Cảnh tiếp theo trong đoạn video, Ngụy Nguyên Cát chắp tay sau lưng, khinh thường nhìn Long Ngao, chế nhạo: “Nhìn cái gì? Cậu không phục sao?”
“Tôi chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết tên vô dụng như cậu! Chẳng phải các cậu còn chủ nhân tên Tiêu Chính Văn sao? Chuyển lời đến Tiêu Chính Văn, bảo cậu ta hãy chủ động đến trước mặt tôi xin lỗi!”
“Nếu không, không chỉ Tiêu Chính Văn mà toàn bộ điện Thần Long sẽ bị trừ khử khỏi Hoa Quốc!”
Xem đến đây, toàn bộ điện Thần Long tràn ngập lửa hận.
“Thế tử thì có gì tài giỏi chứ! Nếu Long Vương ở đây thì gã sao có cơ hội ngông cuồng như vậy!”
“Cho dù Long Vương không ở Hoa Quốc thì chúng ta cũng có thể thay mặt Long Vương dạy dỗ gã!”
“Đúng vậy, thay mặt Long Vương dạy cho gã một bài học!"
Trong chốc lát, toàn bộ điện Thần Long đã hừng hực khí thế, nhìn thấy cảnh này, Tần Vũ vội vàng lên trước ngăn cản: “Mọi người đừng nóng vội, nhất định phải bình tĩnh!”
“Dù sao Ngụy Nguyên Cát cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Vương, trong số mọi người có ai đánh bại nổi Nhân Vương chứ?”
“Mọi người đều là cao chủ cảnh giới Thiên Thần, nhưng lại quá tầm thường trước mặt Nhân Vương! Nếu mọi người thật sự muốn đánh thì cũng không có cơ hội thắng!”
“Cậu Tiêu tuyển chọn mọi người vào điện Thần Long từ trong hàng vạn người, bồi dưỡng huấn luyện mọi người cẩn thận, không phải là để mọi người liều mạng với loại người cặn bã này!”
“Hoa Quốc cần mọi người, tương lai của Hoa Quốc càng cần mọi người! Ai dám bước ra khỏi cánh cửa này chính là phụ sự kỳ vọng của Long Vương!”
Tần Vũ cũng vô cùng sốt ruột, anh ta đứng chắn ở cửa điện Thần Long, không cho phép mọi người trong điện Thần Long xông ra ngoài tìm Ngụy Nguyên Cát tính sổ.
Lúc này, bên phía nhà họ Trương, sau khi trải qua trận giao chiến với huyết tộc ngoài lãnh thổ, nhà họ Trương cũng tổn thất nghiêm trọng, mấy vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao đã chết, ngay cả cao thủ Bán Bộ Nhân Vương vừa trở về không lâu cũng bị thương nặng.
Nhưng may mắn thay, với sự trợ giúp của Thiên Sơn, nhà họ Trương đã đánh bại được huyết tộc ngoài lãnh thổ, tổ nghiệp của nhà họ Trương cũng coi như là giữ được nguyên vẹn.
Khi cuộc chiến giữa huyết tộc và các thế lực Hoa Quốc lắng xuống, nhà họ Trương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự việc Long Ngao bị đánh đã nhanh chóng lan truyền trên các phương tiện truyền thông, chuyện này lập tức thu hút sự chú ý của nhà họ Trương.
“Tôi đã nói rồi, loại thế tử thấp kém như Lý Chính Đạo không nhiều đâu. Quả nhiên, Ngụy Nguyên Cát vừa trở về thế tục đã nhắm về phía Tiêu Chính Văn”.
Gia chủ tạm thời của nhà họ Trương, Trương Thế Đạo vừa nói vừa nở nụ cười hững hờ.
Ông lão một tay bên cạnh cau có khẽ lắc đầu: “Gia chủ, tình hình hiện tại không rõ ràng. Theo tôi thấy, nếu được thì chúng ta nên hợp tác với nhà họ Lý, thuyết phục bọn họ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện!”
“Dù sao huyết tộc ngoài lãnh thổ mới là kẻ thù số một của chúng ta, còn mâu thuẫn giữa chính người của chúng ta đều có thể hóa giải!”
Lời này của ông lão cũng có lý, nhưng Trương Thế Đạo lại không muốn làm vậy.
“Thuyết phục à? Thuyết phục thế nào? Hơn nữa Ngụy Nguyên Cát nói cũng có lý. Tiểu bối như Tiêu Chính Văn dựa vào cái gì mà dám ngông cuồng như vậy? Dám san bằng năm đại danh sơn, kế thừa nền nóng xấu xa, lại không nghe mệnh lệnh, gây thù với người Vy Hào!”
“Cậu ta muốn liều chết với Thiên Đạo Minh Ước, tại sao phải kéo chúng ta theo?”
Nghe Trương Thế Đạo nói xong, ông lão cũng chỉ có thể hít sâu hơn một hơi.
Dù sao người chịu trách nghiệm về nhà họ Trương cũng là Trương Thế Đạo, ông lão chỉ là người tham mưu, nên không có quyền nói quá nhiều.
Chỉ là theo ông ta thấy, tình hình bây giờ đang rất bất ổn, mỗi khi rơi vào cảnh hỗn loạn, cách tốt nhất để bảo vệ mình chính là kết đồng mình.
Hơn nữa, bây giờ các cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp ba và cả cảnh giới cao hơn đều chưa trở lại giới thế tục, mà huyết tộc lại đang cầm đầu giết người trong giới thế tục.
Trong tình huống này, thực lực có thể sử dụng trong giới thế tục rất có hạn, nếu đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn thì sẽ càng bất lợi hơn cho các thế gia trong giới thế tục.
Đặc biệt là khi trong huyết tộc còn có hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp ba cai quản.
Tạm thời tình hình có vẻ ổn định, nhưng nhìn chung thế tục và các thế gia lớn vẫn ở thế yếu.
Sau khi suy nghĩ, ông lão nói tiếp: “Gia chủ, hiện giờ chúng ta hợp tác với Tiêu Chính Văn mới là kế sách tốt nhất!”
Chương 1664: Tuyệt đối không thỏa hiệp
“Bắt tay với Tiêu Chính Văn ư? Hừ, không đi giậu đổ bìm leo đã là sự nhân từ của nhà họ Trương dành cho cậu ta rồi!”
Trương Thế Đạo lạnh lùng nói.
Nhà họ Trương đã có rất nhiều người chết trong tay Tiêu Chính Văn, mối thù này đương nhiên phải báo!
Có điều thực lực của nhà họ Trương lúc này căn bản chẳng thể so bì được với Tiêu Chính Văn!
“Gia chủ, lần này rõ ràng huyết tộc đang nhắm vào mấy thế gia lớn chúng ta, nhà họ Lý cũng được, nhà họ Trương chúng ta cũng thế, còn cả người nhà họ Chu mới là mục tiêu thật sự của bọn họ!”
“Dẫu sao thì Nguỵ Nguyên Cát cũng còn quá trẻ, không biết trời cao đất dày là gì, mà nhà họ Trương chúng ta thì không thể không biết tốt xấu giống như cậu ta, giờ bắt tay với Tiêu Chính Văn mới là lựa chọn tốt nhất của chúng ta!”
“Hơn nữa, Tiêu…”
“Hử!”
Trương Thế Đạo bực tức hừ một tiếng, đập tay lên mặt bàn, ngắt lời của ông lão có một cánh tay kia!
“Ý của ông là nhà họ Trương, nhà họ Lý chúng ta đều còn thua xa Tiêu Chính Văn sao? Ông đang khinh thường thế tử của nhà họ Lý, đó là hậu nhân của Tam Nguyên Lý Tịnh đó!”
Trương Thế Đạo vô cùng bất mãn gầm lên một tiếng.
“Gia chủ, ông đừng quên, vào không lâu trước đây, Tiêu Chính Văn vừa mới lãnh đạo võ tông Hoa Quốc tiêu diệt võ giả của nước Vy Hào! Như vậy thì có thể nói rõ vấn đề rồi!”
“Trước mắt, toàn bộ lãnh thổ Hoa Quốc, không một ai có uy danh giống như Tiêu Chính Văn, dù là Thiên Tử thì cũng phải nhường đường cho Tiêu Chính Văn! Hơn nữa, người này khi trước lại chính là vua Bắc Lương, chiến công hiển hách, rất được lòng nhân dân Hoa Quốc!”
“Nếu như chúng ta đứng về phía Tiêu Chính Văn, hoặc là nói, lấy cậu ta ra làm bia đỡ đạn, bên phía huyết tộc…”
“Đừng nói nữa!”
Trương Thế Đạo tức tới độ mặt mày méo mó, phẫn nộ đứng dậy nhìn ông lão kia rồi nói: “Thôi Hoa, tôi thấy ông già nên lẩm cẩm rồi. Chúng ta là thế gia võ thuật! Có tới hàng trăm cho tới cả nghìn năm lưu truyền!”
“Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Bảo chúng ta xuống nước trước cậu ta? Mấy lời này mà ông cũng có thể thốt ra được à?”
“Vả lại, ông đã từng nghĩ chưa, nhà họ Trương có thân phận như thế nào, là người canh giữ mộ cho linh hồn Tổ Long qua các thời đại, mấy nghìn năm nay, dù là nhà họ Bạch hay các thế gia thì có ai không phải nể mặt chúng tôi vài phần!”
“Nếu như chúng ta cúi đầu hay thậm chí là lôi kéo một tên trẻ ranh như Tiêu Chính Văn, ông có biết những thế gia khác sẽ bình phẩm như thế nào về chúng tôi hay không? Bọn họ sẽ nói nhà họ Trương chúng tôi đã không còn như xưa nữa rồi!”
“Mặt mũi của tổ tiên các đời nhà họ Trương chúng tôi còn biết để ở đâu nữa?”
Trương Thế Đạo lạnh lùng chỉ trích.
“Gia chủ, thế nhưng trước mắt thì chúng ta phải giữ gìn…”
“Giữ gìn cái rắm! Ông đừng quên dù là cái mạng của ông thì cũng là nhờ nhà họ Trương cho! Nếu như không có nhà họ Trương bảo vệ thì ông đã chết ở vùng ngoài lãnh thổ từ lâu rồi!”
Trương Thế Đạo tức tới độ sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi.
“Chuyện này…”
Ông lão có một cánh tay nghe xong lời này thì sắc mặt không khỏi trở nên khó coi!
Quả thực giống như Trương Thế Đạo nói, khi trước ông lão có một cánh tay bị nhà họ Cừu truy sát ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí ngay cả cánh tay cũng bị nhà họ Cừu chém đứt, cuối cùng vẫn là nhà họ Trương ra mặt bảo vệ cho ông ta!
Thậm chí sau này còn thu nạp ông ta vào trong nhà họ Trương, càng thêm tín nhiệm ông ta, lần này còn để cho ông ta đi theo Trương Thế Đạo cùng trở về thế tục để ổn định cục diện của nhà họ Trương!
Có thể nói việc này chính là đang gửi gắm hy vọng rất lớn vào ông ta, vậy nên vào lúc Trương Thế Đạo nói ra mấy lời nhìn lại quá khứ kia thì ông lão có một cánh tay cũng chỉ đành ăn nói dè dặt, không dám nói nhiều thêm nửa câu nữa!
“Nhà họ Trương dù là khi nào hay ở đâu thì cũng không cần phải cúi đầu trước một kẻ nít ranh!”
Trương Thế Đạo lạnh lùng lên tiếng.
Thật ra nhà họ Trương không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài, mỗi một thời kỳ, nhà họ Trương đều có những người có khả năng xuất thế, ví như thiên sư Trương của núi Long Hổ vào thời kỳ Thịnh Đường!
Những thứ gọi là phù triện thật ra chính là bí trận của nhà họ Trương, mãi cho tới ngày hôm nay vẫn có không ít tín đồ của thiên sư Trương rải rác trong dân gian!
Ở niên đại đó, thiên sư Trương là sự tồn tại có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh và Cát Thuần Phong!
Gần một nghìn năm nay, nhân vật có thể sánh ngang với Viên Thiên Canh, có thể nói là chưa có một ai, điều này cũng phần nào nói lên được thực lực của nhà họ Trương!
Nhà họ Trương không chỉ có thói kiêu ngạo mà còn có cả khối tài sản đáng cao ngạo!
“Ừ, được rồi, nếu như gia chủ đã quyết định thì tôi cũng sẽ không nhiều lời nữa!”
Ông lão có một cánh tay thở dài một tiếng, nặng nề gật đầu nói.
“Ông có biết rằng tại sao lần này thế hệ tương lai nhà họ Trương chúng ta cũng ồ ạt đổ về thế tục không?”
Trương Thế Đạo thấy ông lão kia nhận sai thì ngữ điệu cũng hoà hoãn đi không ít.
“Tôi không biết cụ thể câu chuyện bên trong đó!”
Ông lão có một cánh tay thấp giọng nói.
“Hừ, thế cục lớn trước mắt sắp sửa thay đổi, tất cả thế gia đều muốn trở về thế tục, bởi vì ngày mà năm trái tim rồng tụ họp sắp sửa đến rồi! Không chỉ có nhà họ Trương chúng ta mà rất nhiều thế gia cũng đang chờ đợi ngày này!”
“Thậm chí có một số thế gia đã khổ sở chờ đợi mấy nghìn năm! Ngay cả Thuỷ Hoàng cũng đang âm thầm chờ đợi năm trái tim rồng xuất hiện đông đủ, đoạt lấy trái tim rồng rồi giành lại giang sơn Đại Tần!”
“Vậy nên càng là lúc này thì danh tiếng càng trở nên quan trọng hơn, nếu như ngay cả danh tiếng cũng bị huỷ hoại, dù nhà họ Trương có được bảo toàn thì cũng hoàn toàn mất đi sức mạnh để tranh đoạt!”
Nghe Trương Thế Đạo nói xong, ông lão có một cánh tay giống như bừng tỉnh ngộ!
“Hơn nữa, ông cảm thấy loại người như Nguỵ Nguyên Cát thật sự ngây thơ như thế hay sao? Vừa mới trở về thế tục đã muốn đối đầu với Tiêu Chính Văn danh tiếng chấn động thiên hạ, cậu ta có dây thần kinh nào bị cắm nhầm à?”
“Thế tử, dù là đầu óc hay là hiểu biết, thành tựu thì đều không phải là thứ mà người bình thường có thể so bì được! Thứ mà cậu ta muốn chính là giẫm lên trên đầu Tiêu Chính Văn, khiến cho nhà họ Nguỵ nổi danh khắp thiên hạ!”
Ông lão có một cánh tay nghe vậy thì không khỏi băn khoăn nói: “Thế nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với trái tim rồng?”
“Ha ha! Ai! Lẽ nào ông vẫn chưa nghe nói tới tin đồn đó sao? Danh vọng, nguyện lực, danh khí, cảnh giới, chiến lực, năm thứ này mới là tiêu chuẩn để có được sự công nhận của năm trái tim rồng cùng một lúc!”
“Không có những thứ này, dù trái tim rồng có ở trong tay ông thì cũng chẳng thể dung hợp được với ông! Không thể dung hợp trái tim rồng mà muốn nó cũng có tác dụng gì? Ngược lại còn rước thêm hoạ vào thân!”
“Cũng không chỉ có mỗi chúng ta muốn đoạt được trái tim rồng! Còn có cả mấy thế gia bên phía Âu Lục Phi Lục cũng muốn tìm ra được bí mật của di tích Long tộc!
Trương Thế Đạo trầm giọng nói.
Nghe ông ta nói xong, ông lão có một cánh tay mới như bừng tỉnh ngộ, chả trách Nguỵ Nguyên Cát lại làm ra một việc khác thường như thế!
“Hơn nữa ông thật sự cho rằng Tiêu Chính Văn có tư cách đối kháng với huyết tộc của vùng ngoài lãnh thổ sao? Hừ, e rằng ngay cả cánh cửa Nguỵ Nguyên Cát cũng chẳng thể qua nổi!”
Trương Thế Đạo cười lạnh lùng nói.
Một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng đã trở về Long Kinh.
Thấy Tiêu Chính Văn trở về, Tần Vũ cũng coi như bớt lo lắng hơn, mấy ngày này không chỉ có bên phía huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ làm cho anh ta mất ăn mất ngủ mà chuyện của Nguỵ Nguyên Cát càng khiến cho Tần Vũ có cảm giác bất lực!
Lúc này, mấy người Long Ngao cũng đang cúi đầu đứng một bên, không một ai lên tiếng.
Vừa mới ban nãy lại nhận được tin dữ huyết tộc tiêu diệt thêm một tông môn, thế nhưng trước mắt, thế tục lại chỉ có thể mở to mắt nhìn huyết tộc thôn tính từng chút, căn bản không dám làm lớn chuyện với họ!
Dù gì đối phương cũng có hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba trấn giữ, ép cho đối phương cuống lên, cùng lắm thì ngọc nát đá tan!
Thế nhưng kết quả đó không chỉ khiến cho thế tục không cách nào chấp nhận nổi mà ngay cả năm đại danh sơn và võ tông cũng không tiếp nhận nổi!
Việc mà anh ta có thể làm hiện tại chỉ là bảo đảm cho các thành phố trong thế tộc không bị huyết tục tiến công, mà huyết tộc cũng giống như đạt được thoả thuận ngầm gì đó với giới chính trị Hoa Quốc vậy, chỉ ra tay với võ tông chứ chưa từng đặt chân vào bất cứ thành phố lớn nào của Hoa Quốc!
Thế nhưng Tần Vũ càng hiểu rõ hơn ai đạo lý môi hở răng lạnh, sau khi võ tông Hoa Quốc bị thôn tính hết toàn bộ thì đối tượng gặp nạn tiếp theo sẽ chính là người dân của Hoa Quốc!
Vào lúc Tần Vũ bó tay bất lực, sự xuất hiện của mấy người Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo khiến cho trái tim đang treo trên cao của Tần Vũ hạ xuống ổn định ngay lập tức!
“Người nhà họ Chu giờ thế nào rồi?”
Sau khi Tiêu Chính Văn bước vào thì trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Bọn họ không sao, tôi đã cử người đón bọn họ tới Hắc Băng Đài để bảo vệ, hiện tại ngoại trừ tôi ra thì không có ai biết được tung tích của bọn họ!”
“Có điều bên phía huyết tộc lại dồn ép rất căng, nhà họ Lý và nhà họ Trương đều không có bất cứ phản hồi nào, còn về nhà họ Chu thì Thiên Tử cũng đã nói rằng có thể bảo vệ thì chắc chắn phải bảo vệ, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng cúi đầu trước người của huyết tộc!”
Tần Vũ nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Dù là phán đoán thì cũng cần anh tới tôi qua, tuyệt đối không thể tuỳ tiện đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của đối phương, nếu không đối phương sẽ chỉ có chỗ dựa nên không sợ, càng thêm hống hách ngang ngược hơn!
Vừa nói, Tần Vũ vừa ra hiệu cho một quản lý của Hắc Băng Đài đi mời Chu Hạo Nhiên và Chu Lâm Lâm.
“Vất vả cho anh rồi, anh Tần!”
Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Tần Vũ.
Chương 1665: Bí mật của nhà họ Chu
Tần Vũ cười khổ nói: “Đều là vì Hoa Quốc, vì người dân, không có gì mà khổ hay không khổ cả, nhưng về huyết tộc thì tốt nhất vẫn nên bàn lại”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Ừ, bên phía huyết tộc có động tĩnh gì không?”
Tần Vũ cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Từ sau khi bị năm đại danh sơn và mấy gia tộc lớn đánh bại thì không có động tĩnh gì lớn, chỉ là hai ngày gần đây đã đánh bại hai tông môn nhỏ”.
“Nhưng chưa đặt chân đến Hoa Quốc, cũng chưa đụng đến ngôi làng nào ở Hoa Quốc, cứ như đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều”.
“Hơn nữa trước đó cũng do chúng đề nghị làm hòa với chúng ta trước, nói là hai bên cùng thống trị thế giới, nhưng Thiên Tử nghĩ hành động này của huyết tộc có âm mưu gì đó”.
Thật ra Tần Vũ cũng rất đồng tình với quan điểm này của Thiên Tử.
Dù sao từ khi huyết tộc quay lại thế tục thì vẫn luôn chiếm ưu thế, chúng không có lý do gì để đàm phán làm hòa khi chiếm thế thượng phong trong trận chiến, hơn nữa cũng không mảy may đến người dân trong thế tục.
Điều này rất không hợp lý, cứ như một tướng quân sắp đánh thắng trận bỗng rút quân về muốn hòa giải với đối phương.
Thật ra không ít tướng lĩnh Hoa Quốc, nhất là mấy người Từ Kiêu Long từng có chủ trương không làm hòa với huyết tộc, cứ trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân để đánh.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị Tần Vũ bác bỏ.
Điều này là phi thực tế, trong huyết tộc có rất nhiều cao thủ sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Thần, dù sử dụng đạn hạt lớn nhất liên tục đánh nổ thì cũng không thể làm đối phương bị thương, ngược lại càng chọc giận đối phương.
Trận quyết chiến đều là một trận thảm họa với huyết tộc và cả thế tục.
“Chủ động đề nghị làm hòa?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, có điều suy nghĩ nói: “Chỉ là đang kéo dài thời gian, chắc hẳn chúng đang tập trung nhân lực để đối phó với các nước xung quanh Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, Tần Vũ sửng sốt chốc lát rồi liên tục gật đầu nói: “Đúng thế, bây giờ lãnh thổ nước Hùng đã rơi vào tay huyết tộc, hơn nữa bán đảo Mi An giờ…”
Nói đến đây Tần Vũ lo lắng lắc đầu.
Lúc này bán đảo Mi An đã không còn gì nữa.
Cả bán đảo Mi An có hơn mấy mấy tỷ người?
Bây giờ ngay cả một con vật sống cũng không tìm được chứ đừng nói là người.
Có thể nói bây giờ các nước nhỏ xung quanh Hoa Quốc đều đã thất thủ trong thời gian ngắn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đây thì đúng rồi, lực lượng hiện tại của họ khá phân tán, không dám chống lại quy tắc của võ tông Hoa Quốc, thế nên mới kéo chúng ta lại bằng cách làm hòa”.
“Đợi đến khi chúng khống chế được toàn bộ các nước xung quanh thì lúc đó cũng là lúc trở mặt với chúng ta”.
Tần Vũ cũng rất đồng tình với những lời Tiêu Chính Văn nói, có thể chín mươi phần trăm Thiên Tử cũng vì nhìn thấy được điều này mà đã dặn dò anh ta mấy lần, cho dù Tiêu Chính Văn có ở đó hay không cũng không thể cúi đầu chịu thua trước người huyết tộc.
“Họ chỉ đích danh nhà họ Lý, nhà họ Trương và người nhà họ Chu?”, Tiêu Chính Văn tiện thể nói.
“Đúng thế”.
Tần Vũ gật đầu đáp, nếu nói nhà họ Chu vì làm hỏng chuyện tốt chiếm cứ Sơn Thành, thì nhà họ Trương và nhà họ Lý chỉ là tổ nghiệp cố thủ, không có lý do để chúng phải kiêng dè như thế mới phải.
“Nhà họ Lý và nhà họ Trương đều là gia tộc ngoài lãnh thổ, nếu khống chế họ trong lòng bàn tay thì có thể khiến các gia tộc ngoài lãnh thổ dành cho huyết tộc không ít chỗ tốt, nhưng nhà họ Chu thì có gì có giá trị?”
Đây mới là điều mà Tiêu Chính Văn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.
Đám người huyết tộc cũng đã là quái vật già sống mấy trăm năm, chắc chắn có tầm nhìn chiến lực, để giết được tộc nhân thì nên phải đến giới chính trị Hoa Quốc nịnh nọt mấy nhân vật nhỏ không có danh tiếng.
“Cậu Tiêu, tôi nghĩ tôi có thể trả lời cậu về chuyện này?”
Chu Hạo Nhiên tiến đến trước tiếp lời.
“Gì cơ?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Chu Hạo Nhiên.
“Thật ra chuyện này là một bí mật lớn trong hàng nghìn năm nay. Sở dĩ nhà họ Chu chúng tôi có được ngày hôm nay cũng đều có liên quan đến bí mật này”.
Chu Hạo Nhiên trầm giọng thở dài.
“Gì cơ?”
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Ông Chu, mong ông biết thì cứ nói”.
Chu Hạo Nhiên cười khổ nói: “Dĩ nhiên là bây giờ ngoài cậu Tiêu ra không có ai có thể cứu nhà họ Chu chúng tôi, tất nhiên tôi sẽ không giấu giếm điều gì”.
Nói rồi Chu Hạo Nhiên sải bước vừa đi vừa nói: “Thật ra chúng tôi và huyết tộc không có thù oán gì, mà có liên quan đến liên hôn với Hán Hung”.
“Liên hôn của Hán Hung?”
Ngay cả Lý Chính Đạo cũng ngạc nhiên.
Không ngờ lai lịch của nhà họ Chu lại thâm sâu khó lường hơn cả nhà họ Lý.
“Đúng thế, chắc các vị cũng đã từng nghe đến tổ tiên nhà họ Chu tôi rồi chứ, Chu Bột”.
Chu Hạo Nhiên vừa nói thế, mọi người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Tướng quân Chu Bột dẹp loạn cuộc nổi loạn thất vương?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
Chu Hạo Nhiên khẽ gật đầu nói: “Đúng thế, năm đó Hán thất không thể thảo phạt Hung Nô, thế nên chỉ đành liên hôn, nói đến liên hôn tôi tin chắc mọi người biết rõ công chúa gì đó chẳng qua chỉ là một xưng hô”.
“Mấy người phụ nữ đó đa số đều xuất thân từ nhà dân bình thường, năm đó gia tộc tôi vì tìm được một ứng viên thích hợp nên đắc tội với một nhà giàu ở phía Bắc”.
“Nhưng lúc đó tổ tiên của tôi là một vị quan chức cấp cao, sau đó nhà giàu ở phía Bắc đó bị Hán Đế diệt cả gia tộc, còn người phụ nữ đó cũng thuận lợi gả cho Hung Nô”.
“Nhưng người phụ nữ đó trước khi đi đã thề rằng cho đến cuối đời cho có đuổi đến cùng trời góc bể, cũng phải giết sạch huyết mạch nhà họ Chu tôi”.
Nghe đến đây Tiêu Chính Văn mới hiểu ra, hóa ra trong đó còn có thù oán xưa cũ của thời đại xa xưa.
“Xem ra tình hình năm đó không được sách sử đời sau ghi lại…”
Tiêu Chính Văn thở dài nói.
“Không chỉ vậy, vì nhà họ Chu tôi còn bảo vệ một bí mật hàng nghìn năm, nếu người nhà họ Chu đều chết hết, có lẽ bí mật này sẽ không bao giờ được biết đến”.
Chu Hạo Nhiên trầm giọng nói.
“Bố, nhà họ Chu chúng ta còn bí mật gì nữa?”
Chu Lâm Lâm không khỏi hỏi.
“Bố nghĩ mọi người đều biết đến Thiên Đạo Minh Ước nhỉ?”
Vừa nghe nói đến Thiên Đạo Minh Ước, mọi người đều lấy lại tinh thần, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Chu Hạo Nhiên.
“Thật ra ở thời đại Hán, chúng đã muốn khống chế Hoa Quốc rồi, dĩ nhiên mục đích là vì tìm tim rồng. Nhưng Hán Đế năm đó đã ngăn chặn sự xâm lược của Thiên Đạo Minh Ước chỉ với sức mạnh của một đất nước”.
“Đến sau đó, thậm chí xảy ra một trận chiến lớn với cao thủ ngoài lãnh thổ làm chấn động thế giới. Chu Bột – tổ tiên của tôi chết trong trận chiến đó, hơn nữa không chết u ám giống sách sử đã ghi chép lại”.
“Cuối cùng thế tục chúng ta thắng trận chiến đó, nhưng cũng thắng thảm hại”.
Nghe Chu Hạo Nhiên nói đến đây, mọi người đều im phăng phắc.
Hóa ra mấy nghìn năm trước, Hoa Quốc đã từng đánh nhau với Thiên Đạo Minh Ước?
Quan trọng nhất là Hoa Quốc là bên giành chiến thắng.
Thảo nào thời kỳ Hán Văn Đế đã có sức mạnh đánh bại Hung Nô nhưng mãi vẫn không ra tay, hóa ra là đang đánh nhau với Thiên Đạo Minh Ước.
“Vậy sau đó thì sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Sau đó Văn Đế vì nghĩ cho đời sau không muốn xảy ra cuộc chiến tương tự nào nữa, nên mới ký hiệp ước cùng chống lại Thiên Đạo Minh Ước. Tất cả các gia tộc vi phạm hiệp ước thì đều phải chết”.
“Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Tư Mã Thị lại xảy ra loạn lạc nội bộ, Ngũ Hồ sau này thật ra là người của Thiên Đạo Minh Ước. Trong lúc Tư Mã Thi xảy ra cuộc chiến nội bộ thì nhảy ra tranh giành quyền khống chế của Hoa Quốc”.
“Nhưng cuối cùng vẫn bị nhà họ Dương và nhà họ Lý tiêu diệt, nhưng từ lúc đó người biết được bí mật này ngày càng ít, rất nhiều gia tộc lâu đời cũng đi vào ngoài lãnh thổ, người biết chuyện này càng ít hơn”.
“Sở dĩ đám người huyết tộc này không được gia tộc Hoa Quốc ở ngoài lãnh thổ hoan nghênh, nguyên nhân là vì thực tế họ chính là những gia tộc đã vi phạm hiệp ước. Trong đó có cả Tư Mã Thị - nhà giàu ở phía Bắc bị diệt cả gia tộc đó”.
Nghe đến đây, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Chu Hạo Nhiên.
“Nói cách khác, quân chủ thời Tùy cũng bị Thiên Đạo Minh Ước hại chết?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Phải, ngay cả Dương Quảng cũng chết dưới tay sát thủ mà Thiên Đạo Minh Ước phái đến”.
Chu Hạo Nhiên đáp với vẻ mặt nghiêm trọng.