Nếu giao hai vật này ra, thậm chí nhà họ Aisin Gioro của ông ta có thể bị loại tên khỏi hoàng tộc!
"Ờ... Nhà họ Aisin Gioro tôi, nguyện ý tặng ngọc tỉ truyền quốc cho cậu Tiêu, mong...”
“Chỉ một chiếc ngọc tỉ truyền quốc đã muốn tôi tha cho rồi à?” ánh mắt của Tiêu Chính Văn càng trở nên lạnh lùng.
Aisin Duli nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng nói: "Tiêu Chính Văn! Cậu đừng ép người quá đáng! Đối với nhà họ Aisin Gioro tôi, thiên ấn Vũ Vương kia chính là...”
Không chờ Aisin Duli nói xong, Tiêu Chính Văn hừ một tiếng: “Tên hung nô như ông cũng xứng để nói ra những lời như vậy ư?"
"Vũ Vương là người khai quốc Đại Hạ Hoa Quốc, có quan hệ gì với nhà họ Aisin Gioro ông? Không giao ra thiên ấn Vũ Vương, hôm nay tôi, quyết không tha cho nhà họ Aisin Gioro!"
“Tiêu Chính Văn, cậu cũng là vua Bắc Lương, lẽ nào lại làm việc như vậy sao?”, khuôn mặt Aisin Duli tối sầm lại.
"Sao, bây giờ biết không nỡ rồi à? Rất xin lỗi, nhà họ Aisin Gioro các ông, không có chút mặt mũi nào trước mặt tôi! Còn nữa, ông cũng không cần phải nói ra những lời cay độc đó!"
"Làm người phải có giới hạn, sau này gặp lại còn vui vẻ gì chứ, nói cũng vô dụng!"
"Tôi nghĩ hôm nay ông không tới đây để chúc mừng, mà là để lấy đầu của tôi nhỉ? Nếu không phải vì có ông Trương, e rằng ông đã sớm ra tay rồi, không phải sao?”
"Dù sao mọi người đều không chết không hết dây dưa, cũng không cần phí lời nữa, để lại ấn thì khỏi để lại đầu mà để lại đầu thì khỏi để lại ấn!"
"Được... Được! Tôi sẽ đưa!"
Aisin Duli nghiến chặt răng, quay đầu về phía tên tay sai sau lưng.
"Tân vương, đó là...”
“Nếu không muốn chết thì nhanh đi lấy đi”, khóe mắt của Aisin Duli như sắp rách ra.
Ông ta không muốn đưa nhưng với tình thế hiện tại, căn bản không cho phép ông ta lựa chọn!
“Minh Nguyệt Các thì sao?” Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Âu Dương Tuyết.
Giờ phút này, sắc mặt Âu Dương Tuyết tái xanh, có thể nói bà ta là người thê thảm nhất trong mấy người này!
Chạy hàng vạn dặm xuyên đêm để đến tặng quà cho Tiêu Chính Văn?
"Cậu Tiêu, tôi... Minh Nguyệt Các chỉ là một môn phái nhỏ, năng lực tài chính có hạn, nhưng cũng nguyện dâng lên một nghìn viên Dưỡng Thần Đan! Mong cậu Tiêu vui lòng nhận cho!"
Giờ phút này, trái tim của Âu Dương Tuyết đang rỉ máu, một nghìn viên Dưỡng Thần Đan, đủ để môn phái của bà ta luyện chế một trăm năm!
Những người đang hóng hớt xung quanh đều mừng thầm, bản thân cũng không lắm mồm lắm miệng, nếu không, e rằng cũng phải moi móc gia sản ra để mua lấy tính mạng rồi!
Không lâu sau, những vật phẩm của nhà họ Tư Mã và Aisin Gioro đều lần lượt được mang đến, sau khi Long Nguyệt kiểm kê xong, mới khẽ gật đầu với Tiêu Chính Văn.
"Cậu Tiêu, Trương tiền bối, tôi có thể đi được chưa?”
Đám người Tư Mã Huy nhìn Tiêu Chính Văn và Trương Nghi với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Trương Nghi miễn cưỡng vẫy quạt lông nói: "Cút!"
Trong tai những người này, chữ ‘cút’ này chưa bao giờ dễ nghe như hôm nay, sau khi cảm tạ lia lịa xong liền xoay người rời đi, thậm chí còn không dám quay đầu lại.
Cho đến khi tất cả bọn họ đi xa rồi, Trương Nghi cũng bước lên xe ngựa, nói về phía Tiêu Chính Văn: "Sự việc hôm nay chỉ mới bắt đầu, ở đại hội Vạn Tông, những người này nhất định sẽ nhảy ra gây sự!"
"Đến lúc đó, tôi cũng không tiện ra mặt cho cậu Tiêu, vì vậy, khoảng thời gian này, cậu Tiêu phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được, tôi cáo từ!"
Nói xong, Trương Nghi chắp tay chào Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Trinh một hồi lâu rồi nói với phu xe: “Trở về Tần Vương Cung!"
Sau khi Trương Nghi rời đi, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh nhìn nhau cười, hai người trong lòng đều đã rõ, cùng quay về phòng tiệc.
"Không ngờ cô lại mời Trương Nghi đến thật!"
Tiêu Chính Văn nhìn Bạch Ngọc Trinh với vẻ cảm kích.
"Nếu không thì làm sao được? Lẽ nào để cho đám người Tiết Hoài Lễ trấn áp sao? Cũng may, nhà họ Bạch tôi và chú Trương có mối quan hệ vô cùng thân thiết, nếu không, ông ấy không thể nể mặt tôi đâu! "
Thật ra, sau khi Bạch Ngọc Trinh rời đi, cô ấy không hề đi mời Tiết Hoài Lễ mà đi thẳng về nhà họ Bạch, sau khi gặp mặt Bạch Thiên Kiệt, nói hết những chuyện đã xảy ra, Bạch Thiên Kiệt lập tức đoán được động thái tiếp theo của nhà họ Khổng.
Cho dù hắn đích thân xuất mã cũng chưa chắc có thể trấn áp được cục diện lớn như vậy, thế nên hắn mới chịu xin gia chủ viết một lá thư, đích thân Bạch Ngọc Trinh gửi đến tay Trương Nghi.
Sau khi Trương Nghi đọc bức thư, bèn vui vẻ gật đầu, không chỉ vậy, còn đặc biệt ra lệnh cho thư đồng bên cạnh mình đi gặp Trần Huy Tổ!
Sau khi Bạch Ngọc Trinh quay trở về Đế Khư, kể lại những sự việc này cho Tiêu Chính Văn, lúc này, Tiêu Chính Văn mới tương kế tựu kế, bày ra cục diện hôm nay.
Lúc này, vùng giữa lông mày của Trần Huy Tổ khẽ giật, cười nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, lại có người tới tặng quà!"
Chương 2182: Đánh bừa một trận
Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được khí tức của đối phương nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua đã nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi chưa đến tìm Ngọc Khuyết Cung mà bọn họ đã tự đưa tới cửa rồi!”
“Lý Bạch, ông đi đón tiếp đi!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì sai người đón Bạch Ngọc Trinh và Trần Huy Tổ vào núi Đế Khư.
Riêng anh thì chăm chú nghiên cứu bí ẩn của chiếc gương Bát Quái trong tay!
Người dẫn đầu của Ngọc Khuyết Cung đến lần này chính là thầy của Tư Mã Minh Húc, lão cung chủ của Ngọc Khuyết Cung – Thượng Quan Ly!
Trước đó, ông ta nhận được tin, nhà Tư Mã và nhà họ Khổng định bắt tay với nhau để chèn ép Tiêu Chính Văn, thậm chí còn muốn đánh một trận diệt luôn điện Thần Long, nên lúc này ông ta mới dẫn một đám đệ tử tới báo thù cho Tư Mã Minh Húc!
Vốn dĩ ông ta nghĩ có cao thủ Đế Cảnh của nhà Tư Mã ở đây thì việc giết Tiêu Chính Văn chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi, nhưng khi ông ta đến nơi mới phát hiện, cao thủ nhà Tư Mã và nhà họ Khổng đã mất tăm mất tích không thấy bóng dáng từ lâu!
Ngay cả đám người hóng chuyện cũng bỏ đi hơn nửa!
Nhưng lần này ông ta chỉ dẫn theo một số đệ tử thân cận, mấy vị trưởng lão muốn đi cùng đều bị ông ta từ chối cả!
Đang lúc nghi ngờ thì mấy người Lý Bạch và Long Hình từ phía đối diện đi đến.
“Cung chủ Ngọc Khuyết Thượng Quan Ly, vinh hạnh gặp mặt!” Lý Bạch vừa nói vừa ôm quyền với Thượng Quan Ly.
Mấy người Long Hình lại nhìn Thượng Quan Ly bằng ánh mắt thiếu thiện chí, không ít người của điện Thần Long đã âm thầm bao vây người của Ngọc Khuyết Cung vào giữa.
“Ấy… anh Lý, thật trùng hợp, không ngờ anh cũng…”
Lý Bạch khẽ lắc đầu, nói: “Thượng Quan Ly, bây giờ tôi đã là người của điện Thần Long, hơn nữa, ý đồ hôm nay của ông, không cần tôi nói hẳn ông tự hiểu chứ nhỉ!”
Chuyện này…
Thượng Quan Ly nhìn xung quanh, chợt nhận ra đến cả cái bóng của người nhà họ Khổng cũng chẳng thấy đâu, mà trong lúc vô tình lại thấy mấy vũng máu tươi ngay trước cửa Đế Khư, trong lòng ông ta chợt hốt hoảng.
Chẳng lẽ người của nhà Tư Mã và nhà họ Khổng đều đã đến nhưng không ai có thể chiếm được tý lợi ích nào từ chỗ Tiêu Chính Văn?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Thượng Quan Ly cũng biến đổi!
Nếu như ngay cả họ Tư Mã và nhà họ Khổng đều chịu thiệt thòi trong tay Tiêu Chính Văn, thì ông ta là cái thá gì?
“Chuyện này… Dựa theo quy tắc ở Đông Vực, sau khi khai tông lập phái, các môn phái khác đều có thể cử người đến khiêu chiến, không phải ư? Vì vậy, Ngọc Khuyết Cung tôi cũng không xem là làm trái quy định nhỉ?”
Thượng Quan Ly vội vàng đổi lời, cười cười nói nói.
Ông ta cũng không muốn xông lên tặng đầu mình vào lúc này, hơn nữa, trong số những người nghênh đón ông ta không có bóng dáng của Viên Thiên Canh, nói cách khác, những người thuộc tầng cao nhất của điện Thần Long như Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Canh đều không coi ông ta ra gì!
Chỉ cử một người ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu là Lý Bạch ra ngoài đón tiếp, một mặt là để đánh tiếng với ông ta, mặt khác là dụ dỗ ông ta chủ động ra tay!
Chỉ cần ông ta động tay động chân với Lý Bạch thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi!
Một Viên Thiên Canh cũng đủ diệt sạch đoàn người Ngọc Khuyết Cung phái đến.
Lý Bạch nghe thế thì liên tục gật đầu với Thượng Quan Ly, xem ra đầu óc lão già này vẫn còn hoạt động tốt chán!
“Đúng thế, Đông Vực đúng là có quy định này, làm việc theo quy định thì đương nhiên đâu có gì để oán trách, vậy ông nói nghe thử chúng ta so tài như thế nào?” Lý Bạch vừa nói vừa chậm rãi rút kiếm ra, trong mắt ông ta bắn ra hai luồng ánh sáng!
“Ấy…”
Thượng Quan Ly trầm ngâm một lúc lâu mới cười nói theo: “Anh Lý ạ, với thân phận của hai chúng ta thì không thích hợp vung tay vung chân đâu, theo tôi thấy thì thế này nhé, Ngọc Khuyết Cung sẽ phái người đến giao lưu với các anh em của điện Thần Long, một trận định thắng thua, thế nào?”
Suy nghĩ của Thượng Quan Ly rất đơn giản, cố gắng tránh gây mâu thuẫn với lãnh đạo cấp cao của điện Thần Long, thậm chí đến cả Lý Bạch cũng không nên đắc tội!
Chỉ cử một hai tên đệ tử thân cận đánh một trận cho có với người của điện Thần Long rồi mượn cớ chạy trốn, tránh rước họa vào thân là được!
Như vậy, một là dù có thua cũng không mất sĩ diện, hai là vẫn có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, vẹn cả đôi đường!
Ý đồ của ông đâu thể thoát khỏi ánh mắt Lý Bạch, chẳng qua, ngay trước mặt mọi người, Lý Bạch cũng không tiện chèn ép người ta quá, dẫu sao điện Thần Long vẫn chưa thực sự vững chân ở vùng ngoài lãnh thổ!
Nghĩ đến đây, Lý Bạch khẽ gật, đáp: “Được thôi, mọi việc cứ theo lời cung chủ nói, một chọi một, đấu một trận!”
Thượng Quan Ly không ngờ Lý Bạch đồng ý thoải mái đến vậy, trên mặt không kiềm được sự vui mừng, vội vàng nghiêng đầu nói với một vị cao thủ Nhân Hoàng cấp ba: “Chư Cát Anh, cậu lên đi!”
“Ngọc Khuyết Cung, Chư Cát Anh, mong quý vị chỉ bảo!”
Vừa nói, ánh mắt Chư Cát Anh vừa nhìn về phía những tòa lầu cao san sát dưới chân núi Đế Khư.
Tuy hắn là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba nhưng cục diện lúc này đã vô cùng rõ ràng, Thượng Quan Ly phái hắn ra chỉ là để đánh bừa một trận, sau đó thoát thân!
Còn việc phải tìm đối thủ thế nào thì Thượng Quan Ly không sai bảo gì.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra một ít manh mối từ ánh mắt của Thượng Quan Ly!
Gắng sức tìm đối thủ yếu nhất để tránh làm mất mặt Ngọc Khuyết Cung, đồng thời cũng có thể đảm bảo an toàn cho bản thân mình!
Chương 2183: Chọn lựa
Lý Bạch cười khanh khách nhìn Chư Cát Anh, nhưng khi ông ta phát hiện ra Chư Cát Anh đang tìm cho mình một đối thủ trong đám người thường thì không khỏi rùng mình!
Đúng là không có tí liêm sỉ nào!
“Tiền bối Lý, tôi có thể chọn đối thủ bất kỳ, phải không ạ?” Chư Cát Anh còn xác nhận lại với Lý Bạch.
Để tránh việc hắn ta chọn người yếu nhất, Lý Bạch bèn đổi ý!
Lý Bạch nhìn về phía lầu các phía sau, không khỏi nhếch môi cười đáp: “Đương nhiên rồi, cậu có thể tự đi lựa chọn đối thủ, dù cậu chọn trúng ai thì người đó đều sẽ đại diện cho điện Thần Long chúng tôi đánh một trận với cậu!”
“Cảm ơn tiền bối Lý!”
Chư Cát Anh vui tới mức chảy cả nước mũi!
Chọn bừa một người đương nhiên phải chọn kẻ yếu hơn mình, hơn nữa còn phải là kẻ yếu đến mức có thể giết chết chỉ trong nháy mắt!
“Mấy người vùng ngoài lãnh thổ này đúng là không có liêm sỉ!” Long Hình siết chặt nắm đấm, cắn răng gầm gừ.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Long Hình lập tức cảm giác được ánh mắt khác thường của Lý Bạch, bèn vội vàng đổi lời: “Đương nhiên là ông Lý và cô Bạch là ngoại lệ!”
Lý Bạch không khỏi cười nhếch môi: “Long Hình à, đến con kiến hôi còn phải sống lén lút, cần gì trách móc cậu ta!”
Nhưng trong lúc nói chuyện, Lý Bạch cũng âm thầm trao đổi ánh mắt với Long Hình.
Long Hình nhìn theo ánh mắt Lý Bạch cũng lập tức hiểu ý ông ta, không khỏi bật cười thầm!
“Để tôi chọn lựa thì…” ánh mắt Chư Cát Anh phóng ra xa, rơi lên người Tiêu Chính Văn đang ngồi nghiên cứu gương bát quái.
“Vậy chọn thầy phong thủy bên kia đi!”
Thấy Chư Cát Anh chỉ thẳng vào Tiêu Chính Văn, đến cả Long Hình cũng suýt chút nữa là cười phun nước bọt, chọn tới chọn lui, thằng nhóc này lại chọn đúng người mạnh nhất!
“Ối chà, cậu bạn này tinh mắt thật!”
Lý Bạch liên tục gật đầu nói.
Đến Long Nguyệt cũng không nhịn nổi phải cúi đầu trộm cười, thầm nghĩ, tên Chư Cát Anh này có nằm mơ cũng không ngờ chọn đi chọn lại cuối cùng chọn trúng Tiêu Chính Văn!
“Không dám không dám, nhưng mà tôi nghĩ, điều tiền bối Lý nói là chắc chắn nhỉ!” Chư Cát Anh rất sợ Lý Bạch lật lọng, vội vàng xác nhận thêm lần nữa.
Lý Bạch nhíu mày, nhìn Tiêu Chính Văn, khuyên can: “Cậu bạn, tôi cảm thấy cậu nên chọn người khác thì hơn, anh ta… không hợp với cậu đâu!”
Hử?
Chư Cát Anh còn lâu mới thèm tin lời Lý Bạch, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Tiêu Chính Văn vốn không giống người võ đạo, mà trông càng giống người của đạo thuật hơn!
Hay đây là đồ đệ của Viên Thiên Canh?
Ai cũng biết, tuy dưới Đế Cảnh thì Đạo Thuật Chí Tôn là vô địch!
Nhưng không phải ai cũng có thể đạt đến trình độ này, nhất là với một người mới học thì thường là mấy con gà chân yếu tay mềm!
Đừng nói hắn ta vốn là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, cho dù người kia có là cảnh giới Nhân Vương thì hắn ta cũng có thể giết chết đối phương dễ dàng!
“Tiền bối Lý, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Chư Cát Anh vô cùng tin chắc vào sự lựa chọn chính xác của mình.
“Được rồi, nếu cậu đã nhất định giữ ý vậy tôi cũng không nhiều lời nữa!” Lý Bạch đồng tình nhìn Chư Cát Anh.
Đừng nói là Nhân Hoàng cấp ba, ngay cả Lý Bạch đứng trước mặt Tiêu Chính Văn cũng chả là gì!
“Nhưng trước đó tôi phải nói trước! Hôm nay các người đã mạo phạm đến điện Thần Long, vì vậy, trận này không thể đánh cho có!”
Lý Bạch vừa dứt câu, Thượng Quan Ly không khỏi cau mày: “Ồ? Không biết anh Lý có gì dạy bảo?”
“Thế này đi, nếu các người thắng, tôi sẽ để các người rời đi, tuyệt đối không gây khó dễ!”
“Nhưng nếu các người thua thì phải bị điện Thần Long xử lý, không được phản kháng!”
Thượng Quan Ly nhìn chằm chằm mặt Lý Bạch, lúc lâu sau mới nghiêng đầu nhìn về phía Chư Cát Anh tựa như đang hỏi hắn ta nắm chắc được bao nhiêu!
Chư Cát Anh tràn đầy tự tin gật đầu mạnh với Thượng Quan Ly, tỏ ý mình chắc chắn một trăm phần trăm!
Dù gì người là do hắn tự chọn, hơn nữa còn chọn lựa kỹ càng, điện Thần Long là bên yếu thế hơn thì sao có thể thất bại được?
“Được!”
Thượng Quan Ly nghiêm giọng nói: “Vậy cứ theo như lời anh Lý, nếu chúng tôi thua thì sẽ nghe theo quyết định của anh Lý, nhưng nếu chúng tôi thắng, cho dù có đánh chết người thì cũng không được đuổi theo chúng tôi, phải để chúng tôi bình yên rời đi!”
“Được! Cứ quyết định như vậy! Có điều, nếu các người thua thì phải bỏ ra ba nghìn cây hoa Tử Tiêu làm đồ bồi thường!” Lý Bạch nở nụ cười nhạt.