Khương Vy Nhan nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, trong lòng lo lắng không thôi!
Không phải Xích Diệm Vương đã chết rồi sao?
Chuyện quái quỷ gì thế này?
“Mau nói! Nếu không tôi sẽ giết cô!”
Sói Bắc nói bắt cóc chỉ để dọa Khương Vy Nhan mà thôi, nếu muốn bắt cóc thật thì mục tiêu quá lớn, có lẽ hắn còn chưa bước ra khỏi phòng nghiên cứu đã bị chặn lại rồi.
Thời gian gấp rút, hắn nhất định phải gặng hỏi ra mật mã, nếu kéo dài quá lâu thì sẽ càng bất lợi với hắn!
Sói Bắc lại không hề thương hoa tiếc ngọc, đôi tay cứng rắn bóp cổ Khương Vy Nhan, nghiến răng hung ác nói: “Có nói không? Không nói thì cô sẽ phải chết!”
Cổ Khương Vy Nhan bị Sói Bắc siết chặt, căn bản thở không ra hơi, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng!
Sói Bắc đối xử thô bạo với Khương Vy Nhan, khiến cô cảm thấy bị đe dọa tới tính mạng, cô muốn hít thở nhưng đường hô hấp lại không thông!
“Cho cô một cơ hội cuối cùng, có nói không? Không nói thì tôi bóp chết cô!”
Cánh tay của Sói Bắc từ từ dùng thêm lực, cùng lắm thì hắn bóp chết Khương Vy Nhan ở đây, sau đó sẽ thiêu rụi cả phòng nghiên cứu này, có như vậy cho dù không lấy được dữ liệu và phương pháp tổng hợp thuốc thì cũng hoàn thành nhiệm vụ bí mật!
Khương Vy Nhan bắt lấy hai tay của Sói Bắc, nhưng cô có dùng sức thế nào cũng không tách được bàn tay cứng như thép đó, lồng ngực cô đã bị thiếu oxy trầm trọng!
Lúc này Khương Vy Nhan cực kì hi vọng người đó có thể đứng trước mặt mình!
“Tiêu Chính Văn, cứu em”.
Hình bóng ấy không ngừng hiện lên trong đầu Khương Vy Nhan!
Cô hi vọng Tiêu Chính Văn có thể mau xuất hiện, cô biết anh đang trong phòng nghiên cứu, cô đều nghe thấy hết động tĩnh vừa nãy ở bên ngoài, cô chỉ hi vọng anh mau chóng phát hiện ra cô.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay chỉ là ngày bận rộn không có gì khác biệt với mọi khi, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà Khương Vy Nhan đã cảm nhận được sự đe dọa của cái chết!
Hiện giờ, khói trong phòng nghiên cứu đã tan biến sạch, Tiêu Chính Văn vừa hay đang ở bên ngoài phòng nghiên cứu, nhìn xuyên qua làn khói thấy Khương Vy Nhan đang bị một kẻ mặc áo blouse siết cổ!
Gương mặt trắng nõn đã trở nên đỏ ửng!
Xẹt!
Tiêu Chính Văn nổi giận, sát khí ngút trời!
Anh nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa giận trong lòng đã bùng cháy hoàn toàn, bốc cháy ngùn ngụt từ trong đôi mắt anh!
Cú đá của anh đá bay lớp kính bảo vệ của phòng thí nghiệm, làm vỡ lớp kính chống đạn vỡ nát, văng tung tóe!
Có thể thấy Tiêu Chính Văn lúc này đang cực kì phẫn nộ!
Tiêu Chính Văn xông vào, đứng cách Khương Vy Nhan chưa đến hai mét!
Khi Khương Vy Nhan thấy Tiêu Chính Văn, cô biết cuối cùng mình cũng có được hi vọng sống sót!
Nếu không có anh, có lẽ tất cả đã kết thúc!
Sói Bắc nghe thấy âm thanh kính vỡ, vội vàng thả tay đang bóp cổ Khương Vy nhan ra, cô nhanh chóng hít sâu một hơi, cảm nhận được luồng không khí tươi mát tràn vào phổi!
Khương Vy Nhan thiếu oxy nghiêm trọng, há to miệng để hít thở.
Tình hướng đặc biệt vừa nãy cô còn chưa kịp căng thẳng và sợ hãi, lúc này nhớ lại mới thấy thật đáng sợ, tâm trạng đến giờ vẫn chưa thể ổn định lại được!
Sói Bắc xoay người, liền thấy một cây dao găm đang lao tới đâm thẳng vào ngực hắn!
Hắn nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu, mang theo ngọn lửa giận hừng hực, sau đó tận mắt thấy chiếc dao găm đó đâm sâu vào ngực mình từng chút từng chút một, cảm thấy nó đã đâm xuyên qua trái tim, sau đó con dao được rút ra, máu tươi của hắn từ trong lồng ngực bắn thẳng ra ngoài!
“Muốn chết hả?”
Mỗi người đều có điểm yếu, Tiêu Chính Văn cũng vậy, Khương Vy Nhan chính là điểm yếu của anh, ai muốn động tới một cọng tóc của cô thì kẻ đó nhất định phải trả giá bằng máu!
Khi Tiêu Chính Văn thấy Sói Bắc đối xử tàn bạo với Khương Vy Nhan, anh đã cảm nhận được ngọn lửa sục sôi trong người, trong mắt chỉ có chữ “giết”!
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó!
Sau khi rút con dao ra, Tiêu Chính Văn lại đấm mạnh vào ngực Sói Bắc!
Bịch!
Chỉ một cú đấm đã khiến ngực Sói Bắc lõm xuống, máu tươi cũng tuôn trào ra!
Cú đấm thứ hai được tung ra!
Cú đấm thứ ba đã khiến lồng ngực hắn hoàn toàn lõm xuống!
Hắn vừa há miệng, lượng máu lớn lại chảy không ngừng!
Tiêu Chính Văn cản bản không hề mềm lòng, máu tươi bắn đầy lên ngực anh!
Ba cú đấm kết tức, xương cốt của Sói Bắc đã hoàn toàn bị vớ vụn, lục phủ ngũ tạng đã bị vớ nát, cơ thể bị nhuốm đầy máu, cho dù thần tiên Đại La có tới cũng không cứu nổi hắn!
Lúc Khương Vy Nhan mất hết sức lực mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, tầm nhìn mơ hồ, chỉ thấy người đó đang phát tiết cơn giận, mùi máu tươi hoàn toàn tràn ngập khắp phòng nghiên cứu Sói Bắc nằm trong vũng máu chết tức tưởi, chết không nhắm mắt!
Tiêu Chính Văn bước tới bên cạnh Khương Vy Nhan, anh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lo lắng hỏi: “Sao rồi, em không sao chứ?”
Khương Vy Nhan thở hổn hển, ôm lấy cổ, nhìn Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Em không sao”.
“Hắn thế nào rồi?”
“Chết rồi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Sói Bắc dưới đất, đáp.
Khương Vy Nhan gật đầu, muốn đứng lên.
Lúc này cô không còn là cô gái nhỏ chỉ biết sợ hãi và lúng túng, mà rất bình tĩnh lạnh lùng, hơn nữa không hề giống đang giả vờ.
“Sợ không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Khương Vy Nhan gật đầu, nhưng lại lắc đầu.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Vừa rồi biểu hiện của em rất tốt, đáng được khen ngợi”.
Chỉ một giây sau, khi anh thấy cổ Khương Vy Nhan in hằn năm ngón tay, ánh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh tanh!
Tiêu Chính Văn nhấc tay xoa chiếc cổ mềm mại của cô, quan tâm nói: “Đau không?”
Khương Vy Nhan chạm tới ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn liền bị dọa, lấy tay ôm lấy cổ mình nói: “Không đau”.
Một tay Tiêu Chính Văn đột nhiên vòng qua đầu gối cô, tay còn lại vòng qua nách ôm cô lên!
“A, anh làm gì thế?”
Khương Vy Nhan hoảng hốt, hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì, gương mặt ửng hồng trong chốc lát.
“Anh mau thả em xuống đi”.
Bị Tiêu Chính Văn ôm thân mật như vậy, khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng.
Mấy lần cô muốn vùng vẫy để nhảy xuống khỏi cái ôm của anh nhưng bây giờ trên người cô căn bản không còn chút sức lực nào.
“Đừng nhúc nhích, anh đưa em đi trị thương!”
Tiêu Chính Văn cứ thế ôm Khương Vy Nhan bước ra khỏi cửa lớn của phòng thí nghiệm!
Mà lúc này, cửa lớn của phòng thí nghiệm đã mở ra, đám người hỗn loạn cũng chạy gần hết, đội trưởng Vương Triều của đội bảo vệ dẫn theo đám người xông vào trong!
Sau khi biết phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, Vương Triều như gặp phải kẻ địch, đó là nơi quan trọng chủ chốt nhất của tập đoàn Vy Nhan, nghe nói tổng giám đốc vẫn đang ở bên trong, lúc đó Vương Triều sợ đến xanh mặt!
Nhưng bọn họ vẫn chưa xông vào trong thì thấy nhân viên nghiên cứu chạy từ trong ra!
Vương Triều kéo lấy một người hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì? Sao ai cũng hoảng loạn thế?
Tổng giám đốc đâu, tổng giám đốc ở bên trong à?”