Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1876: Ánh sáng bí ẩn

Triệu Kế Hồng đắc ý nhìn người dưới võ đài, với tình hình hiện tại, có ai còn xem lời Tiêu Chính Văn nói là gì chứ?

Hơn nữa đến bây giờ mà Tiêu Chính Văn còn cố chấp, đúng là không biết sống chết.

Nếu mà ở ngoài lãnh thổ thì người như thế đã bị xé xác thành trăm mảnh từ lâu, xem ra mình vẫn đánh giá Tiêu Chính Văn quá cao.

Vốn dĩ Triệu Kế Hồng cũng rất ngưỡng mộ phong thái thấy chết không sợ của Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này ông ta lại nghi ngờ Tiêu Chính Văn chỉ đang cố ý bày ra bộ dạng như thế thôi.

Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn bênh vực Trương Lăng Phong, đúng là nực cười.

Mà Tiêu Chính Văn vừa nói như thế lập tức khiến đám người Lương Cảnh Long dấy lên một tràng chế giễu, thậm chí không ít người còn tỏ vẻ khinh thường, liên tục lắc đầu với Tiêu Chính Văn.

Đã sắp chết đến nơi rồi mà Tiêu Chính Văn còn nói ra mấy lời không biết xấu hổ như thế?

Trước đó anh không có đối thủ nhưng bây giờ đối mặt với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn anh có tư cách gì lớn lối như vậy?

Dù Hứa Văn Long có năng lực kém đi chăng nữa, cũng tốt hơn một người chết chứ?

“Hừ, Tiêu Chính Văn, dù bọn tôi đổi trắng thay đen thì cậu có thể làm được gì? Cậu mở to mắt của cậu ra nhìn xem xung quanh đây là những ai?”

“Cậu nghĩ nơi này là nơi cậu có thể láo xược à? Nói thật với cậu nhé, Thiên Sơn đã bị có kết cục thế rồi, dù có giết cậu cũng không ai biết nguyên nhân cậu chết là gì”.

“Không tin cậu có thể hỏi xem, họ có dám nói ra không?”

Triệu Kế Hồng quay sang nhìn đám người võ tông bên dưới võ đài.

Lúc này ngay cả người nhà họ Trương cũng đều cúi thấp đầu xuống chứ đừng nói là mấy môn chủ trong võ tông.

Họ cảm thấy cảm động và biết ơn Tiêu Chính Văn đã nói giúp Trương Lăng Phong, lên tiếng làm chủ cho Trương Lăng Phong vào lúc quan trọng nhất, nhưng dù sao thực lực đối phương cũng rất mạnh.

Đừng nói bốn người Triệu Kế Hồng, dù chỉ là một mình Triệu Kế Hồng, chỉ cần một ngón tay thôi đã có thể bóp nát nhà họ Trương rồi.

“Ồ? Như ông nói đó thì tôi lại muốn xem thử ông giết tôi thế nào”, Tiêu Chính Văn cười mỉa giễu cợt.

“Cậu nghĩ đây là thế tục sao? Thân phận vua Bắc Lương không bảo vệ được cậu đâu, dù cậu là Thiên Tử thì bốn người chúng tôi muốn cậu chết, cậu bắt buộc phải chết”.

“Để cậu sống để giờ không phải bọn tôi không dám ra tay giết cậu mà là muốn để cậu ôm hận mà chết”.

Nói rồi Triệu Kế Hồng bỗng giơ tay lên, một tia chớp màu tím thoáng chốc đã ngưng tụ thành một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng lúc rút kiếm trong tay ra, từng vầng sáng tím và vô số kiếm quang sắc lẻm đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Thiên Thần Tử bên cạnh lại nhấc tay lên, biến hóa ra vô số sao trời, sát khí như ánh sao đồng thời đánh về phía đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.

Ngay khi mọi người khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, sắp tận mắt thấy cảnh tượng anh bị chém thành trăm mảnh, bỗng một đóa hoa sen trắng như tuyết xuất hiện trong không trung.

Ngăn chặn tất cả sát khí lại.

Sau đó không trung xuất hiện từng gợn sóng khí, một luồng khí tức chèn ép bốn phía ập đến.

“Ai dám lỗ mãng ở Thiên Sơn?”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, vang vọng khắp bốn phía, trên bầu trời, sát khí như có thực thể ngưng tụ thành vô số đám mây, mấy đám mây này lại dựng thẳng lên chín tầng mây như một chiếc thang trời.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng bước đi trên những bậc thang mây đó bước xuống.

“Sáng Thế Hạo Thiên”.

Mọi người trong thế tục đều lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.

Sát khí vốn dĩ đang quét ngang tứ phía cũng biến mất ngay khoảnh khắc Sáng Thế Hạo Thiên xuất hiện.

Nhiều ánh sáng bí ẩn bao trùm cả Thiên Sơn vào trong đó.

Cùng lúc đó ánh sáng màu máu đầy trời phản chiếu nửa bầu trời Thiên Sơn như thủy triều.

Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn bước ra, ánh mắt chứa đầy sát khí đó lướt nhìn đám người Triệu Kế Hồng, khiến bốn người hoảng sợ lùi về sau một bước.

“Hận Thiên?”

Không ai ngờ Hận Thiên – niềm kiêu ngạo tuyệt thế trong hầu tước huyết tộc lại đích thân đến đây.
Chương 1877: Bị tát

Mặc dù Hận Thiên không bằng Đại Công Tước của huyết tộc, nhưng cũng là người đứng đầu dưới trướng Đại Công Tước!

Dựa vào thực lực Nhân Hoàng cấp hai của Hận Thiên, giết bốn người họ dễ như nghiền nát một con rệp!

Ngay từ khi ở vùng ngoài lãnh thổ, Hận Thiên đã thống lĩnh đại quân của huyết tộc, công phạt tứ phương, dũng mãnh vô địch, sao bốn đệ tử nhỏ bé có thể so sánh được chứ?

Trong khi đó uy lực vô song của Hầu tước huyết tộc trong phút chốc đã áp chế khí tức của bốn người bọn họ!

Vào giờ phút này, Triệu Kế Hồng liếc nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi điềm tĩnh với vẻ mặt trắng bệch.

Ông ta thật sự là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng cũng chỉ là người mới đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi.

Làm sao mà so sánh được với Hận Thiên, người đã đột phá tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai trong hàng trăm năm.

Hận Thiên chỉ lướt nhìn Triệu Kế Hồng với ánh mắt đằng đằng sát khí, đã khiến cho ông ta sợ đến hai chân run rẩy, cơ thể run như cầy sấy!

“Các ông thật to gan, lẽ nào các ông không biết Thiên Tinh Cửu Diệu là tuyệt kỹ của ai sao? Ai cho các ông lá gan dám ra tay với Tiêu Chính Văn hả?”

Sắc mặt của Sáng Thế Hạo Thiên cực kỳ lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát khí, lớn tiếng chất vấn hỏi!

“Thưa…Thưa…Thưa ông, bên trong, hẳn…Hẳn là có… có sự hiểu lầm!”

Độ Ách Chân Quân vừa rồi còn đang phong thái bất tử, đã quỳ “Phập” trước mặt Sáng Thế Hạo Thiên.

Nhìn sông núi chấn động dữ dội, trời đất rung chuyển, ngay cả mọi người phía dưới cũng sợ đến tái mặt, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

Anh thuận tay cầm chén trà trên bàn đá bên cạnh lên, thoải mái nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đặt chén trở lại chỗ cũ, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Kế Hồng nói: "Dựa vào ông mà cũng muốn giết tôi ư?”

Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn có hàn khí bức người, chỉ nhìn Triệu Kế Hồng một cái mà suýt chút nữa làm cho ông ta sợ hết hồn.

Đừng thấy khoảng cách giữa ông ta và Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc mà lầm, có Sáng Thế Hạo Thiên đang trấn thủ ở đây, cho dù ông ta có trăm lá gan, cũng không dám có ý định giết Tiêu Chính Văn!

Mấy người khác sợ tới mức không dám hít thở một hơi, đối mặt với hai vị cường giả cái thế này, bọn họ thậm chí còn không có gan lên tiếng biện giải.

Giờ phút này, bọn họ mới hiểu được tại sao Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh như vậy.

Chuyện đến nước này, bọn họ mới nhận ra rằng thì ra từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn đang bày ra một cái bẫy cho bọn họ, chứ không phải rơi vào bẫy của bọn họ.

"Nhân cơ hội thi đấu hôm nay, bốn người các ông liên thủ giết Tiêu Chính Văn tôi? Không biết là tôi ngây thơ hay là các ông quá ngây thơ”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa từ từ đứng dậy đi đến chỗ bốn người, cười nhạt với Triệu Kế Hồng: "Không phải là ông muốn báo thù cho con trai mình sao? Đến đi!"

Báo thù?

Triệu Kế Hồng lấy đâu ra dũng khí đó?

Vào lúc này, không chỉ bốn người họ bị Sáng Thế Hạo Thiên bao vây trên đỉnh Thiên Sơn, không làm được gì, mà đến Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn ở cách xa hàng nghìn dặm cũng bị bao vây bởi trận pháp của Sáng Thế Hạo Thiên.

Chỉ cần giơ tay, ba ngọn núi danh tiếng này sẽ không còn tồn tại.

Đừng nói đến việc để ông ta ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, ngay cả mở miệng ra nói ông ta cũng không có dũng khí.

Bạch Chiến Sinh lúc này đứng sững sờ ở một bên, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, đại não cũng bị ngắt mạch rồi.

“Thế nào, không dám ra tay sao?” Tiêu Chính Văn cười giễu cợt nhìn Triệu Kế Hồng.

"Tiêu...”

"Bốp!"

Triệu Kế Hồng chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay tát vào mặt ông ta.

Cú tát này để lại dấu vết năm ngón tay rõ ràng mồn một trên mặt Triệu Kế Hồng.
Chương 1878: Hài lòng

“Sao, cảnh giới Nhân Hoàng là rất ghê gớm rồi à? Tự cho rằng ông là Nhân Hoàng thì có thể nói một là một nói hai là hai ư? Có thể bóp méo sự thật hả?"

"Tôi...”

"Bốp!"

Không chờ Triệu Kế Hồng kịp mở miệng, một cái tát vang dội khác lại đánh mạnh vào má còn lại của ông ta.

"Con trai của Nhân Hoàng thì có thể hoành hành ngang ngược sao?”

"Bốp!"

“Nhân Hoàng thì có thể mặc kệ đạo lý sao?"

"Bốp bốp bốp...”

Sau mỗi câu hỏi của Tiêu Chính Văn là những cú tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hồng.

Những bạt tai đáp xuống mặt Triệu Kế Hồng như những hạt mưa.

"Nói cho tôi biết, Nhân Hoàng rất ghê gớm sao?”

Tiêu Chính Văn hỏi với giọng lạnh lùng.

Giờ phút này, cả khán đài im phăng phắc, mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt!

"Cậu Tiêu đang hỏi các ông đấy!”

Hận Thiên vung tay đánh qua một bạt tai!

Một cơn gió mạnh lướt qua, lật nhào Triệu Kế Hồng và những người khác xuống đất, cả bốn người đều ngã nhào xuống dưới chân Tiêu Chính Văn!

Giờ phút này, bốn người do Triệu Kế Hồng đứng đầu ai nấy đều đỏ mặt tía tai, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Bọn họ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đấy, có người nào không có sức nghiền nát chứ?

Ngay cả vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ cũng là những trụ cột vững chắc của một phía thế lực.

Ai mà không từng tung hoành đất trời hàng trăm năm, không có đối thủ giữa tám trăm người, bất khả chiến bại ở mọi hướng?

Để đạt được cảnh giới Nhân Hoàng, để đạt đến trình độ có thể cùng sống thọ với đất trời, bọn họ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu?

Thậm chí trong hàng trăm năm, không một khắc nào lười nhác, chẳng phải là vì muốn nở mày nở mặt sao?

Ngay cả lịch sử suốt ngàn năm cũng rất hiếm người có thể đạt tới trình độ của bọn họ!

Và trong thế giới tục, bọn họ tượng trưng cho năm đại danh sơn, thậm chí là các tông môn đứng đầu trong một vùng trời.

Nhưng vào lúc này, bọn họ lại đang bị một tên tiểu bối trong thế giới tục tát điên cuồng, trước mặt hàng ngàn người lại bị đánh hằn dấu ngón tay khắp mặt.

Đường đường là các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, trước mặt Tiêu Chính Văn lại sợ hãi tới mức toàn thân run lẩy bẩy, thậm chí còn không dám thở mạnh!

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trên khán đài đều vô cùng kinh hãi.

Bởi vì giờ phút này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn khác với lúc trước, dùng sức chiến đấu để áp chế tứ phương, thay vào đó là dùng sức mạnh của mình để áp chế người khác.

Hơn nữa, lại sử dụng cách thức của đám người Triệu Kế Hồng, dùng gậy ông đập lưng ông.

Chỉ một phút trước, Triệu Kế Hồng đã kêu gào ầm ĩ trước Tiêu Chính Văn trước mặt người trong võ tông, Tiêu Chính Văn giờ đây lại đáp lễ bọn họ bằng những hành động thiết thực.

Vào lúc này, ngay cả ông cụ Quý cũng há hốc mồm kinh ngạc đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào miệng!

Bây giờ, tất cả nhân tài đột nhiên hiểu ra tại sao Tiêu Chính Văn lại dám đối mặt trực tiếp với bốn vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng không kinh sợ.

Mà Tiêu Chính Văn chỉ là người cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi, lại có thể cùng một lúc điều đến hai nhân vật lớn có bối cảnh lai lịch ngút trời.

Đặc biệt trong đó còn có Sáng Thế Hạo Thiên trong truyền thuyết.

Đó là một con chim ưng lớn không ai bì nổi, người cầm lái của các thế lực lớn ngoài vùng lãnh thổ cũng đều phải kính sợ vài ba phần!

“Thế nào, các ông hài lòng với kết cục này không?”, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn quét qua khuôn mặt của bốn người bọn họ, mặt không chút cảm xúc, sát khí đã tản ra dưới chân như thật.
Chương 1879: Hoàn toàn sụp đổ

Hài lòng chứ?

Nghe thấy câu hỏi này của Tiêu Chính Văn, ngay cả mấy người Triệu Kế Hồng cũng phải trầm mặc!

Dù ai trong số họ cũng đều có bối cảnh lớn, hơn nữa mọi người đều có móc nối quan hệ với mấy thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng ở trước mặt Sáng Thế Hạo Thiên, các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ chính là kẻ địch!

Ai sẽ bận tâm tới sự sống chết của kẻ địch chứ?

Dù là lãnh đạo cấp cao sau lưng bọn họ đích thân đến thì cũng chỉ có thể đấu một trận với Sáng Thế Hạo Thiên!

Thế nhưng ai sẽ chịu trở mặt với Sáng Thế Hạo Thiên chỉ vì mấy con kiến ở dưới đáy này?

Chỉ một Sáng Thế Hạo Thiên đã rất khó đối phó rồi, bây giờ lại có thêm một tên Tiêu Chính Văn cũng khó nhằn, thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ càng không tuỳ tiện hành động, làm lớn chuyện với thế tục nữa!

Ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đã âm thầm đưa đám cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ vào trong cục diện mà anh đã bày ra sẵn!

Bạch Chiến Sinh đích thân trở về thế tục, yêu cầu giới chính trị giao ra thực quyền, cùng cai trị thiên hạ với võ tông, sau đó Tiêu Chính Văn mượn tay các thế lực lớn để trừ khử huyết tộc!

Mà sau đó ở Long Kinh lại lấy pháp luật ra làm lý do, ép buộc Bạch Chiến Sinh tự tay đánh tàn phế hai chân con trai của Triệu Kế Hồng!

Cuối cùng, bên dưới bàn cờ mà Thiên Sơn lập ra lại gậy ông đập lưng ông, tính sổ với bốn cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cùng một lúc!

Bên trong bất cứ một lần tính toán nào đều là thứ mà những người bên dưới đài ngay cả nghĩ cũng còn không dám!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại làm được, hơn nữa mỗi một lần đều đánh chuẩn vào trên điểm yếu của thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ!

Dù là mấy thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ đã tồn tại cả chục nghìn năm như Đế Vương Các hay Thiên Đạo Minh Ước thì cũng đã mấy lần chịu thiệt dưới tay Tiêu Chính Văn!

Bây giờ thì sao?

Bọn họ cuối cùng cũng đợi được cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng quay lại, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ dựa vững chắc, không cần phải nhìn vào sắc mặt của Tiêu Chính Văn để hành sự nữa rồi!

Thế nhưng kết quả thì sao?

Còn không phải lại bị Tiêu Chính Văn tát lên mặt thêm lần nữa hay sao?

Dù có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đích thân ra mặt thì thế nào?

Còn không phải bị Tiêu Chính Văn chà đạp dưới gót chân một cách vô tình à?

Nhìn thấy bốn người bị Tiêu Chính Văn tát cho tới độ trên mặt in hằn đầu ngón tay, nhà họ Khổng, nhà họ Nguỵ và cả đám người trong thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ đều lắc đầu cười khổ!

“Hằng Sơn? Hoa Sơn?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân.

Không đợi bọn họ lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, hai cái tát rất kêu đã giáng ngay lên trên mặt hai người bọn họ!

Thiên Hà Đạo Quân tức tới độ hai mắt hoa lên, trước mắt sao quay không ngừng, suýt thì phun ra một ngụm máu tươi!

Thiên Thần Tử vừa định ngẩng đầu thì cũng bị giáng cho một cái tát rất kêu!

Lẽ ra Thiên Thần Tử thuộc về Thiên Cung Bắc Cực ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi, căn bản không cần quan tâm tới sự tồn tại của Sáng Thế Hạo Thiên, dù không đánh được thì vẫn có thể chạy chứ?

Thế nhưng điều khiến cho ông ta cạn lời nhất chính là huyết tộc mấy lần lật mặt với Tiêu Chính Văn lại đứng về phía Tiêu Chính Văn luôn!

Dù ông ta chạy về vùng ngoài lãnh thổ thì Hận Thiên vẫn có thể giết tới vùng ngoài lãnh thổ, lãnh đạo huyết tộc tiến công mạnh mẽ vào Thiên Cung Bắc Cực!

Thiên Cung Bắc Cực nhỏ bé sao có thể ngăn cản được đại quân của huyết tộc cơ chứ?

“Ông muốn giết tôi từ lâu rồi phải không? Ông thử động tay đi tôi xem nào!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì lại vung tay giáng thêm một cái tát nữa lên trên mặt Thiên Thần Tử!

“Tôi sẽ lợi dụng oán khí để hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được?”

Thiên Thần Tử tức tới độ mặt mày tái xanh, thế nhưng tình hình bây giờ, ông ta nào dám thế nào?

Ngay sau đó, ánh mắt của Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía Triệu Kế Hồng, bình thản cười nói: “Trận đấu lần này vốn dĩ có liên quan gì tới Tung Sơn mấy người đâu?”

“Ông sẽ không vác mặt từ ngàn dặm tới chỉ để đợi tôi tát đâu nhỉ?”

Nói xong anh lại giáng thêm một cái tát rất kêu lên trên mặt Triệu Kế Hồng!

Lúc này, Triệu Kế Hồng sớm đã điên tiết, ông ta không chỉ là cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng của Tung Sơn mà còn là người trong gia tộc Triệu Thị ở vùng ngoài lãnh thổ!

Dù ở vùng ngoài lãnh thổ thì có ai dám tát ông ta trước mặt mọi người như thế?

Hơn nữa còn tát hết lần này tới lần khác, sỉ nhục hết lần này tới lần khác!

Cảnh ngộ ngày hôm nay, đối với bốn người bọn họ mà nói thì có thể coi là sự sỉ nhục rất lớn!

Hơn nữa hành vi của Tiêu Chính Văn càng khiến cho cục diện mà thế lực các phương đứng sau lưng bọn họ đã mưu tính cả trăm năm nay hoàn toàn sụp đổ!
Chương 1880: Nóng lòng muốn thử

Triệu Kế Hồng nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, tôi không thể không thừa nhận, hôm nay là tôi đi sai một nước cờ!”

“Thế nhưng cậu đừng quên, hai người bọn họ bảo vệ được cho cậu nhất thời chứ không bảo vệ được cho cậu cả đời!”

“Ở sau lưng cậu không có bất cứ thế lực lớn nào chống đỡ cho! Sớm muộn gì tới một ngày cậu cũng phải tàn lụi thôi!”

Lời này vừa mới thốt ra cũng đồng nghĩa với một lời nhắc nhở tới ba người còn lại!

Thật ra từ trong trải nghiệm của Tiêu Chính Văn thì không khó để nhìn ra Sáng Thế Hạo Thiên có lẽ chỉ định lợi dụng Tiêu Chính Văn để tìm thấy di tích Long tộc mà thôi!

Vậy nên mới truyền thụ cho anh Thiên Tinh Cửu Diệu chứ chưa giúp Tiêu Chính Văn nâng cao cảnh giới!

Nếu không, với thực lực của Sáng Thế Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn bây giờ ít nhất cũng có thể đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng rồi!

Còn về hầu tước Hận Thiên, đương nhiên cũng không thể là đồng minh đáng tin của Tiêu Chính Văn, 80% là cầu cạnh Tiêu Chính Văn nên dưới tình thế cấp bách mới đặc biệt tới ra mặt cho Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng tất cả những thứ này rốt cuộc cũng không thuộc về Tiêu Chính Văn, Sáng Thế Hạo Thiên không thể đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn bất kể mọi lúc, còn về Hận Thiên thì càng không thể giúp đỡ Tiêu Chính Văn mọi lúc mọi nơi!

Mà thực lực của Tiêu Chính Văn còn lâu mới đủ để áp chế được bốn người bọn họ!

Vậy nên nỗi nhục ngày hôm nay, nhất định sẽ có ngày trả lại cho Tiêu Chính Văn gấp mười lần, thậm chí là cả trăm lần!

“Ồ? Ý của ông là dù bây giờ ông rơi vào trong tay tôi thì tôi cũng không dám làm gì ông, nhiều nhất chỉ là sỉ nhục mà thôi?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Triệu Kế Hồng, mỉm cười chất vấn.

“Hừ, Sáng Thế Hạo Thiên quả thực là một người dũng mãnh bên trong thế tục, ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận dù là thế lực sau lưng chúng tôi cũng phải kính sợ ông ta ba phần!”

“Thế nhưng vùng ngoài lãnh thổ vẫn muốn khai chiến với thế tục, lẽ nào thế tục sẽ có sức mạnh để khai chiến với vùng ngoài lãnh thổ hay sao?”

“Thập Tôn Quang Minh và Lục Tôn Hạo Thiên bây giờ còn có thể so được với cả chục nghìn năm trước hay sao?”

“Mặc dù chúng tôi vừa mới trở về, thế nhưng cũng nghe nói trong số Lục Tôn Hạo Thiên chẳng qua cũng chỉ có mấy con kiến ở cảnh giới Thiên Thần mà thôi, loại chiến lực như vậy, cậu cho rằng Sáng Thế Hạo Thiên thật sự dám lật mặt với vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi?”

“Còn về huyết tộc, cậu tự tay giết người của nhà họ Lục, lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ sẽ bỏ qua cho cậu sao? Hận Thiên chẳng qua là vì mối quan hệ cá nhân nên mới giúp cậu một tay mà thôi!”

“Ông ta thật sự dám vì cậu mà lật mặt với thế lực sau lưng chúng tôi hay sao?”

Triệu Kế Hồng vừa thốt ra mấy lời này, ngay cả mấy người Thiên Thần Tử cũng có thêm mấy phần sức mạnh!

Ông ta nói không sai chút nào, thế tục hiện giờ có cách biệt như trời và đất so với thế tục của mười nghìn năm trước!

Lúc đó, Thập Tôn Quang Minh có uy phong tới độ nào, gần như đã chém giết hết các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, máu nhuộm vạn dặm!

Bây giờ Thập Tôn Quang Minh, ai ai cũng hết sức gầy yếu, ngay tới việc đi chém giết tứ phương tới vùng ngoài lãnh thổ, dù có cho bốn người bọn họ đi xách dép cũng còn chẳng xứng!

Một mình Sáng Thế Hạo Thiên, dù có sức mạnh cái thế thì cũng có thể làm được gì?

Cao thủ các phương ở vùng ngoài lãnh thổ không tới chục triệu cũng tới vài triệu, một mình cụ ta có thể đối phó nổi hay sao?

“Cũng có thể nói, dù thế nào thì ngày hôm nay mấy người cũng có thể giữ được cái mạng chó, đúng chứ?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói.

“Không sai! Lẽ nào cậu còn dám ra tay giết chúng tôi sao?”, Thiên Thần Tử cười lạnh lùng, thẳng thừng đáp lời.

“Hận Thiên, giết ông ta!”

Tiêu Chính Văn ra lệnh với vẻ mặt vô cảm!

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi tới đổ mồ hôi lạnh!

Bởi vì Tiêu Chính Văn đang ra lệnh cho hầu tước Hận Thiên chứ không phải đề nghị!

Đó là nhân vật số một trong số những hầu tước của huyết tộc đó!

Tiêu Chính Văn giống như đang sai bảo người hầu của mình, tuỳ tiện vênh mặt sai khiến ông ta như thế?

Thế nhưng mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại thì một cỗ uy áp vô cùng cường đại đã khoá chặt lấy cả người Thiên Thần Tử!

Thậm chí Thiên Thần Tử vừa định bỏ chạy đã bị luồng uy áp cường đại này kéo trở lại mặt đất!

“Tiêu Chính Văn, cậu dám! Tôi…

Thiên Thần Tử vừa mới nói dứt câu, một bàn tay lớn mạnh mẽ đã túm chặt lấy cổ ông ta!

Mọi người nghe thấy “rắc” một tiếng, ngay sau đó, đầu của Thiên Thần Tử giống như một quả bóng da cứ thế lăn xuống dưới!

Hận Thiên giơ chân tung ra một cú đá, khiến cho cả người Thiên Thần Tử lăn tới dưới vách núi!

Một cái xác không đầu cứ thế ngã lăn xuống đất!

Lúc này, không gian tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, mấy người Triệu Kế Hồng càng sợ tới độ đổ mồ hôi lạnh!

Không một ai ngờ được Hận Thiên lại thật sự ra tay giết bọn họ!

Đặc biệt lúc này ánh mắt Hận Thiên đang lộ ra vẻ hung hãn nhìn chằm chằm ba người họ, nóng lòng muốn thử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK