Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì?

Bảo Tiêu Chính Văn tự sát, còn phải giao nộp hết tài sản cho nhà họ Trương ư?

Mấy lời này khiến các ông lớn đứng phía sau Trương Đạo Linh đổi sắc mặt.

Vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đấy!

Đừng nói là người của võ tông, ngay cả Thiên Tử cũng không dám nói chuyện như thế trước mặt anh.

Nhưng lúc này hiện trường đều im như thóc, ngay cả Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ cũng đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

Trước mặt Trương Đạo Linh họ chẳng có quyền lên tiếng, càng không ai dám cãi lại dù chỉ một chữ.

“Ồ? Muốn tôi tự quyết định, còn giao hết tài sản cho nhà họ Trương các ông ư? Ai có ông can đảm nói chuyện lớn lối thế?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc xéo Trương Đạo Linh.

“Sao nào, lẽ nào đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh táo ư? Vì sao nhà họ Trương được dân chúng kính ngưỡng trong mấy nghìn năm nay của Hoa Quốc? Tại sao những người thống trị trong lịch sử đều phải nhìn nhà họ Trương tôi bằng ánh mắt khác?”

“Dù đến bây giờ Thiên Tử cũng phải đối xử nhã nhặn với nhà họ Trương, hơn nữa cậu thấy không? Từ khi tôi xuống núi không chỉ là võ tông mà liên minh võ thuật cũng bảo người đến đón, lẽ nào cậu không biết tại sao à?”

“Vì nhà họ Trương tôi chính là trời ở Hoa Quốc! Nhà họ Trương không chỉ có công trạng bảo vệ Tổ Long mà còn có thực lực mà người khác không thể chống lại”.

“Mấy trò mèo chưa đâu đến đâu đó của cậu chẳng là gì trong mắt Trương Đạo Linh tôi cả. Bảo cậu tự quyết định là đã cho cậu cơ hội, cho người bên cạnh cậu một cơ hội sống”, Trương Đạo Linh kiêu ngạo nói.

“Hơn nữa đây sẽ là lần cuối cùng của cậu, nếu không muốn để tôi ra tay, không chỉ là cậu chết mà ngay cả cậu ta, ông ta, và tất cả bạn bè, người thân của cậu cũng sẽ chết”.

Ngay cả Tần Vũ cũng không dám cãi lại những lời Trương Đạo Linh nói.

Hơn nữa Độ Thiên Chân Nhân biết Trương Đạo Linh không hề nói khoác.

Từ sau khi xuất thế, hai tay người này đã dính đầy máu, thậm chí có thể hình dung bằng giết người không chớp mắt.

Nếu ông ta muốn giết ai thì người đó sẽ chết.

Cả Hoa Quốc không ai dám ngăn cản.

Trưởng lão võ tông đang ở đây, cũng không nể mặt, đây chính là sự ngang ngược của nhà họ Trương.

“Vậy sao? Nghe ông nói thế, tôi suýt nữa đã tin rồi đấy nhưng ông có thể ra tay xem thử, tôi muốn xem xem nhà họ Trương các ông có gì hơn người”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nhìn Trương Đạo Linh nói.

Thật ra từ lúc Trương Nguyệt Đông có được trận pháp Tam Tuyệt Trận thì Tiêu Chính Văn đã có lòng kính trọng với nhà họ Trương, dù sao thì trận pháp đó cũng rất kỳ diệu.

Nhưng từ tối hôm trước, sau khi Độ Thiên Chân Nhân nói ra sự bí ẩn trong đó, Tiêu Chính Văn đã xem xét lại mới nhận ra một chút manh mối.

Không phải là người nhà họ Trương kém Độ Thiên Chân Nhân ở phương diện này mà là tôn trọng lễ pháp của tổ tiên.

Thế nên mặc dù người nhà họ Trương ai cũng có bản lĩnh khá tốt nhưng lại hiểu sai về Tam Tuyệt Trận.

Có lẽ lúc Tổ Long truyền lại trận pháp cho nhà họ Trương, vì đề phòng nhà họ Trương gây bất lợi cho người dân Hoa Quốc, càng đề phòng các đời sau của nhà họ Trương ngông cuồng tự đại làm loạn đất nước.

Thế nên mới chia năm bộ trận pháp hoàn chỉnh thành ba phần khác nhau.

Nhưng dù thế nào Tiêu Chính Văn cũng đã hiểu rõ về nhà họ Trương, càng không bị Trương Đạo Linh đe dọa.

Tiêu Chính Văn chưa bao giờ là người tự đại, anh luôn khiêm tốn bình tĩnh trong mọi việc, hôm nay cũng như thế.

“Haiz!”

Trương Đạo Linh lắc đầu, vươn tay rút thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn từ bên cạnh ra.

“Nếu cậu đã tự mình đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ thỏa mãn cậu. Chỉ là hôm nay tất cả những người ở đằng sau cậu đều lên đường với cậu, nhưng như thế cũng tốt, để cậu khỏi phải lẻ loi cô đơn một mình”.

Vừa nói sắc mặt Trương Đạo Linh bỗng thay đổi, sát khí lập tức dâng lên từ dưới chân cụ ta.

Chỉ thoáng chốc mây trời đổi sắc, mây đen kéo đến, sấm sét đùng đùng.

Thiên Tuyệt Trận!

Tiêu Chính Văn lập tức nhận ra trận pháp Trương Đạo Linh đang dùng, dù sao trước đó anh cũng đã từng thấy.

Nhưng Trương Đạo Linh mạnh hơn Trương Nguyệt Đông rất nhiều, trong vô thức trận pháp đã xuất hiện. Chỉ riêng điều này thôi Trương Đạo Linh không thua kém gì Vũ Thiên Tôn rồi.

Nhưng cảnh giới của cụ ta vẫn là Thiên Vương long cấp năm sao.

Có thể thấy nếu người này đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì sẽ đáng sợ đến mức nào.

“Tiêu Chính Văn, có thể chết trong tay tôi, đời này của cậu cũng xem như đáng rồi đấy”.

Rầm!

Một tiếng gào rú vang lên, kiếm Thất Tinh Tang Môn hợp lại mở ra trong tay Trương Đạo Linh đã phóng ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Sau đó một đường kiếm quang chấn động trời cao bỗng bay lên không trung, luồng kiếm quang này đâm xuyên qua tầng mây.

Dường như một kiếm đâm xuyên qua mây trời như thể có một cột ánh sáng rọi thẳng từ trên trời xuống mặt đất.

Kiếm pháp và trận pháp kết hợp với nhau.

Tiêu Chính Văn cũng không khỏi thầm gật đầu khen ngợi.

Mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ là đệ tử Hoa Sơn nhưng không thể so được với Trương Đạo Linh.

Bất kể là chiêu thức hay trận pháp, hay là hai thứ kết hợp với nhau thì mỗi động tác của Trương Đạo Linh đều rất tự nhiên, có thể nói là lưu loát như nước chảy mây trôi.

Gần như tất cả mọi người ở Giang Trung đều có thể nhìn thấy ánh sáng trắng đột nhiên lao thẳng lên trời rồi đâm xuyên vào tầng mây, ai nấy cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

Đây là uy lực thần kỳ gì thế chứ?

Bản lĩnh này mạnh đến độ nào?

Những người trước giờ chỉ được nghe người lớn nói về Trương Đạo Linh cũng biến sắc.

Rất nhiều người của võ tông cũng lớn lên trong những truyền thuyết về Trương Đạo Linh, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Trương Đạo Linh trong lời đồn vẫn cảm thấy mình hơi xem thường người ta.

“Ông cũng khá lắm”.

Tiêu Chính Văn gật đầu lia lịa.

Mặc dù Trương Đạo Linh đã sử dụng trận pháp đến mức dày công tu luyện, nhưng lại thiếu một điều kiện tiên quyết, đó chính là cách hiểu đúng đắn về trận pháp.

Nói cách khác đáp án đã sai thì dù ông có viết đi viết lại một trăm lần vẫn là sai.

Hơn nữa càng đi càng xa trên con đường sai lầm.

“Ông Trương quả nhiên là người đứng đầu trong hơn một trăm năm của Hoa Quốc. Thảo nào nhà họ Trương có địa vị cao như thế, so với người có tài năng đặc biệt như anh Trương, tôi cảm thấy thật hổ thẹn”.

Ông Lư nắm bắt cơ hội nịnh bợ.

“Thảo nào năm đó có thể một mình giết chết tám cao thủ cảnh giới Thiên Vương đỉnh cấp. Chỉ với thực lực này cũng đủ để khiến người đời kinh ngạc rồi”.

Không ít người của võ tông cũng đồng loạt lên tiếng bàn luận.

“Tiêu Chính Văn, giờ cậu đã rõ rồi chứ? Tôi chỉ không muốn tạo thêm sát nghiệp, chứ không phải tôi không bằng cậu”.

Trương Đạo Linh cười khẩy, đồng thời đứng thẳng người lại lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Sau đó Trương Đạo Linh nhảy lên, trong phạm vi mấy cây số đều bao phủ bởi một vùng ánh sáng màu trắng bạc.

Dường như ai cũng cảm nhận được uy lực vô song của trời.

Lúc này không chỉ là ánh sáng bạc chói mắt, trong tầng mây, sấm sét đan xen với nhau càng khiến người ta chấn động.

Ngay cả Độ Thiên Chân Nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mấy năm nay Trương Đạo Linh quay về Thiên Sơn ở ẩn, thực lực càng tiến bộ hơn.

“Vẫn chưa bắt đầu đánh, sao ông biết ông chắc chắn sẽ thắng”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, đối mặt với Trương Đạo Linh, Tiêu Chính Văn không dám sơ suất.

Lúc này trên con dao quân đội năm cạnh đã phát ra một luồng sáng màu trắng.

Luồng sáng màu trắng này thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.

Độ Thiên Chân Nhân vô thức đảo mắt nhìn sang, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Đây chắc hẳn là từ trường Tiêu Chính Văn vừa lĩnh hội được hôm trước?

Hôm kia mới vừa lĩnh ngộ xong, bây giờ đã dám lấy ra đối đầu với đối phương ư?

So với Trương Đạo Linh, lúc này Độ Thiên Chân Nhân càng kính phục sự gan dạ và quyết đoán của Tiêu Chính Văn hơn.

“Tiêu Chính Văn, chịu một kiếm của tôi đi!”

Trương Đạo Linh vừa nói vừa nắm chặt kiếm Thất Tinh Tang Môn, dựa vào cột sáng ngút trời chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Nếu đòn tấn công này chém trúng người thì ngay cả biệt thự nhà họ Tiêu cũng sẽ biến thành gạch ngói vụn.

Trương Đạo Linh nghĩ giết Tiêu Chính Văn chỉ cần một đòn này là đủ.

Thấy kiếm quang đã đến, Tiêu Chính Văn bỗng giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh bắn ra.

Con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường sáng cực đẹp lao thẳng về phía thanh kiếm dài trong tay Trương Đạo Linh.

So với tuyệt kỹ chói mắt đó của Trương Đạo Linh thì đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn quá sức bình thường.

“Thực lực của ông Trương vẫn mạnh hơn, theo tôi thấy hôm nay là ngày chết của Tiêu Chính Văn rồi”.

Vài ông lớn ở đó đồng loạt nói.

“Keng!”

Mọi người vừa dứt lời thì thấy con dao quân đội năm cạnh và thanh kiếm dài của Trương Đạo Linh chạm vào nhau.

Khiến mọi người không dám tin là thanh kiếm dài của Trương Đạo Linh bị chặn lại ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn chưa thể rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK