Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Tư Mã Minh Nhuệ toát ra sát khí ngùn ngụt như thể ba vị Thiên Thần giáng trần.

Khi ba người họ xuất hiện trên bầu trời phía tây bắc Hoa Quốc, ngay cả không trung phía sau họ cũng biến thành một màu đỏ thẫm.

Cả bầu trời đều là màu đỏ, sắc đỏ chiếu rọi khắp mặt đất.

“Chắc là chúng ta đã khiến tên đó sợ rồi nhỉ?”, Tư Mã Thành cười mỉa nói.

Nhưng khi Tư Mã Thành nhìn ra xa, mấy môn phái võ tông xung quanh thậm chí còn không khởi động trận pháp bảo vệ gì, mà các đệ tử của mấy tông môn này còn đang nhàn nhã hóng mát.

“Hả?”

Tư Mã Thành nhíu mày, với khí tức của ba người họ đủ để khiến mấy tông môn ở thế tục này ngước nhìn mà sợ chứ, lúc này chúng nên quỳ xuống đất run sợ mới phải.

“Lẽ nào có người rò rỉ tin tức? Ngay cả võ tông thế tục cũng biết chúng ta cố ý đến đây để giết Tiêu Chính Văn?”

Tư Mã Nguyệt cũng cảm thấy hơi lạ.

“Hừ, chúng biết cũng hay, vậy thì Tiêu Chính Văn còn có thể chạy đi đâu”, Tư Mã Minh Nhuệ không cho là thế nói.

Thật ra người võ tông hoàn toàn không biết họ đến đây, chỉ là khoảng thời gian gần đây, quá nhiều cao thủ ngoài lãnh thổ đến khiêu chiến với thế tục.

Nhưng mỗi lần như thế đều rất phô trương, kết quả lại bị Tiêu Chính Văn đánh chạy về như mổ gà chọi chó.

Thế nên họ đã không nghĩ cảnh tượng này là chuyện gì to tát nữa, họ cho rằng không lâu nữa ba tên xui xẻo này cũng chết thảm trong tay Tiêu Chính Văn giống Cardi.

Ai lại lo lắng cho mấy người sắp chết này chứ?

“Tiêu Chính Văn, chúng tôi cố ý đến đây giết anh, mau chóng đến đây nộp mạng đi”.

Tiếng gọi của Tư Mã Minh Nhuệ làm chấn động trời đất, lập tức truyền đi khắp Hoa Quốc.

Giọng nói đầy tức giận của hắn cuối cùng cũng gây ra sự chú ý của đám người võ tông Hoa Quốc, nhưng mọi người đều nhìn đám người Tư Mã Minh Nhuệ như đang nhìn kẻ ngốc.

“Haizz, chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp bốn, thật không biết là ai cho họ can đảm mạnh miệng như thế”.

Lúc này một ông lão tóc trắng ở Sơn Thành nhìn về phía Tư Mã Minh Nhuệ đang kiêu ngạo đứng trên không trung cười nhạo.

“Ha ha ha…”

Thiên Hà Đạo Quân nãy giờ đang ngờ vực cũng không khỏi bật cười thành tiếng, người khác không nhìn thấy thực lực của ba người này nhưng ông ta lại nhìn thấy rất rõ.

Nếu một tháng trước với thực lực của ba người họ quả thật có thể giết chết Tiêu Chính Văn trong tích tắc.

Nhưng bây giờ…

Ba người hợp thành một cũng không đủ để đánh Tiêu Chính Văn.

“Haizz! Người nhà họ Tư Mã đúng là đời sau chẳng bằng đời trước”, Độ Ách Chân Quân thậm chí cũng lười phải nói quá nhiều.

Triệu Kế Hồng trốn đi luôn, sợ bị đám người Tư Mã Minh Nhuệ điểm danh đi theo tìm Tiêu Chính Văn gây phiền phức.

Cho dù là Tiêu Chính Văn hay Tư Mã Minh Nhuệ cũng không phải là người ông ta chọc vào được, cách tốt nhất là trốn vào khu vực cấm sau núi, giả vờ đang bế quan không giúp bên nào cả.

Giáo Đình Âu Lục trước đó còn gửi gắm hy vọng vào ba người họ, sau khi thấy rõ cảnh giới và thực lực của ba người thì lập tức mất hứng, chẳng thèm quan tâm nữa.

Ba người này rõ ràng là đang nộp mạng.

“Thế giới này sao lại có loại ngu ngốc thế chứ, từ xa chạy đến nộp mạng?”, giáo hoàng lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Nhưng đám người Tư Mã Minh Nhuệ không cảm nhận được thái độ của người thế tục hơi khác lạ, ngược lại khí tức lại tăng lên.

Ba người như ba vị thiên thần bước trên ánh sáng đi về phía Long Kinh.

Có thể nói khí thế của ba người cực kỳ mạnh, vượt xa mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà Tư Mã Lôi giết ngày hôm đó gấp mấy lần.

Nhưng khi ba người sắp đến bầu trời Long Kinh cũng cảm nhận được một chút khác thường.

Người dân ở cả Long Kinh vẫn vui vẻ ca múa như ngày thường, nam nữ trẻ tuổi trong club vẫn điên cuồng trong điệu nhảy.

Người đi đường cứ như không hề có chuyện gì xảy ra, không ít nam nữ ngồi bên đường uống rượu chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi tiếp tục cúi đầu ăn uống.

“Đám ranh con này thế mà lại dám xem thường chúng ta”, ánh mắt Tư Mã Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng.

Ngược lại Tư Mã Minh Nhuệ không hề để tâm đến thái độ của người thế tục mà nhìn thẳng về phía đám thanh niên đang uống rượu nói: “Cậu có biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu không?”

“Gì cơ? Ngay cả nơi ở của vua Bắc Lương mà cũng không biết? Anh có phải tên ngốc không đấy? Ở bên kia kìa, tòa nhà cao nhất Long Kinh đấy, bên trên có chữ, tòa cao ốc Vy Nhan”, người đàn ông giơ tay lên chỉ về một hướng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK