Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541: Chủ soái Xích Diệm Vương


Câu nói này khiến tất cả những người trong phòng bệnh đều chết lặng!


Sát khí lạnh lùng trên người Tiêu Chính Văn bao trùm cả căn phòng, áp bức làm sắc mặt mấy người trung tướng phải run rẩy.


“Cậu muốn làm gì?”, trung tướng đó rùng mình, vội vàng rút súng ra!


Nhưng!


Giây tiếp theo, ánh mắt ông ta xẹt qua một bóng đen!


Sau đó, Tiêu Chính Văn bóp cổ ông ta, nhấc cả người ông ta lên, ánh mắt bắn ra sát khí như Tu La, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, đích thân mở còng tay trên tay bọn họ ra! Đồng thời quỳ xuống xin lỗi bọn họ! Nếu không, bây giờ tôi sẽ bóp gãy cổ ông!”



Sát khí mãnh liệt!


Sau lưng tên trung tướng đó là năm tên binh lính vũ trang đầy đủ, lần lượt giơ súng trước ngực, chĩa thẳng vào Tiêu Chính Văn, quát: “Mau thả trung tướng Tôn ra! Nếu không chúng tôi sẽ bóp cò!”


Năm tên này cũng rất hoảng sợ!


Trước mặt bọn chúng là chủ soái của Bắc Lương tiền nhiệm, trong tay anh ta chính là cấp trên của bọn họ!


Tiêu Chính Văn nhướng mày, vứt tên trung tướng đó ngã thẳng xuống phía trước giường bệnh!


Bụp!


Tên Tôn Cảnh đó ngã lăn xuống đất, ôm cổ thở dốc.


Ông ta vừa định hạ lệnh cho đàn em bóp cò, nhưng ở bên đó, năm binh lính đã sớm ngã xuống đất, mất hết sức chiến đấu.


Lúc này, Tôn Cảnh cực kỳ hoảng hốt!


Ông ta quan sát Tiêu Chính Văn cao ngạo xa cách, toàn thân run rẩy nói: “Cậu chỉ là chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm, bây giờ đã mất tất cả chức vụ rồi, cậu làm thế này là vi phạm kỉ luật quân đội! Sẽ bị tịch thu tài sản và chém đầu!”


“Thế à? Vậy nếu tôi nói cho ông biết, nếu ông không làm theo lời tôi thì sẽ lập tức chết ngay tại đây thì sao?”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, nhấc tay lấy một khẩu súng từ thắt lưng của tên đội trưởng, chĩa về phía Tôn Cảnh, bắn vỡ viên gạch bên cạnh ông ta!


Gạch vỡ bắn tung tóe, có mảnh còn bắn lên mặt Tôn Cảnh, dọa ông ta lập tức đứng bật dậy, đích thân tháo còng tay cho Long Tam, Long Tứ và Long Thất.


Sau khi mở còng, sắc mặt ông ta hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tôi… tôi đã tháo còng rồi..”.


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Xin lỗi bọn họ!”


“Cái gì? Không thể nào?”


Tôn Cảnh gào mồm lên.


Sao ông ta có thể cúi đầu xin lỗi ba người này được chứ?


Nhưng ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sát khí, làm Tôn Cảnh sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi.


Sau đó, Tiêu Chính Văn ném súng trả lại tên đội trưởng sớm đã bị dọa sợ trợn mắt há mồm, nói với anh ta: “Từ bây giờ trở đi, trong phòng bệnh này tôi cho người giám sát, không có lệnh của tôi, ai dám xông vào thì bắn chết luôn”.


Tên đội trưởng đó hoảng sợ, lập tức cung kính nói: “Vâng! Thưa chủ soái!”


Sau đó, Tiêu Chính Văn nhìn ba người anh em đang hôn mê trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng u ám và khó coi.


“Các anh có thể chết trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không được chết trước âm mưu của người khác! Tôi sẽ đòi lại công bằng cho các anh!”


Sau khi để lại câu nói này, Tiêu Chính Văn quay người, dẫn theo Long Lân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, tiến thẳng đến tổng bộ chiến khu Bắc Lương!


Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến tổng bộ chiến khu.


Trước cổng tổng bộ có rất nhiều binh lính vũ trang thực hiện lệnh giới nghiêm!


Tiêu Chính Văn nhảy từ trên xe xuống, mang theo lửa giận ngút trời, mây đen trên bầu trời phía sau cũng nhanh chóng kéo đến, như thể dự báo một giây sau sẽ có một trận mưa to ập đến!


Binh lính canh gác nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước tới, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đứng nghiêm cung kính nói: “Chủ soái!”


Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào trong.


Nhưng đột nhiên, một đội binh lính xông tới, ngăn cản Tiêu Chính Văn.



Người dẫn đầu lại là Hoa Hồng Đỏ!


Cô ấy đã sớm đợi ở cửa, lúc này thấy Tiêu Chính Văn bước đến liền lập tức dẫn người tiến lên phía trước, nói: “Chủ soái, bây giờ anh không thể vào”.


Tiêu Chính Văn cau mày hỏi: “Tại sao?”


“Xích Diệm Vương vừa hạ quân lệnh, không có khẩu dụ hoặc quân lệnh của ông ta, phàm là ai tự ý xông vào tổng bộ chiến khu đều xử lý theo tội phản nghịch!”


Hoa Hồng Đỏ vô cùng kích động nói lớn: “Đây chính là Hồng Môn Yến! Là ông ta cố ý tạo cái bẫy để dụ anh!”


Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cau mày tức giận, nói: “Được lắm, vậy thì tôi lại càng phải xông vào! Tất cả mọi người đứng yên ở đây!”


Dứt lời, chỉ một mình Tiêu Chính Văn xông thẳng vào toà chính của tổng bộ chiến khu!


Lúc này, trước tòa nhà cao, toàn bộ đều là binh lính vũ trang đầy đủ như thể đang bày trận chờ quân địch.


Khi bọn họ thấy Tiêu Chính Văn tới đây, liền nâng súng, tức giận quát: “Là ai dám tự ý xông vào tổng bộ chiến khu? Mau chóng rời đi! Nếu không lập tức bắn chết!”


Nhưng bọn họ vừa dứt lời, trong tầm mắt có vô số ánh sáng sắc bén xẹt qua!


Ngay sau đó, vô số phi châm, cắm thẳng vào cổ bọn họ!


Lập tức, cơ thể đám binh lính đều tê liệt, toàn bộ ngã lăn xuống đất!


Tiêu Chính Văn cũng không giết người, bởi vì bọn họ đều là binh lính!


Một nhóm binh lính khác cũng nhanh chóng xông tới, mà bóng dáng Tiêu Chính Văn đã biến thành một bóng đen, xông đến, chỉ cần dùng quyền cước đã hạ gục được bọn họ, đồng thời súng ống bên người bọn họ cũng rơi xuống!


Không quá nửa phút, gần trăm binh lính trước tòa nhà đều bị ngã gục xuống đất, mất đi sức chiến đấu!


Sức mạnh chiến đấu khủng bố như vậy, làm cho những binh lính xung quanh đều run rẩy!


Đây là thực lực của chủ soái Bắc Lương tiền nhiệm sao?


Quá đáng sợ!


“Rầm!”


Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn nhấc chân, đá bay cửa chính của tòa nhà tổng bộ!


Lúc này, trong tòa nhà lớn, Xích Diệm Vương đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng điềm nhiên nhìn bóng dáng xuất hiện tại cửa chính, cười nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi”.


Tiêu Chính Văn nhấc chân, như thể Tu La, từng bước từng bước tiến về phía Xích Diệm Vương đang mặc áo chủ soái Xích Diệm, lạnh lùng nói: “Đương nhiên phải đến chứ”.





“Cậu đã không còn là vua Bắc Lương, không quyền không chức, tự tiện xông vào tổng bộ chiến khu là phạm tội lớn, đáng sao?”


Xích Diệm Vương hỏi.


“Vì anh em, tất cả đều đáng”.


Tiêu Chính Văn nói, ánh mắt lóe lên sát khí cuồn cuộn.


“Cậu biết, bên ngoài đều là người của tôi, hôm nay, cho dù Tiêu Chính Văn cậu có mạnh thế nào đi chăng nữa, chỉ cần tôi hạ lệnh một tiếng thì cậu không thoát khỏi đây được đâu”.


Ánh mắt Xích Diệm Vương lóe lên sự lạnh lùng.


“Ông có thể thử xem”, Tiêu Chính Văn nói.


Nghe xong, Xích Diệm Vương nhướng mày, lạnh lùng tiếp lời: “Nghe nói vua Bắc Lương cực kì hùng mạnh và bá đạo, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường chút nào! Hoa Quốc chúng ta đúng là lắm nhân tài trẻ tuổi! Tôi rời chiến khu nhiều năm mà đã xuất hiện một người tài giỏi như cậu. Hôm nay, bản soái sẽ làm nhụt nhuệ khí của cậu”.


Dứt lời, Xích Diệm Vương chậm rãi cởi bỏ áo chủ soái Xích Diệm!


Đó là một con kỳ lân lửa dữ tợn!


Sau đó, bên trong tòa nhà liền xuất hiện hơi thở cực kì khủng bố!


Hơi thở này, làm chấn động những người trong vòng bán kính một nghìn mét, toàn bộ đều run rẩy sợ hãi!


Mấy người Hoa Hồng Đỏ đang ở bên ngoài, cũng bị hơi thở này dọa sợ, đồng tử run rẩy, nói: “Khí thế mạnh mẽ quá!”


Long Lân đứng cạnh mấy người Hoa Hồng Đỏ, nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Khí thế của cấp bậc chủ soái còn mạnh hơn cả tôi! Thực lực ngang ngửa với Long Vương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK