến quý khách dùng bữa, nhưng căn phòng VIP này e là phải nhanh chóng được dọn rồi, mong hai vị dùng bữa nhanh một chút”.

Phục vụ tỏ ý xin lỗi nói.

“Ồ? Lẽ nào do tôi cho tiền anh không đủ sao?”, Tiêu Chính Văn hơi nhướng mày hỏi.

“Không không! Quý khách, thật sự rất xin lỗi, cậu chủ nhà họ Phương trong thành Đại Phong đã đến rồi, cậu ta chỉ điểm phải dùng bữa trong căn phòng này, quán bọn tôi chỉ là quán nhỏ, không đắc tội nổi với cậu cả nhà họ Phương”.

“Thế nên mong hai vị dùng bữa nhanh một chút, sau đó mau chóng rời đi để không phải chọc vào phiền phức không cần thiết”.

Nói rồi phục vụ để hai mươi lượng bạc mà Tiêu Chính Văn đã đưa cho anh ta trước đó lên bàn.

Tiêu Chính Văn nhìn khối bạc hình vuông nhưng không nhận lấy mà ngược lại ngờ vực nhìn Tần Lương Ngọc.

“Nhà họ Phương chính là gia tộc của Phương Hiếu Nho, nhà họ Phương cũng xem như là thế lực lớn ở thành Đại Phong”, Tần Lương Ngọc nói, sau đó mắt xoay chuyển quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

Phương Hiếu Nho có thể nói là một trong những gian thần vào thời Đại Minh, chính vì sự xuất hiện của ông ta mà khiến rất nhiều pháp luật có lợi cho đất nước, cho dân ở thời kỳ Thái Tông đều “thay da đổi thịt”.

Hơn nữa ngay cả Tề Tần và Hoàng Tử Trừng – người đã soán ngôi, ép buộc Thiên Tử để ra lệnh cho các chư hầu đều phải bái phục mặt dày và thủ đoạn của Phương Hiếu Nho.

Cũng chính vì thế mà nhà họ Phương có địa vị cực cao trong nhà họ Khổng, được nhiều đệ tử con cháu nhà họ Khổng xưng là thánh hiền.

Mà nhà họ Phương cũng dựa vào danh tiếng của mình để nhận được không ít sự quan tâm đặc biệt, một trăm năm gần đây đã đào tạo ra một số lượng lớn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh.

Ở thành Đại Phong đã là sự tồn tại chỉ đứng sau Tần Lương Ngọc.

Đại hội Ngọc Kiếm Các hôm nay chính là vì một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp tám của Ngọc Kiếm Các muốn khiêu chiến với Phương Vạn Lương – người hung hãn nhất của nhà họ Phương mới thu hút nhiều khán giả quan tâm đến thế.

Thế nên cậu cả nhà họ Phương đích thân đến hiện trường, ông chủ quán rượu nhỏ nào dám đắc tội với hắn?

Nhưng Tiêu Chính Văn lại có phải là người dễ thỏa hiệp đâu.

Đừng nói đối phương chỉ là cậu cả nhà họ Phương, dù là thế tử của nhà họ Khổng, Tiêu Chính Văn cũng không phải chưa từng giết.

Ngược lại là Tần Lương Ngọc, vẫn tỏ ra chuyện không liên quan đến mình, cứ tiếp tục ăn.

Đến khi miếng gà rán cuối cùng được cho vào miệng mới bình thản nói với phục vụ: “Cậu đi nói với cậu cả nhà họ Phương gì đó, nếu không muốn chết ở đây thì có thể cút được bao xa thì cứ cút đi”.

Tần Lương Ngọc trước giờ không hề có thiện cảm với đám nho sinh này, huống gì nhà họ Phương vốn dĩ là gian thần, bà ta càng không thèm nể mặt.

Nghe thế Tiêu Chính Văn cười nói với Tần Lương Ngọc: “Không ngờ chị vẫn còn phong thái đại tướng như thế”.

“Nói gì đấy! Nghĩ lại lúc đầu tôi cũng là người có uy danh ở cả Tắc Bắc đấy”, Tần Lương Ngọc liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Mặc dù họ không xem người nhà họ Phương là cái gì nhưng lại gây khó cho phục vụ.

Nếu để cậu chủ nhà họ Phương nghe được nguyên lời của Tần Lương Ngọc, chắc có lẽ sẽ xé nát miệng anh ta.

Ngay khi phục vụ đang cảm thấy khó xử thì có tiếng bước chân ở phía cầu thang.

Không lâu sau một thanh niên mặc Hoa phục sải bước đi đến trước cửa.

Phía sau hắn còn có mười mấy cao thủ bảo vệ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.

Thấy Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc vần còn ăn uống trong phòng VIP, Phương Thời Anh sầm mặt nói với phục vụ: “Sao họ vẫn chưa cút ra khỏi phòng của ông đây vậy?”

Phục vụ vội vàng cười gật đầu cúi người xuống nói: “Cậu Phương, họ đang dùng bữa, cậu đợi…”

“Bốp!”

Phương Thời Anh không nói nhiều đã vung tay lên tát một cái rõ to vào mặt phục vụ, hừ một tiếng nói: “Ông đây là ai cơ chứ, chúng là cái thá gì?”

“Người đâu, ném chúng ra ngoài”.

Nói rồi hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng phía sau Phương Thời Anh sải bước xông vào phòng, không để hai người ra tay, Tiêu Chính Văn đã chỉ vào không trung.

“Rầm!”

Một luồng sóng khí nổ tung, hai cao thủ Nhân Hoàng bật ra sau, liên tiếp ngã xuống dưới tầng.

Thấy vệ sĩ của mình bị Tiêu Chính Văn đánh ngã, hơn nữa còn bị nội thương nặng, Phương Thời Anh không khỏi nổi giận nói: “Này tên kia, mày to gan lắm đấy! Dám đánh người của nhà họ Phương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK