Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2606: Nô lệ

Hai hình thái cực âm dương cũng biến mất tăm cùng một lúc!

“Chuyện này không thể nào! Tôi không tin!”

Hai mắt Abe Seimei đỏ ngầu và trợn trừng như muốn nứt ra!

“Thật ra cả một đời người, sống hay chết đều là một loại luân hồi, từ lúc sinh ra con người đã tiến về phía cái chết, mà cái chết lại chính là một dạng bắt đầu của sự sống!”

“Mà ông lại cho rằng có thể lấy sức mạnh luân hồi sinh tử này để kiểm soát sự sống cái chết của người khác, đó chẳng phải là ảo tưởng hay sao?”

Tiêu Chính Văn tiến lên trước một bước, tung ra một cú đấm với biểu cảm hết sức bình tĩnh!

Cú đấm này không hề mang theo sức mạnh thật sự, chỉ nhẹ nhàng dừng ngay trước mặt của Abe Seimei!

“Người đứng số một Vy Hào cũng chỉ tới thế mà thôi!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì quay người đi, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Abe Seimei!

Cảnh tượng này gần như khiến cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng!

Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng sẽ có một trận đại chiến chấn động, thế nhưng ai mà ngờ được lại kết thúc với kết cục như thế này!

Tiêu Chính Văn không hề giết Abe Seimei chẳng phải do anh nhân từ mà là do ông ta không xứng!

Điều này giống như cách biệt giữa một người trưởng thành và một con kiến, không có một người nào phải dồn tâm sức đi giết một con kiến, bởi vì kiến căn bản chẳng thể tiến vào trong tầm mắt của người trưởng thành!

Mà những người Vy Hào tới xem Abe Seimei chiến đấu, không một ai là không quỳ xuống gào khóc!

Vị thần không thể chiến thắng trong lòng bọn họ lại bại trong tay của Tiêu Chính Văn theo cách như vậy!

Mặc dù bọn họ đều cảm thấy không cam tâm, thế nhưng đây chính là sự thật, bất cứ ai cũng chẳng thể phản bác!

Ngay cả Abe Seimei cũng không còn vẻ ngạo mạn như khi trước, người trước mắt, dù là tài hoa hay là khí chất thì đều vượt xa ông ta!

Mà thực lực thì càng đủ để áp chế ông ta!

Trận chiến này, ngay từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, từ đầu chí cuối, tất cả chiêu thức của ông ta đều nực cười như đứa trẻ ba tuổi ở trong mắt Tiêu Chính Văn!

“Tôi thua rồi!”, Abe Seimei lẩm bẩm nói ra ba chữ này, cả người giống như một quả bóng da bị xì hơi, lập tức trở nên ủ rũ!

Khi ông ta nói ra ba chữ này, cuộc đời của ông ta cũng dừng bước tại đây!

Mặc dù Tiêu Chính Văn không giết ông ta, thế nhưng Abe Seimei đã hoàn toàn mất đi niềm tin và tín ngưỡng!

Những kế truyền mà ông ta cho rằng là đỉnh cao khi trước đều giống như trò cười ở trước mặt Tiêu Chính Văn!

Lẽ nào là ông ta đi sai đường rồi sao?

Lẽ nào là Vy Hào đi sai đường rồi sao?

Lẽ nào Vy Hào thật sự chỉ là đám người mạt hạng như người Hoa Quốc vẫn nói sao?

Nô!

Tất cả người Vy Hào, tận lực cả đời cũng chỉ xứng làm nô lệ của người Hoa Quốc!

Chữ “nô” này giống như một cái chày lớn đập mạnh vào trong tim của Abe Seimei!

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn quay người rời đi, tháp Bát Vũ Trấn Hồn cũng đồng thời sụp đổ!

Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn Abe Seimei thêm một lần, quay người liền biến mất ngay vào trong hư không!

Trận chiến này vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Abe Seimei bại rồi!

Hơn nữa còn bại một cách triệt để, thậm chí ngay cả tín ngưỡng của Abe Seimei cũng bị huỷ hoại theo!

Tất cả người Vy Hào đều trợn mắt há mồm nhìn tháp Bát Vũ Trấn Hồn đã trở thành đống đổ nát, không ai là không phát ra một tiếng thở than từ tận trong nội tâm!

Đây không phải thất bại của một mình Abe Seimei mà là thất bại của cả Vy Hào!

“Hoa Quốc rốt cuộc đã xuất hiện một kỳ tài như thế nào!”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Chính Văn, Abe Seimei đau đớn gào khóc thất thanh!

Ông ta khóc rất thương tâm, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm!

“Phịch!”

Abe Seimei quỳ xuống về phía người Hoa Quốc và cả bóng lưng của Tiêu Chính Văn!

Ông ta hoàn toàn quy phục rồi!

Lúc này, ông ta thật tâm thừa nhận câu nói cuối cùng của Tiêu Chính Văn, ông ta, cả Vy Hào của bọn họ chẳng qua chỉ là đám nô lệ mà thôi!

Nô lệ, không có quyền chống lại chủ nhân, càng không có tư cách ra oai với chủ nhân!

“Bộp!”

Abe Seimei dập mạnh đầu xuống mặt đất để thể hiện rằng ông ta đại diện cho Vy Hào quy phục Hoa Quốc!

Tin tức này lập tức lan truyền khắp cả âm phủ!

“Cái gì? Abe Seimei thua rồi sao?”

Lúc này, Sở Giang Vương trong thập điện Diêm Vương cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi!

Thậm chí ngay cả tách trà trong tay cũng rơi xuống mặt đất và vỡ tan tành vào khoảnh khắc ông ta sơ ý!

“Người đâu! Mau đi điều tra xem âm phủ Hoa Quốc xuất hiện một nhân vật thiên tài như thế từ khi nào!”, trong mắt Sở Giang Vương loé lên tia sáng lấp lánh, vội vàng dặn dò!
Chương 2607: Tiếp chiến

Một mặt khác, mấy người Diệp Thiên Thuận không dám tin nhìn về phía Vy Hào, cậu Tiêu thắng rồi sao?

Đối thủ là Abe Seimei uy danh lừng lẫy của Vy Hào đấy!

Ngoài ra, nghe nói sau khi Tiêu Chính Văn rời đi Abe Seimei còn tự xưng bản thân chỉ là một người Vy Hào không bằng con chó, không có tư cách cạnh tranh với Tiêu Chính Văn!

Hơn nữa còn lập lời thề ngay trước mặt mọi người, từ giờ sẽ ẩn cư, vĩnh viễn không xuất hiện thêm nữa!

Cùng lúc này, bên trên tầng cao nhất trong giáo đường lớn huy hoàng của Thánh Giáo Đình ở vùng ngoài lãnh thổ, một người phụ nữ mặc đồ trắng cao ngạo đứng đó, trong tay giơ một lá cờ màu đen!

Bên trên lá cờ có một chữ “Tả” rất lớn, tung bay theo gió!

“Cô chủ, bên phía âm phủ xảy ra chuyện lớn rồi! Theo như tin báo, Abe Seimei bị người ta đánh bại, hơn nữa còn thề sẽ ở ẩn vĩnh viễn!”

Một ông lão đi tới phía sau người phụ nữ mặc đồ trắng, chắp tay nói.

Chỉ một câu nói ngắn ngủi cũng khiến cho trong mắt Tả Phượng Kiều loé lên vẻ kinh ngạc.

Abe Seimei là cường giả đỉnh cao nằm trong top 10 bên trong âm phủ, đừng nói là cô tả, dù là Tả Bạch Đào gặp thì cũng phải nể mặt vài phần!

Sao Abe Seimei có thể thua được cơ chứ?

Ngoại trừ mười cao thủ lớn của âm phủ ra, ai có thể sánh vai với ông ta cơ chứ?

Áp chế sự kinh ngạc trong lòng, Tả Phượng Kiều cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Bại thì cũng đã bại rồi, Abe Seimei cũng chỉ tới thế mà thôi!”

Nói xong, Tả Phượng Kiều lại đổ dồn ánh mắt về phía thành Thiên Khu.

Hang ổ của Thánh Giáo Đình ở Âu Lục bị phá huỷ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế!

Lúc này, bờ bên kia của Minh Hà âm phủ, bên trong một toà thành cổ của Âu Lục, lúc này trên đường phố đang chật kín người, người buôn bán qua lại thi nhau mua mua bán bán.

Một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc vàng mắt xanh thuận theo dòng người tiến vào trong khu chợ.

Đột nhiên, một tia sáng xé ngang nền trời, mây đen ùn ùn kéo tới ngay phía trên thành trấn!

Người phụ nữ tóc vàng nhảy ra một bước, ngay giây sau đã xuất hiện bên trong một toà đại điện âm u khủng bố!

Thấy người phụ nữ trở về, mười mấy cường giả mặc hắc bào ở cảnh giới Đại Đế đồng loạt chào hỏi.

Người phụ nữ tóc vàng chẳng buồn nhìn mười mấy cường giả cấp Đại Đế đó lấy một lần, sải bước đi tới ngai vàng Nữ Vương đặt ngay chính giữa!

Cùng lúc này, một tia sáng huyền ảo bay tới từ phía chân trời, phập một tiếng, xuyên vào bên trong ngai vàng trước mặt người phụ nữ!

Ánh sáng huyền ảo tản đi, lộ ra một tấm lụa màu trắng, bên trên chỉ có một chữ “chiến” rất lớn!

Trong mắt người phụ nữ tóc vàng loé lên vẻ lạnh lùng, sau đó giơ tay cầm lấy thư khiêu chiến, khẽ quay đầu nói về phía sau lưng: “Tiếp chiến!”

Nói xong, người phụ nữ giơ hai tay ra, một tia sáng rực rỡ loé lên, ngay sau đó, một bộ chiến giáp màu vàng đã bay tới từ trong không trung!

Một giây sau, người phụ nữ mặc chiến giáp, khoác áo tơi màu đỏ như lửa, ngồi nghiêm chỉnh trên ngai vàng, một cỗ bá khí vương đại lập tức bao trùm!

Dù là Đại Đế Caesar và Đại Đế Ahexangin trong lịch sử Âu Lục cũng chẳng thể sánh ngang vai với người phụ nữ tóc vàng trước mặt này!

Tin tức phụ nữ đại diện cho Minh Hà Âu Lục ứng chiến vừa mới truyền ra đã khiến cho cả âm phủ kinh hoàng!

Abe Seimei vừa từ dưới đất đứng dậy, trên mặt lại lộ ra vẻ không thể tin nổi!

“Theo tôi về điện Tensho!”

Vào khoảnh khắc Abe Seimei đang ngẩn ra, một giọng nói lạnh tanh vang lên, Abe Seimei không khỏi cảm thấy rùng mình, một giây sau, không gian chợt trở nên méo mó, cơ thể của Abe Seimei cũng biến mất tăm!

Bên trong cung Sở Giang Vương lúc này, Sở Giang Vương lại lộ ra vẻ mặt phấn khích!

“Rốt cuộc là ai, liên tiếp khiêu chiến với mười người mạnh nhất âm phủ? Người đâu, đi điều tra cho tôi! Người giống như vậy có giá trị hơn gấp cả chục nghìn lần so với Tả Bạch Đào!”

“Chỉ cần có thể dụ dỗ cậu ta vào âm phủ thì chỉ cần chờ ngày thập điện Diêm Vương của tôi vực dậy nữa thôi!”

Ngay tức thì, cả âm phủ đều trở nên xôn xao!

Dẫu sao thông tin Abe Seimei bại trận cũng đủ thế giới chấn động, thậm chí cả âm phủ đều đang bàn tán về chuyện này.

Thế nhưng ai có thể ngờ được khi mà đầu đường cuối ngõ vẫn đang bàn tán thì lại có thêm một tin tức kinh thiên nữa nổ ra, Hoa Quốc lại có người chủ động khiêu chiến với Nữ Vương số một Sở Giang Vương của Âu Lục!

Gần như tất cả mọi người đều ngay lập tức nghĩ tới người thần bí đã đánh bại Abe Seimei kia!

Dẫu sao có thể có loại thực lực và cả sát khí này, ngoại trừ vị đó ra thì còn ai nữa?

Lúc này, người quan tâm tới chuyện này nhất ngược lại chính là một người đàn ông tóc vàng đang ngồi trên đỉnh núi ở bờ bên kia của Minh Hà!

Ông ta chính là thuỷ tổ của dân tộc đã lưu lạc hai nghìn năm!

Lúc này, ông ta âm thầm có một loại dự cảm, nếu như lần này Hisanael còn bại nữa thì nhất định ông ta sẽ là người tiếp theo!

Ông ta vừa là thuỷ tổ của dân tộc lưu lạc, đồng thời cũng là nhân vật xếp trong top ba của âm phủ!
Chương 2608: Núi Xác Biển Máu

Lúc này, bên dưới mỏm núi, hàng chục nghìn tín đồ và người dân đều quỳ trên mặt đất, xung quanh hết sức tĩnh lặng!

Trên đỉnh ngọn núi tuyết ở bờ bên kia của Minh Hà, một người phụ nữ tóc vàng khoác trên mình giáp nặng, tay cầm Thánh Kiếm, cưỡi một con chiến mã không đầu lông trắng như tuyết và có hai cánh bay giữa không trung!

Cô ta mới là kỵ sĩ không đầu đích thực trong truyền thuyết của Âu Lục!

Người hiểu cô ta đều biết kỵ sĩ không đầu mới là thân phận thật sự của cô ta, mỗi lần cô ta xuất hiện đều tượng trưng cho đổ máu và chết chóc!

Cô ta dựa vào sức mình đàn áp cả Âu Lục mấy trăm năm, thậm chí còn trở thành một thần thoại mà tới tận bây giờ thế tục Âu Lục vẫn đang lưu truyền!

Thế nhưng lúc này, cả núi tuyết đều đang rung lên, giống như trời đất một phương cũng chẳng thể chứa đựng nổi sát khí ngút trời của cô ta!

Ở một bên khác trên đỉnh núi tuyết, Tiêu Chính Văn đã chắp tay đứng đó chờ đợi từ lâu.

“Quả nhiên giống như tôi dự đoán, anh không phải Tả Bạch Đào! Theo lý thường mà nói, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Abe Seimei, ngược lại nên chết ở Vy Hào mới đúng!”

Hisanael cưỡi chiến mã không đầu, cao ngạo tiến tới!

Mỗi lần chiến mã không đầu đó tiến về phía trước một bước, trong hư không liền xuất hiện một đoá hoa máu!

Lúc này, máu tươi không phải nhuộm đỏ mặt đất mà đang nhuộm đỏ cả khoảng trời!

Mùi máu tanh nồng bốc lên trong không khí, Hisanael lại giống như đang hưởng thụ loại khí tức đẫm máu và khủng bố này vậy!

Giống như cả thế giới đều nằm trong sự kiểm soát của cô ta!

“Giết!”

Một tiếng gầm vang lên, hàng nghìn tia sáng màu máu lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

Trong máu tươi ánh lên tia sáng óng ánh, đó không phải khúc xạ của mặt trời mà là kiếm khí vô tận!

Hàng trăm nghìn kiếm khí không chỉ đang xé toang hư không mà đồng thời cũng đang xé toang mặt đất!

Chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt sâu không thấy đáy!

Cỗ sức mạnh này thậm chí có thể lật đổ cả đất trời, khiến cho tất cả sinh linh đều trở nên rúng động!

Đối diện với thế tiến công mạnh mẽ như vậy, Tiêu Chính Văn chỉ khẽ vung tay áo, một luồng gió mạnh ngay lập tức lao ra!

“Rầm ầm ầm!”

Hai luồng khí tức giao hoà với nhau, bầu trời lập tức đổ sụp, mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn và Hisanael cũng đồng thời lún xuống!

Mặt đất và bầu trời lúc này giống như hoà vào làm một, đuổi theo kiếm khí của Hisanael, vô tình chèn ép Tiêu Chính Văn!

Đặc biệt là hàng trăm nghìn kiếm khí kia gần như chẳng thể ngăn chặn, mang theo thế dời núi lấp biển mà đổ ập xuống!

Hai mắt Tiêu Chính Văn mở to, tất cả những gì trước mặt lập tức biến đổi!

Dưới chân đã không còn là núi tuyết vạn năm không tan, càng không còn ánh mặt trời ấm áp nữa!

Tất cả những gì trước mắt đều trở nên vô cùng dữ tợn!

Chỉ thấy dưới chân đang chảy một dòng sông máu tanh ngòm, bầu trời cũng bị máu tươi nhuốm thành sắc đỏ!

Trên mặt đất, chỗ nào cũng có thể thấy tay chân đứt lìa, trên những cái xác mục rữa toàn là dòi bọ màu trắng!

Trên mặt Hisanael lúc này cũng nở một nụ cười chế nhạo.

Núi Xác Biển Máu!

Đây là tuyệt kỹ thành danh của cô ta, cũng chính nhờ vào chiêu thức này mà cô ta mới có thể tung hoành mấy trăm năm ở Âu Lục!

Dù là Tiêu Chính Văn đã trải qua hàng trăm trận đấu thì cũng vô thức bị cô ta dẫn vào trong Núi Xác Biển Máu rồi!

Chỉ từ điểm này đã đủ để thấy được sự đáng sợ của cô ta!

“Rắc!”

Trên bầu trời loé lên tia sét màu đỏ rực, khi mà tia sét này phát nổ, vô số cái xác đã mục rữa đột nhiên đồng loạt đứng dậy từ bên trong bãi máu và bùn lầy!

Không chỉ có mấy chục, cũng không phải mấy trăm mấy nghìn cái xác.

Mà là hàng trăm nghìn cái xác như đồng loạt sống dậy, kéo lê thân thể tàn tạ tập trung về phía Tiêu Chính Văn!

Đi phía trên đầu nhất lại là hàng trăm kỵ sĩ không đầu khoác chiến giáp hoen gỉ, mỗi một kỵ sĩ không đầu, trong tay đều cầm những thanh giáo dài cả mấy mét.

Mà phía sau lưng bọn họ lại là những cái xác không nhìn thấy tận cùng, chỉ riêng khí thế khủng bố này đã đủ để khiến cho bất cứ đối thủ nào đều mất đi ý chí chiến đấu!

Nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã bị quân đoàn chết chóc này bao vây vào chính giữa!
Chương 2609: Nhát gan

Giờ phút này, Hisanael chính là vua của đoàn quân chết chóc này.

Đoàn quân chết chóc đáng sợ như vậy, đủ để cô ta coi thường và chinh phạt thiên hạ.

“Tiến công!”

Cô ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng chém giết chấn động trời đất.

Đối mặt với đoàn quân chết chóc, Tiêu Chính Văn vẫn không chút sợ hãi, mà lập tức tung nắm đấm.

Chỉ một cú đấm nhưng đã chấn động cả không trung.

Khí tức mạnh mẽ lập tức xé huyết hà và đại địa dưới chân, nhưng thấy trời đất chia lìa, đoàn quân chết chóc kia vẫn mặc kệ, tiếp tục điên cuồng tấn công về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn tức giận gầm lớn, xông vào đoàn quân.

Mặc dù Tiêu Chính Văn chỉ có một mình, nhưng với sức mạnh của một người, anh đã có thể chống đỡ được đoàn quân chết chóc.

Nắm đấm sắt đá của Tiêu Chính Văn vung ra nhẹ nhàng như cắt rau dưa, vô số xác chết tan nát, chân tay bay tứ tung.

Hàng triệu quân chết chóc lập tức bị xé tan.

Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng vung một cú đấm, hàng trăm xác chết biến thành máu, mỗi một bước đi, có hàng trăm kỵ sĩ không đầu tan nát.

“Chẳng trách ngay cả Abe Seimei cũng chết trong tay cậu!”

Hisanael đưa ra lời đánh giá cao với Tiêu Chính Văn.

Nhưng trên đời này có được mấy người có thể chống lại đoàn quân chết chóc của cô ta?

Chủ lực của Thập Tự Quân đông chinh trước đây chính là đoàn quân chết chóc của cô ta.

Những xác chết này không có ý thức, không biết sợ hãi, trong mắt bọn họ chỉ có chém giết vô tận.

Bỗng chốc, đao kiếm đan xen, sát khí ngập trời.

Đối mặt với đoàn quân chết chóc này, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng hơi nhíu mày.

Nếu đoàn quân chết chóc này tiến vào giới thế tục thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Trong số những xác chết này, hầu như không có ai yếu đuối, có sức mạnh của Nhân Hoàng hoặc thậm chí cao hơn, nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất là đội quân tử thần này không có ý thức, không biết sợ hãi, chúng giống như những con rối, chỉ biết xông vào chém giết.

Dường như máu tươi khiến bọn chúng hưng phấn hơn, tăng tốc lao nhanh về phía Tiêu Chính Văn.

Đối mặt với đoàn quân chết chóc, Tiêu Chính Văn chỉ khịt mũi rồi đưa tay lên.

“Lên!”

Tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất, nhìn thấy con rồng khổng lồ bay lên, Hisanael trợn tròn mắt.

Khí tức của rồng!

Đây là khắc tinh của âm phủ, thậm chí là cả Minh Hà.

Một giây sau, một con Thương Long khổng lồ lao thẳng vào đoàn quân chết chóc, trong nháy mắt, vô số miếng thịt bay lên không trung, chân tay bay tung tóe khắp nơi.

Chỉ trong tích tắc, hàng trăm triệu chết chóc đã bị xóa sổ.

Sông máu vốn đã đỏ sẫm giờ lại càng thêm máu tanh, thịt vụn văng khắp nơi khiến Hisanael cảm thấy ớn lạnh.

“Cậu!”

Hisanael run rẩy, con chiến mã không đầu mà cô ta đang cưỡi cũng sợ hãi lùi lại phía sau.

Tiêu Chính Văn bước lên, tiến đến gần Hisanael, lúc này, trong mắt cô ta, người đàn ông trước mặt vô cùng đáng sợ.

Ngay cả âm binh của âm phủ cũng phải sợ hãi trước đoàn quân chết chóc của cô ta, nhưng ở trước mặt người đàn ông này, đoàn quân chết chóc còn không chịu nổi một chưởng mà đã tan thành tro bụi.

Vì vậy, trong mắt Hisanael, sự kinh ngạc và sợ hãi mà Tiêu Chính Văn mang lại cho cô ta gần như không thể diễn tả nổi.

“Quân số của đoàn quân chết chóc các người hơi ít, còn nữa không?” Tiêu Chính Văn cười nói.

Nghe vậy, Hisanael vô cùng kinh ngạc.

Người khác có thể không biết, nhưng cô ta biết rất rõ đoàn quân chết chóc có trên trăm triệu người, vậy mà lại bị giết toàn bộ trong một chiêu.

Nếu Tiêu Chính Văn giết từng tên một thì Hisanael vẫn còn tâm trạng để xem kịch hay, nhưng chỉ trong một chiêu, đoàn quân chết chóc đã bị tiêu diệt toàn bộ, điều này đáng sợ đến mức nào?

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước đến gần, Hisanael hét lớn rồi ngất đi.

Không phải là cô ta nhát gan, cũng không phải do tâm lý chịu đựng của cô ta kém cỏi.

Cô ta là nhân vật chém giết tàn ác đẫm máu trong toàn bộ lịch sử Âu Lục.

Mỗi người trong đoàn quân chết chóc đều chết dưới tay cô ta.
Chương 2610: Vô dụng

Một người có đôi tay dính đẫm máu, sao có thể là một kẻ hèn nhát được cơ chứ?

Nhưng cho dù là vậy, Hisanael cũng không thể so sánh với người đàn ông trước mặt.

Kiểu giết người dứt khoát này vượt qua nhận thức của cô ta.

Đặc biệt là câu nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn, đã áp đảo tuyến phòng phủ tâm lý cuối cùng của cô ta.

So với những đối thủ mà cô ta gặp trước đây, Tiêu Chính Văn là một tên ác ma không gì sánh bằng.

“Haiz, tôi còn chưa kịp khởi động, cô ta sợ đến mức ngất xỉu luôn rồi hả? Thật nhàm chán!” Tiêu Chính Văn khẽ thở dài.

Chưa kịp khởi động hả?

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, con chiến mã không đầu của Hisanael sợ đến mức tung vó lên không trung, hất Hisanael xuống đất rồi bỏ chạy.

Trong nháy mắt, ngay cả thú cưỡi của Hisanael cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Máu tươi ướt đẫm mặt đất, chỉ còn lại một mình Hisanael nằm trong dòng sông máu.

Lúc này, trên ngọn đồi cách đó nghìn kilomet, một ánh mắt nhìn thẳng về phía núi tuyết.

Cùng lúc đó, một luồng sáng bừng lên, tuyên bố sự thất bại hoàn toàn của Hisanael.

Trong chốc lát, cả âm phủ đã trở nên náo loạn.

Đầu tiên là Abe Seimei, sau đó đến Hisanael.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hai cao thủ hàng đầu đã bị đánh bại, đây là tin tức lớn nhất âm phủ trong nghìn năm qua.

Tin tức này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là những nhân vật lớn ở ẩn cũng chấn động bởi tin tức này.

“Ầm!”

Một tiếng sét lớn vang lên, vô số ánh sao vô tận chiếu xuống âm phủ.

Một số nhân vật lớn ẩn cư ngàn năm cũng kinh hãi, vì vậy bọn họ không ở ẩn nữa mà đến xác minh chuyện này.

“Lẽ nào người này định tàn sát mười vị cao thủ hàng đầu sao?”

“Trong một ngày đã lần lượt đánh bại hai vị cao thủ, thực lực này thật đáng sợ!”

“Từ khi nào mà âm phủ chúng ta lại có một thiên tài như vậy?”

Lúc này, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Ban đầu, Abe Seimei bị đánh bại, bọn họ không quan tâm lắm, vì dù sao Abe Seimei cũng chỉ là một con chó đối với Hoa Quốc.

Nhưng Hisanael thì khác, cô ta đã từng đánh bại hàng triệu âm binh của âm phủ, vậy mà bây giờ cô ta cũng bị đánh bại, chuyện này là điều bọn họ không tưởng.

“Không ngờ Hoa Quốc chúng ta lại xuất hiện một nhân vật như vậy”.

“Bảo các người đi điều tra thân phân của cậu ta, đã có tin tức gì chưa?”

Vì vậy, Sở Giang Vương vô cùng sốt ruột, cao giọng hỏi.

Tuy nhiên, chỉ có sự im lặng chết chóc trả lời ông ta.

Tất cả mọi người lặng lẽ cúi đầu, nếu không phải Sở Giang Vương hạ lệnh, thì có lẽ cho tới bây giờ bọn họ đều không chú ý tới nhân vật bí ẩn kia.

“Sở Giang Vương, gần đây chúng ta tập trung quá nhiều vào Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn ở giới thế tục, nên không để ý đến chuyện âm phủ”.

“Vì vậy…”

Trước mặt Sở Giang Vương, một ông lão lau mồ hôi lạnh, run giọng nói.

Âm phủ xuất hiện hiện một nhân tài, nhưng bọn họ lại không biết gì về người này, đây là không làm tròn bổn phận.

Nếu Sở Giang Vương nổi giận thì rất có thể sẽ ném bọn họ xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể ra ngoài.

“Bây giờ cậu ta đang ở đâu?” Sở Giang Vương lạnh lùng hỏi.

“Hình như… hình như là đến đồi Ước Cự rồi!” ông lão nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Ông nói hình như?”

Sở Giang Vương bật dậy, tiến đến trước mặt ông lão kia, vươn tay nắm lấy cổ áo ông lão, tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của ông lão.

“Vâng… vâng, người này hành tung bất định, chúng tôi…”

“Hừ! Các người thật vô dụng!”

Sở Giang Vương tức giận quát lớn, ném ông lão kia ra ngoài.

Những người khác cũng cúi đầu, dù sao người này cũng chưa từng để lộ thân phận, muốn điều tra cũng không điều tra được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK