Khương Học Bác thấy Tiêu Chính Văn thật sự đã tới, liền cảm động lớn tiếng nói: “Con rể ngoan, cuối cùng con cũng tới rồi”.
Tiêu Chính Văn thấy Khương Học Bác nằm dưới đất thì biết ngay đám người này đã làm gì.
Anh xắn tay áo lên, thong thả bước về phía Khương Học Bác.
Những người khác thấy Tiêu Chính Văn gần đến nơi, không hề sợ hãi mà còn cầm vũ khí xông về phía Tiêu Chính Văn.
“Nghe nói cậu là con rể của bọn họ? Ăn uống tại nhà bọn họ, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Từ Nhị Cẩu nghe Khương Học Bác gọi tên của anh liền biết ngay người vừa tới này là ai.
“Loại ở rể như cậu là loại người mà thôn chúng tôi khinh thường nhất, loại đàn ông không có tiền đồ mới đi ở rể nhà người khác!”
“Sau này đẻ con có đặt tên theo họ nhà vợ không? Dù sao cậu cũng chỉ là thằng hèn nhát, đi theo cậu cũng chả có ích lợi gì”.
“Ha ha ha, nghe nói vợ cậu cũng xinh đẹp, Khương Học Bác, có suy nghĩ đổi con rể không?”
Bọn chúng hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, thậm chí còn nghĩ rằng Tiêu Chính Văn tới tìm cái chết.
“Thứ mà các người muốn tôi đã đem tới rồi”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, chậm rãi bước tới.
Nghe thấy Tiêu Chính Văn nói đưa đồ tới, bọn chúng lập tức phản ứng lại, hóa ra số tiền hai trăm nghìn tệ đã chuẩn bị xong rồi.
Từ Nhị Cẩu cười nói: “Cậu đến để đưa tiền cho chúng tôi hả?”
Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt Từ Nhị Cẩu, nở nụ cười ôn hòa.
“Các người không phải muốn chết sao?”
Tiêu Chính Văn phất tay, vô số những tờ tiền từ trong tay của anh bay ra ngoài.
“Thằng khốn này dám đưa bọn tao tiền âm phủ!”
“Mẹ kiếp, cái đồ xui xẻo nhà mày, xem tao đánh chết mày như nào!”
“Hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cái nhà kho này!”
Những người khác thấy tiền âm phủ rơi lả tả khắp nơi cũng tức giận cầm vũ khí lao vào Tiêu Chính Văn.
Từ Nhị Cẩu ở gần Tiêu Chính Văn nhất, ông ta cầm lấy gậy sắt đánh thẳng về phía đầu của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn giơ tay dễ dàng chế trụ được gậy sắt, tóm lấy tay của đối phương, cổ tay dùng sức cướp lấy gậy sắt.
Đối phương không ngờ Tiêu Chính Văn lại khỏe như thế, gậy sắt trong tay ông ta như thể không nghe theo sự sai khiến.
Tiêu Chính Văn vung gậy sắt vừa cướp được lên đánh vào đầu của Từ Nhị Cẩu.
Từ Nhị Cẩu thấy cây gậy sắt được giơ lên thì với tay muốn đoạt lại, nhưng không thể nào với tới tay của Tiêu Chính Văn, không có cách nào cướp lại được.
Ngay sau đó Tiêu Chính Văn cầm gậy sắt đánh thẳng vào đầu của đối phương.
Xoảng!
Âm thanh va chạm vang lên, Từ Nhị Cẩu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hai chân nhũn ra ngã lăn xuống đất.
Những tên khác cúi đầu thì thấy đầu của Từ Nhị Cẩu bị lún vào một mảng lớn, sau đó bị sưng phồng lên rồi máu tươi theo đó không ngừng chảy ra, điều này đã chứng tỏ rằng Tiêu Chính Văn không hề nương tay chút nào.
Bọn chúng lùi lại, bởi bọn chúng thấy Tiêu Chính Văn không phải kẻ vô dụng, mà là một người đàn ông ra tay cực kì độc ác.
Tiêu Chính Văn vung gậy sắt trong tay lên, máu tươi trên gậy sắt bắn tung tóe vào mắt những tên khác, khiến chúng không khỏi nhắm mắt lại.
Chúng mới nhắm mắt, liền nghe thấy âm thanh sột soạt bên tai, khi mở mắt ra đã thấy gậy sắt ở ngay trước mắt, lướt nhanh qua mặt!
Âm thanh va chạm không ngừng vang lên, Tiêu Chính Văn cầm trong tay gậy sắt như đánh bóng chày, đánh gục được bốn năm người một lúc.
Những tên khác thấy Tiêu Chính Văn dũng mãnh như vậy liền nổi lên suy nghĩ muốn rút lui, vứt lại vũ khí dáo dác bỏ chạy.
Nhưng Tiêu Chính Văn sao có thể để chúng chạy thoát, khi anh vừa bước vào nhà kho đã khóa cửa luôn rồi.
Bọn chúng chạy tới cửa nhà kho mới phát hiện đường lui của chúng đã bị chặn lại.
“Làm thế nào bây giờ? Chúng ta chạy không thoát rồi!”
“Hơn nữa tên Tiêu Chính Văn đó có thể tìm được tới đây, sợ là bọn chúng đã báo cảnh sát rồi, bây giờ thoát ra ngoài rất có khả năng toàn là cảnh sát”.
“Tiêu rồi, chúng ta chắc chắn sẽ bị bắt vào nhà giam của cục cảnh sát”.
Bọn chúng hơi tuyệt vọng đứng trước cánh cửa.
Vốn dĩ muốn bắt Khương Học Bác chỉ là suy nghĩ nhất thời, bọn chúng muốn kiếm chút tiền rồi đi, cũng chưa từng nghĩ tới bản thân lại bị vướng vào rắc rối lớn như vậy.
Tiêu Chính Văn thong thả tới bên cạnh Khương Học Bác, cởi dây trói trên người ông ta sau đó mới xem xét tình hình của bố vợ mình.
“Bố, bố không sao chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Khương Học Bác tức giận chỉ tay mắng mỏ: “Bố không sao, ít nhất thì chưa chết. Tuyệt đối không được tha cho bọn chúng, những người này quá xấu xa!”
“Yên tâm đi, con nhất định sẽ không tha cho bọn chúng”.
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu liếc mấy tên đang đứng trước cửa, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Mấy tên đó còn đang nghĩ cách.
“Bây giờ phải làm thế nào?”
“Kẻ này quá mạnh, mười mấy anh em chúng ta đều bị đánh tan tác, giờ chỉ còn lại năm người chúng ta, nên làm thế nào đây?”
“Hết cách rồi, phải cá chết lưới rách với bọn chúng… anh em còn nhớ không? Năm xưa nhà kho này mới được xây dựng, chúng ta dùng nó để chứa con mồi săn được, hay là nói…”
Có người bỗng nhớ ra được điều gì, vẻ mặt khinh hoảng nói: “Anh muốn dùng vũ khí đó để tấn công người khác sao? Nếu bị tra ra được thì chúng ta coi như xong đấy!”
“Đã là lúc nào rồi, còn lo bị điều tra ra? Bây giờ chỉ cần diệt khẩu hai người đó, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, ẩn nấp trong thôn rồi lên núi, mới không bị bắt giam”.
Một trong số đó đưa ra lời khuyên.
“Đúng, nếu bị tuần tra tra đến thì chúng ta có thể sẽ bị giam giữ cả đời”.
Năm tên này đang bàn bạc đột nhiên mắt lóe sáng, sau đó chạy đến năm hướng khác nhau.
Trong nhà kho có đầy rẫy các thùng hàng container, bọn chúng cho rằng trốn vào trong thì Tiêu Chính Văn sẽ khó mà tìm ra được.
Bởi Tiêu Chính Văn không biết bọn chúng đang làm gì, nên khi thấy bọn chúng vẫn chưa hết hi vọng thì biết ngay đối phương chắc chắn còn vũ khí tối ưu khác.
Thế là anh cầm gậy sắt trong tay, bước tới vị trí mà năm tên đó biến mất.
Rắc!
Anh chợt nghe thấy tiếng động nhẹ.
Âm thanh này cực kì quen thuộc với anh, đây là tiếng súng lên nòng!
Hay nói cách khác những tên này lại có súng, hơn nữa có vẻ không chỉ có một khẩu súng!
Khi Tiêu Chính Văn vừa đi đến góc rẽ, một cây súng săn đã chĩa thẳng vào đầu anh.
“Mặc dù tao biết mày đánh rất giỏi, nhưng trò chơi đã kết thúc rồi, là mày đã ép tao đến mức độ này!”
Một tên trong số đó cầm khẩu súng săn đã cũ, mặc dù loại súng săn này có cự ly bắn không xa nhưng nếu bóp cò ở cự ly gần vẫn có thể dễ dàng bắn vỡ đầu người khác.
“Tạm biệt”, dứt lời tên đó liền bóp cò.
Trong khoảnh khắc đối phương bóp cò, Tiêu Chính Văn liền nghiêng đầu tránh nòng súng, đồng thời dùng gậy sắt trong tay đánh vào đầu đối phương.
Bịch!
Leng keng!
Lại một gậy nữa đánh ngất một tên, tên đó loạng choạng ngã lăn xuống đất, nhắm mắt lại.
“Súng dài như vậy mà đặt ở cự ly gần thế này thì coi như thua rồi”.
Sau khi đánh bại một tên khác, Tiêu Chính Văn nhặt khẩu súng săn dưới đất lên, sau đó lắp đạn vào.
Đột nhiên sau lưng anh xuất hiện hơi thở nguy hiểm, đồng thời anh cũng nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.