Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tử hiểu rất rõ ông Lạc là hạng người mưu mô xảo quyệt như thế nào.

Sở dĩ Thiên Tử để ông Lạc tự do ngang ngược hống hách là bởi vì đang đợi người sau lưng ông ta lộ diện mà thôi.

Nhưng việc gì cũng phải có giới hạn!

Âu Dương Vũ là các lão ba đời của Long Các, không chỉ từng hầu hạ Thiên Tử đời trước mà còn là một trong những các lão mà Thiên Tử đời trước coi trọng nhất.

Ai cũng có thể giết, chỉ có mỗi các lão Âu Dương là không thể giết!

Ông ta đã chạm tới điều cấm kỵ của Thiên Tử.

“Hừ… chuyện này… chuyện này là… là do Mã Duy Quân tự mình làm”.

Ông Lạc dè dặt nói.

Mã Duy Quân không chỉ là người đứng đầu của cảnh vệ quân, còn là con rể của Thiên Tử cũ!

“Ồ?”, Mã Duy Quân đúng là kỳ tài, hắn đầu rồi?”

Thiên Tử nhếch miệng cười nhạt.

Nhưng hai tay ở sau lưng đã siết chặt thành nắm đấm.

“Thưa Thiên Tử, Mã Duy Quân đang giám sát việc thi hành chém người! Chắc hẳn lúc này đã trở về rồi”.

Ông Lạc nở nụ cười đắc ý, nói.

“Cái gì? Giám sát việc chém ai cơ?”

Tần Hán Quốc bỗng quay đầu hỏi.

Ông Lạc chỉnh lại vạt áo, nói: “Đương nhiên là dám người nhà Âu Dương! Dựa theo pháp luật Hoa Quốc, tội mà ông ta phạm phải là tội lớn phải bị giết cả gia tộc, không tránh khỏi việc tịch thu tài sản và chém chết cả nhà!”

“Mẹ kiếp!”

Giang Vạn Long tức giận tới mức chửi tục, chỉ vào mũi ông Lạc nói: “Quốc lão của một nước, cho dù chịu phạt cũng phải được Thiên Tử phê chuẩn, các người không nhận được mệnh lệnh của Thiên Tử, lại không có lời khai khi thẩm vấn mà lại dám tịch thu nhà của quốc lão sao?”

“Hả? Có điều luật này nữa à? Xin lỗi... tôi... tôi không hiểu rõ luật pháp của Hoa Quốc lắm!”

Ông Lạc bật cười ha ha, nói.

“Phụt!”

Giang Vạn Long giận tới mức nôn ra máu.

Tiêu Chính Văn vội vàng tiến lên đỡ lấy Giang Vạn Long, lên tiếng khuyên nhủ: “Ông Giang... ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”

“Thiên… Thiên Tử, người này… người này đã hãm hại trung thần, nên trừng phạt theo pháp luật!”

Giang Vạn Long thở hổn hển, chỉ vào mũi ông Lạc, run rẩy nói.

“Suy cho cùng ông Lạc cũng không hiểu rõ về luật pháp Hoa Quốc, không phải cố tình làm vậy”.

Thiên Tử vừa dứt lời, ba người Giang Vạn Long, Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc đều sững sờ, đám quan chức cứ lấm la lấm lét nhìn nhau.

Trong nháy mắt, cả căn phòng lặng yên như tờ.

Giang Vạn Long nước mắt lưng tròng nhìn Âu Dương Vũ, sau hồi lâu mới yên lặng gật đầu liên tục, đẩy Tiêu Chính Văn ra, lảo đảo sải bước tới gần Thiên Tử, quỳ sụp xuống đất.

Hành động này của ông ấy khiến Thiên Tử và tất cả quan chức văn võ vô cùng khó hiểu.

“Ông Giang, ông đây là...”

“Thiên Tử, tôi… già rồi, tôi đã làm việc ở Long Các hơn ba mươi năm, tôi mệt rồi, không thể giúp sức cho Thiên Tử được nữa, tôi xin Thiên Tử phê chuẩn cho tôi được lập tức từ chức về quê!”

Dứt lời, Giang Vạn Long dập mạnh đầu xuống đất.

Haizz!

Thiên Tử hít sâu một hơi, Giang Vạn Long muốn đi rồi sao?

“Thiên Tử, hai ông già chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, chúng tôi thật sự không muốn rơi vào kết cục như Âu Dương Vũ, tới lúc chết, ngay cả một người để minh oan cho mình cũng không có!”

“Đúng vậy, nếu Thiên Tử quý trọng ông Lạc như vậy thì ba người chúng tôi nguyện giao lại Long Các, từ nay trở đi sẽ từ chức về quê!”

Hai người Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc nói xong, tiện tay lấy con dấu từ trên người xuống, ném xuống đất vang lên tiếng “bốp”, rồi xoay người bước ra khỏi phòng hành hình.

Giang Vạn Long cũng đứng dậy theo, cân nhắc cầm con dấu trong tay, cười khinh khỉnh, sau đó ném xuống đất và nghênh ngang rời đi.

“Xin ba các lão dừng bước!”

Thiên Tử vội xoay người, đuổi vài bước về phía trước.

Nhưng nhóm Giang Vạn Long lại không có ý định quay đầu, nhanh chóng biến mất khỏi phòng hành hình.

“To gan! Láo xược!”

Ông Lạc trừng to mắt, chỉ vào bóng lưng ba người, nói: “Mấy người dám bức ép trước mặt Thiên Tử! Người đâu, người đâu! Bắt ba người bọn họ lại cho tôi!”

Một tên cảnh vệ quân vừa sải bước thì âm thanh của con dao quân đội năm cạnh vang lên, chém đầu hắn rơi xuống.

Mười mấy cảnh vệ quân còn lại ở ngoài sợ hết hồn, vội lui về sau, đôi mắt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía ông Lạc.

“Tiêu Chính Văn! Cậu to gan quá rồi đấy!”

Ông Lạc thấy tên cảnh vệ quân kia bị giết cũng sợ chết khiếp, nhưng ông ta không tin Tiêu Chính Văn dám giết ông ta trước mặt Thiên Tử!

“Ai dám cản ba các lão rời kinh thì Tiêu Chính Văn tôi lấy danh nghĩa người đứng đầu Điện Thần Long ra để thề, sẽ tiêu diệt cả nhà người đó!”

Âm thanh Tiêu Chính Văn tựa như chuông lớn, mạnh mẽ nói.

Haizz!

Không chỉ đám quan chức sợ hãi mà ngay cả những tên lính cảnh vệ quân đang tính toán sau khi Tiêu Chính Văn rời đi sẽ xông tới tịch thu tài sản, cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người!

“Thiên Tử, chiếc áo chiến bào này bản soái mặc đủ rồi, hôm nay tôi trả lại cho Thiên Tử trước mặt các lão Âu Dương! Năm đó lúc bản soái nhập ngũ cũng nhờ sự dẫn dắt của các lão Âu Dương!”

“Hôm nay, trước linh hồn của các lão Âu Dương, tôi chính thức cởi áo lính về quê! Từ nay trở đi, tất cả chiến sự của Hoa Quốc đều không liên quan tới tôi! Tạm biệt!”

Soạt!

Chiến bào hoa văn rồng xanh được Tiêu Chính Văn cởi xuống ngay trước mặt, rồi đắp trên người Âu Dương Vũ.

Ngay sau đó, anh nói với đám người Hoa Hồng Đỏ đang đứng ở cửa: “Sau khi tôi đi, sự an toàn của Hoa Quốc sẽ gắn liền trên vai mọi người!”

“Chủ soái Tiêu! Cậu…”

Thiên Tử chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng lên, nói: “Thiên Tử, nể tình các lão Âu Dương nhiều lần lập công vì Hoa Quốc, vẫn mong Thiên Tử tổ chức lễ an táng cho các lão Âu Dương thật long trọng! Nếu không, lòng người trong cả nước sẽ nguội lạnh trong chốc lát!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn bước ra ngoài phòng hành hình.

Cơ thể Thiên Tử khẽ run rẩy, muốn đuổi theo đám người Tiêu Chính Văn, nhưng Thiên Tử biết rõ rằng, mấy người bọn họ chắc chắn không sẽ quay lại nữa!

“Người đâu? Chém cả nhà Mã Duy Quân, sửa lại bản án xử oan của các lão Âu Dương!”

Thiên Tử nói với giọng điệu trầm thấp.

“Thiên Tử, không được đâu, Mã Duy Quân một lòng vì nước, tuyệt đối không…”

Ông Lạc chưa nói xong, Thiên Tử bỗng xua tay nói: “Ông Lạc, ông đã giết các lão Âu Dương như mong muốn của ông thì cũng nên để tôi trút giận chứ!”

Dứt lời, Thiên Tử phất tay áo rời đi, đám quan chức xung quanh đều sợ tới mức ngây ra như phỗng.

Ông Lạc cũng nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta đã giết được Âu Dương Vũ, nhưng cũng mất đi Mã Duy Quân!

Ván cờ này chỉ có thể coi như hòa!

Nhưng loại bỏ được đám người Giang Vạn Long, thậm chí ép Tiêu Chính Văn rời đi cũng coi như thắng được nửa ván!

Ông ta khom lưng xuống, nhặt con dấu Long Các đang nằm ba hướng, trên mặt lại nở nụ cười nham hiểm.

Có được ba con dấu này, toàn bộ hai giới quân sự và chính trị của Hoa Quốc đều nằm trong tay ông ta.

“Ha ha!”

Ông Lạc ngẩng mặt lên cười lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía nhóm người Long Nhất và Long Bát.

Chỉ có Long Thất có tình trạng vết thương nhẹ nhất bước về phía trước một bước, nói với ông Lạc: “Ông Lạc đúng là mưu trí sâu xa!”

Sao cơ?

Long Nhất bước ra trước, xách cổ áo Long Thất lên, nói: “Long Thất! Anh… anh vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi!”

“Láo xược! Ông Lạc ở đây anh còn dám càn rỡ vậy? Buông tay!”

Long Thất hất tay, gỡ cánh tay của Long Nhất ra, chỉnh sửa vạt áo rồi tới cạnh ông Lạc, nói: “Tôi nguyện đi theo ông Lạc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK