Sự bất an mãnh liệt khiến ông ta đưa ra lựa chọn trực tiếp nhất, dựa vào kinh nghiệm giang hồ lâu năm, ông ta biết nếu như bây giờ không giết chết người đàn ông trước mặt thì ông ta và cả Hội Thanh Long sẽ gặp phải nguy hiểm nghiêm trọng nhất!
Trong nháy mắt, bảy tên vệ sĩ giơ nắm đấm lao về phía Tiêu Chính Văn, người nào người nấy đều mang theo vẻ hung tợn!
Tiêu Chính Văn nhướng mày, tay phải nắm thành quyền, mạnh mẽ đấm vào mặt của một tên đang xông tới!
Bốp!
Âm thanh vang lên dứt khoát.
Dưới lực đánh thô bạo, tên đó cảm thấy đầu mình như bị một cái chày sắt nện trúng, trong đầu cứ vang lên ong ong, tròng mắt cũng nhanh chóng phủ đầy tơ máu!
Hắn ôm đầu, cả người cứng đờ rồi ngã phịch xuống đất, không rõ còn sống hay đã chết!
Mà Tiêu Chính Văn cũng nhanh như cắt đoạt lấy một con dao găm từ trong tay tên đó!
Vút!
Tiêu Chính Văn giơ tay phải lên, âm thanh xé rách cả không gian!
Giây kế tiếp, một tên khác đang định đánh úp Tiêu Chính Văn từ sau lưng liền cảm thấy cánh tay đang giơ lên của mình vô cùng đau lớn!
Hoá ra, cả cánh tay của tên đó đã bị một lực lớn xuyên qua!
Máu me be bét!
Tên đó kêu lên thảm thiết, cả cánh tay đều đẫm máu, thoạt nhìn vô cùng ghê rợn!
Cùng lúc này, một tên khác xông về phía Tiêu Chính Văn, giơ nắm đấm lao về phía anh!
Tiêu Chính Văn không hề khách khí, khẽ xoay người, giơ tay bắt lấy gáy của tên đó, sau đấy mạnh mẽ nâng đầu gối lên!
Bốp!
Sau âm thanh va đập khiến người khác phải run sợ, phần bụng của tên này bị thương nghiêm trọng, sùi bọt mép và hôn mê bất tỉnh!
Vẫn chưa xong, Tiêu Chính Văn túm lấy tóc của tên đó, nhấc bổng hắn lên trời rồi quăng mạnh ra trước, cả người hắn va phải một giá rượu, rượu vang đổ trên mặt đất hoà cùng với máu tươi.
Mà tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong thoáng chốc, những tên vệ sĩ mà Triệu Nguyên Dũng luôn tự hào đã nằm dưới đất mất một nửa!
Triệu Nguyên Dũng hoảng sợ, thế nhưng kinh nghiệm giang hồ lâu năm nói với ông ta rằng, lúc này không được thể hiện ra bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn, khuôn mặt lạnh tanh, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Ông không biết tôi là ai sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.
Tiếp đó, anh bước từng bước tiến lại gần Triệu Nguyên Dũng, hạ gục hết toàn bộ đám vệ sĩ còn lại trong phòng bao, rồi túm lấy cổ áo Triệu Nguyên Dũng, ấn mạnh ông ta vào tường!
Mặc dù lúc này vẻ mặt Triệu Nguyên Dũng vẫn còn lạnh tanh, thế nhưng ánh mắt trốn tránh đã phản bội lại ông ta.
Ông ta căm hận liếc xéo Tiêu Chính Văn, mặt đỏ bừng bừng, thở ra một hơi, hổn hển gào lên: “Cậu… cậu đang làm gì thế? Cậu có biết tôi là ai không?”
Tiêu Chính Văn bật cười, nói: “Lại bắt đầu giả vờ, vậy ông nói đi, ông là ai?”
“Tôi là hội trưởng Hội Thanh Long của Đông Hải, người trong giới gọi là Triệu Thanh Long! Một câu nói tuỳ tiện của tôi cũng có thể khiến cho cả thành phố Đông Hải phải chấn động! Bây giờ cậu đối xử với tôi như thế, kết cục chỉ có con đường chết mà thôi!”
Tiêu Chính Văn trừng mắt, buông tay ra, Triệu Nguyên Dũng ngã dưới đất, ho sặc sụa, Tiêu Chính Văn giơ tay chỉ vào đám vệ sĩ đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất: “Hội Thanh Long ở Đông Hải? Chỉ có chút võ vẽ này thôi à? Ông đừng quên, bây giờ ở đây là do tôi quyết định. Nếu như khiến tôi không vui thì tôi cũng chẳng ngại cho thêm một người nữa nằm dưới đất đâu!”
Thế lực ngầm của Đông Hải mà lại chạy đến Tu Hà.
Triệu Nguyên Dũng nghe vậy liền đưa mắt nhìn xung quanh, cả người khẽ run lên, mồ hôi lạnh túa ra như mưa!
Ông ta lăn lộn ở Đông Hải hai mươi năm, chưa từng thảm hại như ngày hôm nay!
Đây là sự việc nhục nhã nhất mà ông ta phải chịu đựng kể từ khi tự mình thành lập Hội Thanh Long.
Tám tên vệ sĩ, người nào cũng là cao thủ hàng đầu, có người còn là binh lính đã xuất ngũ, hơn nữa đều là cao thủ cấp binh vương!
Thế nhưng, bọn họ lại không trụ nổi quá hai đòn của Tiêu Chính Văn!
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Dù sao Triệu Nguyên Dũng cũng là hội trưởng của Hội Thanh Long, cảnh tượng ghê rợn thế nào đã từng gặp nên rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Tống Khánh Lâm đang ôm đầu trốn trong một góc, tiến lại gần, túm tóc ông ta lôi đến bên cạnh Triệu Nguyên Dũng, sau đó khoá trái cửa phòng bao, kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống.
Anh khoanh tay, ngồi bắt chéo hai chân, lạnh lùng nói: “Chúng ta bàn chuyện nhé?”