Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Chính Văn nhìn tấm danh thiếp màu đen, không cần hỏi cũng đoán được là Tần Vũ.

Đây là danh thiếp chỉ Hắc Băng Đài mới có, không dễ gì lấy ra. Tiêu Chính Văn để danh thiếp xuống gật đầu nói: “Mời anh ta vào đi!”

Chẳng mấy chốc, Tần Vũ đã đi theo phía sau đệ tử Thiên Kiếm Tông đó cũng bước vào sảnh lớn.

“Anh Tần, đường xa đến đây vất vả nhỉ, mời ngồi”.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh chỉ vào cái ghế, ánh mắt Tần Vũ đầu tiên là nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân một lúc rồi mới thở dài ngồi xuống.

“Đường xa cố ý chạy đến Giang Trung như vậy, không phải anh Tần đi du lịch đấy chứ?”

Tiêu Chính Văn vừa rót trà cho Tần Vũ vừa cười hỏi.

“Ôi này cậu Tiêu, lần này tôi nhận lệnh của Thiên Tử đến đây. Nói thật nhé, tôi… tôi lo lắm!”

Tần Vũ nhận lấy tách trà Tiêu Chính Văn đưa đến rồi đặt ở một bên, thậm chí còn chưa động đến một hớp nước.

“Lo cái gì?”

Tiêu Chính Văn khó hiểu hỏi.

“Ôi!”

Mặt mày Tần Vũ sắp méo xẹo cả đi, vỗ vào mu bàn tay nói với Tiêu Chính Văn: “Lẽ nào cậu không biết Trương Đạo Linh đã đến tỉnh Xuyên sao? Bây giờ ông ta đang trên đường đến đây”.

“Nếu ông ta đến Giang Trung thì… thì có chuyện lớn không hay rồi”.

Tần Vũ vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tiêu Chính Văn: “Đây là lệnh của Thiên Tử tự tay ký, Thiên Tử bảo cậu đến Âu Lục giám sát học viện võ thuật của họ, còn phải lập tức đi ngay, không được chậm trễ”.

Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt.

Thiên Tử đưa lệnh này ra thật trùng hợp, hơn nữa bên trên còn có một chữ “mật” rất lớn.

Rõ ràng là bí mật hàng đầu quốc gia, ngoài những người tham gia vào hành động lần này thì bất kỳ ai cũng không được tiết lộ chuyện này với người không liên quan.

Nói thẳng ra là Thiên Tử muốn bảo Tiêu Chính Văn đến Âu Lục để lánh nạn.

Tiêu Chính Văn là người thông minh nên hiểu ngay ý của Thiên Tử, sau đó anh khẽ lắc đầu nói: “Học viện võ thuật ở Âu Lục vẫn chưa thành lập, nếu có tin tức sẽ có người báo cho tôi ngay”.

“Anh cũng thấy rồi đấy, còn hai ngày nữa là đến ngày dự sinh của Vy Nhan, nếu tôi đi ngay lúc này sẽ khiến cô ấy đau lòng”.

Nghe thế Tần Vũ sắp khóc đến nơi.

“Anh Tiêu!”

Tần Vũ cắn răng nói: “Cậu không biết thật hay đang giả vờ thế, Thiên Tử đang cứu cậu đấy! Thiên Tử không muốn Trương Đạo Linh tìm được cậu, Thiên Tử Các rất muốn bảo vệ cậu nhưng Thiên Tử Các cũng rất khó xử khi chuyện liên quan đến nhà họ Trương”.

“Nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó chỉ là một con chó của Võ Thần Tông thôi, thực lực rất có hạn, nền tảng cũng chỉ như thế”.

“Nhưng nhà họ Trương thì khác, năm đại danh sơn đều có mối liên quan với nhà họ Trương, nếu Thiên Tử Các dám động đến nhà họ Trương thì năm đại danh sơn, thậm chí cả võ tông đều sẽ đứng về phe đối lập với Thiên Tử Các”.

“Bây giờ cậu đang hiểu ý của tôi chứ? Ngoài việc ra đi thì cậu không còn cách nào khác cả”.

Tần Vũ gần như đè chặt tay Tiêu Chính Văn, để lại một dấu tay trên đó.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại rất bình tĩnh khiến Tần Vũ sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.

“Anh Tần, anh cảm ơn ý tốt của Thiên Tử thay tôi, nhưng có câu này cần phải nói, là phúc chứ không phải họa, là họa thì không thể tránh. Nếu tôi đi thật thì bảo người nhà của tôi phải làm sao?”

“Vy Nhan lại sắp đến ngày sinh, không thể chạy đường dài được, nhưng nếu để cô ấy ở lại, lẽ nào muốn để mẹ con họ trở thành oan hồn trước lưỡi dao của Trương Đạo Linh sao?”

“Nếu ngay cả người nhà cũng không thể bảo vệ được thì Tiêu Chính Văn tôi còn sống trên thế gian này làm gì”.

Tiêu Chính Văn nói thế, Tần Vũ cũng cảm thấy câm nín.

Quả thật như Tiêu Chính Văn nói, chỉ có thể một mình anh lén rời đi, nếu không mục tiêu quá lớn vẫn sẽ bị nhà họ Trương phát hiện.

Dù truy sát hàng trăm cây số, Trương Đạo Linh vẫn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, Trương Đạo Linh không hề tầm thường, nếu cậu không đi thì Hắc Băng Đài thật sự không thể giúp được cậu”.

Tần Vũ tận tình khuyên bảo nói.

“Thật ra chẳng qua chỉ là một chữ chết, một là ông ta đến đây để chết, hai là máu của Tiêu Chính Văn tôi sẽ văng tung tóe, chẳng có gì to tát cả. Nhưng Tiêu Chính Văn tôi thà chết cũng sẽ không cúi đầu trước nhà họ Trương”.

“Danh sơn hay nhà họ Trương cũng vậy thôi, nếu không tuân thủ quy tắc của thế gian thì họ nên bị trừng phạt, dù là bất kỳ ai cũng phải tuân thủ quốc pháp trước mới là người trung thành với quốc gia”.

“Nhà họ Trương nghĩ mình bảo vệ phần mộ của Tổ Long thì có ơn với Hoa Quốc, nhưng sự thật không phải vậy. Thân là người canh giữ phần mộ nên canh giữ phần mộ của Tổ Long là nghĩa vụ của họ”.

“Chỉ hoàn thành việc mình nên làm thì muốn cưỡi lên đầu người dân cả nước, nghĩ trong tay mình có đặc quyền à, loại người này nên giết”.

Tiêu Chính Văn oai phong lẫm liệt nói.

Nghe thế Tần Vũ cũng chỉ có thể thở dài bất lực nhưng không nói nên lời.

Những gì Tiêu Chính Văn nói rất có lý.

Nhà họ Trương quá kiêu ngạo.

Thiên Tử cũng không phải chưa từng để ý đến, nhưng nhà họ Trương có một ưu điểm là không bao giờ tham gia vào việc chính trị.

Vì thế Thiên Tử không đưa nhà họ Trương vào danh sách phải đối địch.

Cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua những việc nhà họ Trương đã làm.

“Chủ nhân, cậu này nói phải đấy, nhà họ Trương không dễ đối phó đâu, vẫn nên tránh Trương Đạo Linh đi thì hơn”.

Độ Thiên Chân Nhân cũng nhỏ giọng khuyên.

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lắc đầu không đáp.

Thấy Tiêu Chính Văn đã quyết như thế, Tần Vũ không còn cách nào khác chỉ đành thở dài: “Nếu đã như thế thì Tần Vũ tôi sẽ ở lại đây lâu dài, có lẽ Trương Đạo Linh sẽ kiêng dè uy nghiêm của Thiên Tử, nể mặt nể mũi một chút”.

Lúc nói những lời này, trong mắt Tần Vũ lóe lên vẻ kiên quyết.

“Anh Tiêu…”

Ngay lúc này một bảo vệ chạy vào sảnh lớn lo lắng nói: “Cô Khương vỡ nước ối, sắp sinh rồi. Tôi đã gọi điện cho bệnh viện, lát nữa sẽ có bác sĩ đỡ sinh đến, phiền anh để cửa mở cho họ vào là được”.

Hả?

Nghe thế Tiêu Chính Văn vội gật đầu nói: “Thật à? Vậy… mau lên! Độ Thiên, thông báo cho mấy người giữ cửa, cho nhân viên y tá vào vô điều kiện, không được ngăn cản”.

“Vâng!”

Độ Thiên Chân Nhân vội chạy ra khỏi sảnh lớn, vừa bước ra ngoài cửa thì nhìn xung quanh.

Không đến mười phút, một chiếc xe cấp cứu kêu inh ỏi chạy đến, Độ Thiên Chân Nhân ra lệnh cho các đệ tử ngoài cửa nhường đường.

“Mau lên, các người không cần dừng xe, mau đến xem cô Khương thế nào”.

Độ Thiên Chân Nhân lớn giọng nói.

Không lâu sau, một đám bác sĩ y tá chạy vào biệt thự nhà họ Tiêu.

Tiêu Chính Văn lo lắng đi qua đi lại trong sảnh lớn, có thể nói ngay cả tin tức Trương Đạo Linh đến Giang Trung cũng không thể khiến anh lo lắng như thế.



“Mẹ tròn con vuông! Mẹ tròn con vuông rồi!”

Khoảng hơn nửa tiếng sau, một y tá từ tầng hai chạy xuống vui mừng nói với Tiêu Chính Văn.

“Thật sao? Vậy giờ tôi có thể vào trong xem không?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

“Có thể, nhưng bây giờ sức khỏe cô Khương rất yếu, cố gắng đừng nói chuyện quá nhiều, cô ấy cần nghỉ ngơi”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn vội vàng bước lên tầng hai.

Đến khi vào phòng ngủ của Khương Vy Nhan, nhìn thấy đứa trẻ mới chào đời được quấn khăn nằm bên cạnh, lúc này Tiêu Chính Văn mới nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Tiêu Chính Văn… là con trai, cuối cùng… cuối cùng em cũng không hổ thẹn với nhà họ Tiêu rồi”.

Khương Vy Nhan trấn an nói với Tiêu Chính Văn.

“Không, cho dù là con trai hay con gái thì em cũng không có gì phải hổ thẹn với nhà họ Tiêu cả, em vất vả rồi”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Khương Vy Nhan, nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt đầy trìu mến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK