“Mẹ mày, mày muốn chết à? Buông đàn em của tao ra!”
Trong bốn người còn lại, một gã đàn ông thân hình vạm vỡ với khí thế hung ác gào lên, nhấc lấy hai cây rìu ở sau lưng, chân đạp trên đất lao tới chỗ Tiêu Chính Văn, bổ mạnh về phía cổ của anh!
Tiêu Chính Văn cau mày, sát khí lạnh tanh toả ra từ trên người anh!
“Bịch!”
Anh thuận thế giơ chân lên, đạp mạnh vào mông Kim Xỉ Yêu, đá gã bay chừng vài mét, người gã va vào bức tường, đến mức tạo thành một cái lỗ hình người!
Đồng thời, Tiêu Chính Văn nhanh chóng né cú bổ từ hai cây rìu của gã đàn ông đó!
Rõ ràng đối phương rất tức giận, trong lúc vừa đuổi vừa bổ thì hung dữ hét lên: “Mày còn trốn? Để tao xem mày trốn được chỗ nào! Chết đi!”
“Ầm!”, cây rìu bổ thẳng lên cột tường, những viên đá vỡ chợt bắn tung toé!
Mỗi nhát bổ xuống đều quẹt qua phần cổ, chân tay và phần ngực bụng của Tiêu Chính Văn.
Sau vài lần bổ rìu, đối phương thấy mình vẫn chưa đánh trúng Tiêu Chính Văn thì sốt ruột!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, khí thế bỗng tăng lên, cả người biến mất tại chỗ tựa như cái bóng.
Khi đối phương phát hiện ra thì Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ở sau lưng rồi!
Anh tung một cú đấm mạnh vào lưng của gã đàn ông vạm vỡ đó, vang lên một tiếng bốp!
Cú đấm này trông có vẻ đơn giản nhưng lực chứa trong nó lại vô cùng lớn, đủ để đập vỡ một chiếc xe tăng!
“Ầm!”
Tiếng động lớn vang lên, gã đàn ông vạm vỡ đang cầm cây rìu trong tay còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng đã chịu một cú đấm như sấm chớp, gã chợt bay ra ngoài chừng mười mấy mét, bịch, gã đụng gãy một cây cột rồi ngã xuống trong đống gạch vụn!
“Phụt!”
Gã đàn ông vạm vỡ phun vài ngụm máu, ngã trong đống đổ nát, không dám nhúc nhích.
Bởi vì gã cảm nhận được lưng mình sau khi chịu cú đấm vừa rồi, toàn bộ phần xương đã vỡ nát!
Cả đời này gã cũng không thể đứng lên được nữa rồi.
Tiêu Chính Văn thản nhiên liếc nhìn gã đàn ông vạm vỡ đang nằm dưới đất, rồi liếc qua ba người còn lại, lạnh lùng hỏi: “Nói tao biết, người đứng sau bọn mày là ai?”
Lúc này, ba người còn lại vô cùng hoang mang và hoảng sợ!
Gã đàn ông trước mắt quá mạnh!
Trong nháy mắt đã xử gọn hai người anh em của bọn họ rồi!
Hai người đó đều có thực lực quân vương địa cấp ba sao đó!
“Thằng nhãi! Mày đừng có mà ngạo mạn, hôm nay mày phải chết!”
“Cùng lên đi! Không thể cho hắn thêm cơ hội nữa!”
“Được!”
Ngay lúc đó, ba người còn lại cùng lao lên định giết Tiêu Chính Văn, chiêu nào cũng rất hiểm độc!
Tiêu Chính Văn bất lực thở dài, bị ép phải đánh lại!
“Ầm ầm ầm!”
Chưa tới ba phút, trên mặt đất lại có thêm ba người nằm ngã sõng soài.
Tiêu Chính Văn cất bước tới chỗ một người trong số đó, nhìn xuống đối phương, con dao quân đội năm cạnh chợt loé lên, lạnh lùng nói: “Tao cho cơ hội cuối cùng, ai sai bọn mày tới đây?”
Đối phương cười ha hả, khuôn mặt u ám nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói: “Mày muốn biết hả? Không có cửa đâu! Bọn tao sẽ không…”
Nhưng gã chưa kịp nói xong thì con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đã đâm qua vai gã, khiến xương vai của gã bị gãy trong nháy mắt!
“A a a!”
Gã đàn ông vạm vỡ hét lên vô cùng thảm thiết, gã bụm lại chỗ vai bị chảy máu, vừa giận dữ vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!
“Mày… mày định làm gì? Muốn giết muốn róc xương lóc thịt thì tuỳ mày, nhưng mày không thể giày vò bọn tao như vậy!”
Tên đó hét lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đối phương, nói: “Tao hỏi lần cuối, ai sai bọn mày tới, nói thì có thể sống, không nói, kết cục của bọn mày sẽ rất thảm!”
“Không! Không thể nào…”, mấy tên đó vẫn không nói.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nói: “Mày đã lỡ mất một cơ hội được sống rồi!”
Dứt lời, con dao quân đội năm cạnh trong tay anh đâm qua trán gã, kết thúc mạng sống của gã!
“Anh Hai!”
“Chú Hai!”
Ngay lập tức, bốn người còn lại nhìn gã đàn ông chết thảm, mặt lộ vẻ tức giận!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn bọn họ, đi tới trước mặt Kim Xỉ Yêu, nhìn gã, hỏi: “Lựa chọn của mày là gì?”
Lúc này Kim Xỉ Yêu run lẩy bẩy, nhất là khi tiếp xúc ánh mắt tựa như Tu La của Tiêu Chính Văn, gã càng hoảng sợ!
Nhìn anh Hai chết trên đất với tình trạng đáng sợ, gã trở mình quỳ dưới đất, cầu xin: “Tôi nói, tôi nói, mong anh tha mạng…”
“Kim Xỉ Yêu! Thằng khốn nạn! Sao mày có thể bán đứng chủ thuê chứ?”
“Kim Xỉ Yêu! Uống công mày là một trong Ngũ Hành Tăng vậy mà lại không có khí phách như vậy! Mày thực sự đáng chết!”
“Kim Xỉ Yêu, nếu mày dám nói thì bọn tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh đâm ra tạo thành tia sáng màu bạc, rạch cổ của một người trong số họ!
“Phụt”, tên đó trợn trừng mắt, bụm cái cổ đang chảy máu không ngừng rồi ngã xuống trong vũng máu, co giật liên tục!
Ngay lập tức, mọi người đều chết lặng!
Kim Xỉ Yêu càng sợ hãi, vội cúi sát đất hét lên: “Thưa anh, anh đừng giết tôi, tôi nói! Chúng tôi cũng do nhận nhiệm vụ trong bang nên mới tới đây, thực sự chúng tôi cũng không rõ chủ thuê là ai…”
Nói xong, Tiêu Chính Văn nhíu mày giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh đâm tới tỏa ra sát khí lạnh thấu xương!
Khí thế này doạ Kim Xỉ Yêu lo sốt vó, hét lên: “Nhưng có lẽ bang chủ của chúng tôi biết chủ thuê đứng sau là ai”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn im lặng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, Kim Xỉ Yêu cũng run lập cập, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, hỏi dò: “Thưa anh, chúng tôi được sống chứ?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười nham hiểm, lạnh lùng nói: “Tao nói bọn mày có thể sống lúc nào chứ?”
“Gì cơ? Chẳng phải vừa nãy anh vừa nói…”
Kim Xỉ Yêu lo lắng, vừa mở miệng nói thì một tia sáng bạc chợt loé, gã thấy cổ mình lạnh ngắt, sau đó thấy ấm ấm.
Sau đó gã ôm lấy cổ, ngã xuống vũng máu, không ngừng co giật.
Hai người còn lại cũng bị Tiêu Chính Văn xử lý trong chốc lát!
Làm xong tất cả, Tiêu Chính Văn mới chạy vội qua, ôm lấy Na Na đã sợ hãi quá độ và ngất xỉu từ lâu.
Anh lộ vẻ lạnh lùng, gọi một cú điện thoại, nói: “Cho người tới xử lý, ngoài ra, triệu tập ba trăm thành viên điện Thần Long, tôi muốn diệt bang Thanh Xà!”
“Vâng, thưa Long Vương!”
Giọng nói vô cùng cung kính phát ra từ đầu kia điện thoại.
Sau đó, Tiêu Chính Văn dẫn Na Na quay về biệt thự.
Sau khi thấy Na Na bình an vô sự, Khương Vy Nhan khóc lóc sướt mướt.
Tiêu Chính Văn nhìn hai mẹ con, âm thầm tự trách.
Anh dặn dò vài câu đơn giản với Khương Vy Nhan rồi rời khỏi biệt thự, đi tới Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
Chỉ đích danh mười nghìn binh lính!
“Mọi người, đưa theo tất cả trang bị rồi lập tức xuất phát!”
Tiêu Chính Văn đứng trên bục điểm binh, mắt sáng như kiếm, liếc nhìn xuống mười nghìn binh lính Bắc Lương!
Tuy là Sở chỉ huy quân đội Tu Hà nhưng lại có năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn lại là tổng tư lệnh của sở chỉ huy quân đội!
Thân phận này không thay đổi dù cho anh đã từ chức chủ soái Bắc Lương.
“Rõ!”
Trong chốc lát, mười nghìn binh lính đồng thanh hô lên!
Liếc mắt nhìn quanh, cả khu huấn luyện đều là biển người xanh sẫm, hừng hực oai phong quân đội!