Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Cậu Tiêu, giấy thông hành của Mayer chỉ có thể cho phép cậu vào tầng một thôi, dù là giấy thông hành của tôi cũng chỉ có thể vào tầng hai, nhưng kim tự tháp lại có tất cả bảy tầng, thế nên giấy thông hành của chúng tôi chỉ có thể vào được đến khu vực bên ngoài”.
Castro giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Thì ra là thế.
Tiêu Chính Văn im lặng một lúc rồi nói: “Vậy nếu tôi cố chấp xông vào thì sao?”
“Không được, tôi từng nghe đến danh tiếng của cậu Tiêu, nhưng cậu không sợ Nhân Vương sao? Nghe nói trong số chủ tế có Nhân Vương, thế nên hàng nghìn năm nay không ai dám, cũng không ai có thể vào bên trong kim tự tháp”.
Castro cực kỳ nghiêm túc nói.
Nhân Vương?
Cái ông ta nói đến là cảnh giới nhưng Castro cũng chỉ là người bình thường, cứ nghĩ đây là tên người.
Ôi vãi!
Hiện giờ nước Lý vẫn còn tồn tại cảnh giới này sao?
Trước đây Tiêu Chính Văn từng nghe Tiêu Long nhắc đến, hiện giờ trên thế giới này còn cường giả Nhân Vương hay không thì đáp án chắc chắn là còn.
Nếu trong kim tự tháp bí ẩn có cao thủ như thế thật, anh mà cứ cố chấp xông vào thì ngược lại chỉ làm hỏng chuyện.
“Ông Castro, nếu tôi muốn vào kim tự tháp thì nên tìm đến ai?”
“Chuyện này… thân phận của mấy chủ tế đó đều rất bí ẩn, ngay cả tôi cũng không biết ai mới là chủ tế, tôi… tôi nghĩ mình không giúp được cậu Tiêu rồi”.
Castro khó xử lắc đầu.
Với một đất nước mà tôn giáo và chính trị tách biệt với nhau như nước Lý thì chính phủ không có quyền hạn chế tôn giáo.
Những chủ tế đó càng không bị chính phủ quản lý.
Nếu xét về mặt riêng tư thì Castro chỉ mong sao có thể giúp Tiêu Chính Văn giải quyết ổn thỏa ngay lập tức.
Như thế ông ta cũng không cần lo điện Thần Long sẽ bất ngờ bỏ mặc.
Nhưng mấy chủ tế đó người nào cũng vô cùng bí ẩn, bảo ông ta đi tìm ngay thì ông ta biết phải tìm ở đâu?
Thấy Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang nhìn mình, Quân Thích cũng chỉ biết cúi đầu.
Nếu hôm nay không chính tai nghe thấy hai chữ chủ tế thì Quân Thích cũng không biết bây giờ vẫn còn nghề này.
“Được rồi, dẫn người của ông về đi!”
Tiêu Chính Văn phất tay.
Castro vội vàng tỏ ý cảm ơn đứng dậy chào tạm biệt Tiêu Chính Văn và Quân Thích.
Sau đó ông ta chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn.
Lúc này Dupand đang đợi trước cửa phòng, vừa lúc đụng phải Castro.
“Còn ngây người ra đó làm gì, không mau đi đi!”
Vì cái tên khốn kiếp Mayer mà hôm nay Castro mất sạch thể diện nên đâu còn nể mặt Dupand.
Lúc đi ngang qua phòng bao, Dupand liếc nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nghẹn một bụng tức xoay người đi xuống lầu.
Castro rời đi không lâu, quân đội ngoài cửa cũng lần lượt giải tán.
Tiêu Chính Văn đứng dậy đi ra hành lang, vừa lúc một người đàn ông trẻ tuổi ở phòng bên cạnh cũng thò đầu ra, vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Chính Văn.
“Chủ soái!”
Trần Cương vội vàng bước ra chào Tiêu Chính Văn theo kiểu quân đội.
Tiêu Chính Văn sửng sốt, sau đó cũng nhận ra Trần Cương.
“Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Tôi… tôi không tìm được việc làm ở trong nước nên mới… ra nước ngoài”.
Trần Cương vừa nói vừa cúi thấp đầu.
Đúng lúc này một chai rượu bỗng bay ra từ trong phòng đập mạnh vào đầu Trần Cương.
Một tiếng “bốp” vang lên, chai rượu vỡ tan tành, đầu Trần Cương lập tức chảy máu.
Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói với Quân Thích: “Cậu đi xem thử đi”.
“Vâng!”
Quân Thích vừa bước đến trước được vài bước thì một tên cậu ấm khoảng hơn hai mươi tuổi bước ra từ phòng, tay cầm một chai rượu chỉ vào Trần Cương nói: “Tao thấy mày chính là một tên hèn hạ”.
“Giữ không đi, đánh thì lùi, ông đây bảo mày uống thì mày không uống, ông không bảo mày uống thì mày lại uống vui vẻ thế!”
Dứt lời, hắn lại giơ chai rượu lên định đập vào đầu Trần Cương.
“Bốp!”
Chai rượu bị Quân Thích nắm chặt lại.
Tên đó không khỏi sửng sốt, nhìn Quân Thích tức giận nói: “Mày là ai, có biết ông đây là ai không hả?”
Đúng lúc này Tiêu Chính Văn bước đến gần Trần Cương nói: “Cậu là người của quân Phá Long, một ngày là quân Phá Long thì cả đời đều là người của quân Phá Long”.
“Đàn ông phải mạnh mẽ, cứng rắn lên”.
“Vâng!”
Trần Cương nuốt nước bọt, nhưng anh ta dám đánh lại sao?
Mặc dù ông chủ của anh ta cũng biết đứa con trai này không có chí khí nhưng nếu Trần Cương dám động vào một đầu ngón tay của hắn thì mọi cố gắng trước kia của anh ta đều đổ sông đổ biển.
“Xem ra cậu đã quên cách đánh nhau thế nào rồi”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung lên tay đấm một cú vào mặt cậu ấm nhà giàu đó.
“Bốp!”
Âm thanh rõ to vang lên, cơ thể tên đó xoay ngược về sau, văng ra xa rồi ngã xuống đất.
“Mày… mày dám đánh tao ư?”
Mặt tên đó sưng húp, hắn chưa từng bị ai đánh mạnh như thế.
“Đánh anh thì thế nào? Người Hoa Quốc không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Cương.
Trần Cương do dự một lúc mới xoay người nhặt chai rượu trên mặt đất lên, sau đó đến gần tên đó lạnh lùng nói: “Thira, tôi đã nhịn anh đủ rồi, chẳng phải anh luôn không ưa tôi đó sao?”
“Ông đây không làm nữa!”
Nói xong, Trần Cương cầm chai rượu lên đập vào đầu tên đó.
“Bốp!”
Rượu vang đỏ trộn lẫn với máu chảy xuống.
Thira ôm đầu mình hung ác chỉ vào Trần Cương nói: “Trần Cương, mày đợi đấy cho tao!”
“Bốp!”
Hắn vừa dứt lời, Trần Cương vung tay lên đấm vào mặt hắn nói: “Nếu mày còn dám chỉ tay vào mặt tao thì tao sẽ đánh gãy cánh tay của mày đấy”.
Thira thoáng nhìn thấy sát khí bừng bừng trong mắt Trần Cương, hắn hoảng sợ rụt người lại lùi về sau một bước.
Trần Cương đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm nói: “Chủ soái, anh nói đúng, người Hoa Quốc không phải là người mà ai cũng có thể bắt nạt”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Tốt! Mất công việc không sao cả, nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người bước vào phòng nói với Dương Linh Nhi: “Chúng ta nên đi thôi”.
Dương Linh Nhi sửng sốt, chỉ vào đám người La Quốc Hoa nói: “Thế… thế họ phải làm sao?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn La Quốc Hoa trầm giọng nói: “Bảo họ ở lại đây đi, khi nào có thể vào kim tự tháp thì sẽ có người đến báo cho họ”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn không thèm quay đầu lại nhìn đã bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chính Văn, đám người La Quốc Hoa vô cùng hối hận.
Nhưng bây giờ dù họ có nói gì cũng đã muộn rồi.
“Chủ soái, cho tôi đi theo anh nhé, tôi sống ở Carlo bốn năm nên hiểu rất rõ và quen thuộc nơi này”.
Trần Cương đuổi theo Tiêu Chính Văn, vui mừng nói.
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn nhìn Trần Cương trầm giọng nói: “Cậu sống ở đây bốn năm, vậy từng nghe nói đến chủ tế chưa?”
Có lẽ những người như chủ tế đều rất bí ẩn, người của chính phủ hoặc điện Thần Long không có cơ hội tiếp xúc, nhưng không có nghĩa là những người tầng lớp thấp ở Carlo cũng không có cơ hội tiếp xúc.
“Chủ tế? Có phải là những người giống phù thủy đó không?”
Trần Cương vô thức hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu, anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy chủ tế ở nước Lý trông như thế nào cả.
“Tôi có một tên đàn em, hình như ông nội cậu ta luôn làm mấy chuyện quái lạ. Thế này nhé, để tôi liên lạc với cậu ta”.
Không để Trần Cương rút điện thoại ra, Tiêu Chính Văn khoát tay với anh ta nói: “Đi theo tôi, đừng gọi điện thoại ở đây”.