Nghe Tần Hán Quốc nói xong, sắc mặt Lâm Hồng Hải trở nên u ám và lạnh lẽo.
Ông ta cũng coi như đã hiểu.
Vua Bắc Lương này bảo các lão Long Các đến cảnh cáo võ tông!
“Rầm!”
Lâm Hồng Hải đập mạnh một cái lên ghế bành, sắc mặt sa sầm nhìn Tần Hán Quốc, lạnh lùng nói: “Ông Tần, ông là các lão của Long Các, tôi không có ý kiến gì với ông nhưng vua Bắc Lương này hơi quá đáng rồi, ý của cậu ta là xem thường võ tông tôi sao?”
“Môn phái võ tông ở Hoa Quốc đều do võ tông tôi quản lý, dù môn phái nào làm sai chuyện gì thì đó cũng là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ tự mình trừng phạt, chứ không phải vua Bắc Lương có thể vượt chức trách như vậy!”
Tần Hán Quốc nhíu mày nói: “Tôi hiểu ý của Cửu trưởng lão nhưng hiện giờ Linh Khê Tông phạm vào điều cấm kỵ. Theo luật pháp Hoa Quốc, ám sát chủ soái chiến khu sẽ bị xử tử hình, còn phải thanh tra và tịch thu hết tài sản, tru di cửu tộc!”
“Lúc đó vua Bắc Lương không bắt hết Linh Khê Tông ngay mà cho bọn họ ba ngày đã là nể mặt võ tông lắm rồi. Nếu Linh Khê Tông không hiểu rõ tình hình, đưa ra lựa chọn sai lầm thì Long Các bọn tôi cũng không thể nào ngăn cản được vua Bắc Lương”.
Tần Hán Quốc nói xong mấy lời này, sắc mặt Lâm Hồng Hải càng u ám.
Ông ta ngồi trên ghế nghĩ một lúc rồi nói: “Ông Tần, ông cũng là thay mặt cho Long Các đến đây, nếu đổi thành người khác thì đã bị tôi đánh đuổi ra ngoài rồi. Tôi không thể quyết định được chuyện này, đứng đằng sau chống lung cho Linh Khê Tông là Dược Vương Cốc. Ông cũng biết cốc chủ của Dược Vương Cốc rất có địa vị trong võ tông Hoa Quốc. Mặc dù dược sư Hoàng này không ở trong tông miếu của võ tông, nhưng ông ta có quan hệ thân thiết với mấy trưởng lão trong tông miếu. Nếu Dược Vương Cốc muốn nhúng tay vào chuyện này thì tôi cũng không quản được, phải có mấy vị trưởng lão đó ra mặt mới được”.
Nghe thế, sắc mặt Tần Hán Quốc xám xịt, vội hỏi: “Thế… giờ mấy trưởng lão đó có ở đây không?”
Lâm Hồng Hải lắc đầu nói: “Mấy vị trưởng lão đó đều đã bế quan rồi!”
“Bao lâu nữa mới ra ngoài?”, Tần Hán Quốc hỏi.
Lâm Hồng Hải thở dài: “Còn hơn hai mươi ngày nữa!”
“…”
Tần Hán Quốc lặng im không nói gì, sắc mặt càng khó coi và nặng nề.
Xem ra không thể đợi đến lúc mấy trưởng lão đó ra mặt rồi.
“Nếu nói vậy thì làm phiền Cửu trưởng lão ra mặt dẫn tôi đến Dược Vương Cốc”, Tần Hán Quốc nói.
Lâm Hồng Hải nhìn Tần Hán Quốc, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được, dù sao chuyện này cũng liên quan đến vua Bắc Lương và Dược Vương Cốc, tôi dẫn ông đến đó! Nhưng trước tiên phải nói rõ, Dược Vương Cốc đưa ra lựa chọn thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không thể thay đổi quyết định của Dược Vương Cốc. Đến lúc đó tôi chỉ có thể nói giúp ông mấy câu, nếu người của Dược Vương Cốc không nghe thì tôi hết cách”.
Tần Hán Quốc gật đầu nói: “Dĩ nhiên tôi hiểu mà!”
Nói xong, Lâm Hồng Hải đứng dậy dẫn Tần Hán Quốc đến Dược Vương Cốc.
Nhưng lúc họ đến Dược Vương Cốc mới biết Dược Vương Cốc đã đóng cửa.
Trước mặt chỉ có những ngọn núi trập trùng, sương khói bao quanh như tiên cảnh nhân gian.
Còn ngửi được mùi thảo dược trong không khí.
Đây chính là Dược Vương Cốc, khắp nơi đều là thảo dược quý hiếm.
Lâm Hồng Hải cau mày nói: “Ông Tần, xem ra chúng ta không thể vào Dược Vương Cốc được rồi”.
Tần Hán Quốc cũng nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, sau đó xoay người nói với Lâm Hồng Hải: “Mong Cửu trưởng lão đợi thêm một hai ngày ở đây với tôi”.
Lâm Hồng Hải nhìn Tần Hán Quốc, dù cảm thấy bất mãn nhưng vẫn gật đầu nói: “Cũng được, tôi đợi hai ngày với ông, Hai ngày sau, nếu Dược Vương Cốc vẫn không mở cửa thì tôi không thể giải quyết chuyện này”.
Tần Hán Quốc gật đầu rồi bảo trợ lý bên cạnh báo chuyện này lại cho Long Các.
… Quay trở lại Giang Trung.
Chẳng mấy chốc hai ngày đã trôi qua.
Ngày thứ ba.
Một mình Tiêu Chính Văn ra khỏi biệt thự bước lên chiếc xe chuyên dụng đỗ ở ngoài cổng, rồi chạy thẳng đến Sở chỉ huy quân đội Giang Trung.
Lúc này Ôn Bất Lâm dẫn đầu nhóm sĩ quan và phó tướng cung kính đứng đợi trước cổng quân khu.
Sau khi thấy xe chuyên dụng của Tiêu Chính Văn dừng lại, ông ấy vội vã bước đến mở cửa cho Tiêu Chính Văn nói: “Chủ soái Tiêu, mọi chuyện đã được thu xếp xong, đã điểm danh mười nghìn binh lính, trang bị vũ trang đầy đủ, chỉ đợi lệnh của cậu”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn đáp, sau đó sải bước đi về phía sân huấn luyện của quân khu.
Anh bước lên bục cao nhìn xuống mười nghìn binh lính được trang bị đầy đủ trước mặt.
Bọn họ mặc bộ quân phục màu đen, đứng thẳng người, khí thế quân đội hừng hực, sát khí ngùn ngụt.
Tố chất của binh lính ở khu quân Giang Trung rất cao.
Xem ra Đồ Hiêu cũng rất có lòng đối xử với binh lính của mình.
Tiêu Chính Văn nhìn mười nghìn binh lính trước mặt, hô to: “Tất cả, xuất phát! Bao vây Linh Khê Tông!”
“Rõ!”
Tiếng hô của mười nghìn binh lính vang vọng khắp quân khu Giang Trung như sấm rền.
Ngay sau đó, mấy binh lính này được điều động.
Hàng trăm xe quân sự màu xanh và hàng chục xe bọc thép chống đạn màu đen khởi hành từ quân khu Giang Trung chạy thẳng đến đỉnh núi nơi Linh Khê Tông tọa lạc.
Tiêu Chính Văn cũng theo sát phía sau, ngồi cùng một xe với Ôn Bất Lâm đi ở giữa đoàn xe hùng hậu.
Trên xe, Tiêu Chính Văn gọi cho Long Ngao hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Lúc này Long Ngao dẫn mười lăm thành viên của điện Thần Long mai phục ở vùng lân cận tông môn Linh Khê Tông.
Anh ta lấy kính viễn vọng ra quan sát cổng chính của tông môn Linh Khê Tông đáp: “Long Vương, Linh Khê Tông này giỏi thật, không có chút động tĩnh nào luôn, xem ra là không hề để tâm đến lời của anh rồi”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Tôi sớm biết sẽ như vậy mà, cứ tiếp tục đợi, chắc chắn Linh Khê Tông sẽ có hành động”.
Long Ngao đáp rồi tiếp tục quan sát.
Không lâu sau, anh ta phát hiện Linh Khê Tông bắt đầu tập hợp hết mọi người ở sân tập võ, tất cả đều đứng sau cánh cửa tông môn đóng chặt kia.
Long Ngao cười nhạo, nói: “Quả nhiên Long Vương nói đúng rồi. Linh Khê Tông này còn muốn phủ đầu ra oai với Long Vương thì phải? Cũng không biết ai ra oai phủ đầu với ai!”
Long Ngao ra hiệu cho mười năm người cạnh người: “Mọi người đi mai phục ở phía sau núi, lát nữa đánh nhau thì đừng cho bất cứ ai chạy thoát, nhất là cái tên Ninh Tinh Võ, nhất đinh phải bắt sống rồi giao cho Long Vương xử lý!”
“Vâng, thưa anh Long Ngao!”
Mấy người đáp rồi sau đó nhanh chóng lao vào khu rừng, biến mất tăm.
Long Ngao lại mở cái túi bên cạnh, lấy khẩu súng bắn tỉa Barret ra, sau đó lắp đặt rồi đặt chuẩn vị trí, thông qua ống ngắm anh ta quan sát từng động tĩnh của tông môn Linh Khê Tông.
“Ha ha, có mấy người như vậy mà cũng dám ra oai phủ đầu với Long Vương, đúng là không biết sống chết!”, Long Ngao cười nhạo.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh tông môn Linh Khê Tông.
Một đệ tử vội vã chạy vào quỳ xuống đất nói: “Tông chủ, dưới núi có mấy người xông vào, đánh mười mấy sư huynh, sư đệ bị thương, đã lên đến sườn núi rồi”.
Lúc này Ninh Cương Hùng ngồi trên ghế đá nghe vậy thì đập mạnh vào tay vào ghế, ánh mắt lóe lên tia sát khí nói: “Quả nhiên là đến rồi! Thông báo cho người trong tông môn, chuẩn bị ứng chiến!”