Vũ Hải là một vệ sĩ, thân hình cũng không thấp bé, mặc dù không khoa trương như Bowen nhưng những bắp thịt trên cơ thể lại có lợi thế riêng.
“Trận quyết đấu bắt đầu!”
Trận đấu vừa bắt đầu, đám người bên dưới đồng loạt hô vang những tiếng cổ vũ long trời lở đất.
Bowen lại tung ra một đòn, thế nhưng cú đá này lại bị Vũ Hải né được một cách dễ dàng, sau đó Vũ Hải liền xông lên trước, đấm thẳng vào đầu đối phương.
Hai mắt Bowen tối sầm lại, vô thức giơ tay ra đỡ, có điều cú đấm của Vũ Hải lại quá nhanh, khiến Bowen không có cách nào đánh trả.
Bowen nhiều lần muốn phản đòn mà Vũ Hải đều né được nhẹ nhàng.
Tốc độ hành động của Vũ Hải rất nhanh, Bowen hoàn toàn không phải là đối thủ.
Đúng vào lúc những khán giả phía dưới đều muốn Vũ Hải dạy dỗ cho Bowen một trận ra trò.
Bowen lại đột nhiên giơ hai tay lên: “Dừng lại! Tạm dừng! Tôi mệt rồi, tôi đầu hàng, đánh nhiều người như thế, tôi mệt rồi”.
Thật gian xảo!
Bowen biết mình yếu thế, vì thế đã nhanh chóng đầu hàng, gần như dương dương tự đắc bước xuống dưới mà không có chút tổn hại nào.
Mà sau khi Vũ Hải liên tiếp ra những đòn công kích mạnh mẽ thì thể lực đã bị tiêu hao đi rất nhiều, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, đối phương lại đột nhiên đổi người, thay Buck với thực lực còn mạnh hơn nhiều lên sàn!
“Nguy rồi… có lẽ Vũ Hải thua mất thôi… vua Bắc Lương đâu? Mau liên hệ Tiêu Chính Văn!”
Nhìn thấy đối phương ung dung lên sàn, khuôn mặt Vương Lận liền biến sắc, vội vàng thúc giục thuộc hạ của mình tìm Tiêu Chính Văn.
Sự việc đã đến nước này thì đã không còn là cuộc thi biểu diễn thông thường nữa rồi.
Đây là trận chiến liên quan đến vinh dự của quốc gia!
“Đội trưởng đội xung kích đặc chủng Buck đối đầu với vệ sĩ Vũ Hải của đại sứ Vương, trận đấu bắt đầu!”
Sau hiệu lệnh của trọng tài, trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Vừa bắt đầu, hai bên đã hừng hực khí thế, Vũ Hải dựa vào kỹ thuật cao siêu của mình vẫn còn có thể đọ sức với đối phương.
Mặc dù tốc độ tấn công của Vũ Hải vừa nhanh vừa mạnh nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào ra một đòn chí mạng về phía đối phương.
Đối phương là một cao thủ taekwondo, nếu hai bên thật sự giao đấu thì sẽ cùng bị thương, chỉ có điều thể lực của Vũ Hải sẽ phải tiêu hao nhiều hơn.
Dần dần, động tác của Vũ Hải càng lúc càng chậm, Buck tìm được cơ hội, tung một cú đấm nhắm thẳng vào ngực anh ta!
Vũ Hải nôn ra máu ngã xuống đất, Buck thấy anh ta vẫn chưa chịu đầu hàng thì lại tiến lên trước thẳng chân đạp vào giữa bụng anh ta.
Vũ Hải lại phun ra một ngụm máu, cả người ngã phịch xuống đất, hai tay còn mạnh mẽ chống lên mặt đất muốn đứng dậy.
“Vũ Hải, đầu hàng đi…”
Vương Lận nói với vẻ đau lòng.
“Không… tôi tuyệt đối sẽ không đầu hàng ở đây, tôi có cách để đối phó với anh ta, anh ta không phải đối thủ của tôi!”
Vũ Hải vẫn không chịu bỏ cuộc, bởi vì anh ta biết nếu như mình không thể giải quyết được đối phương ở đây thì lát nữa không ai khác có thể đánh bại đối thủ!
Anh ta dùng toàn bộ sức lực còn lại để đứng dậy, nhưng trạng thái lúc này đã không còn đủ mạnh để ra đòn tấn công nữa, thậm chí ngay cả phòng bị cũng không làm nổi.
Buck giơ chân lên đạp thẳng vào mặt anh ta, khiến anh ta bay ra khỏi sàn đấu, ngã trên mặt đất và ngất lịm!
Cuối cùng anh ta được đưa vào bệnh viện, bên Hoa Quốc lại thua một trận!
Lúc này, tâm trạng của khán giả dưới sàn đấu đã rất tệ, vốn dĩ họ cho rằng người của đại sứ Vương có thể thay đổi cục diện giúp bọn họ, không nhờ thực lực của đối phương lại mạnh mẽ như thế.
“Ha ha ha, còn tên nào không sợ chết muốn lên đây? Còn ai muốn khiêu chiến chúng tôi nữa nào?”
Buck nhìn tất cả mọi người phía dưới với vẻ mặt kích động, tự hào ưỡn ngực.
Hắn giống như một con tinh tinh bạo tàn, không ngừng vỗ ngực mình, phát ra những âm thanh gây hấn.
Sự tự tin của tất cả mọi người phía dưới đều đã biến mất tăm.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Buck.
“Hèn nhát! Một lũ hèn nhát với nhau! Ha ha ha, chụp ảnh tôi lại, ngày mai đăng lên tin tức của mấy người! Nói cho cả thế giới biết rốt cuộc người của mấy người hèn yếu bao nhiêu! Nói cho tất cả người dân Hoa Quốc biết mấy người không thể chiến thắng nổi!”
Buck nhìn đám phóng viên đang chụp ảnh xung quanh, tận hưởng cảm giác được máy ảnh chụp hình.
Corey cũng cười nói: “Xin lỗi nhé đại sứ Vương, thuộc hạ của tôi kích động quá, nhưng mà cũng không thể trách bọn họ được, khí thế tuổi trẻ mà”.
Vương Lận chỉ có thể cố rặn ra một nụ cười: “Vậy sao? Khí thế tuổi trẻ cũng phải trả giá đấy”.
“Nếu như mấy người có cách để trừng trị cậu ta, vậy thì thử bắt cậu ta trả giá đi, tiền đề là mấy người phải có cái bản lĩnh đó”.
Corey mỉm cười lắc đầu.
Vương Lận rất bực mình, nhưng lại không biết phải làm sao, bên phía bọn họ đã không còn cường giả có thể xuất trận…
Trận thi đấu giao lưu này, bọn họ thua chắc rồi.
Đúng lúc Vương Lận bó tay chịu trận, một người đàn ông bước về phía trước.
“Vua Bắc Vương vẫn chưa đến, để tôi thử xem sao”.