Trong đòn tấn công này của ông ta cũng chứa trận pháp vô cùng tuyệt diệu, có thể hút hết từ trường xung quanh Kokura Nosuke khiến lão không thể đánh trả.
Nhưng lại không ngờ Kokura không chỉ đánh trả được mà dao quang đó đâm xuyên qua nắm đấm của ông ta.
Điều đó chứng tỏ từ trường xung quanh Từ Thiên Thuật đã bị Kokura Nosuke hút hết.
Cho đến bây giờ, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu, tại sao trước đó Trương Thế Phong và Triệu Thắng thất bại thảm hại như thế…
Đây quả là thực lực nghiền ép.
Đối mặt với cao thủ như vậy không chỉ hai người trước đó không còn sức đánh lại.
Mà ngay cả Từ Thiên Thuật có sức chiến đấu mạnh nhất cũng không thể phản đòn.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, Từ Thiên Thuật bị một ánh dao kỳ lạ đâm trúng, ngực lập tức nhuộm một màu đỏ, máu tươi nhỏ tí tách xuống đất.
Ngược lại Kokura Nosuke lại không hề hấn gì, vẫn yên ổn đứng tại chỗ cười khẩy nhìn Từ Thiên Thuật.
“Xem ra Hoa Quốc đều là đám thùng rỗng kêu to như ông! Ha ha…”
Kokura Nosuke đắc ý bật cười.
“Mày… mày…”
Lúc này Từ Thiên Thuật thật sự không biết miêu tả tâm trạng của mình như thế nào.
“Hừ! Mày gì mà mày, đến giờ ông vẫn không hiểu nữa sao? Thực lực của chúng ta có sự cách biệt đấy!”
Hosoda Shinsuke lạnh lùng nói.
Từ Thiên Thuật ngẩng đầu lên nhìn Hosoda Shinsuke, ánh mắt ngờ nghệch một lúc rồi bỗng kinh ngạc bừng tỉnh.
Hóa ra họ đã lĩnh hội được tầng thứ hai rồi.
Nói cách khác từ trường dao động giữa họ không cùng một cấp bậc, đối phương đang tự làm giảm cấp bậc để tấn công.
“Các người… là con chó tay sai của Thiên Đạo Minh Ước!”
Đến bây giờ Từ Thiên Thuật mới nhận ra.
Chỉ có Thiên Đạo Minh Ước mới có thể khiến cao thủ Vy Hào đạt được cấp thứ hai của từ trường dao động trong thời gian ngắn như thế.
Nói cách khác, có thể dùng từ trường của bản thân làm ảnh hưởng đến từ trường của vũ trụ.
Thế nên bất kể Từ Thiên Thuật phong ấn từ trường xung quanh của đối phương như thế nào cũng không có tác dụng.
“Ha ha… đừng nói mấy lời khó nghe như thế chứ, mỗi người đều có chí hướng của mình, chúng ta vẫn nên nói chuyện bằng thực lực đi! Ông còn muốn đánh nữa không?”
Kokura Nosuke cười khẩy nói.
Lúc này ngay cả cường giả Phi Lục ngồi trên bục cao cũng nở nụ cười chế giễu: “Lần này Hoa Quốc các ông không thể thắng được đâu. Hơn nữa trước khi quay về đã xác định sẵn trong nội bộ là thế rồi”.
Cái gì?
Trương Thế Phong đứng bật dậy.
Hóa ra mọi chuyện đã được xác định sẵn trước khi quay về rồi?
Lẽ nào tất cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về đều muốn nhắm vào Hoa Quốc?
Từ Thiên Thuật chịu đựng cơn đau trên người lạnh lùng nói: “Tại sao? Rốt cuộc các người có mục đích gì?”
Vì tim rồng?
Vì di tích Long Tộc?
Không thể nào!
Chỉ riêng mục đích đơn thuần như thế thì Thiên Đạo Minh Ước hoàn toàn không cần phải đưa ra kế sách này.
Nhưng Từ Thiên Thuật không hiểu tại sao đối phương muốn nhắm vào Hoa Quốc!
“Hỏi hay lắm!”
Một cường giả Âu Lục chậm rãi đứng dậy, bình thản nói: “Vì không lâu nữa Hoa Quốc các ông sẽ phá giải bí mật của Âu Lục và các nước trên thế giới”.
“Dù có thế nào bí mật này cũng không thể bị bóc trần”.
Cái gì?
Từ Thiên Thuật hoang mang nhìn cường giả Âu Lục đó.
“Văn nghệ phục hưng!”
Cường giả Âu Lục đó bình thản nói.
“Văn nghệ phục hưng? Điều đó thì có gì với việc các ông nhắm vào Hoa Quốc…”
Từ Thiên Thuật càng không thể hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của cường giả Âu Lục.
Lúc này Hứa Thiến nhìn dưới bục cao rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, họ nói thế là có ý gì?”
“Vì không hề có Kim Tự Tháp, cũng không có Văn nghệ phục hưng! Văn nghệ phục hưng mà phương Tây nói chẳng phải chỉ là sự sao chép di sản văn hóa mấy nghìn năm của Hoa Quốc mà thôi”.
“Nếu cô đi đối chiếu thì sẽ nhận ra mãi cho đến cuối vương triều Tolle, mọi thứ đều giống với niên đại của các vương triều ở Hoa Quốc”.
“Còn tượng Thánh Mẫu cũng giống hệt bức họa Tiên Cô Tống Tử mà Đường Dần vẽ, chỉ là có thêm một cây thánh giá mà thôi. Đây chính là bí mật lớn nhất”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Nghe nói thế Hứa Thiến không khỏi mở to mắt ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn là người có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, vì anh từng đánh nhau với vua Arthur và Ahexangin.
Nếu tính theo lịch sử Âu Lục thì hai người họ ít nhất cũng đã có mấy nghìn tuổi, nhưng thực lực của họ lại không giống với tuổi.
Vậy thì chỉ có một cách giải thích, tuổi thật của họ có thể chỉ có hai ba trăm tuổi mà thôi.
Hơn nữa trong thư viện của học viện võ thuật, Tiêu Chính Văn phát hiện một bức thư của nhà thiên văn học Âu Lục viết cho học giả Âu Lục đang làm quan chức ở Tư Thiên Giám của Hoa Quốc.
Nội dung bên trong lại là việc đối phương không biết tại sao cứ bảy năm thì sao Bắc Cực lại thay đổi vị trí.
Chứng tỏ đối phương không có kiến thức thiên văn.
Tại sao một dân tộc ngay cả kiến thức thiên văn cơ bản nhất cũng không có mà có thể tính lịch một cách chính xác?
Nhưng cách tính lịch lại là sự hỗ trợ quan trọng cho nền văn minh phát triển.
Thế nên tất cả những gì ở Âu Lục đều bắt nguồn từ Hoa Quốc.
Thậm chí những công trình kiến trúc mấy nghìn năm cũng đều là giả, bao gồm cả nền văn minh nước Lý cũng không hề tồn tại.
Thế nên tim rồng mới xuất hiện trong Kim Tự Tháp.
Chứng tỏ trước đây nơi đó không thuộc nước Lý mà thuộc Hoa Quốc.
Người duy nhất có thể chứng minh chuyện này chính là Trịnh Hòa.
Không một ai biết Trịnh Hòa đến phương Tây rồi đi đến đâu, mà có thể nước Lý có cứ điểm của Trịnh Hòa năm đó.
Một khi bí mật động trời này bị công khai ra ngoài thì cả Âu Lục, thậm chí là thế giới phương Tây đều sẽ sụp đổ.
Cảm giác ưu việt mà họ đã tốn rất nhiều công sức tạo ra cho dân tộc trong mấy trăm năm cũng sẽ không còn nữa, đến lúc đó không ai ngăn được Hoa Quốc vực dậy.
Thế nên để bảo vệ bí mật này, để Hoa Quốc không vực dậy được thì các nước phải bắt tay lại đối phó với Hoa Quốc, cũng không có gì ngạc nhiên.
“Bớt nói nhảm đi, Hoa Quốc các ông đã thua rồi, ông nhận thua đi”.
Kokura Nosuke lạnh lùng nhìn Từ Thiên Thuật nói.
Từ Thiên Thuật siết chặt nắm đấm, ông ta không muốn nhận thua, nếu bây giờ ông ta nhận thua thì ý định các cường giả ngoài lãnh thổ mưu đồ thay thế Thiên Tử sẽ trở thành bong bóng.
“Không… không thể nào!”
Từ Thiên Thuật nghiến răng đứng lên, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm và Kokura Nosuke.
“Không có gì là không thể cả, hơn nữa không ngại nói cho các ông biết, trước đây chỉ có Âu Lục đứng ở phía trung lập, dù sao họ cũng chỉ muốn bảo vệ bí mật của họ”.
“Nhưng Phi Lục và Mỹ Lục đều là đồng minh trong tối của chúng tôi, cả Lý Tâm mà các ông luôn lôi kéo cũng là đồng minh vững chắc nhất của chúng tôi”.
“Hơn nữa lần này Hoa Quốc các ông sẽ không có cơ hội chiến thắng, cả Hoa Quốc đều sẽ chìm trong biển máu. Từ đó mảnh đất Hoa Quốc này sẽ trở thành khu vực không người”.
“Thế nên với sự liên hợp của chúng tôi, ông tiếp tục kiên trì cũng không có ý nghĩa gì. Nếu phản kháng thì chúng tôi sẽ đồng loạt ra tay giết các ông”.
Cái gì?
Từ Thiên Thuật không khỏi nhìn về phía mấy bục cao khác, nhưng đập vào mắt là ánh mắt lạnh như băng và nụ cười khinh bỉ.
“Từ Thiên Thuật, đại diện cho Hoa Quốc nhận thua đi”.
Cường giả Lý Tâm đứng lên, khí thế xung quanh lập tức toát ra.
Uy lực của cảnh giới Thiên Thần hai sao lập tức bao vây lấy Từ Thiên Thuật đang bị thương nặng.