Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2285: Nghiêm trọng

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, chẳng qua lần này người gây chuyện không phải là Tiêu Chính Văn mà là bản thân anh ta.

Suy cho cùng đây là chuyện xảy ra trong Ngọc Phụng Lâu, rất nhanh sẽ được báo lên cho lãnh đạo cấp cao của Ngọc Phụng Lâu, đến lúc đó nếu đối phương truy hỏi, chỉ dựa vào mấy người họ thì hôm nay đừng mơ sống sót rời khỏi đây.

“Chúng ta nên làm gì? Nhận lỗi với họ sao? Bồi thường?”, Lý Tử Dương vô thức nói.

Tần Trường Sinh cười khổ nói: “Anh nghĩ Ngọc Phụng Lâu thiếu số tiền bồi thường của anh sao?”

Thứ Ngọc Phụng Lâu không thiếu nhất là tiền.

Dù đền bù cho người ta cả nhà họ Lý, người ta cũng chưa chắc đã liếc nhìn một cái.

Hơn nữa còn đánh người phục vụ của họ trong Ngọc Phụng Lâu, đồng nghĩa với việc vả vào mặt Ngọc Phụng Lâu, người ta sẽ đồng ý bồi thường tiền sao?

“Anh Tần, tôi nghĩ nhờ ông cụ nhà các ông ra mặt nói một lời, cộng thêm Lý Tử Dương công khai xin lỗi người phục vụ bị đánh, có lẽ chuyện này có thể cho qua?”

Tiết Trường Phong nhanh trí nói.

Dù sao Tần Trường Sinh cũng là hậu duệ của Tần Thư Bảo, hơn nữa nhà họ Tần cũng xem như có chút quan hệ ở thành Thiên Đô, người nhà họ Tần ra mặt nói chuyện, tám mươi phần trăm Ngọc Phụng Lâu sẽ nể mặt.

“Anh nói nhẹ nhàng ghê, dù đích thân Tần Thư Bảo đến cũng chưa chắc có thể diện như thế chứ đừng nói là mời ông cụ nhà chúng tôi”.

“Căn cơ của Ngọc Phụng Lâu sâu không đoán được, đâu có dễ dàng như ông nói”.

Sắc mặt Tần Trường Sinh vô cùng khó coi.

Thật ra hôm nay chuyện này đã liên lụy đến Tần Trường Sinh, nếu nhà họ Tần có mặt mũi lớn như thế, ông ta sẽ không lo lắng.

Dù người nhà họ Tần ra mặt thật, kết quả cũng không khác mấy, hơn nữa vẫn sẽ kéo nhà họ Tần xuống nước, đến lúc đó không đơn giản chỉ có vài người chết đâu.

“Tóm lại phải nghĩ ra một cách vẹn toàn”, Lý Tử Dương sốt sắng đến mức mồ hôi như tắm.

“Nhà họ Tiết và nhà họ Tần cùng ra mặt thì sao?”, Mục Tú Tú ở bên cạnh nhắc.

“Đùa gì thế, nhà họ Tiết chúng tôi không có tầm ảnh hưởng gì ở thành Thiên Đô cả, ra mặt cũng chỉ thừa thãi, ngay cả người bản địa như nhà họ Tần cũng không ra mặt được, nhà họ Tiết chúng tôi còn có thể làm thế nào được.

Tiết Trường Phong cười khổ nói.

Chu Đình Đình ở bên cạnh nãy giờ cứ nhìn Vương Vũ không lên tiếng.

Trong cả phòng VIP chỉ có Vương Vũ vẫn rất bình tĩnh như thể không phải là đương sự, thưởng thức từng hớp trà, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là căng thẳng, lo lắng.

“Anh Vương, anh có thể giúp Tử Dương không? Dù sao anh ta cũng không cố ý”, cuối cùng Chu Đình Đình cũng lên tiếng nói.

Vương Vũ cười nhạo, đặt tách trà trong tay xuống nhìn Lý Tử Dương nói: “Thật ra chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ”.

“Phải xem các người làm thế nào thôi”.

Lý Tử Dương thấy vẫn còn cứu vãn, vội vàng đứng lên chắp tay nói với Vương Vũ: “Sư huynh Vương, mong anh chỉ bảo”.

“Rất đơn giản, các người có thể cầu xin tôi, tôi tin chắc với thể diện của tôi, chỉ cần một câu thôi chuyện hôm nay sẽ được bỏ qua”.

Vừa nghe thế mọi người có mặt ở đó đều nhíu chặt mày nhìn Vương Vũ.

“Sư huynh Vương, Tử Dương cũng xem như là một nửa đồng môn của chúng ta, mọi người đều sống ở Thiên Cung Bắc Cực, Tử Dương xảy ra chuyện, thể diện của chúng ta cũng ảnh hưởng mà nhỉ?”, Tiết Trường Phong nói.

“Đúng thế, sư huynh Vương, nói thế nào mọi người cũng là đồng môn”, Tần Trường Sinh cũng khuyên bảo.

Vương Vũ lại khinh thường cười nói: “Những gì mọi người nói cũng khá có lý, nhưng dù là đồng môn cũng có khoảng cách chứ nhỉ?”

“Hơn nữa e là mọi người vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của chuyện này”.

“Gần mười năm chưa từng xảy ra chuyện tương tự như vậy, cú đánh này của anh ta không phải đánh một phục vụ mà là cả Ngọc Phụng Lâu, phải có mặt mũi thế nào mới có thể yên chuyện, các người đã từng nghĩ thế chưa?”

Nghe hắn nói thế mọi người đều cúi đầu xuống.

Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một tiếng vang lớn, cửa phòng VIP số một Thiên Tự bị đạp từ bên ngoài.

Quản lý Lữ dẫn theo sáu cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mặt mày sát khí bước vào phòng VIP.
Chương 2286: Trả giá đắt

Mặc dù tu vi của mấy người này không cao, nhưng bọn họ đều là bảo vệ của Ngọc Phong Lâu, đương nhiên không có ai dám ra tay với bọn họ.

Bởi vì một khi gây sự thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Khoảnh khắc nhìn thấy quản lý Lữ, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.

Chuyện này cuối cùng vẫn làm kinh động đến Ngọc Phụng lâu.

“Quản lý Lữ, thực ra chuyện này chỉ là hiểu lầm, ông nghe tôi…”

Tiết Trường Phong vừa nói được một nửa đã bị quản lý Lữ cắt ngang: “Cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi!”

Nói xong, quản lý Lữ liếc nhìn mọi người trong phòng bao, trầm giọng nói: “Không cần tôi nói lại quy tắc của Ngọc Phụng Lâu với các người đâu nhỉ!”

“Trong số những người có mặt ở đây, ngoại trừ Vương công tử đến một mình là không liên quan đến chuyện này, còn những người khác, e rằng hôm nay không thể rời khỏi đây!”

“Người đâu!”

Quản lý Lữ ra lệnh, mấy tên bảo vệ lần lượt tiến lên: “Vâng!”

“Bắt hết bọn chúng lại cho tôi!”

Mấy tên bảo vệ chuẩn bị tiến lên bắt người, Tiết Trường Phong và Tần Trường Sinh vội vàng tiến lên nói: “Quản lý Lữ, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi! Chỉ có một mình Lý Tử Dương ra tay thôi!”

Quản lý Lữ chế nhạo: “Một mình cậu ta ra tay? Tôi thấy các người rõ ràng là đồng bọn của cậu ta! Còn muốn giảo biện?”

Mặc dù ai cũng tức giận, nhưng không ai dám cãi lại quản lý Lữ!

Mặc dù ông ta không phải là chủ của Ngọc Phụng Lâu, nhưng cả thành Thiên Đô này đều biết ông ta là nhân vật quan trọng trước mặt chủ Ngọc Phụng Lâu.

Nếu chọc giận ông ta, e rằng sẽ bị ông ta xử ngay tại chỗ!

Nếu quản lý Lữ động tay thì tính chất của chuyện này sẽ hoàn toàn khác.

Ngay cả gia tộc phía sau bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Đến lúc đó, sẽ gây ra chuyện lớn.

“Các người to gan thật, dám đánh người của Ngọc Phụng Lâu. Nếu đã dám làm thì nhất định phải dám chịu!”, quản lý Lữ trầm giọng nói.

Cho đến giờ phút này, mọi người mới nhận ra ngay từ đầu chuyện này không phải chuyện riêng của Lý Tử Dương!

Tất cả mọi người có mặt đều phải trả giá cho hành động của Lý Tử Dương.

Vương Vũ vừa uống trà, vừa chế nhạo: “Bây giờ chắc các người cũng đã hiểu mức nghiêm trọng của vấn đề rồi nhỉ? Tôi nói lại, chỉ cần các người cầu xin, tôi có thể ra mặt giúp các người giải quyết chuyện này!”

Nghe vậy, Lý Tử Dương vội vàng tới gần Vương Vũ, cúi đầu nói: “Anh Vương, xin anh hãy để tình đồng môn mà giúp chúng tôi!”

“Chuyện ở phòng luyện đan lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”

Nói xong, Lý Tử Dương cúi đầu ba lần trước Vương Vũ.

Nếu chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa, cả nhà họ Lý đều sẽ bị liên lụy, chứ đừng nói đến bản thân Lý Tử Dương.

“Hừ!”

Vương Vũ hừ một tiếng, liếc nhìn mọi người có mặt nói: “Xem ra các người không biết cầu xin là thế nào nhỉ!”

“Đứng cầu xin? Đó là dặn dò! Chỉ có quỳ xuống mới gọi là cầu xin!”

“Không chỉ Lý Tử Dương phải quỳ mà tất cả mọi người có mặt trong đều phải quỳ!”

Nghe Vương Vũ nói vậy, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức trở nên khó coi.

“Vương Vũ, anh thật quá đáng!”, Tiết Trường Phong nghiến răng, sắc mặt tối sầm lại.

Bảo Tiết Trường Sinh quỳ xuống?

Địa vị của nhà họ Tiết cao hơn nhà họ Vũ vài bậc, chỉ là trong thế hệ trẻ, nhà họ Tiết không có thiên tài nào như Vương Vũ.

Nhưng nói đến địa vị gia tộc, bất cứ đầu ngón tay nào của nhà họ Tiết đều có thể đè chết nhà họ Vương.

Nhà họ Tần cũng không thua kém gì nhà họ Tiết, Tần Trường Sinh có thể thế quỳ xuống trước mặt Vương Vũ?

“Ồ, anh Tiết thật kiêu ngạo, vậy được thôi, các người tự giải quyết đi! Nhưng tôi chắc nhở các người một câu, người của Ngọc Phụng Lâu không dễ động vào đâu!”

“Tên lần trước đánh người của Ngọc Phụng Lâu đã phải trả một cái giá rất đắt đấy!”

Vương Vũ lạnh giọng đe dọa.

Sau đó, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Chương 2287: Hối hận

Lời này của Vương Vũ thật sự khiến mọi người khiếp sợ.

Bởi vì những gì hắn nói đều là sự thật.

Không chỉ bọn họ không thể đắc tội với Ngọc Phụng Lâu, mà ở thành Thiên Đô này, cũng không có mấy ai có thể ngang hàng với Ngọc Phụng Lâu.

Nếu bọn họ thật sự ra tay thì gia tộc của bọn họ cũng sẽ bị xóa sổ.

“Hừ! Vương Vũ, anh đừng đề cao mình quá! Cho dù tôi quỳ xuống cầu xin, anh thật sự có mặt mũi lớn như vậy sao?”

Tiết Trường Phong lạnh giọng hỏi.

Nghe vậy, Vương Vũ cười chỉ nào quản lý Lữ nói: “Anh có thể hỏi quản lý Lữ!”

“Vương công tử tài giỏi hơn người, là thiên tài số một ở thành Thiên Đô! Hơn nữa, tôi nghe nói trong tương lai, chi nhánh của Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô sẽ so Vương công tử phụ trách. Đương nhiên, Vương công tử có tư cách này!”

Quản lý Lữ vuốt râu, nói với vẻ chế nhạo.

Nghe quản lý Lữ nói vậy, mọi người trong phòng bao đều vô cùng kinh ngạc.

Không ai ngờ Vương Vũ lại có xuất thân như vậy.

Thiên Cung Bắc Cực có quan hệ tốt với nhà họ Khổng, thậm chí có thể nói la một trong những thế lực của nhà họ Khổng.

Phụ trách chi nhánh ở thành Thiên Đô, đồng nghĩa với việc trở thành lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực, cũng có tư cách nói chuyện với nhà họ Khổng.

Một người như vậy đương nhiên là có tư cách lên tiếng ở Ngọc Phụng Lâu.

Chỉ là không ai ngờ, Vương Vũ lại được Thiên Cung Bắc Cực coi trọng đến vậy!

“Chắc các người đã hiểu khoảng cách giữa mình và Vương công tử rồi nhỉ! Đừng nói là các người, ngay cả người của gia tộc các người tới thì cũng không dám nói năng bừa bãi trước mặt ông chủ của chúng tôi!”

“Nhưng Vương công tử thì khác, cậu ấy là quản lý chỉ nhánh tương lai của Thiên Cung Bắc cực, cho nên lời nói của cậu ấy vẫn có trọng lượng!”

“Tôi cũng phải nói rõ với các vị, chỉ cần một câu nói của Vương công tử, tôi sẽ lập tức rời đi, không truy cứu chuyện này nữa!”, quản lý Lữ nói thêm.

Nghe vậy, Tiết Trường Phong và Tần Trường Sinh đều không nói nên lời.

Ngay cả quản lý Lữ cũng đã thắng thắn thừa nhận Vương Vũ.

“Thời gian của tôi có hạn, uống xong ly trà này, tôi còn có việc khác phải làm!”, Vương Vũ sốt ruột thúc giục.

“Được! Tôi quỳ!”

Lý Tử Dương nói xong lập tức quỳ xuống trước mặt Vương Vũ.

Nhưng đầu gối anh ta còn chưa kịp chạm đất, một bàn tay to lớn đột nhiên túm lấy cổ áo anh ta.

“Anh Tiêu!”, Lý Tử Dương quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn dùng một tay nhấc Lý Tử Dương lên.

“Anh Lý, quỳ xuống cầu xin vì một chuyện nhỏ như vậy thật không đáng!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên vai Lý Tử Dương.

“Tên họ Tiêu kia! Anh định hại chết chúng tôi sao?”, Chu Đình Đình lật mặt nói.

“Xem ra các người không cần tôi xen vào chuyện này, vậy cũng tốt, các người tự cầu phúc đi!”, Vương Vũ dứt lời thì đặt tách trà xuống, rồi đứng lên.

“Anh Vương, anh…”

Vương Vũ không thèm để ý đến Lý Tử Dương, quay đầu lại nói với quản lý Lữ: “Quản lý Lữ, chuyện ngày hôm nay không liên quan đến tôi, các ông định xử lý thế nào cũng được, tôi cũng không định xen vào!”

Nghe Vương Vũ nói vậy, Chu Đình Đình nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy oán hận nói: “Tên họ Tiêu! Anh có biết anh đã hại chết chúng tôi rồi không?”

Nhưng Tiêu Chính Văn không thèm nhìn cô ta mà quay đầu nói với Lý Tử Dương: “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chẳng phải chỉ là đánh một tên nhân viên thôi sao?”

Đánh một tên nhân viên?

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, sắc mặt của quản lý Lữ lập tức tối sầm lại.

“Quản lý Lữ, đưa tôi đi gặp ông chủ của các người!”

Tiêu Chính Văn nhìn quản lý Lữ, bình tĩnh nói.

Nghe vậy, sắc mặt của quản lý Lữ càng thêm trầm xuống.

“Cậu chắc không?”, quản lý Lữ nghiến răng hỏi.

“Dẫn đường đi!”, Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đi về phía cửa.

“Hừ! Thằng nhãi, cậu sẽ phải hối hận!”

Quản lý Lữ nói xong tức giận bước ra khỏi phòng bao.

“Mời mọi người đi theo!”, mấy tên bảo vệ nhìn đám người Lý Tử Dương, nói với vẻ không hề khách khí.

“Tên họ Tiêu này thật sự hại chết chúng ta rồi! Chẳng phải là quỳ xuống trước mặt anh Vương là xong sao! Anh ta thật sự cho rằng đầu gối mình dát vàng à?” Chu Đình Đình tức giận quát lớn.

Nhưng đám vệ sĩ không thèm quan tâm, mà dẫn bọn họ ra khỏi phòng bao, theo sau Tiêu Chính Văn và quản lý Lữ đi lên tầng cao nhất.

Lên đến tầng cao nhất, tất cả đều bị chặn lại, quản lý Lữ tiến lên gõ cửa, không lâu sau, cửa mở ra, quản lý Lữ lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Mời vào!”
Chương 2288: Hèn hạ

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị dẫn vào trong phòng, Lý Tử Dương cất bước muốn đuổi theo, kết quả lại bị Tần Trường Sinh phía sau giữ lại!

“Anh Tần, tôi không thể trơ mắt nhìn anh Tiêu đi nộp mạng vì chuyện của mình được đâu!”, mặc dù Lý Tử Dương đã sợ hãi tới cực điểm, thế nhưng anh ta sao có thể nhẫn tâm để cho Tiêu Chính Văn nhảy vào chỗ chết thay mình?

“Hừ! Có chết cũng là đáng đời, ai bảo anh ta không có bản lĩnh đó, cứ phải phạm vào tội lớn như vậy!”

“Đúng thế, đều trách cái tên họ Tiêu này, ban nãy nếu như chịu quỳ xuống trước mặt sư huynh Vương thì chẳng phải đã không có chuyện gì rồi”, ngay cả Mục Tú Tú cũng lên tiếng trách móc Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn sải bước vào trong phòng, bên trong là một gian buồng, đi thêm mười mấy bước nữa thì còn có một cánh cửa lớn!

Quản lý Lữ tiến lên trước, khẽ gõ hai lần lên cửa phòng.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một lực hút cứ thế hút lấy quản lý Lữ vào bên trong phòng, hắn cứ thế nặng nề ngã xuống mặt đất!

Mà bên trong đại sảnh lại vô cùng yên tĩnh!

Vào lúc quản lý Lữ vùng vẫy muốn bò từ dưới đất lên thì một ông lão tóc trắng sải bước đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay chào hỏi rồi nói: “Cung kính chào cậu Tiêu!”

Lời này vừa mới thốt ra, quản lý Lữ sợ tới độ mặt cắt không còn sắc máu, ngay cả hồn phách cũng suýt thì mất luôn!

Bởi vì ông lão tóc trắng này chính là ông chủ đứng phía sau Ngọc Phụng Lâu, có địa vị rất cao ở thành Thiên Đô!

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sải bước tiến vào trong đại sảnh, ngồi xuống vị trí chủ toạ!

Vị trí đó chính là chỗ ngồi của ông chủ của Ngọc Phụng Lâu, những người khác đừng nói là ngồi lên, ngay cả lá gan lại gần cũng không có nốt!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại ngồi xuống như vậy!

“Ông là người của Thanh Liên à?”, Tiêu Chính Văn nhướn mắt liếc nhìn ông lão.

“Tôi là Đào Khiêm hầu hạ bên cạnh thánh nữ!”, ông lão nói rồi lại chắp tay vái lạy.

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Qua một lúc, Đào Khiêm mới cẩn thận nhướn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó vội vàng cúi đầu xuống!

Tiêu Chính Văn không lên tiếng, ông ta nào dám lên tiếng!

Thấy ông chủ của Ngọc Phụng Lâu cũng cung kính như vậy, quản lý Lữ đã sợ tới độ hồn bay phách lạc từ lâu!

Ai có thể ngờ được ngay cả ông chủ của Ngọc Phụng Lâu cũng phải khép nép trước mặt người thanh niên này như vậy, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!

“Ông cũng có khí phách ghê đấy nhỉ, còn phải để tôi tự mình qua gặp ông?”, Tiêu Chính Văn nhắm hai mắt, lạnh lùng nói.

“Tôi không dám!”

Vừa nói, Đào Khiêm vừa quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ thượng căn dặn, thân phận của thuộc hạ không thể lộ ra, vậy nên chỉ có thể kính cẩn chờ đợi cậu Tiêu ở nơi này!”

“Vẫn mong cậu Tiêu thứ tội!”

Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu nói: “Ông đứng dậy đi! Chuyện ngày hôm nay, tôi nghĩ chắc ông còn biết rõ hơn cả tôi nhỉ!”

Đào Khiêm vội vàng gật đầu nói: “Hiểu rõ, là Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ có ý đồ gây bất lợi với cậu Tiêu, vậy nên mới mua chuộc quản lý Lữ, hãm hại bạn của cậu Tiêu!”

“Ly rượu đó chính là do quản lý Lữ cố tình ném ra!”

Cả Ngọc Phụng Lâu, dù là chỉ rơi một cây kim cũng không qua được mắt Đào Khiêm, hành vi của mấy người quản lý Lữ cũng đều nằm dưới tầm mắt của Đào Khiêm!

Chỉ là Đào Khiêm không tiện xuất hiện vạch trần, vậy nên chỉ có thể chờ đợi Tiêu Chính Văn ở nơi này.

Cùng lúc này, Đào Khiêm cuống tới độ như con kiến bò trên chảo lửa, chỉ hận không thể xông ra, tát cho bản mặt của quản lý Lữ nát thành thịt vụn thì mới có thể hả giận!

Phải biết rằng đó là Tiêu Chính Văn đó, là khách quý mà Thanh Liên đặc biệt mời tới!

Hơn nữa, ông ta cũng từng đi theo Thanh Liên tới thành Đại Phong và gặp được Tiêu Chính Văn, trên đường trở về, Thanh Liên đã nói rất rõ rồi, tương lai của thành Thiên Đô đều phải trông cậy vào Tiêu Chính Văn!

Lỡ như chuyện này khiến Tiêu Chính Văn nổi giận, không chỉ có quản lý Lữ phải chết mà ngay cả ông ta cũng đừng mơ giữ được mạng!

Đừng thấy Thanh Liên là phụ nữ mà lầm, bà ta một đời hành sự, chém giết quyết đoán, nếu không thì sao có thể cai quản được thành Thiên Đô?

“Ông chủ, tôi…tôi thật sự không hiểu, loại người giống như Tiêu Chính Văn, chơi chung với cái đám người Lý Tử Dương, tôi…”

“Bốp!”

Vừa nói dứt lời, Đào Khiêm đã giơ tay giáng thẳng một cái tát lên trên mặt quản lý Lữ, phẫn nộ nói: “To gan! Tên huý của cậu Tiêu là thứ mà cậu có thể tuỳ tiện nói hay sao?”

“Còn nữa, cậu Tiêu ở cùng một chỗ với người thế nào, cùng ai ra vào Ngọc Phụng Lâu là chuyện mà loại hèn hạ như cậu có thể tuỳ tiện bàn luận hay sao? Chỉ dựa vào câu nói này thôi cậu cũng đáng chết rồi!”

“Soạt!”

Đào Khiêm rút kiếm ra, trong mắt loé lên sát khí!

“Xin…xin…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK