Vợ chồng Nhạc Trung Kỳ lại dẫn theo Tiêu Chính Văn băng qua một quãng sườn dốc đứt đoạn mới đến được trước bia đá cổ kính.
Sương mù giống như được phân ranh giới ngay tại đây.
Phía trước căn bản không có một chút sương mù nào, mà sau lưng lại là biển sương mù dày đặc.
“Đi tiếp về phía trước chính là gò đất Côn Luân, nơi này mới là Côn Luân thật sự, rất nhiều truyền thuyết thượng cổ đều bắt nguồn từ nơi này!”
Nhạc Trung Kỳ nhìn về phía cánh rừng bao la trước mắt, âm trầm lên tiếng.
Rất nhiều người đều không biết gò đất Côn Luân và Côn Luân căn bản là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau.
Tất cả những truyền thuyết có liên quan đến núi Côn Luân thật ra đều chỉ gò đất Côn Luân.
Tiêu Chính Văn nhìn đăm đăm về phía trước, những nơi mà tầm mắt nhìn thấy được đều có bóng dáng của cái chết và sự tiêu điều!
“Ông à, tại sao tử khí bên trong gò đất Côn Luân lại nặng nề thế?”
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Nhạc Trung Kỳ vừa tiến lên trước vừa điềm nhiên nói: “Một mặt là bởi vì trái tim rồng Bạch Long, vì trái tim rồng Bạch Long vốn thiên về sinh tử, mà sống với chết lại luân phiên qua lại, chết rồi lại sống, sống rồi lại chết!”
“Vậy nên thứ mà gò đất Côn Luân thể hiện ra thế giới bên ngoài chính là tử khí, sức sống chỉ ẩn chứa bên trong gò đất Côn Luân. Chỉ khi tiến vào di mộ Đế Tuấn thật sự thì cậu mới có thể nhìn thấy được sức sống!”
Nghe Nhạc Trung Kỳ giải thích xong, trong lòng Tiêu Chính Văn ngược lại càng thêm hoài nghi khó hiểu.
Theo lý mà nói thì nghĩa địa phải là nơi quy tụ tất cả tử khí mới đúng.
Thế nhưng tại sao bên trong di mộ của Đế Tuấn lại là nơi hội tụ sức sống cơ chứ?
Mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không hỏi thêm gì nữa mà chỉ im lặng đi theo phía sau lưng hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ tiến vào nơi sâu nhất của gò đất Côn Luân.
Càng tiến sâu vào trong thì Tiêu Chính Văn càng cảm nhận được hơi thở chết chóc hết sức nặng nề.
Thậm chí ngay cả trong không khí cũng mang theo mùi hôi thối của xác chết.
“Ầm! Rắc rắc rắc!”
Không biết đã đi thêm được bao lâu, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, cảnh tượng trước mắt Tiêu Chính Văn cũng phát sinh những biến hoá vô cùng to lớn.
Không còn thấy cánh rừng nguyên sinh um tùm khi trước nữa, thay vào đó xuất hiện trước mắt anh chỉ là đá vụn và cát vàng, đưa mắt nhìn ra xa căn bản không còn bóng dáng xanh tươi nào của thực vật.
Mây đen trên trời gần như giơ tay là chạm tới ngay được.
Khi ba người bọn họ đặt chân tới một triền núi tương đối bằng phẳng, mây trôi trên bầu trời nhanh chóng quy tụ lại ngay trên đỉnh đầu của ba người.
Bất luận là Tiêu Chính Văn hay vợ chồng Nhạc Trung Kỳ cũng đều có thể cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, thậm chí còn chèn ép tới mức bọn họ không thở nổi.
Đây là một loại cảm giác sợ hãi xuất phát từ tận đáy tim.
Giống như đất trời một phương sắp sửa sụp đổ, vùi lấp tất cả ba người bọn họ tại nơi này!
“Bố trận!”
Nhạc Trung Kỳ đột nhiên hô lên, đồng thời cắm thanh bảo đao trong tay vào trong lớp đá vụn trên mặt đất.
Cùng lúc đó, cụ ấy cởi bỏ một miếng vải dày màu đỏ từ trên thắt lưng, lại cắn đứt ngón giữa của mình, để cho từng giọt máu đỏ tươi chảy lên trên miếng vải dày đó.
Đồng thời cùng lúc này, Đinh Phụng Kiều cũng cắm gậy đầu rồng vào trong mặt đất, sau đó tháo miếng vải dày màu đen từ trên thắt lưng xuống và học theo cách thức của Nhạc Trung Kỳ, cho máu tươi nhỏ giọt lên trên miếng vải.
Mặc dù tất cả những thứ này nhìn thì có vẻ đơn giản, thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được hai luồng hơi thở không giống nhau bắt đầu quanh quẩn khắp không gian và xung quanh đỉnh đầu của anh.
“Âm Dương Lưỡng Nghi Trận?”
Tiêu Chính Văn đã từng nhìn thấy loại trận pháp này bên trong Thiên Sơn Thư Lục.
Ngoài ra sau khi dung hợp trái tim rồng Kim Long, trong đầu Tiêu Chính Văn cũng có đủ các ký ức về loại trận pháp này.
Chỉ là trước giờ, tầm hiểu biết và lý giải của Tiêu Chính Văn về trận pháp không được sâu sắc cho lắm.
Vậy nên hiểu biết về trận pháp đã thất truyền rất lâu này cũng chỉ dừng lại lại ở bề mặt mà thôi.
“Chàng trai, coi như cậu có mắt nhìn, Âm Dương Lưỡng Nghi Trận này có thể bảo vệ cậu khỏi cái chết, nếu như cậu đã dung hợp trái tim rồng Bạch Long thì nhớ kỹ, không được để lộ bí mật của bản thân cho người ngoài biết!”
“Còn nữa, sau khi dung hợp trái tim rồng Bạch Long, thực lực của cậu sẽ đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không được tuỳ ý động vào người trong giới thế tục, nếu không sẽ mang tới cho bản thân những rắc rối không thể tưởng tượng nổi!”
Đinh Phụng Kiều vừa nói vừa chậm rãi rút một thanh kiếm ngắn ra.
“Nhưng… không phải hai người cũng thường cùng với người trong thế tục…”
Tiêu Chính Văn vốn muốn nói, Nhạc Trung Kỳ không phải cũng từng giúp đỡ mình, cũng từng chém giết người của thế tục hay sao?
Thế nhưng anh vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi, chỉ thấy Đinh Phụng Kiều và Nhạc Trung Kỳ đồng loạt rút thanh kiếm ngắn đưa thẳng lên yết hầu của mình.
“Hai ông bà! Hai người… đang làm gì vậy?”
Tiêu Chính Văn bị hành động của hai người bọn họ doạ sợ giật nảy mình, lẽ nào bọn họ định tự sát ở đây hay sao?
“Tiêu Chính Văn, tôi làm như vậy là bởi vì bọn họ không thể làm gì được tôi, hơn nữa, những người tôi đã giết cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà ai trong số những kẻ này cũng đều đáng chết cả, tuy nhiên cậu thì khác!”
“Hai ông bà già chúng tôi đã sống đủ lâu rồi, nếu như chúng tôi sống tiếp thì lát nữa khi Lôi Hải hình thành, uy lực sẽ không thể tưởng tượng nổi! Chỉ khi chúng tôi chết đi thì cậu mới có cơ hội để sống tiếp!”
Nhạc Trung Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị mây đen bao phủ, trong những tầng mây đen kịt đó, tia điện chằng chịt, thiên uy trùng trùng!
Mặc dù Lôi Hải vẫn chưa hình thành, thế nhưng luồng khí thế khiến cho tất thảy sinh linh nhìn mà run sợ đã hình thành!
“Không! Hai ông bà, cho dù Tiêu Chính Văn tôi có thịt nát xương tan thì cũng phải chết chung cùng với hai người! Sao có thể để tôi sống sót một mình mà hai người phải bỏ mạng tại đây chứ?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa rút con dao quân đội năm cạnh ra kề sát vào yết hầu của mình.
“Nếu như hai vị cứ cố chấp làm như vậy thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ chết trước mặt hai người ngay bây giờ!”
Nghe thấy lời này, Nhạc Trung Kỳ quay phắt đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Hồ đồ!”
“Hai người chúng tôi sống tới ngày hôm nay chính là để cho thế hệ sau của Hoa Quốc lấy trái tim rồng Bạch Long đi! Đây chính là sứ mệnh mà năm xưa Hồng Vũ Vạn Tuế giao cho chúng tôi!”
“Cậu đã dung hợp được hai trái tim rồng, điều đó nói lên rằng cậu chính là người duy nhất có khả năng dung hợp toàn bộ năm trái tim rồng và mở ra di tích Long tộc trong vòng vài trăm năm của Hoa Quốc!”
“Nếu như cậu cũng chết ở nơi này thì không chỉ có lỗi với hai người chúng tôi mà càng có lỗi với Thiên Tử cũ, cũng có lỗi với muôn dân của Hoa Quốc!”
“Sau khi cậu chết, không biết phải trải qua thêm bao nhiêu năm nữa thì Hoa Quốc mới lại xuất hiện một nhân tài như cậu! Thế nhưng nếu trong vòng hai năm mà vận khí của Hoa Quốc không thể khôi phục thì Thiên Tử cũ có khác gì bỏ mạng vô ích đâu!”
“Cậu có biết điều đó tượng trưng cho gì không? Không chỉ là muôn dân của Hoa Quốc không thể kéo dài tuổi thọ mà tất cả long mạch của Hoa Quốc cũng sẽ cạn kiệt trong vòng năm mươi năm, đại nạn sẽ lại đổ xuống đầu Hoa Quốc thêm lần nữa”.
“Tới khi đó sẽ là cục diện sông núi vỡ vụn, máu chảy thành sông, tội trạng này cậu gánh vác nổi sao?”
Nghe Nhạc Trung Kỳ nói vậy, Tiêu Chính Văn kinh ngạc sững sờ tại chỗ!
“Chàng trai, nghe lời chúng tôi, sống tiếp cho thật tốt, dung hợp năm trái tim rồng, khai phá di tích Long tộc, kế thừa Quốc Vận, đưa Hoa Quốc trở lại vị trí đỉnh cao thế giới thêm lần nữa, hai ông bà già chúng tôi cũng có thể mỉm cười nơi chín suối được rồi!”
Nói xong, không đợi Tiêu Chính Văn hoàn hồn trở lại, Đinh Phụng Kiều đã rút kiếm tự sát!
Máu tươi phun ra từ cổ của bà cụ, sau đó là tiếng kim loại va vào mặt đất kêu lên leng keng, thanh kiếm ngắn trong tay bà cụ rơi xuống đất, đồng thời cả cơ thể cũng ngã lăn ra!
“Bà ơi…”
Tiêu Chính Văn vẫn chưa kịp nói hết câu, lại một tiếng xoẹt nữa vang lên, thi thể của Nhạc Trung Kỳ cũng đổ ụp xuống đất.
“Không… không!”
Nước mắt của Tiêu Chính Văn tuôn rơi từ trong khoé mắt.
Nhìn hai người họ ngã trong vũng máu, trái tim Tiêu Chính Văn đau đớn như bị xé rách!
Giống như có một bàn tay lớn bóp nát cõi lòng anh chỉ trong chớp nhoáng!
Vì sự hưng thịnh của Hoa Quốc, hai người đã sống biết bao nhiêu năm, không chút do dự tự sát ở gò đất Côn Luân!
Tiêu Chính Văn bi thương phẫn nộ gầm lên với trời.
Sau phút chốc, anh ngồi dậy, dập đầu nặng nề vái lạy hai cái xác ba lần!
“Ầm!”
Đúng vào lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng vang kinh thiên động địa, một tia sét có kích cỡ ngang cánh tay nhỏ từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!