Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1660: Kẻ sát nhân

Sau chưa đầy hai tiếng truyền ra, tin tức này được xác nhận.

Vì hàng trăm thế tử của các gia tộc đã mất liên lạc, không ít gia tộc cử người đến thánh vực xem tình hình.

Cả thánh vực đều biến thành tro bụi, thi thể cháy xém rải rác khắp nơi đã không phân biệt được thân phận của người chết.

Chẳng qua đến giờ cũng không ai biết rốt cuộc năm người sống sót ra khỏi thánh vực có họ tên và thân phận gì.

Nhất là danh tính của người đã một mình giết chết sáu cao thủ Nhân Vương cấp bốn lại càng mơ hồ.

Dù là mấy thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đó đã có mấy trăm năm không có cao thủ vượt qua cấp bậc này rồi.

Vì tạm thời quay về thế tục hoặc cao thủ thánh vực thì Nhân Vương cấp bốn đã là cực hạn.

Cao thủ vượt qua số cấp này không phải không có, chỉ là mọi người đều cùng chống lại kẻ mạnh, không thể có người.

“Cao thủ giết sáu Nhân Vương đó mới là kẻ tàn sát thật sự”.

Câu nói này lập tức nhận được sự tán đồng với cả giới võ thuật.

Chỉ là người này không phải tàn sát lẫn nhau, chỉ là cao thủ cảnh giới Nhân Vương này có thực lực quá mạnh, nhưng cũng chỉ mạnh ở cấp bậc Nhân Vương này mà thôi.

“Sát nhân? Hừ, hay cho cái tên này, Nhân Vương chuyên tàn sát sao?”

Lúc này trên miệng núi lửa Lasveri, có một ông lão chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt cụ ta lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo thấu xương.

Cụ ta vốn là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn.

Hơn nữa cụ ta cũng thành thạo trận pháp Phần Thiên Thánh Hỏa, cụ ta cũng đã ngồi ở miệng núi lửa này mấy trăm năm rồi.

Trong mấy trăm năm nay, cho dù thế giới bên ngoài xảy ra chiến sự gì cũng không thể ảnh hưởng đến cụ ta.

Nhưng hàng trăm thế tử trong thánh vực bị tàn sát, mấy cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn chết thảm lại khiến lòng cụ ta không khỏi dậy sóng.

Xét về sức chiến đấu thì ngay cả Thiên Hành được gọi là đứng đấu thánh vực, cụ ta cũng tự tin có thể đấu một trận với ông ta.

Mấy trăm năm nay, cụ ta vẫn luôn tìm con đường đột phá, chỉ cần tiến thêm một bậc nữa là có thể dễ dàng đánh bại Thiên Hành xưng bá mấy trăm năm ở thánh vực.

Nhưng ngay khi cụ ta sắp thành công thì tin dữ này ập đến.

Cái chết của Thiên Hành chắc chắn không phải là tin tức tốt với cụ ta.

Tức là cụ ta vẫn phải đợi thêm ba trăm năm nữa, đợi sau khi khí vận Âu Lục ngưng tụ lại mới có thể dẫn dắt thế tử của gia tộc mình tiến về phía trước.

“Rốt cuộc là ai đã giết Thiên Hành? Lẽ nào là kẻ thù ngoài lãnh thổ xa xôi của ông ta đến trả thù sao?”

Một người ông lão mặc đồ trắng, trên đầu còn quấn một cái khăn vuông ở bên cạnh ông lão trầm giọng nói.

“Người ở ngoài lãnh thổ không thể quay lại thánh vực ngay lúc này, hơn nữa người quay về từ ngoài lãnh thổ đều tuân thủ quy tắc”.

Ông lão khẽ lắc đầu trầm giọng nói.

Đúng thế, người quay lại từ ngoài lãnh thổ nào có thù với Thiên Hành, cũng chắc chắn không thể tàn sát hàng trăm thế tử.

“Lẽ nào là cường giả trong thế tục?”

Ông lão đồ trắng bỗng mở mắt ra, xung quanh cụ ta xuất hiện sấm chớp dày đặc.

Cụ ta tên là Mayer, cũng thuộc gia tộc cực kỳ lâu đời ở Âu Lục, chỉ là gia tộc này đã mai danh ẩn tích hàng nghìn năm ở thế tục rồi.

Bây giờ cũng đã bị loại khỏi mười gia tộc lớn.

Nhưng ngoài lãnh thổ thì gia tộc này lại rất có danh tiếng – gia tộc Omar.

Nghe nói gia tộc này có mối liên hệ nhất định với giao ước, thậm chí còn là tổ tiên thời xa xưa của một dân tộc nào đó.

Chẳng qua vì gia tộc họ đã đi vào ngoài lãnh thổ, không lo đến chuyện thế tục nữa nên dân tộc đó bị lưu đày gần hai nghìn năm.

“Nếu thế tục có cường giả như thế thì sau này chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao mới đầy tiềm năng”.

Ông lão áo đen chắc nịch nói.

“Ừ, xem ra tôi đã ngủ quá lâu rồi, hẳn nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, nếu không xương cốt này e là thối rữa mất”.

Nói rồi bóng dáng ông lão áo trắng xoẹt qua rồi biến mất.

Ngay sau đó cụ ta xuất hiện trong một lâu đài cực lớn cách bức tường than khóc mấy trăm mét.

Nơi này từng được gọi là thánh sơn.

Trong lâu đài có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trắng đang nhíu mày nhìn hòm bia giao ước trước mặt như đang có điều gì phải suy nghĩ.

“Thế tử!”

Ông lão áo trắng Mayer xuất hiện khiến người đàn ông trẻ hơi bất ngờ.

“Ông Mayer, có phải giao ước của chúng ta và thần đã bắt đầu có hiệu lực rồi không? Người kia đến giúp chúng ta quay về nhà lần nữa, lập nước một lần nữa không?”

Người đàn ông đó là Yaxibe, chính là một trong các trụ cột tinh thần trên thế giới này của gia tộc này, thậm chí là dân tộc lưu lạc hai nghìn năm đó.
Chương 1661: Chưa ra đời

“Không loại trừ khả năng này, nếu đúng như thánh ước đã nói thì người này chắc chắn sẽ trở thành giáo viên của cậu, tôi nghĩ không thì thử xem”.

Mayer mỉm cười nói.

Thử?

Thử thế nào?

“Ý ông là…”

Yaxibe ngẩng đầu lên nhìn Mayer, ánh mắt như phát sáng.

“Có thể công khai nhận cậu ta là thầy. Tôi tin chắc nếu cậu ta xuất thân từ một gia tộc lâu đời hoặc cậu ta là người đã ký giao ước với thần giống chúng ta, thì chắc chắn sẽ nhận cậu làm đệ tử”.

Mayer chắc nịch nói.

Cụ ta rời khỏi miệng núi lửa chính là vì cụ ta và Yaxibe nghĩ đến cùng một khả năng.

Chỉ trong một đêm tàn sát hàng trăm thế tử, chứng tỏ đang tuyên chiến với tất cả gia tộc rồi.

Nhưng gia tộc này của họ, thậm chí là dân tộc mà gia tộc họ dẫn dắt tự nhận mình là người được thần chọn để cuối cùng chiếm lĩnh cả thế giới.

Nói cách khác, ngoài các dân tộc của họ ra thì đều bị tiêu diệt.

Đây là giao ước giữa thần và họ.

Mà việc người kia đang làm chẳng phải chính là việc này sao?

Gương mặt Yaxibe cũng hiện lên tia hy vọng, sau đó đứng lên nhanh chân bước ra ngoài lâu đài, nhìn xuống dưới núi bỗng hét lên: “Yaxibe của gia tộc Omar muốn xin làm đệ tử của “kẻ sát nhân”, xin kẻ sát nhân mau đến thánh sơn để gặp”.

Yaxibe vừa nói thế, không ít các gia tộc lâu đời đều xôn xao.

Người gia tộc Omar thế mà lại công khai lên tiếng với thế giới?

Nghe nói gia tộc này sau này muốn có cả thế tục, nhưng đến giờ gia tộc này vẫn rất khiêm tốn, thậm chí mười gia tộc lớn ở Âu Lục cũng không biết rõ đến sự tồn tại của họ.

Càng không biết đến nội dung trong giao ước.

Nhưng tiếng nói của hắn lại cực kỳ thú vị.

Thoáng chốc ai cũng biết đến mấy từ kẻ sát nhân.

“Người này lợi hại lắm sao?”

“Người nào mà có thể khiến Yaxibe cung kính như thế?”

Chỉ chớp nhoáng mọi người đều xôn xao bàn luận.

“Giết sạch hàng trăm thế tử, lại giết liên tiếp sáu cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, anh nói xem người kia có đáng để cung kính không?”

“Hơn nữa người này không xuất thân từ gia tộc mà chỉ là một cường giả bình thường, điều này mới khiến người ta cảm thấy lạ nhất”.

“Không sợ hàng trăm gia tộc trả thù, không sợ sự truy đuổi của các cường giả ngoài lãnh thổ, đúng là hiếm thấy”.

Nhiều người đại diện của các gia tộc lâu đời cũng theo đó lên tiếng.

Chỉ có họ mới biết tàn sát hàng trăm thế tử tức là thế nào.

Lúc này trong một căn biệt thự ở Long Kinh, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch một xâu chuỗi hạt trong tay, khó hiểu nói: “Lẽ nào Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng chết trong thánh vực luôn à?”

“Không! Khổng Tuyên chết, còn Chu Thụy Chân thì không rõ”.

Một người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh vội đáp.

Cái gì?

Tin tức này đúng là khiến gã ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm.

Vì người nhà họ Ngụy của họ đã thông báo tình hình thực tế của Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cho nhà họ Ngụy biết.

Mặc dù Ngụy Nguyên Cát đã là một trong các thế tử có tiếng tăm ở ngoài lãnh thổ, nhưng so với Chu Thụy Chân ít nhiều gì vẫn hơi chột dạ.

Ngay cả Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên cũng một chết một mất tích, chứng tỏ vấn đề đã khá nghiêm trọng.

“Kẻ sát nhân đó là người Hoa Quốc chúng ta sao?”

Ngụy Nguyên Cát nhíu mày hỏi.

“Tám chín mươi phần trăm là thế, trong các cao thủ Âu Lục hoàn toàn không thể xuất hiện người như vậy. Yaxibe cũng đã công khai nói thế chứng tỏ thân phận của người này cực kỳ bí ẩn”.

“Hoặc có thể chứng minh người kia không phải là người Âu Lục”.

Một ông lão ở phía sau Ngụy Nguyên Cát trầm giọng phân tích.

“Đáng tiếc là không để tôi gặp người kia”.

Ngụy Nguyên Cát cắn răng, nếu để sát nhân này gặp được gã thì tin chắc có thể lọt vào mắt đối phương nhỉ?

Hoặc bản thân mình mới là người có thể được nhận làm đồ đệ nhất?

“Nghe nói lần này có năm người còn sống, ngoài hai vị thế tử ra còn hai người bí ẩn nữa?”

Ông lão nói thêm.

“Hừ! Trên thế giới này, thế hệ trẻ lọt vào mắt tôi vẫn chưa ra đời, họ lấy gì tranh với tôi”.

Ngụy Nguyên Cát cười khẩy, khinh thường nói.
Chương: 1662: Nổi giận

Vài ngày trước, Ngụy Nguyên Cát tát Long Ngao trước mặt mọi người, như vậy chẳng khác nào đạp thẳng lên đầu Tiêu Chính Văn.

Ai mà không biết Long Ngao là người của Tiêu Chính Văn?

Mà Tiêu Chính Văn lại là người nổi danh nhất trong thế hệ trẻ gần đây.

Nào là dẫn dắt võ tông Hoa Quốc đánh Vy Hào, nào là một mình đánh bại năm đại danh sơn, theo gã thấy, chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi.

Lúc này trong nước đã vô cùng náo động, bởi vì cái tát này của gã vô cùng cao hứng, thậm chí còn lớn tiếng muốn Tiêu Chính Văn đích thân đến xin lỗi.

Theo gã thấy, Tiêu Chính Văn, Vua Bắc Lương hay Điện Thần Long gì đó có thể làm trò như vậy, chẳng qua là do cường giả vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về hết mà thôi.

Chỉ cần cường giả ngoài lãnh thổ trở về thì đám người này chẳng phải sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới chân bọn họ sao?

Nhìn lại những thời đại lịch sử hào hùng, lần nào bọn họ xuất hiện cũng vô cùng oai phong! Chẳng phải là do khi còn ở ngoài vùng lãnh thổ, bọn họ luôn bất khả chiến bại ư?

Nhưng kết quả thì sao?

Sau khi cường giả ngoài lãnh thổ trở về, hoặc là bỏ mạng, hoặc là trở thành người hầu cho những gia tộc bọn họ, không hề có ngoại lệ nào khác!

Tiêu Chính Văn dựa vào cái gì mà trở thành ngoại lệ chứ?

Vì vậy, gã vừa xuất hiện đã tát Long Ngao trước mặt mọi người, hơn nữa còn thách đấu với cả Điện Thần Long.

Xét cho cùng, Ngụy Nguyên Cát cũng là cao chủ cảnh giới Nhân Vương.

Mà Long Ngao lúc này vẫn chưa đạt đến cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, nếu thực sự làm căng thì chắc chắn không phải là đối thủ của Ngụy Nguyên Cát.

Cho dù như vậy, trong lòng Long Ngao cũng chưa từng có chút sợ hãi.

Nếu không phải Tần Vũ cân nhắc đến đại cục, ngăn Long Ngao lại thì lúc này, e rằng Long Ngao đã xong đời rồi.

Mà điều này cần khiến Ngụy Nguyên Cát càng thêm coi thường những người trong võ đạo hiện tại, những người này không có gan đối đầu với gã, vậy mà còn mơ làm rạng danh võ tông Hoa Quốc?

Dù so sánh về tài năng, sức mạnh hay là lực chiến thì những người này đều không thể đấu lại nổi với những thế tử như bọn họ.

Thân là thế tử của nhà họ Ngụy, Ngụy Nguyên Cát càng có tư chất vượt trội.

Dù sao thì phía sau gã là cả một thế gia võ đạo kế truyền hơn nghìn năm, hơn nữa còn là gia tộc lớn được truyền lại từ thời Đại Đường Trinh Quán.

Nói đến thời Đại Đường Trinh Quán, Ngụy Nguyên Cát càng thêm phần kiêu ngạo.

Theo gã thấy, thời đại đó chính là thời kỳ đỉnh cao của Hoa Quốc.

Còn đám võ tông Hoa Quốc hiện tại có tư cách gì để so sánh với gã?

Đúng là một đám yếu như sên!

Mặc dù dưới sự khuyên ngăn của Tần Vũ, Long Ngao đã nhẫn nhịn chuyện này, nhưng trong lòng anh ta vô cùng không phục.

Đừng thấy anh ta mới chỉ đạt cảnh giới Thiên Thần bốn sao mà kinh thường, bây giờ anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ?

Ngụy Nguyên Cát đã là lão quái vật sống hơn ba trăm năm rồi.

Nếu được cho cùng một thời gian, cộng thêm sự dạy bảo của Tiêu Chính Văn thì nói không chừng Long Ngao đã đột phá cao hơn cảnh giới Nhân Vương rồi!

Đệ nhất thiên hạ gì đó chẳng qua là vì Tiêu Chính Văn không ở Hoa Quốc mà thôi. Chỉ cần Tiêu Chính Văn trở lại thì Ngụy Nguyên Cát là cái thá gì!

Thực ra, Long Ngao đã nhiều lần muốn tìm Ngụy Nguyên Cát để đòi lại công lý, nhưng đều bị Tần Vũ ngăn lại. Tần Vũ biết rõ rằng Điện Thần Long chỉ còn lại tam đại Long Tôn, cũng chính là trụ cột tương lai của Hoa Quốc!

Cho dù là Long Ngao, Long Hình hay Long Nguyệt thì đều vô cùng quan trọng đối với Hoa Quốc.

Đúng lúc này, hai chữ “tội đồ” đột nhiên lan truyền trong nước, lại nổ ra rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.

Vì vậy, chuyện Long Ngao chịu nhục, ăn một tát của Ngụy Nguyên Cát mới có thể phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.

“Lũ kiến các người mà cũng dám dùng ánh mắt đó để nhìn tôi sao?”

Trong video, Ngụy Nguyên Cát chắp tay sau lưng, hất cằm, nói với giọng cực kỳ kiêu ngạo.

Loại kiêu ngạo đó quả thực vô cùng phách lối.

“Hừ! Gã ta có gì giỏi giang chứ! Đánh Long Tôn của chúng tôi rồi còn kiêu ngạo như vậy, chúng ta liều mạng với gã!”

“Đúng vậy, lúc Long Tôn xả máu vì đất nước, gã đang ở đâu? Loại người này thật đáng chết!”

“Gã có tư cách gì mà khinh thường điện Thần Long chúng ta! Giết gã đi!”

Lúc này, sau khi xem đoạn video kia, có rất nhiều thành viên trong điện Thần Long vô cùng tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK