Chả trách các đại danh sơn đều có thái độ kính trọng với nhà họ Trương như thế, võ tông càng kính trọng nhà họ Trương như thần.
Lúc này trong biệt thự vang lên tiếng khóc của trẻ con.
“Đến đây thôi, đừng làm ồn đến đứa bé”.
Tiêu Chính Văn cực kỳ bình tĩnh nhìn bùn đất dưới chân nói.
Nghe thế mọi người không khỏi nhìn Tiêu Chính Văn như nhìn tên ngốc.
Đã đến nước này rồi, có thể nói Tiêu Chính Văn không nhúc nhích được một bước mà còn lớn lối thế?
Cứ đến đây thôi ư?
Chưa kể những cái khác, chỉ riêng mấy dây leo kia thôi, Tiêu Chính Văn cậu định thoát khỏi nó thế nào?
Hơn nữa bây giờ Trương Đạo Linh đã dùng hết tất cả bản lĩnh của mình, một Thiên Vương đỉnh cấp lão làng vậy mà chẳng đáng giá chút nào trong mắt Tiêu Chính Văn sao?
“Tôi phải công nhận là nhà họ Trương các ông quả thật nghiên cứu rất kỹ lưỡng về trận pháp, nhưng tiếc là vẫn phải nói một câu, từ lúc bắt đầu các ông đã sai rồi, hơn nữa càng nghiên cứu càng sai”.
“Trên thế giới này đừng bao giờ dựa dẫm vào người khác, ý chí và sức mạnh của con người nhất định chiến thắng tự nhiên”.
“Ông nói đúng, nếu không phải cảnh giới Thiên Thần có lệnh cấm không được can thiệp vào giới thế tục thì có lẽ ông đã thành cảnh giới Thiên Thần rồi, nhưng tiếc là ông không bao giờ thấy được ngày đó nữa”.
Vừa dứt lời cơ thể Tiêu Chính Văn phát ra một luồng sáng trắng, ánh sáng đó rất ấm áp, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Luồng sáng đó trông yếu ớt nhưng lại có sức sống rất mạnh.
Những nơi nó lướt qua đều làm mấy dây leo đó tan biến như tuyết gặp ánh mặt trời.
Sau đó khí thế Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi, hơi thở đáng sợ xuyên thẳng lên không trung.
Sức mạnh của cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao bao phủ cả mấy cây số quanh đó.
Đồng thời bùn lầy dưới chân Tiêu Chính Văn cũng trở nên kiên cố như ban đầu sau khi ánh sáng trắng đó xuất hiện.
“Trên một con đường sai lầm, đi càng xa thì càng sai nhiều hơn. Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược cũng không bao giờ ngộ ra được thế nào là trận pháp thật sự”.
Tiêu Chính Văn vừa nói xong câu này, luồng sáng trắng đó bao quanh cơ thể Tiêu Chính Văn, cùng lúc đó một luồng sức mạnh phát ra từ trong người Tiêu Chính Văn.
Mọi thứ xung quanh dường như đều thay đổi theo từng cử chỉ của Tiêu Chính Văn.
Từ trường!
Trương Đạo Linh cũng là cao thủ trận pháp, hiểu biết rất rõ về trận pháp đến cực điểm chính là khơi dậy từ trường.
Tại sao nền đất dưới chân Tiêu Chính Văn lại trở thành bùn lầy?
Là vì từ trường!
Vì sao dây leo màu đen đó lại đột ngột xuất hiện? Vẫn là vì từ trường.
Nhưng từ trường phát ra từ trong người Tiêu Chính Văn lại khác hẳn từ trường mà Trương Đạo Linh lĩnh hội trước đó.
“Sao… sao cậu có thể khống chế được từ trường xung quanh?”
Mặc dù Trương Đạo Linh có thể cảm nhận được nhưng cụ ta lại không biết Tiêu Chính Văn làm thế nào.
Bởi vì từ trước đến nay người nhà họ Trương đều nghĩ từ trường bên ngoài chỉ có thể điều phối sử dụng, nhưng không thể sử dụng cho mình.
Nói cách khác, một người bình thường không thể làm sao trời chuyển động, càng không thể khiến không khí chuyển động vì mình.
Anh chỉ có thể là một sinh linh bị bao vây trong không khí, bị họ chi phối, cùng lắm chỉ có thể sử dụng từ trường của chúng mà thôi.
Nhưng Trương Đạo Linh nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ được bất kỳ câu trả lời nào.
Ánh sáng trắng đó phát ra, khí thế cả người Tiêu Chính Văn đều thay đổi.
Nhất là dường như có một từ trường vô cùng đáng sợ đang dao động trong luồng sáng trắng đó. Lúc này Tiêu Chính Văn như một bậc Thiên Thần đang hạ xuống trần gian.
Vung tay một cái trời đất đều đổi sắc, chỉ tùy ý cử động thôi mọi thứ xung quanh đều thay đổi.
Rất nhiều cây gỗ bị Trương Đạo Linh phá hủy đều mọc ra nhú mới, trên mặt đất xuất hiện một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Dường như vận mệnh của tất cả sinh linh trên thế giới này đều nằm trong tay Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, cậu chắc chắn không thể xoay chuyển được tình thế”.
Trương Đạo Linh trợn mắt, ánh mắt tràn đầy sự hung ác.
Hai đốm lửa trong mắt cụ ta gần như sắp phun ra ngoài như có thực thể.
Tất nhiên cụ ta không thể ngồi chờ chết, sau đó cụ ta ngẩng đầu lên trời, bỗng nhiên một cơn gió nổi lên, tiếng sấm vang lên, vô số gai nhọn từ dưới đất lao lên.
Trời đất này như thể thay đổi chỉ trong một cái chỉ tay của Trương Đạo Linh.
Ngay cả đám người ông Lư cũng phải kinh ngạc thốt lên.
Vì lúc này trời đất như một con quái thú khổng lồ đang há mồm trước mặt họ, có thể nuốt chửng tất cả sinh linh bất cứ lúc nào.
Sấm sét giao nhau, mặt đất rung chuyển, mây gió cuồn cuộn.
Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, trận mưa lớn bỗng kéo đến.
Nước mưa như có một ma lực nào đó, chỉ cần người bị nước văng trúng đều cảm nhận được sức lực như bị rút dần đi, thậm chí đứng ngay tại chỗ thôi cũng cảm thấy mất sức.
Tiêu Chính Văn không khỏi lắc đầu, Trương Đạo Linh vẫn không hiểu, hơn nữa còn cố chấp đến độ nực cười.
Cơn mưa này không có một giọt nào dính vào áo Tiêu Chính Văn, chứ đừng nói gì đến việc sức lực của anh bị rút cạn.
“Tiêu Chính Văn, ngay cả trời đất này cũng bị trận pháp của nhà họ Trương khống chế, cậu có tư cách gì xoay chuyển được tình thế?”
“Nói cho cậu biết, từ xưa đến nay, dù là một ngàn năm trước cũng không ai có thể thoát khỏi Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, cậu cũng không trở thành trường hợp ngoại lệ đó”.
Trương Đạo Linh cười khẩy, giơ mấy ngón tay ra tạo thành móng vuốt lao về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng đòn tấn công này lại khác thường.
Chỉ thấy rất nhiều giọt nước mưa và vô số gai nhọn, thậm chí cả sấm sét trên bầu trời đều tập trung đánh về phía Tiêu Chính Văn cùng một lúc.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu không chỉ đang đối mặt với Trương Đạo Linh tôi mà còn có cả trời đất này. Dù cậu có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là một người bình thường. Uy lực của trời đất đâu phải là thứ cậu có thể so sánh!”
Tiêu Chính Văn giơ cánh tay lên vung lên trên đầu, gió lớn và mưa lập tức ngừng lại.
Những đám mây giông cuồn cuộn kia cũng tản ra.
Hiện tượng kỳ lạ của trời đất cũng lập tức trở lại bình thường.
“Ông có biết nhà họ Trương của ông nhầm lẫn ở đâu không? Trời đất sẽ không bị khống chế bởi bất kỳ ai, cơ thể người chính là vũ trụ, trời đất quá nhỏ bé, chẳng là gì so với vũ trụ cả”.
“Còn ông dốc lòng theo đuổi sự kỳ diệu của trận pháp nhưng lại quên mất ý muốn ban đầu của mình. Chỉ có thật sự muốn tìm kiếm thì mới có thể đạt được ý nghĩa chân chính, Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo đều hướng về điều này”.
“Sở dĩ ba tôn giáo đều có cách lý giải giống nhau như thế đều là vì bị ảnh hưởng bởi Tổ Long. Thứ mà Tổ Long giỏi nhất là trận pháp, trận pháp là vũ trụ, còn con người là điều duy nhất có thể xoay chuyển vũ trụ”.
“Lẽ nào ông vẫn chưa hiểu sao? Haizz, trận pháp cao cấp thế này rơi vào tay nhà họ Trương các ông đúng là phung phí của trời”.
Mấy lời này của Tiêu Chính Văn rơi vào tai Trương Đạo Linh như đang tuyên truyền giác ngộ.
Nếu trước đó Tiêu Chính Văn nói như thế, cụ ta còn nghĩ Tiêu Chính Văn đang nói ngông nói cuồng, nhưng bây giờ?
Tiêu Chính Văn chỉ vung tay lên thôi đã phá được toàn bộ Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương.
Trương Nguyệt Đông tuổi còn trẻ, kinh nghiệm quá ít nên không đủ hiểu biết về Tam Tuyệt Trận.
Vậy Trương Đạo Linh thì sao?
Lúc này Trương Đạo Linh kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, trán toát đầy mồ hôi.
“Rốt… rốt cuộc cậu làm như thế nào, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương chưa từng thất bại”.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, sau đó vung tay lên, mọi thứ trở lại như lúc đầu.
Dường như cảnh tượng đáng sợ lúc nãy chưa từng xuất hiện.
“Vẫn là câu nói đó, các ông không hiểu!”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười vô cùng tự nhiên đón lấy ánh mặt trời giữa trưa, thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp.
Tự nhiên!
Lúc này Tiêu Chính Văn như đang hòa làm một thể với mọi thứ xung quanh.
Ngược lại cảm giác tự nhiên đó làm tất cả mọi người đều thấy Tiêu Chính Văn rất khác biệt, Tiêu Chính Văn cao siêu khó lường.
“Không hiểu ư?”
Trương Đạo Linh siết chặt nắm đấm, cụ ta đã thể hiện hết tất cả con át chủ bài của mình, lúc này cụ ta đã không còn gì có thể đánh nữa rồi.