Tần Vương lạnh lùng hạ lệnh cho cảnh vệ quân trong đại điện.
Mấy tên cảnh vệ quân vung gậy sắt, đập xuống hai chân Tần Hán Quốc.
“Bụp!”
Ngay khi tất cả quan chức nhắm mắt lại, một tiếng động nặng nề truyền đến.
Một con dao quân đội năm cạnh xuyên qua ngực của hai tên cảnh vệ quân.
Gậy sắt trong tay bọn họ còn chưa kịp vung xuống đã rơi xuống đất.
Hai thi thể ngã xuống, con dao quân đội năm cạnh vẫn chưa dừng lại, lưỡi dao quay đầu, chĩa vào Tần Vương.
“To gan!”
Tần Vương xung tay, hất bay con dao quân đội năm cạnh, rồi lùi về sau mấy bước.
Thu Vạn Hành đột nhiên quay lại, nói: “Là ai? Mau ra đây?”
Người đạt cảnh giới Thiên Vương đều có khả năng điều khiển đồ vật.
Đối phương có lẽ cách Thiên Tử Các chưa đến trăm mét.
Nếu không thì không thể giết hai cảnh vệ quân một cách không phát ra âm thanh như vậy được.
“Là bản soái!”
Tiêu Chính Văn đẩy cánh cổng cấm cung ra, bước vào Thiên Tử Các, khẽ phất tay, con dao quân đội năm cạnh quay lại lòng bàn tay.
“Long Vương, bốn cường giả cảnh giới Thiên Vương đều đang ở đây, có cần gọi cứu viện không?”
Long Nguyệt đi phía sau Tiêu Chính Văn, nhìn thấy Thu Vạn Hành, Lý Quốc Song, Triệu Kính Hải, Lưu Việt Long đều ở đây, cũng vô thức run sợ.
Đây đúng là điều không thể ngờ được.
Thập lão chiến bộ, trưởng lão tông miếu đều không thể tham gia trận chiến, dù sao thì bọn họ cũng không thể dùng vũ lực chống lại Tần Vương.
Lúc này, chỉ dựa vào một mình Tiêu Chính Văn thì sao có thể là đối thủ của bốn người này đây?
“Tiêu Chính Văn?”
Tần Vương không hề ngạc nhiên, mà ngược lại còn nở nụ cười tươi.
Cho dù Tiêu Chính Văn đang ở trạng thái đỉnh cao, nhưng sao có thể thắng được bốn người chỉ với sức của một mình anh chứ?
“Tần Vương! Ông dám phạm thượng làm loạn, có nghĩ đến hậu quả hay chưa?”
Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, chầm chậm bước vào Thiên Tử Các, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm Tần Vương.
“Làm loạn? Bản vương là vương tước họ Cơ, có quyền tiếp quản ngôi vị!”
Tần Vương giễu cợt nói.
“Vị trí Thiên Tử có thể dùng vũ lực để tranh giành sao? Trên người Thiên Tử có Khí Vận của Hoa Quốc, sao ông có thể thay thế được chứ!”
Giọng Tiêu Chính Văn như tiếng chuông lớn, vang vọng khắp đại điện.
Tần Vương không nhịn được ngửa mặt cười lớn: “Khí Vận ư? Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu, mỗi vị vương gia đều có Khí Vận giống nhau. Cho dù bọn họ là Thiên Tử thì cũng không có nhiều Khí Vận hơn tôi đâu!”
Nói xong, Tần Vương quay đầu lại nhìn Thiên Tử, nói: “Nói cho cậu ta biết, tôi nói đúng hay sai?”
Thiên Tử hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang bị thương nặng, bất lực thở dài: “Bây giờ, chúng ta đã không còn cách nào xoay chuyển trời đất nữa rồi, Tiêu Chính Văn, tôi có lỗi với cậu!”
“Có lỗi với các lão Âu Dương và mỗi vị trung thần của Hoa Quốc!”
Nói đến đây, mắt Thiên Tử trào ra hai hàng lệ.
Cảm giác bi thương này đè nén trong lòng Thiên Tử quá lâu rồi.
Để tìm ra kẻ đứng sau ông Lạc, Thiên Tử đã phải hy sinh các lão Âu Dương, một số trung thần cũng bị ông Lạc bức hại đến chết.
Sao Thiên Tử có thể không biết được chứ!
Tất cả mọi chuyện đều vì ngày hôm nay, nhưng lúc nhìn thấy Tần Vương, Thiên Tử đã biết sinh mệnh của tất cả mọi người đều đã hy sinh vô ích!
Tần Vương chính là điểm mấu chốt của con đường chết này!
Thân phận của cụ ta khiến Thiên Tử không thể triệu tập được thập lão chiến bộ và lục đại quốc lão đến đây, trưởng lão tông miếu cũng không thể nhúng tay vào.
Chỉ dựa vào một mìn Tiêu Chính Văn thì hết cách cứu vãn!
“Nghe rõ chưa? Ngay cả Thiên Tử cũng chịu thua rồi!”
Tần Vương chắp tay sau lưng, đắc ý cười lớn.
“Vô dụng!”
Lúc này, một tiếng gầm rung động trời đất vang lên.
Màng nhĩ của mọi người chấn động đến mức đau đớn, thậm chí trong tai mấy vị quan chức còn chảy máu.
Tông chủ Võ Thần Tông, Võ Thí Thiên!
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Chính Văn không khỏi quay đầu lại nhìn.
Lúc này, không chỉ có Võ Thí Thiên, mà còn có dược sư Hoàng và bốn vị trưởng lão của Võ Thần Tông cùng xuất hiện bên ngoài Thiên Tử Các!
Ánh mắt Tần Vương trở nên lạnh lẽo.
Cụ ta không hề quan tâm đến người khác, chỉ ngoại trừ Võ Thí Thiên.
“Thật không ngờ, sau nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại Tần Vương, quả nhiên là nằm ngoài dự đoán của tôi!”
Sự xuất hiện của mấy người dược sư Hoàng khiến Tiêu Chính Văn vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra, Võ Thần Tông và dược sư Hoàng luôn quan tâm đến cục diện thay đổi ở Long Kinh.
Đặc biệt là cái chết của các lão Âu Dương, khiến dược sư Hoàng luôn có một câu hỏi trong lòng.
Thiên Tử cũ không phải là người hồ đồ, không thể lựa chọn người kế vị ngu ngốc đến vậy!
Vì thế, các thám tử của Dược Vương Cốc luôn theo dõi mọi thứ ở Long Kinh, và báo cáo cho dược sư Hoàng bất cứ lúc nào.
Còn Võ Thí Thiên từ sau lần bị Thiên Tử ép phải rút lui trước đó, trong lòng luôn nghĩ về ngôi vị Thiên Tử.
Ngay cả ông ta còn không thể có được ngôi báu thì sao Tần Vương có thể giành được chứ?
Chỉ cần dung hợp được trái tim rồng Hắc Long, đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì Võ Thí Thiên sẽ có đủ tự tin để chiến thắng.
Trước lúc đó, kẻ nào dám nhòm ngó đến ngôi báu này đều là kẻ thù của Võ Thí Thiên.
Vì vậy hai người bọn họ mới cùng đến Cấm Cung vào lúc này.
“Thu Vạn Hành, bắt Võ Thí Thiên lại!”
Lúc này, Tần Vương không hề quan tâm đến Tiêu Chính Văn và Giang Vạn Long nữa.
Võ Thí Thiên mới là kẻ thù thực sự của cụ ta.
Thu Vạn Hành nghe vậy lập tức tiến lên một bước, nhìn Võ Thí Thiên, nói: “Nhóc con của Võ Thần Tông, cậu có nhận ra tôi không?”
Muốn phân cấp bậc sao?
Võ Thí Thiên chế nhạo nói: “Vật đổi sao rời, bây giờ trong mắt tôi, ông chẳng qua chỉ là loài tép riu mà thôi, lui ra đi!”
Trong lúc nói, Võ Thí Thiên đột nhiên phóng ra một luồng khí.
Luồng khí mạnh mẽ này phóng thẳng về phía Thu Vạn Hành.
Thu Vạn Hành cười khẩy, khẽ nhúc nhích, một bức tường khí lập tức chắn ngay trước mặt.
“Bùm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Thu Vạn Hành vẫn bình an vô sự.
“Nhóc con, trong cảnh giới Thiên Vương, chưa từng có ai là đối thủ của tôi, nếu hôm nay nhất định phải đánh thì tôi sẽ khiến cậu chết một cách đau đớn!”
Thu Vạn Long cũng không dễ dàng bỏ qua, đưa tay rút kiếm, múa mấy đóa hoa kiếm, xông về phía Võ Thí Thiên.
Lý Quốc Song cũng tiến lên, đánh với dược sư Hoàng.
Hai người còn lại chặn đường đi của Tiêu Chính Văn và Thiên Tử.
Tiếng động chém giết trong sân giữa Võ Thí Thiên và Thu Vạn Hành thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tiêu Chính Văn chuyển sự chú ý của mình đến Thiên Tử.
Lúc này, vị trí của Thiên Tử đã bị Tần Vương khống chế.
Vì Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng đã thu hút sự chú ý của Thu Vạn Long, cho nên lúc này chính là cơ hội tốt để Tiêu Chính Văn cứu Thiên Tử.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn lại rút con dao quân đội năm cạnh ra, Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long chú ý đến hành động nhỏ của Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, từ bỏ ý định thì sẽ giữ được mạng sống!”
Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long bất ngờ tấn công Tiêu Chính Văn.
Gần như trong lúc tia lửa điện lóe lên, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn nhanh chóng bay ra, phóng thẳng về phía Tần Vương đang ở cách đó không xa.
Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến sự tấn công của Triệu Kính Hải và Lưu Việt Long, mà dùng tốc độ cực nhanh để tấn công Tần Vương.
“Ngông cuồng!”
Tần Vương gầm lên, nâng tay đánh một chưởng, uy thế vô song, một trận gió lớn cuốn lên, phóng thẳng về phía Tiêu Chính Văn.