“Cho anh ta vào!”
Tiêu Chính Văn gật đầu với người lính thông báo.
Ngay sau đó, Filkant được dẫn vào phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên hắn được đến tổng bộ của Hắc Băng Đài, vì vậy trông vô cùng thấp thỏm.
Tiêu Chính Văn nhìn Filkant hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nghe thấy Tiêu Chính Văn hỏi vậy, Filkant nói với vẻ mặt khó coi: “Anh Tiêu, quả thực là có chút chuyện nhỏ!”
Lần này hắn đến Hoa Quốc, một mặt là vì nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn, mặt khác là vì Âu Lục đã xảy ra chuyện lớn.
Chỉ là Âu Lục còn nợ Tiêu Chính Văn mấy chục đóa hoa Tử Tiêu, mặc dù mười gia tộc lớn và vương thất Âu Lục đã dốc hết sức phái người đi tìm, nhưng nào có dễ dàng như vậy!
“Nói đi!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Chuyện là...”
Filkant lau mồ hôi trên trán, nuốt nước bọt nói: “Anh Tiêu, mấy chục đóa hoa Tử Tiêu chúng tôi còn nợ anh, e rằng không thể có trong chốc lát được!”
Ồ?
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, trầm giọng nói: “Ý anh là mười gia tộc lớn muốn quỵt nợ?”
Thấy vẻ mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, Filkant vô cùng sợ hãi, vội vàng giải thích: “Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm!”
“Chúng tôi... chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức để tìm nó. Nhưng bây giờ, Âu Lục đang có một vài biến đổi. Hai vị tướng quân dưới trướng Napolil trở lại rồi!”
“Bây giờ toàn bộ Âu Lục đều phải làm theo ý của hai người bọn họ, chúng tôi... chúng tôi cũng không thể làm gì khác được!”
Thực ra, gia tộc Kanter luôn muốn giữ mối quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, thậm chí còn muốn quy về dưới trướng Tiêu Chính Văn, nhưng dù sao gia tộc Kanter cũng không phải là gia tộc lớn nhất.
Trong số mười gia tộc lớn, mặc dù gia tộc Kanter có địa vị, nhưng sức ảnh hưởng lại kém xa gia tộc Locke - gia tộc lớn nhất.
Hơn nữa, hai ngày trước, hai cao thủ Joseph và Hodar thuộc trong top 100 bảng sức chiến đấu toàn cầu đã trở lại, hơn nữa còn được gia tộc Locke mời đến làm khách.
Dưới lời đề nghị của Locke Thetis, ngay cả mấy chục bông hoa Tử Tiêu còn lại cũng không còn nữa.
Thậm chí, theo ý của gia tộc Locke, nay cả những bông hoa Tử Tiêu đã giao cho Tiêu Chính Văn lúc trước cũng phải trả lại.
Âu Lục ngày nay đã thay đổi rất nhiều, Joseph và Hodar là những vị tướng nổi tiếng trong thời Napolil, thực lực vô cùng cao. Có hai người bọn họ cai quản Âu Lục thì sao Âu Lục phải sợ Tiêu Chính Văn nữa!
Nhưng Filkant không dám nói những lời thách thức này trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Vậy anh đến gặp tôi là có ý gì?”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Filkant.
Chuyện này không liên quan quá nhiều đến gia tộc Kanter.
Nếu không Filkant cũng sẽ không đến gặp anh về chuyện này, vì vậy, Tiêu Chính Văn cũng không trách cứ quá nhiều.
“Anh Tiêu, tôi hy vọng anh có thể bỏ qua chuyện này, đương nhiên tôi không hề có ý vô lễ, tôi chỉ không muốn anh xảy ra chuyện không vui với Joseph và Hodar”.
Filkant ngập ngừng nói.
“Ồ? Rõ ràng là các người nợ tôi đồ, vậy mà còn muốn tôi không truy cứu nữa? Có phải anh còn định đòi lại hoa Tử Tiêu trước đây đã đưa cho tôi luôn không?”
Đôi mắt sáng ngời của Tiêu Chính Văn tỏa ra tia sáng lạnh lùng.
“Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, có lẽ anh không biết Joseph và Hodar. Bọn họ trước đây là hai binh lính của Napolil”.
“Năm đố, hai người bọn họ đã càn quét cả Âu Lục, gần như bất khả chiến bại trên thế giới. Nếu không phải có một nhân vật lớn tên Fuladimir sinh ra ở Hoa Quốc thì e rằng Napolil đã thống nhất nhất toàn bộ Âu Lục rồi!”
Filkant vội vàng giải thích với Tiêu Chính Văn.
Sự trở lại của Joseph và Hodar cũng không phải là chuyện tốt đối với Âu Lục.
Ít nhất thì gia tộc Kanter cũng bất mãn về chuyện này. Hơn nữa, hai người họ vừa trở về đã giết sứ giả gia tộc Ấn cổ trên đường đi.
Điều này tương đương với việc đặt lại trật tự cho Âu Lục.
Nhưng điều này cũng cho thấy thực lực của hai người họ, và thế lực của Bắc Hậu không hề thua kém gia tộc Ấn cổ.
Vì trước đây Tiêu Chính Văn đã từng đắc tội với gia tộc Ấn cổ, nên càng không thể khiêu chiến với Joseph và Hodar. Nếu Tiêu Chính Văn đấu với hai thế lực lớn thì kết cục không cần nghĩ cũng biết.
“Tướng lĩnh dưới trướng Napolil? Ngay cả Thiên Vương cũng không thể thiếu nợ tôi bất cứ thứ gì”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Lúc này, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mức đóng băng, ngay cả Filkant cũng phải rùng mình.
Hắn hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Chính Văn, cũng chính vì điều này, Filkant mới phải đến thăm hỏi Tiêu Chính Văn trước khi hắn trở về Âu Lục.
Suy cho cùng, nền tảng của gia tộc Kanter nằm ở Tiêu Chính Văn chứ không phải ở Joseph và Hodar.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn bình an vô sự thì chín gia tộc lớn kia sẽ không dễ dàng động đến lợi ích của gia tộc Kanter, cho dù Âu Lục thay đổi lớn thì gia tộc Kanter cũng sẽ không bị cuốn trôi dễ dàng.
Dù sao thì cảnh tượng Tiêu Chính Văn hủy diệt lâu đài Versailles trong nháy mắt cũng đủ để răn đe cả Âu Lục.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn đã đến Âu Lục hai lần, dù là lần nào thì cũng dùng sức mạnh của bản thân để nghiền nát toàn bộ Âu Lục.
Có thể nói, với sức ảnh hưởng của Tiêu Chính Văn ở Âu Lục hiện nay, ngoài Joseph và Hodar ra thì thật sự không có ai có thể sáng bằng.
Bởi vậy, nếu lần này Tiêu Chính Văn xảy ra xung đột với Joseph và Hodar thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến lớn.
Đến lúc đó, e rằng cả Âu Lục sẽ biến thành bãi đất hoang.
Trận chiến giữa bọn họ quá đáng sợ, chỉ cần tùy ý phất tay cũng có thể san bằng cả mười ngọn núi thành đất bằng, Âu Lục thì có rộng bao nhiêu đâu?
Ngay cả trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Huyết Ma Đồ, cho dù không khống chế sức mạnh tốt, nhưng cũng có thể hủy diệt cả một nước nhỏ ở Âu Lục.
Lúc này, Filkant chỉ có thể cười khổ vài tiếng, hắn cũng chỉ được coi là người hầu của Tiêu Chính Văn, làm sao có đủ tư cách để khuyên can Tiêu Chính Văn chứ?
Phía Joseph và Hodar cũng không phải là người mà gia tộc Kanter có thể tùy ý ngăn cản.
Hơn nữa, hai người họ còn nằm trong top cao thủ toàn cầu, quan trọng hơn là bọn họ từng theo chân Napolil chinh phục thế giới.
Không chỉ có chiến công lừng lẫy mà thực lực cũng vô cùng cao.
Mặc dù Napolil là nhân vật thời cận đại, nhưng danh tiếng của cụ ta lại làm lu mờ rất nhiều vị đế vương cổ ở Âu Lục. Bản thân cụ ta cũng có quyền lực lớn mạnh.
Thậm chí còn có người cho rằng, Napolil không sinh ra ở Âu Lục mà bí mật từ vùng ngoài lãnh thổ trở về để thống nhất Âu Lục.
Trước khi thống lĩnh hàng ngàn quân, không ai biết lai lịch của cụ ta, ngay cả những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời cụ ta đều là do cụ ta tự kể lại.
Về tính xác thực của những chuyện đó cũng chỉ có mình Napolil mới biết được.
Điều khiến gia tộc Kanter lo lắng nhất là kể từ sau khi Joseph và Hodar trở lại, bọn họ luôn muốn đòi lại những bông hoa Tử Tiêu đã tặng cho Tiêu Chính Văn trước đó.
Hơn nữa còn đe dọa sẽ kéo Hoa Quốc từ trên đỉnh xuống vực sâu.
“Thôi bỏ đi, chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của gia tộc Kanter. Vài ngày nữa tôi sẽ đích thân đến Âu Lục để xử lý chuyện này!”
Tiêu Chính Văn nói với vẻ vô cùng lạnh lùng.
Filkant hít một hơi thật sâu.
E rằng chuyến đi này của Tiêu Chính Văn sẽ san bằng toàn bộ Âu Lục.
Nghĩ đến đây, Filkant vội vàng giải thích: “Anh Tiêu, anh nghe tôi nói đã. Gia tộc Kanter chúng tôi từ đầu đến cuối chưa từng tham gia vào chuyện này!”
Tiêu Chính Văn chỉ phất tay ra hiệu cho Filkant lui ra ngoài.
“Anh Tiêu, tôi xin cáo lui!”
Filkant lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tần Vũ.
Ra đến cửa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đau khổ: “E rằng Âu Lục sắp gặp nạn lớn rồi!”
Cùng lúc đó, trong một cung điện ở vùng ngoài lãnh thổ, có một bệ đài cao, trên bệ đài có hai người mặc áo choàng đen đang ngồi.
Vẻ mặt hai người này cực kỳ uy nghiêm như thần.
Dưới đài cao, có một người đàn ông trung niên đang quỳ.
“Lý Thuần Phong, giới thế tục đã thay đổi, bây giờ kết giới của vũ trụ sắp bị phá vỡ. Dù là thế nào thì cũng phải tìm ra kẻ gây loạn càng lớn càng tốt!”
Một trong hai người đàn ông mặc áo choàng đen lên tiếng.
Giọng nói của hắn chấn động cửu thiên, giống như giọng thánh, truyền xa ngàn dặm.
“Thuộc hạ đã bắt đầu xử lý rồi!”
Người đàn ông trung niên đang quỳ bên dưới cung kính nói.
“Hừ, cho dù là lật tung mọi ngóc ngách thì cũng phải tìm được tên đó!”
Mắt người đàn ông còn lại lóe sáng, giọng nói như sấm vang.
Chương 1748: Hiện tượng lạ
Khi người đàn ông áo đen thứ hai lên tiếng, trên bức tường màu vàng hai bên cung điện lại liên tục diễn biến lịch sử của toàn thế giới.
Từ thời cổ đại đến thời đại công nghệ hiện nay, trên tường của cả cung điện như đang trưng bày một bức tranh lịch sử.
Đế Tuấn, Hậu Dịch, Chúc Xúc, Hình Thiên thời thượng cổ.
Bạch Khởi, Mông Điềm, Lý Mục, Lạc Nghị thời kỳ Tiên Tần.
Hàn Tín, Tiêu Hòa, Hạng Vũ, Long Thư thời Lưỡng Hán…
Từng gương mặt xuất hiện trong cuộn tranh, sau đó lại dần mờ nhạt trên đó.
Nhưng chỉ khi đến thời hiện đại lại chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông trên mặt phủ một lớp sương mờ, mái tóc dài, vai rộng, tư thế vô cùng anh dũng.
Họ đã bảo vệ thế giới này quá lâu rồi, năm tháng trường kỳ đã khiến họ quên mất tên của mình, thậm chí đã không còn thiết tha gì với mọi thứ ở thế gian nữa.
Nhưng hiện giờ thời của họ đã đến.
Thế giới này sắp rơi vào hỗn loạn lần nữa, một khi kết giới vũ trụ đã phá vỡ thì chờ đợi thế giới thế tục, hay nói cách khác chờ đợi tất cả sinh linh trên Trái Đất sẽ là một cuộc tàn sát.
Họ quá cần một người có đủ mạnh mẽ để thừa kế di chí của họ, bảo vệ hòa bình và sự an toàn cho thế giới này.
Mà ngoài lãnh thổ cũng có quá nhiều cường giả có dã tâm lớn, ngược lại đang mong đợi kết giới sớm này bị vỡ để họ có thể về thế tục, giành lại tim rồng, mở di tích Long tộc ra để lấy được vô số thứ tốt trong đó.
Lôi Hải Côn Luân, Thiên Sơn Tuyệt Đỉnh đã xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, điều này cho thấy đã có một lực lượng đáng sợ xâm nhập vào.
“Xin hai vị tiền bối yên tâm, lần này dù có dùng hết sức cũng phải tìm được người này trong thời gian ngắn”.
Lý Thuần Phong cực kỳ nghiêm nghị nói.
Lúc này trong một khu rừng rậm ở Âu Lục, một ông lão mặc áo xám chết thảm trên đỉnh núi.
Thi thể của ông ta nhanh chóng bị thối rửa, thoáng chốc đã biến thành một bộ xương trắng.
“Haizz, chúng ta không nên giết người này. Ông ta là sứ giả của gia tộc Ấn, những gì chúng ta làm hôm nay chắc chắn không thể giấu được tai mắt của chúng”.
Joseph nhìn Hodar hơi lo lắng nói.
“Gia tộc nhà họ Ấn thì thế nào? Người khác sợ chúng, nhưng chúng ta không sợ. Hơn nữa chẳng phải cao thủ của gia tộc nhà họ Ấn đều đã đi bảo vệ kết giới vũ trụ rồi sao? Chúng có thể làm gì chúng ta?”
Hodar đắc ý nói.
“Hodar, anh đừng quên ý của bên trên là bảo chúng ta nhanh chóng tìm ra người kia, nếu trong vòng một năm mà không thể tìm được người bí ẩn kia, chúng ta… chúng ta cũng không thể bảo toàn mạng sống”.
Joseph bất lực thở dài nói.
Lần này họ quay lại thế tục cũng là nhận lệnh để đến tìm người khuấy đảo sóng gió ở thế tục kia.
Nghe nói kết giới vũ trụ bắt buộc phải do người kia bảo vệ, nếu không cả thế giới đều sẽ gặp nạn.
Mặc dù họ đã đồng ý nhưng đó cũng là bất đắc dĩ.
Thật ra họ chẳng để tâm đến một nhân vật nhỏ trong thế tục kia đâu.
Ai mà không biết các cao thủ tài năng từ xưa đến nay đều ở ngoài lãnh thổ, trong thế tục thậm chí còn chẳng có lấy một cường giả Đế Cảnh.
Còn bảo vệ kết giới vũ trụ đơn giản là một điều viển vông.
Tám mươi phần trăm là do mấy ông lão cổ hũ kia đã già lú lẫn cả rồi nên mới bảo họ quay về thế tục tìm một tên hậu bối.
“Một năm? Hừ, tôi thấy mười năm cũng chưa chắc có thể tìm được, hơn nữa chúng ta còn chẳng biết người ta trông thế nào, có đặc điểm gì thì đi đâu mà tìm”.
Hodar nghiến răng, bất mãn nói.
Đúng lúc này trên bầu trời bất chợt có một ngôi sao băng lướt qua.
Nói đúng hơn là vô số ngôi sao, ánh sao sáng chói trên bầu trời rơi thẳng xuống.
Từng quầng ánh sáng chói mắt lao thẳng xuống đất, sau đó nổ tung thành vô số hỏa cầu cực lớn.
Lúc này cả thế giới gần như đều sục sôi, ngọn núi cao nhất ở Mỹ Lục bỗng chốc bị san bằng.
Ngoài đại dương xảy ra một cơn sóng thần kinh thiên động địa.
Cùng lúc đó trong Lôi Hải Côn Luân sấm sét đột nhiên nổ ra, dường như cả Hoa Quốc đều có thể nghe rất rõ tiếng sấm vang vọng cả hàng nghìn cây số.
Cho dù là Phi Lục, Mỹ Lục hay Âu Lục đều xuất hiện hiện tượng cực kỳ quái lạ.
Bên phía Hoa Quốc, vô số quả cầu lửa rơi xuống trên Thiên Sơn bị tuyết bao phủ hàng chục nghìn năm, ngay cả bầu trời một phương cũng bị ánh sáng chiếu đến đỏ rực.
Trên bầu trời học viện võ thuật Âu Lục, một cột sáng bỗng lao vút trên trời, rất nhiều ngôi sao đều bị cột sáng này ngăn lại.
Một người đàn ông mặc đồ trắng từ tốn bước ra từ trong màn sáng.
Người đàn ông mang vẻ mặt nghiêm nghị, gương mặt đằng đằng sát khí.
“Ai dám giết người tôi yêu thương thì người đó phải chết”.
Người đàn ông trung niên bước vào hư không một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hoa Quốc.
“Tiểu Thiến, cho dù người đó là ai, anh cũng sẽ tự tay xé xác hắn ra”.
Sau khi hắn đến dường như khắp nơi trên thế giới đều thường xuyên xuất hiện hiện tượng lạ cứ như thế giới sắp tới ngày tận thế.
“Ầm ầm! Rắc rắc rắc!”
Từng tiếng ấm vang lên, Tần Vũ ngồi trong phòng làm việc không khỏi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về hướng Thiên Sơn.
“Người đâu, lập tức mang video vệ tinh của Côn Luân Thiên Sơn lại đây”.
Tần Vũ nghiêm nghị dặn dò.
Không lâu sau, một binh sĩ truyền thông đem USB đến phòng làm việc của Tần Vũ nói: “Tổng tư lệnh Tần, đây là video vệ tinh mới nhất, mời anh xem”.
Nhận lấy USB rồi cắm vào máy tính tổng, đợi sau khi mở video ra, Tần Vũ không khỏi ớn lạnh.
Chỉ thấy trên Côn Luân, sấm chớp dày đặc, thậm chí cả mặt đất cũng sắp bị nhiệt độ cao tạo ra bởi vô số tia chớp làm nóng chảy.
“Trời giáng họa xuống, trời giáng họa! Sau này an nguy của Hoa Quốc e là chỉ có thể dựa vào cậu Tiêu thôi”.
Tần Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, càng cảm khái nói.
Lúc này mấy vị Long Tôn ở điện Thần Long cũng đứng sau Tần Vũ với vẻ mặt rất nghiêm trọng, họ đều đã nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trên màn hình, đây chắc chắn không thể là hiện tượng do tự nhiên gây ra.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Anh Tần yên tâm, cho dù ở đâu lúc nào, đối phương có lai lịch thế nào, chỉ cần đến Hoa Quốc thì phải làm theo quy tắc của Hoa Quốc”.
“Pháp luật Hoa Quốc lớn hơn bất kỳ thứ gì, ai dám xem thường Hoa Quốc thì phải trả giá rất đau”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Cho dù thế nào, Hoa Quốc cũng không được loạn, càng không thể bị các cường giả ngoài lãnh thổ xâm lấn.
“Nhưng hiện tượng lạ hôm nay hơi khác thường, không chỉ là cảnh tượng xảy ra ở Hoa Quốc, hình như khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện hiện tượng kỳ lạ”.
“Cậu nhìn nơi này, đây là Mỹ Lục, là nước từng đứng đầu thế giới bị tám ngàn ngôi sao băng phá hỏng, năm mươi mấy tiểu bang chỉ có hai tiểu bang là toàn vẹn”.
“Hơn bốn mươi tiểu bang khác đã bị mưa sao băng phá hủy”.
“Lại nhìn sang đây, đây là phần nối liền của Phi Lục và Á Lục, nơi tụ hội của tộc nhân lưu vong hơn hai ngàn năm đã bị hơn mười ngàn thiên thạch biến thành tro bụi”.
“Đừng nói là người, ngay cả một cái cây cổ thụ hoàn chỉnh cũng không còn”.
Càng nói vẻ mặt Tần Vũ càng khó coi.
Lúc này cả thế giới đều đang rơi vào hỗn loạn và hoang mang.
“Báo cáo!”
Đúng lúc này, có một binh sĩ truyền thông bước vào, tay cầm một bản tình báo bí mật, sắc mặt trắng bệch bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.
“Sao thế?”
Tần Vũ hơi nhướng mày nói với binh sĩ đó.
“Đây… đây là tình báo mới nhất, mời Tổng tử lệnh Tần xem qua”.
Nói rồi binh sĩ đó đưa tình báo bí mật trong tay đến trước mặt Tần Vũ.
Hả?
Tần Vũ chỉ đọc lướt nội dung trong đó, không khỏi ớn lạnh.
“Không ổn! Cậu Tiêu, cánh cửa ở Âu Lục đã mở, không đến nửa tiếng nữa sẽ… sẽ có không dưới một trăm người từ ngoài lãnh thổ quay về thế tục”.
Nói rồi Tần Vũ đưa bản tình báo đó cho Tiêu Chính Văn.
“Anh Tần, bình tĩnh, đám người này hẳn chỉ là bước đầu mà thôi, cao thủ thật sự còn chưa xuất hiện đâu”.
Tiêu Chính Văn lướt nhìn nội dung trên đó khẽ cười nói.