Đối mặt với lời chất vấn của mọi người dưới khán đài, Triệu Kế Hồng thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn, mà bộc phát uy áp của cảnh giới Nhân Hoàng, đồng thời, trong mắt cũng tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói: “Ông Bạch, tuyên bố kế quả đi!”
“Nếu ai còn nghi ngờ về vấn đề này, có thể đến Tung Sơn tìm và đối chất với tôi!”
Triệu Kế Hồng lạnh lùng uy hiếp.
Nghe vậy, tất cả mọi người dưới khán đài đều lộ ra vẻ tức giận, dù sao Triệu Kế Hồng cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, đừng nói là đối chất với ông ta, ông ta chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể biến hầu hết những người có mặt ở đây thành tro bụi!
Vì vậy, đa số mọi người đều tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Bạch Chiến Sinh thấy mọi người trở lại vị trí ban đầu, trên mặt lộ vẻ giễu cợt, tiến lên một bước nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người!”
“Dù sao thực lực của Trương Lăng Phong cũng không tệ, lại là người đứng đầu trong giới thế tục!”
“Nhưng hiện tại thắng thua đã định, mọi người không nên quá bận tâm nữa. Hơn nữa, chưởng giáo Triệu đã đồng ý nhận cậu ta làm đồ đệ rồi, đây hẳn là chuyện tốt đối với cậu chủ Trương! Mọi người nghĩ có đúng không?”
Nói đến đây, Bạch Chiến Sinh đột nhiên thay đổi sắc mặt, trịnh trọng nói: “Tôi xin tuyên bố, trận này Hứa Văn Long thắng!”
Ngay lúc Bạch Chiến Sinh và Triệu Kế Hồng nhìn nhau cười, thầm đắc ý thì một giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
“Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi nghe xem!”
Tiêu Chính Văn nhìn Bạch Chiến Sinh với vẻ vô cảm, lạnh lùng nói.
“Cậu... Cậu Tiêu, cậu...”, Bạch Chiến Sinh sững sờ.
“Tôi bảo ông nói lại lần nữa!”, Tiêu Chính Văn tức giận gầm lên như sấm.
“Tiêu Chính Văn!”
Lúc này, Triệu Kế Hồng chắp tay sau lưng, ánh mắt tràn ngập sát khí, hiển nhiên, ông ta rất muốn giết Tiêu Chính Văn.
Ngay từ đầu, Triệu Kế Hồng đã muốn xé xác Tiêu Chính Văn thành ngàn mảnh để xua tan mối thù hận trong lòng. Bây giờ Tiêu Chính Văn lại chủ động hiến mình trước họng súng của ông ta, vậy thì không thể trách ông ta được!
Nghĩ vậy, Triệu Kế Hồng quay đầu nói với Bạch Chiến Sinh: “Ông Bạch, ông thông báo lại kết quả cho mọi người nghe đi, có một số người lãng tai chưa nghe rõ!”
Lúc này, không khí vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn ra được Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn đang đối đầu gay gắt.
Theo lý mà nói, đây vốn là chuyện tiếng giữa nhà họ Trương ở Thiên Sơn và các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng thủ đoạn của Bạch Chiến Sinh và nhà họ Khổng quá hèn hạ, ngay cả người ngoài cuộc như Tiêu Chính Văn cũng không chịu nổi.
Ngay từ đầu, các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đã cố ý chèn ép Trương Lăng Phong, có ý khiến những người giả trong cảnh giới Nhân Vương cấp ba đều chống lại Trương Lăng Phong.
Thủ đoạn này đã quá đáng lắm rồi, giờ bọn họ còn ngang nhiên phá vỡ quy tắc, nói dối trắng trợn, Tiêu Chính Văn sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ làm bừa được!
“Không phải cậu thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều sợ cậu đấy chứ, Tiêu Chính Văn?”
Bạch Chiến Sinh còn chưa kịp lên tiếng, Triệu Kế Hồng đã chế nhạo, khí thế đột nhiên tăng cao.
“Vù!”
Một cơn gió lốc thổi qua cả Thiên Sơn, trong chốc lát, tuyết rơi dày đặc, thời tiết thay đổi đột ngột.
Một luồng khí tức mạnh lẽ từ Cửu Thiên đè xuống, không chỉ đám người võ tông và ngay cả đám thế tử của các thế gia cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Nếu cậu đã muốn chết thì hôm nay tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!”
Nói xong, một vầng sáng đột nhiên tỏa ra từ phía sau Triệu Kế Hồng.
Đây chính là thần khí độc nhất vô nhị của cường giả Nhân Hoàng.
Vầng sáng lập tức bao phủ toàn bộ Thiên Sơn trong bán kính hàng trăm kilomet, dường như cả một vùng trời hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Triệu Kế Hồng.
“Ầm!”
Tiếng sét vang vọng khắp trời đất, một ông lão mặc áo choàng trắng, phong thái như thần tiên, đạp mây, từ trên trời bay xuống.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của người vừa đến.
Người này chính chưởng giáo của Hằng Sơn - Độ Ách Chân Quân!
Đây là một vị cao thủ nữa trong cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.
Ngay sau đó, cả trời đất như rung chuyển, một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra, sau đó bóng người đàn ông trung niên trên không trung từ từ hạ xuống.
Cường giả cảnh giới Nhân Hoàng từ Hoa Sơn trở lại đã chờ đợi Tiêu Chính Văn trên đỉnh Thiên Sơn từ rất lâu rồi.
Triệu Kế Hồng, Độ Ách Chân Quân, Thiên Hà Đạo Quân!
Ba vị cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù là ai thì đều là nhân vật bất khả chiến bại trên thế giới.
Dù ở giới thế tục hay ở vùng ngoài lãnh thổ, ba người này từ lâu đã nổi tiếng là hung ác.
Ngay cả hàng ngàn người đứng đầu các phe phái võ tông dưới khán đài đều phải quỳ xuống chào ba người họ.
Với sự xuất hiện của cả ba cùng một lúc, bất cứ ai cũng có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Năm đó, Tiêu Chính Văn đã hủy hoại cơ nghiệp của Hằng Sơn bằng một kiếm,san bằng Thiên Sơn trong một đêm. Ngay từ lúc đó, rất nhiều người đã dự đoán rằng chỉ cần cao thủ từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, nhất định sẽ xử lý Tiêu Chính Văn.
Mà hôm nay, ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đều tụ tập ở đây, Tiêu Chính Văn càng rơi vào nguy hiểm.
Lúc mọi người trong giới thế tục đều đang thầm lo lắng cho Tiêu Chính Văn, một luồng ánh sáng từ Cửu Thiên chiếu xuống, trong luồng ánh sáng đó có một bóng người cao lớn mặc áo bào đạo sĩ, tay cầm kiếm, phóng xuống.
Bất cứ nơi nào ánh sáng đó chiếu tới, núi đá sụp đổ, sông ngừng chảy, vô số sinh vật bị hủy diệt trong chớp mắt.
“Đó là...”
Lúc này, ngay cả ông cụ Quý đã im lặng hồi lâu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lại một vị Nhân Hoàng nữa xuất hiện, hơn nữa còn là nhân vật lớn của Thiên Cung Bắc Cực ở vùng ngoài lãnh thổ.
Cho dù người của Thiên Cung Bắc Cực không đích thân xuất hiện, Tiêu Chính Văn cũng phải một mình đối mặt với ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, nhất định sẽ vô cùng thảm hại.
Mà lúc này, Thiên Thần Tử của Thiên Cung Bắc Cực cũng đã đích thân tới, hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắc sẽ phải chết.
Dù thực lực của Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu thì cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, kém xa bốn người trước mặt.
Đây là sự cách biệt rất lớn, giống như sự tương phản giữa ánh trăng và đom đóm.
“Tôi nói rồi, cậu nhất định phải chết dưới kiếm của tôi!”
Thiên Thần Tử uy nghiêm, mắt tràn ngập sát khí.
Tuy ông ta không phải lãnh đạo cấp cao trong Thiên Cung Bắc Cực, nhưng cũng được coi là nhân vật có tiếng nói trong Thiên Cung Bắc Cực.
Khi Tiêu Chính Văn giết Thiên Minh Tử, anh đã lợi dụng oán khí trong giới thế tục, tàn nhẫn chèn ép Thiên Thần Tử, gần như kiến cảnh giới của ông ta giảm sút, mối thù này, sao Thiên Thần Tử có thể không báo đây!
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều nhận ra trận đấu ngày hôm nay chính là muốn ép Tiêu Chính Văn vào chỗ chết.
Mỗi một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có mặt ở đây đều có thù không đội trời chung với Tiêu Chính Văn, đặc biệt là Triệu Kế Hồng, con trai của ông ta đã mất đi đôi chân dưới sự bức ép của Tiêu Chính Văn một ngày trước.
“Các vị! Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu lớn, cậu Tiêu là đại diện của nhà họ Quý tôi, lẽ nào các vị muốn công khai bao vây một hậu bối cảnh giới Nhân Vương ngay tại đây sao?”
Ông cụ Quý vừa nói vừa bước lên chắn trước mặt Tiêu Chính Văn.
Suy cho cùng, nếu không có lời mời của ông cụ Quý thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không rơi vào tình thế nguy hiểm. Hôm nay, cho dù phải liều mạng, ông ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn chết ở đây!
Ông cụ Quý biết rõ thực lực của Tiêu Chính Văn. Bốn vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cùng hợp lực, cho dù Tiêu Chính Văn có tài giỏi đến đâu thì cũng không thể chạy thoát.
Đối mặt với sự truy sát của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù Tiêu Chính Văn có trốn đến cùng trời dưới đất thì cũng sẽ phải chết.
Điều này không chỉ là mất mát của nhà họ Quý mà còn là mất mát của Hoa Quốc. Nếu Tiêu Chính Văn chết, ai sẽ ủng hộ Thiên Tử? Ai sẽ bảo vệ Thiên Tử và người dân Hoa Quốc lúc lâm nguy?
Tiêu Chính Văn đang định lên tiếng, ông cụ Quý đã quay người nói với vẻ mặt hổ thẹn: “Cậu Tiêu, là do tôi hại cậu, nhưng tôi dám thề với trời, tôi không hề biết chuyện này!”
“Cho dù phía sau các người có ai chống đỡ, muốn gây bất lợi cho cậu Tiêu thì đều phải bước qua xác tôi trước!”
Nói xong, ông cụ Quý tức giận trừng mắt nhìn Triệu Kế Hồng.
Chương 1872: Kém cỏi
Nếu không phải Tiêu Chính Văn nể tình ông cụ Quý đồng ý xuất hiện ở cuộc thi lần này thì Tiêu Chính Văn sẽ bị người ta lập kế hoạch hãm hại sao?
“Ông cụ Quý, ông đã làm hết sức rồi, không cần phải liều chết mà đánh”.
Tiêu Chính Văn nói.
Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ, thậm chí chưa từng động đậy.
Đối mặt với bốn cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn thế mà lại tỏ ra rất bình tĩnh, ngược lại còn khiến mọi người ở dưới võ đài phải thầm giơ ngón cái.
Mặc dù người của võ tông đều từng bị Tiêu Chính Văn dạy dỗ, nhưng họ cũng phải bái phục phong thái đứng trước Thái Sơn nhưng không hoảng loạn này của Tiêu Chính Văn.
“Dù không có chuyện ngày hôm nay, sớm muộn gì họ cũng sẽ ra tay, dù sao chuyện gì nên đến cũng sẽ đến thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, giọng anh truyền đi khắp hiện trường, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sao vậy, giờ cậu cũng biết mình chắc chắn sẽ chết à?”
Triệu Kế Hồng chắp tay ra sau lưng cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh, nở nụ cười đắc ý.
Bây giờ bốn người họ bắt tay với nhau, sát khí lan tràn ra xung quanh, cả Thiên Sơn đã trở thành một phương trời nhỏ riêng biệt, dù Tiêu Chính Văn có mọc thêm cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bốn người họ.
“Nếu hiện giờ tôi nói trận này Hứa Văn Long sẽ thắng, cậu có ý kiến gì?”, đám người Triệu Kế Hồng cũng không vội ra tay.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã không còn đường thoát, vừa lúc có thể nhân lúc này khiến Tiêu Chính Văn mất mặt trước người thế tục một chút, sau đó xé nát thi thể anh, ngược lại sẽ càng hợp ý Triệu Kế Hồng hơn.
“Có phải người ngoài lãnh thổ các ông đều mặt dày không biết xấu hổ như vậy không? Ban đầu tôi còn nghĩ chỉ có người nhà họ Khổng mới không có giới hạn như vậy”.
“Nhưng giờ xem ra hình như các ông cũng bị người nhà họ Khổng lây nhiễm, da mặt dày hơn cả tường thành rồi đấy”.
Tiêu Chính Văn cười mỉa chế giễu.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đúng là gà luộc không sợ nước sôi, mạnh miệng đấy. Nhưng dù sao hôm nay cậu cũng sẽ chết, để cậu nói một chút cũng không sao”.
Triệu Kế Hồng cười gằn trầm giọng nhạo báng ngược lại.
“Tiếc là một người sắp chết như cậu lại không thể nào thao túng được số mệnh của mình, càng không thể khống chế thế vận của người khác. Hôm nay tôi muốn tuyên bố Hứa Văn Long thắng trước mặt cậu”.
“Tôi muốn khiến cậu chết không nhắm mắt”.
Triệu Kế Hồng chắp hai tay ra sau lưng, khí thế vô song cao giọng nói.
“Chết không nhắm mắt? Ông nói mấy lời này hơi sớm rồi đấy”, Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
“Tiêu Chính Văn, lẽ phải đời này vốn dĩ không có chấp niệm, xem ra cậu vẫn chưa ngộ ra đạo lý vạn vật thuận theo dòng chảy không cần tranh đấu, trước đây sát nghiệp của cậu quá nặng, hôm nay bọn tôi đặc biệt đến đây để rửa sạch nghiệp cho cậu”.
Độ Ách Chân Quân cúi đầu ra vẻ đạo mạo nói.
Đừng nhìn phong thái bất phàm của ông ta mà lầm, tất cả những người ở ngoài lãnh thổ đều biết rõ ông ta là một tên giết người không chớp mắt.
Trước kia ông ta đã từng giết tông môn của người ta chỉ vì muốn chiếm vợ của người khác, khiến hơn năm ngàn người của tông môn đó bị tàn sát.
Cuối cùng người phụ nữ đó ôm hận tự sát, lúc này tên ma đầu này mới không thực hiện được ý đồ của mình.
“Rửa sạch tội nghiệp của tôi? Ông còn có mặt mũi nói mấy lời này cơ à?”
“Trương Lăng Phong!”
Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Trương Lăng Phong dùng hết sức lực cuối cùng miễn cưỡng ngẩng đầu lên đáp.
“Tôi nghĩ anh đã thắng trận đấu này rồi, anh nghĩ sao?”, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một luồng khí tím bao vây lấy Trương Lăng Phong, sau đó uy lực quanh người hắn bỗng biến mất.
Trương Lăng Phong cảm thấy cả người rất thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt biết ơn: “Tôi xin nhận sự trừng phạt của vua Bắc Lương”.
Vua Bắc Lương?
Những lời Trương Lăng Phong nói đã tỏ rõ nhà họ Trương đã hoàn toàn quay về với thế tục, hơn nữa còn công khai thừa nhận địa vị của Tiêu Chính Văn.
“Chỉ là…”
Không để Trương Lăng Phong nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên ngắt lời: “Công bằng nằm ở lòng người, mọi người đều nhìn thấy động tác nhỏ của Hứa Văn Long”.
“Một thứ vô dụng, kém cỏi thắng anh bằng thủ đoạn đê hèn, vốn dĩ đã phá vỡ quy tắc, thế nên theo lý Hứa Văn Long nên bị loại khỏi trận”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Tên họ Tiêu kia”.
Nghe thế Hứa Văn Long không khỏi nổi giận.
Ở cả ngoài lãnh thổ, ai mà dám nói hắn là tên kém cỏi?
“Hả?”
Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc nhìn Hứa Văn Long, khiến hắn sợ hãi lùi về sau mấy bước, cúi đầu xuống, thậm chí không dám đánh rắm nữa kìa.
“Tiêu Chính Văn, đó chỉ là lời nói từ một phía cậu, hơn nữa có ai nghe, có ai tin lời nói của người sắp chết như cậu không?”
Chương 1873: Ánh sáng bí ẩn
Triệu Kế Hồng đắc ý nhìn người dưới võ đài, với tình hình hiện tại, có ai còn xem lời Tiêu Chính Văn nói là gì chứ?
Hơn nữa đến bây giờ mà Tiêu Chính Văn còn cố chấp, đúng là không biết sống chết.
Nếu mà ở ngoài lãnh thổ thì người như thế đã bị xé xác thành trăm mảnh từ lâu, xem ra mình vẫn đánh giá Tiêu Chính Văn quá cao.
Vốn dĩ Triệu Kế Hồng cũng rất ngưỡng mộ phong thái thấy chết không sợ của Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này ông ta lại nghi ngờ Tiêu Chính Văn chỉ đang cố ý bày ra bộ dạng như thế thôi.
Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn bênh vực Trương Lăng Phong, đúng là nực cười.
Mà Tiêu Chính Văn vừa nói như thế lập tức khiến đám người Lương Cảnh Long dấy lên một tràng chế giễu, thậm chí không ít người còn tỏ vẻ khinh thường, liên tục lắc đầu với Tiêu Chính Văn.
Đã sắp chết đến nơi rồi mà Tiêu Chính Văn còn nói ra mấy lời không biết xấu hổ như thế?
Trước đó anh không có đối thủ nhưng bây giờ đối mặt với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn anh có tư cách gì lớn lối như vậy?
Dù Hứa Văn Long có năng lực kém đi chăng nữa, cũng tốt hơn một người chết chứ?
“Hừ, Tiêu Chính Văn, dù bọn tôi đổi trắng thay đen thì cậu có thể làm được gì? Cậu mở to mắt của cậu ra nhìn xem xung quanh đây là những ai?”
“Cậu nghĩ nơi này là nơi cậu có thể láo xược à? Nói thật với cậu nhé, Thiên Sơn đã bị có kết cục thế rồi, dù có giết cậu cũng không ai biết nguyên nhân cậu chết là gì”.
“Không tin cậu có thể hỏi xem, họ có dám nói ra không?”
Triệu Kế Hồng quay sang nhìn đám người võ tông bên dưới võ đài.
Lúc này ngay cả người nhà họ Trương cũng đều cúi thấp đầu xuống chứ đừng nói là mấy môn chủ trong võ tông.
Họ cảm thấy cảm động và biết ơn Tiêu Chính Văn đã nói giúp Trương Lăng Phong, lên tiếng làm chủ cho Trương Lăng Phong vào lúc quan trọng nhất, nhưng dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh.
Đừng nói bốn người Triệu Kế Hồng, dù chỉ là một mình Triệu Kế Hồng, chỉ cần một ngón tay thôi đã có thể bóp nát nhà họ Trương rồi.
“Ồ? Như ông nói đó thì tôi lại muốn xem thử ông giết tôi thế nào”, Tiêu Chính Văn cười mỉa giễu cợt.
“Cậu nghĩ đây là thế tục sao? Thân phận vua Bắc Lương không bảo vệ được cậu đâu, dù cậu là Thiên Tử thì bốn người chúng tôi muốn cậu chết, cậu bắt buộc phải chết”.
“Để cậu sống để giờ không phải bọn tôi không dám ra tay giết cậu mà là muốn để cậu ôm hận mà chết”.
Nói rồi Triệu Kế Hồng bỗng giơ tay lên, một tia chớp màu tím thoáng chốc đã ngưng tụ thành một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn.
Cùng lúc đó Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng lúc rút kiếm trong tay ra, từng vầng sáng tím và vô số kiếm quang sắc lẻm đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Thiên Thần Tử bên cạnh lại nhấc tay lên, biến hóa ra vô số sao trời, sát khí như ánh sao đồng thời đánh về phía đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.
Ngay khi mọi người khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, sắp tận mắt thấy cảnh tượng anh bị chém thành trăm mảnh, bỗng một đóa hoa sen trắng như tuyết xuất hiện trong không trung.
Ngăn chặn tất cả sát khí lại.
Sau đó không trung xuất hiện từng gợn sóng khí, một luồng khí tức chèn ép bốn phía ập đến.
“Ai dám lỗ mãng ở Thiên Sơn?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, vang vọng khắp bốn phía, trên bầu trời, sát khí như có thực thể ngưng tụ thành vô số đám mây, mấy đám mây này lại dựng thẳng lên chín tầng mây như một chiếc thang trời.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng bước đi trên những bậc thang mây đó bước xuống.
“Sáng Thế Hạo Thiên”.
Mọi người trong thế tục đều lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Sát khí vốn dĩ đang quét ngang tứ phía cũng biến mất ngay khoảnh khắc Sáng Thế Hạo Thiên xuất hiện.
Nhiều ánh sáng bí ẩn bao trùm cả Thiên Sơn vào trong đó.
Cùng lúc đó ánh sáng màu máu đầy trời phản chiếu nửa bầu trời Thiên Sơn như thủy triều.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn bước ra, ánh mắt chứa đầy sát khí đó lướt nhìn đám người Triệu Kế Hồng, khiến bốn người hoảng sợ lùi về sau một bước.
“Hận Thiên?”
Không ai ngờ Hận Thiên – niềm kiêu ngạo tuyệt thế trong hầu tước huyết tộc lại đích thân đến đây.
Chương 1874: Bị tát
Mặc dù Hận Thiên không bằng Đại Công Tước của huyết tộc, nhưng cũng là người đứng đầu dưới trướng Đại Công Tước!
Dựa vào thực lực Nhân Hoàng cấp hai của Hận Thiên, giết bốn người họ dễ như nghiền nát một con rệp!
Ngay từ khi ở vùng ngoài lãnh thổ, Hận Thiên đã thống lĩnh đại quân của huyết tộc, công phạt tứ phương, dũng mãnh vô địch, sao bốn đệ tử nhỏ bé có thể so sánh được chứ?
Trong khi đó uy lực vô song của Hầu tước huyết tộc trong phút chốc đã áp chế khí tức của bốn người bọn họ!
Vào giờ phút này, Triệu Kế Hồng liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi điềm tĩnh với vẻ mặt trắng bệch.
Ông ta thật sự là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng cũng chỉ là người mới đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi.
Làm sao mà so sánh được với Hận Thiên, người đã đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai trong hàng trăm năm.
Hận Thiên chỉ lướt nhìn Triệu Kế Hồng với ánh mắt đằng đằng sát khí, đã khiến cho ông ta sợ đến hai chân run rẩy, cơ thể run như cầy sấy!
“Các ông thật to gan, lẽ nào các ông không biết Thiên Tinh Cửu Diệu là tuyệt kỹ của ai sao? Ai cho các ông lá gan dám ra tay với Tiêu Chính Văn hả?”
Sắc mặt của Sáng Thế Hạo Thiên cực kỳ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí, lớn tiếng chất vấn hỏi!
“Thưa…Thưa…Thưa ông, bên trong, hẳn…Hẳn là có… có sự hiểu lầm!”
Độ Ách Chân Quân vừa rồi còn đang phong thái bất tử, đã quỳ “Phập” trước mặt Sáng Thế Hạo Thiên.
Nhìn sông núi chấn động dữ dội, trời đất rung chuyển, ngay cả mọi người phía dưới cũng sợ đến tái mặt, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Anh thuận tay cầm chén trà trên bàn đá bên cạnh lên, thoải mái nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đặt chén trở lại chỗ cũ, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Kế Hồng nói: "Dựa vào ông mà cũng muốn giết tôi ư?”
Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn có hàn khí bức người, chỉ nhìn Triệu Kế Hồng một cái mà suýt chút nữa làm cho ông ta sợ hết hồn.
Đừng thấy khoảng cách giữa ông ta và Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc mà lầm, có Sáng Thế Hạo Thiên đang trấn thủ ở đây, cho dù ông ta có trăm lá gan, cũng không dám có ý định giết Tiêu Chính Văn!
Mấy người khác sợ tới mức không dám hít thở một hơi, đối mặt với hai vị cường giả cái thế này, bọn họ thậm chí còn không có gan lên tiếng biện giải.
Giờ phút này, bọn họ mới hiểu được tại sao Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh như vậy.
Chuyện đến nước này, bọn họ mới nhận ra rằng thì ra từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn đang bày ra một cái bẫy cho bọn họ, chứ không phải rơi vào bẫy của bọn họ.
"Nhân cơ hội thi đấu hôm nay, bốn người các ông liên thủ giết Tiêu Chính Văn tôi? Không biết là tôi ngây thơ hay là các ông quá ngây thơ”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa từ từ đứng dậy đi đến chỗ bốn người, cười nhạt với Triệu Kế Hồng: "Không phải là ông muốn báo thù cho con trai mình sao? Đến đi!"
Báo thù?
Triệu Kế Hồng lấy đâu ra dũng khí đó?
Vào lúc này, không chỉ bốn người họ bị Sáng Thế Hạo Thiên bao vây trên đỉnh Thiên Sơn, không làm được gì, mà đến Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn ở cách xa hàng nghìn dặm cũng bị bao vây bởi trận pháp của Sáng Thế Hạo Thiên.
Chỉ cần giơ tay, ba ngọn núi danh tiếng này sẽ không còn tồn tại.
Đừng nói đến việc để ông ta ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, ngay cả mở miệng ra nói ông ta cũng không có dũng khí.
Bạch Chiến Sinh lúc này đứng sững sờ ở một bên, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, đại não cũng bị ngắt mạch rồi.
“Thế nào, không dám ra tay sao?” Tiêu Chính Văn cười giễu cợt nhìn Triệu Kế Hồng.
"Tiêu...”
"Bốp!"
Triệu Kế Hồng chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay tát vào mặt ông ta.
Cú tát này để lại dấu vết năm ngón tay rõ ràng mồn một trên mặt Triệu Kế Hồng.
Chương 1875: Hài lòng
“Sao, cảnh giới Nhân Hoàng là rất ghê gớm rồi à? Tự cho rằng ông là Nhân Hoàng thì có thể nói một là một nói hai là hai ư? Có thể bóp méo sự thật hả?"
"Tôi...”
"Bốp!"
Không chờ Triệu Kế Hồng kịp mở miệng, một cái tát vang dội khác lại đánh mạnh vào má còn lại của ông ta.
"Con trai của Nhân Hoàng thì có thể hoành hành ngang ngược sao?”
"Bốp!"
“Nhân Hoàng thì có thể mặc kệ đạo lý sao?"
"Bốp bốp bốp...”
Sau mỗi câu hỏi của Tiêu Chính Văn là những cú tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hồng.
Những bạt tai đáp xuống mặt Triệu Kế Hồng như những hạt mưa.
"Nói cho tôi biết, Nhân Hoàng rất ghê gớm sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi với giọng lạnh lùng.
Giờ phút này, cả khán đài im phăng phắc, mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt!
"Cậu Tiêu đang hỏi các ông đấy!”
Hận Thiên vung tay đánh qua một bạt tai!
Một cơn gió mạnh lướt qua, lật nhào Triệu Kế Hồng và những người khác xuống đất, cả bốn người đều ngã nhào xuống dưới chân Tiêu Chính Văn!
Giờ phút này, bốn người do Triệu Kế Hồng đứng đầu ai nấy đều đỏ mặt tía tai, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Bọn họ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đấy, có người nào không có sức nghiền nát chứ?
Ngay cả vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ cũng là những trụ cột vững chắc của một phía thế lực.
Ai mà không từng tung hoành đất trời hàng trăm năm, không có đối thủ giữa tám trăm người, bất khả chiến bại ở mọi hướng?
Để đạt được cảnh giới Nhân Hoàng, để đạt đến trình độ có thể cùng sống thọ với đất trời, bọn họ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu?
Thậm chí trong hàng trăm năm, không một khắc nào lười nhác, chẳng phải là vì muốn nở mày nở mặt sao?
Ngay cả lịch sử suốt ngàn năm cũng rất hiếm người có thể đạt tới trình độ của bọn họ!
Và trong thế giới tục, bọn họ tượng trưng cho năm đại danh sơn, thậm chí là các tông môn đứng đầu trong một vùng trời.
Nhưng vào lúc này, bọn họ lại đang bị một tên tiểu bối trong thế giới tục tát điên cuồng, trước mặt hàng ngàn người lại bị đánh hằn dấu ngón tay khắp mặt.
Đường đường là các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, trước mặt Tiêu Chính Văn lại sợ hãi tới mức toàn thân run lẩy bẩy, thậm chí còn không dám thở mạnh!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trên khán đài đều vô cùng kinh hãi.
Bởi vì giờ phút này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn khác với lúc trước, dùng sức chiến đấu để áp chế tứ phương, thay vào đó là dùng sức mạnh của mình để áp chế người khác.
Hơn nữa, lại sử dụng cách thức của đám người Triệu Kế Hồng, dùng gậy ông đập lưng ông.
Chỉ một phút trước, Triệu Kế Hồng đã kêu gào ầm ĩ trước Tiêu Chính Văn trước mặt người trong võ tông, Tiêu Chính Văn giờ đây lại đáp lễ bọn họ bằng những hành động thiết thực.
Vào lúc này, ngay cả ông cụ Quý cũng há hốc mồm kinh ngạc đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào miệng!
Bây giờ, tất cả nhân tài đột nhiên hiểu ra tại sao Tiêu Chính Văn lại dám đối mặt trực tiếp với bốn vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng không kinh sợ.
Mà Tiêu Chính Văn chỉ là người cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi, lại có thể cùng một lúc điều đến hai nhân vật lớn có bối cảnh lai lịch ngút trời.
Đặc biệt trong đó còn có Sáng Thế Hạo Thiên trong truyền thuyết.
Đó là một con chim ưng lớn không ai bì nổi, người cầm lái của các thế lực lớn ngoài vùng lãnh thổ cũng đều phải kính sợ vài ba phần!
“Thế nào, các ông hài lòng với kết cục này không?”, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn quét qua khuôn mặt của bốn người bọn họ, mặt không chút cảm xúc, sát khí đã tản ra dưới chân như thật.