Cho dù có sức chiến đấu của chiến thần thiên cấp bốn sao thì sao chứ?
Thực lực của hắn là chủ soái một sao.
Chỉ cần tùy ý tung cú đấm cũng có thể đánh Khương Vy Nhan tan xương nát thịt.
Lưu Sùng Hằng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị một người đàn ông trung niên bên cạnh Sở Thiên Thư giữ chặt, không thể nhúc nhích được nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt thương cảm.
Ai bảo vừa nãy cô lại kiêu ngạo như vậy chứ?
Điều chờ đợi cô lúc này chỉ có thể là sự nhục nhã và cái chết vô tận!
Một người phụ nữ như cô mà cũng dám nói năng hỗn láo với nhiều trưởng lão của dược tông như vậy.
Thừa Tiếu Thiên khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan. Không cần hắn ra tay thì Lạc Thiên Vũ cũng có thể đánh Khương Vy Nhan quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
Đến lúc đó, sẽ không đơn giản như giao phương thức luyện đan nữa!
Thương lượng tử tế thì không muốn, đợi đến lúc bị người ta đánh thảm thương thì tất nhiên điều kiện sẽ không còn ưu ái nữa.
Lúc Lạc Thiên Vũ lao về phía Khương Vy Nhan, lòng bàn tay hắn đột nhiên bốc lên mùi hôi thối khó chịu, ập thẳng vào mũi.
Đây là loại độc đặc biệt của nhà họ Lạc.
Bởi vì lúc bình thường luyện công, chất độc sẽ bào mòn da bàn tay, do đó, trên tay mới có mùi hôi thối.
Một khi trúng loại độc này thì chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể, khiến người ta mất đi năng lực vận động trong chốc lát.
Thậm chí có thể giết chết người một cách âm thầm.
Mà cảnh giới của Khương Vy Nhan thấp hơn Lạc Thiên Vũ một bậc.
Vì vậy, chỉ cần bàn tay này chạm vào người Khương Vy Nhan thì cho dù không chết, cũng sẽ đau đớn như tim bị côn trùng gặm nhấm.
“Khương Vy Nhan, cô chết...”
“Bịch!”
Lúc Lạc Thiên Vũ cho rằng tay mình đã đánh trúng thì đột nhiên Khương Vy Nhan chuyển động.
Bàn tay mảnh mai của cô hơi nâng lên, dường như có một lực hút mạnh, hút sạch không khí xung quanh.
Sau đó đánh ra một chưởng với tốc độ nhanh như chớp.
Rõ ràng Lạc Thiên Vũ cảm thấy chưởng kia rất chậm, chỉ cần quay người là có thể tránh né, nhưng lại cứ đứng nhìn cú đánh dường như chậm đến cực điểm kia.
Cơ thể Lạc Thiên Vũ không nghe theo lời hắn, đứng sững sờ tại chỗ, chờ đợi bàn tay mạnh mẽ của Khương Vy Nhan đánh lên người.
Lạc Thiên Vũ chỉ cảm thấy cơ thể như bị một hòn núi nhỏ đâm vào, ngã nhào trên mặt đất.
Tiếng rầm lớn vang lên, ngay cả sàn đá cũng bị nứt.
Có thể thấy chưởng này đánh mạnh cỡ nào!
Lúc này, Lạc Thiên Vũ đã bị gãy hơn chục chiếc xương sườn, đau đến mức không thốt ra nổi tiếng kêu la.
“Phụt!”
Lạc Thiên Vũ vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn có cả mảnh vỡ nội tạng.
Nhìn thấy Lạc Thiên Vũ chết dở sống dở vì cú đánh của Khương Vy Nhan, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc!
Một chủ soái một sao hoàn toàn có thể nghiền nát cường giả cảnh giới chiến thần.
Lạc Thiên Vũ đấu với Khương Vy Nhan, vốn chẳng hồi hộp chút nào.
Cho dù là đảo ngược tình thế thì cũng chỉ có thể xảy ra trong cùng một cấp bậc.
Chủ soái và chiến thần cách biệt một trời một vực mà.
Sự hiểu biết và vận dụng sức mạnh căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Nhưng tại sao Lạc Thiên Vũ lại bị đánh bại?
“Lạc Thiên Vũ, hôm đó, tôi bảo Độ Thiên Chân Nhân thả anh đi, không phải vì tôi sợ nhà họ Lạc các người, tôi chỉ không muốn vì chuyện nhỏ này mà ép anh vào chỗ chết!”
“Nhưng hôm nay, anh nhất định phải chết!”
Khương Vy Nhan nói xong liền đá mạnh vào bụng dưới của Lạc Thiên Vũ.
“Phụt!”
Lạc Thiên Vũ phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể giống như đạn pháo, bay thẳng tới cửa sổ.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên, Lạc Thiên Vũ đâm nứt bức tường rồi nặng nề rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hầu như tất cả mọi người đều sững sờ.
Chuyện này... không thể nào!
“Cô... cô biết trận pháp ư?”
Đúng là Sở Thiên Thư hiểu biết sâu rộng.
Lúc nãy Khương Vy Nhan nâng tay lên, Sở Thiên Thư cảm nhận được không khí xung quanh bị hút hết, nên đã có dự cảm trước.
Lúc cú đánh của Khương Vy Nhan giáng xuống, cơ thể Lạc Thiên Vũ như bị thứ gì đó giam cầm, điều này càng khẳng định suy đoán của cụ ta.
Trong võ tông, trận pháp không hề hiếm lạ.
Nhưng trận pháp cũng được phân chia cao thấp. Thông thường, trong võ tông, tất cả những gì có thể tiếp xúc được thì đều là trận pháp huyễn thuật.
Mà trận pháp Khương Vy Nhan vừa thi triển lúc nãy rõ ràng còn cao minh hơn huyễn thuật rất nhiều.
Nó huy động được một lực đạo trong thế giới tự nhiên, ngay cả Sở Thiên Thư cũng không biết loại lực đạo này.
“Cô Khương, sao... sao cô lại biết loại trận pháp này?”
Lưu Sùng Hằng cũng sững sờ.
Không ngờ một Khương Vy Nhan yếu đuối lại là một nhân vật lớn giấu mặt!
Ai mà không biết, một khi quyền pháp kết hợp với trận pháp thì uy lực sẽ tăng lên theo cấp số nhân!
Điều này có thể thấy qua việc Lạc Thiên Vũ bị đánh đến nỗi phun ra máu, thậm chí còn nôn ra cả nội tạng.
Lúc này, Lạc Thiên Vũ đang nằm trên đất, hai tay ôm bụng dưới.
Hắn không dám tin tất cả mọi chuyện là sự thật.
Cú đánh này gần như hủy diệt hắn.
Ai cũng biết Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái yếu đuối, là tổng giám đốc của tập đoàn Vy Nhan mà thôi!
Bị một cô gái đánh đến mức thừa sống thiếu chết, cho dù hôm nay hắn không chết thì sau này cũng sẽ không còn đường sống trên võ đạo nữa.
Bởi vì sự tự tin của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn.
"Lạc Thiên Vũ, tôi hy vọng chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Lạc của anh, nếu không, lúc Tiêu Chính Văn đến thành phố Thiên Phủ, sẽ là ngày nhà họ Lạc diệt vong!"
Khương Vy Nhan lạnh lùng nói.
Nghe xong câu nói này của Khương Vy Nhan, không còn ai dám cười nhạo khinh thường nữa.
“Họ Khương kia... Cô đừng đắc ý quá sớm! Cho dù tôi chết trong tay cô thì cô cũng không dễ sống đâu. Hôm nay, ở đây đều là những trưởng lão cao quý của dược tông. Bọn họ muốn giết cô thì cho dù Tiêu Chính Văn tới cũng chẳng bảo vệ được cô đâu!”
Lạc Thiên Vũ cố gắng gầm lên.
“Ồ? Vậy sao?”
Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn đám người Sở Thiên Thư.
“Hừ, cô gái trẻ, cô thật sự làm tôi bất ngờ đấy. Một cô gái trẻ như cô rất khó để đạt tới cảnh giới chiến thần bốn sao, hơn nữa lại còn biết thi triển trận pháp, khiến tôi nhìn vào cũng phải thán phục!”
“Chỉ là cảnh giới của cô còn quá thấp, cho dù dung hợp được trận pháp thì sao chứ?”
Sở Thiên Thư nói đúng, mặc dù cụ ta không biết dung hợp giữa trận pháp và võ đạo sẽ đạt được hiệu quả thế nào, nhưng dù sao Khương Vy Nhan cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao mà thôi.
Còn trong số những người có mặt ở đây ngày hôm nay, lại không thiếu long soái cấp năm sao.
Muốn giữ cô và Lưu Sùng Hằng ở đây không phải là không thể.
“Vậy sao? Vậy ông có thể thử xem!”
Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn Sở Thiên Thư, đồng thời lùi lại về phía sau một bước.
Bây giờ, thực lực của cô vừa khôi phục cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao.
Ngay cả trong trận chiến trấn thủ biên giới trước đó, sức mạnh cảnh giới chủ soái của cô cũng là thăng cấp một cách miễn cưỡng nhờ có sự trợ giúp của Tiêu Long.
Còn thực lực thật sự của cô chỉ là chiến thần.
Cú đánh lúc nãy có thể khiến Lạc Thiên Vũ nửa sống nửa chết cũng đã vượt xa sự mong đợi của Khương Vy Nhan.
Mà Sở Thiên Thư lại mạnh hơn Lạc Thiên Vũ rất nhiều, ít nhất là đạt cảnh giới chủ soái thiên cấp bốn sao.
Giao đấu cùng cao thủ như cụ ta, nói Khương Vy Nhan không căng thẳng thì đúng là lừa người.
“Tôi không muốn mang tiếng bắt nạt phụ nữ, do đó để mọi chuyện được yên ổn, cô tốt nhất là giao phương thuốc ra đi. Đây cũng coi như cô thay Tiêu Chính Văn, đóng góp một phần sức lực cho người dân Hoa Quốc!”
Mặc dù nói vậy, nhưng Sở Thiên Thư vẫn nhấc chân lên, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Các người có bản lĩnh sâu rộng mà lại ăn cướp một cách trắng trợn như vậy, đúng là hiếm thấy!”
Khương Vy Nhan nói xong lại lùi thêm một bước, đồng thời bắt đầu âm thầm huy động sức mạnh trong cơ thể.