“Nhỏ bé?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa: “Trong mắt tôi, các ông còn nhỏ hơn cả kiến nữa kìa”.
Nói rồi mái tóc dài của Tiêu Chính Văn tung bay trong gió, một luồng uy lực kinh thiên động địa.
“Huênh hoang”.
Khí tức của Tử Hoàn cũng liên tục tăng lên, lúc này ông ta đã là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh cấp ba, cách biệt một trời một vực với trước kia.
Đôi mắt ông ta phản chiếu uy lực vô tận của Thánh Nhân, ngay cả trời đất cũng bỗng dưng xám xịt.
Thánh Nhân ở phương trời này mạnh đến mức nào?
Ngay cả đám người được Tiêu Chính Văn bảo vệ phía sau cũng có thể cảm nhận được khí tức khống chế trời đất.
Đây mới là uy lực Thánh Nhân thật sự, hơn nữa không ít người đều có cảm giác muốn quỳ gục xuống.
Vả lại đây còn là trong khi Tiêu Chính Văn đã triệt tiêu bớt phần lớn uy lực Thánh Nhân của Tử Hoàn, nếu không có Tiêu Chính Văn, e là lúc này người vùng ngoài lãnh thổ đã quỳ xuống trước mặt Tử Hoàn rồi.
Chỉ một luồng khí tức thôi đã đáng sợ như vậy, trận chiến này còn đánh thế nào nữa?
Hệt như một đứa trẻ ba tuổi đi khiêu chiến với một người lớn hai mươi mấy tuổi vậy, cho dù là sức lực hay thực lực thì hai bên cũng không cùng một đẳng cấp.
Đây cũng chỉ là một chút uy lực Thánh Nhân của Tử Hoàn thôi.
Lúc này dù là muôn thú trong núi cũng đã khuất phục trước uy lực Thánh Nhân này.
Có câu vạn vật đều có linh hồn, ngay cả con hổ được gọi là vua của muôn thú cũng quỳ rạp dưới đất, phát ra tiếng kêu “ư ử” ra hiệu bị thuần phục.
Lúc này Tử Hoàn như thể trở thành bá chủ của thế giới, là thần sáng tạo ra địa cầu này, tất cả sinh linh đều bị ông ta giẫm đạp dưới chân.
Chỉ một ý nghĩ đã khiến cả thế giới phải thần phục, khiến vạn vật quỳ rạp trước mặt, mà mọi thứ chỉ mới là bắt đầu.
Trên người Tử Sản cũng xuất hiện vầng sáng thần thánh, trời đất bỗng chốc biến sắc, thậm chí trên bầu trời còn vang lên âm thanh kỳ dị.
Mặc dù cảnh giới của ông ta không bằng Tử Hoàn nhưng uy lực Thánh Nhân này cũng không thua kém gì Tử Hoàn.
Tuy Tử Hoàn và Tử Sản vẫn chưa ra tay nhưng chỉ khí thế này thôi đã đủ để khiến thiên hạ khuất phục.
“Chỉ uy lực này cũng đủ để khiến cậu biến mất, cậu dựa vào đâu mà đấu với bọn tôi”, Tử Hoàn cười nhạo nói.
Tiêu Chính Văn hơi đánh giá cao thực lực của mình thật, trước tiên chưa kể đám người Thiên Kiếm Thánh Quân đều là cao thủ Chuẩn Thánh cấp bảy, chỉ riêng mấy người họ cũng có thể quét sạch vùng ngoài lãnh thổ rồi.
Chỉ cần những nhân vật thực lực mạnh ở thời cổ đại không ra mặt, họ chính là những người bất khả chiến bại ở thế gian.
Huống gì đằng sau họ còn có Chư Thiên Thần Giới được xưng là sự tồn tại cấp bá chủ?
Cho dù là Cổ Vạn Giới hay Thiên Kiếm Thánh Quân, cụ tổ Diệm Thiên cũng là những người có danh tiếng một phương trong Chư Thiên Thần Giới.
Lúc này khí tức của Tử Hoàn lan rộng ra như thể cả thế giới đều có thể sụp đổ trong thần niệm của ông ta.
Cảm giác này quá đáng sợ, thậm chí trong mắt mấy người ông lão Thiên Tinh cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Cách biệt giữa hai bên quá lớn, Tiêu Chính Văn không hề có khả năng thắng, hay nói cách khác dù có cộng thêm tất cả người ở vùng ngoài lãnh thổ thì họ cũng chẳng đáng là gì trong mắt đám người Tử Hoàn.
Chỉ riêng uy lực Thánh Nhân đáng sợ đó thôi cũng khiến họ không thể đấu lại, dù người ta có đứng đó không ra tay, họ cũng không thể đến gần.
Hệt như dù có bao nhiêu người cũng không thể đánh thắng được một người khổng lồ.
Ngay khi mấy người Tử Hoàn nghĩ rằng mình đã khống chế được mọi thứ, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng động đậy.
“Cảnh giới của các ông đúng là cao hơn tôi rất nhiều, nhưng trong mắt tôi cảnh giới không quan trọng như thế, thế giới này cũng không mong manh như các ông nghĩ”.
“Hoa Quốc muôn đời của tôi sao có thể yếu ớt như đám cặn bã các ông nghĩ chứ?”
Tiêu Chính Văn dời tầm mắt về hướng Hoa Quốc thế tục, dang tay hô: “Khí vận Vũ Vương Đại Hạ, đến”.
Tiêu Chính Văn vừa hô lên thế, nước Hoàng Hà lập tức cuộn trào, khí vận Đế Vương lúc ẩn lúc hiện lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
“Khí vận Thang Vương Đại Thương, đến!”
Chỉ thấy gần Thương Khưu bỗng vang lên tiếng đất rung chuyển, núi lung lay, khí tức hình rồng lao thẳng lên trời.
“Khí vận Thủy Hoàng, đến!”
Lại một tiếng hô nữa vang lên, chỉ thấy vô số tượng binh mã trồi lên từ dưới đất, bóng dáng hình rồng màu đen lao thẳng lên trời.
Theo từng tiếng hô của Tiêu Chính Văn đều có khí vận Đế Vương bay ra.
Chẳng qua khí vận Đế Vương lần này khác với trước đó, trước đó chỉ là khí vận của một vị Đế Vương nào đó, còn bây giờ lại là khí vận Đế Vương của một triều đại.
Càng nồng đậm, mạnh mẽ, dày hơn trước đó.
Như thể chịu lực uy lực của trời vô tận trong những năm tháng từ xa xưa đến nay của Hoa Quốc.
Trong không trung, từ Hạ Triều đến nay, hư ảnh của tất cả quân vương đều hiện lên trong không trung, mỗi vị quân vương từng được trời đất công nhận đều xuất hiện, đồng thời cũng hiến tế khí vận Đế Vương của mình.
Vô số khí vận Đế Vương hợp thành hình rồng như một con Thương Long cực lớn bay vòng quanh Tiêu Chính Văn.
“Hôm nay tôi sẽ cho những phản tặc như các ông thấy khí vận cổ xưa của Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên đội mũ, mặc áo tơi từ từ xuất hiện.
Xung quanh ông ta đều là thần quang chói mắt, Vũ Vương.