Chỉ có mấy chục sân vườn gạch cũ làm bằng đất, hai bên đường đâu đâu cũng có thể thấy lính đánh thuê râu ria xồm xoàm đang lau báng súng.
Thỉnh thoảng trong đám họ sẽ có mấy người da trắng huýt sáo về phía chiếc việt dã của Tiêu Chính Văn.
Ở đây chỉ có sự hoang dã, hung hãn và cả chém giết.
Dù là lúc bình thường, những tên lính đánh thuê lưỡi dao dính máu này vẫn giữ sự cảnh giác cao độ.
Ngay khi xe của Tiêu Chính Văn đi ngang qua một quán rượu ở trung tâm thị trấn, sáu bảy tên lính đánh thuê mặc đồ rằn ri chặn xe của họ lại.
Trong đó có một tên lính đánh thuê để râu chĩa đầu súng vào Trần Cương ngồi ở ghế lái, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường.
“Này, nhìn xem đây chẳng phải là tên họ Trần sao? Không ở Carlo làm ông lớn mà chạy đến vùng nông thôn của bọn này làm gì thế?”
Gã để râu nhận ra Trần Cương.
Anh ta cũng không rề rà mà nhảy xuống xe chào tên đó.
Trần Cương vỗ vai tên đó nói: “Tôi đến đây mua ít hàng với vài người bạn, phía trước có nhà nghỉ không?”
“Nhà nghỉ?”
Gã để râu cười gượng lắc đầu nói: “Mười mấy năm trước có lẽ là có khách sạn cao cấp đấy, nhưng bây giờ nhà nghỉ là thứ xa xỉ với nơi này”.
Nhìn vài tên lính đánh thuê nhóm lửa sưởi ấm bên đường, gã để râu nhún vai nói.
Mấy tên lính đánh thuê khác bao vây lấy chiếc việt dã, thỉnh thoảng còn lấy tay che ánh sáng để nhìn vào bên trong.
“Này, hình như trong xe anh có vật nguy hiểm”.
Một tên lính đánh thuê trẻ tuổi chỉ vào Dương Linh Nhi ngồi hàng ghế sau đùa cợt.
“Người đó là cô Dương, khách quý của tôi, anh tốt nhất nên nói chuyện nghiêm túc một chút”.
Sắc mặt Trần Cương trở nên lạnh lùng.
Tuyệt đối không thể đối xử với đám lính đánh thuê này như người bình thường.
Cho dù hơi do dự hoặc mềm lòng một chút đều có thể bị đám người này cưỡi đầu cưỡi cổ.
Đến lúc đó lại gây ra những rắc rối không đáng có, được một mất mười.
“Nghe tôi nói này, dẫn theo cô gái xinh đẹp như thế trên xe thì tốt nhất đừng đi vào trong thị trấn, tôi nghĩ chắc anh cũng biết trong đó có cả đám háo sắc. Toàn là những người nham hiểm, có thể sẽ không khách sáo giống tôi đâu”.
Gã để râu cũng nhìn thấy vẻ ngoài của Dương Linh Nhi qua cửa sổ xe nên có ý tốt nhắc nhở.
Mấy tên lính đánh thuê mà hắn nói đều là những tên cặn bã nổi danh ở địa phương.
Chúng không chỉ giết người mà hầu như làm tất cả những việc vô lương tâm, càng sẽ tán tận lương tâm với một cô gái trẻ đẹp như vậy.
“Tôi nghĩ không nơi nào an toàn hơn trong quán rượu này”.
Gã để râu thuận tay chỉ vào một quán rượu bên cạnh.
Lúc này quán rượu đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào.
Trong tiếng ồn ào này, Trần Cương không khó để đoán được chắc chắn có người đang đánh bài ở bên trong.
Đánh bài ở đây khác hẳn với những nơi khác.
Lính đánh thuê không chơi Poker, cũng không thèm sử dụng thiết bị đánh bạc.
Thứ đem ra cược duy nhất của họ là súng.
Cò quay Nga là trò chơi được mọi người ở đây rất yêu thích.
Đặt cược toàn bộ tiền bạc và mạng sống của mình, khoảnh khắc bóp cò súng là khoảnh khắc cảm giác kích thích bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, do đó mới có thể khiến đám lính đánh thuê này sôi sục nhiệt huyết.
Trần Cương không dám tự mình quyết định mà quay vào xe bàn bạc với Tiêu Chính Văn một hồi, sau đó mọi người đi vào quán rượu.
Ngay lúc Dương Linh Nhi bước xuống xe, xung quanh vang lên một loạt tiếng huýt sáo, lẫn trong đó còn có tiếng hét hú.
Nhưng dường như đám người này rất sợ Trần Cương, Trần Cương chỉ liếc mắt một cái, đám lính đánh thuê đều quay đầu đi nơi khác.
“Anh Tiêu, mời!”
Trần Cương vừa nói vừa đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn đẩy cánh cửa gỗ quán rượu ra.
Lúc này quả thật là có hai người đang đánh bài, khi một người trong đó để họng súng vào thái dương của mình, hắn ta chẳng để lộ ra vẻ mặt gì cả.
“Bộp!”
Một tiếng động vang lên, người đó nở nụ cười rồi đưa súng cho một tên lính đánh thuê da trắng phía đối diện.
Tiêu Chính Văn chỉ đảo mắt nhìn hai người kia rồi ngồi xuống một góc cách đó không xa.
Mọi người chỉ tùy ý ăn chút đồ ăn vặt, vừa uống bia vừa bàn xem nên thăm dò tin tức thế nào.
Ngay lúc này, cửa quán rượu bỗng mở ra.
Có lẽ là tiếng động làm ồn đến hai người đang đánh bài, một người đàn ông trong đó giơ súng lên nhắm vào một đôi nam nữ đang bước vào lạnh lùng nói: “Fuck, bọn mày làm ông đây giật mình”.
Lúc người đó vừa giơ súng lên, người phụ nữ trẻ mặc bộ đồ săn đó bỗng vung tay, thanh kiếm sắc nhọn bay ra từ trong tay cô ta.
“Phụt!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, cánh tay của người cầm súng đó bị đứt.
“Soạt!”
Cùng lúc cánh tay tên lính đánh thuê đó bị đứt, có mấy chục bóng người hung hãn trong quán rượu lập tức đứng dậy.
Quán rượu ở nơi này hoàn toàn khác với những quán ở thế giới hòa bình.
Trong mắt đám người này chưa bao giờ xuất hiện hai chữ sợ hãi.
Mấy chục ánh mắt lạnh như băng bắn về phía người phụ nữ trẻ.
“Tốt nhất các vị nên ngồi xuống, nếu không tôi sẽ biến mọi người thành xác chết”.
Người đàn ông trẻ đi cùng với người phụ nữ kỳ dị nói, đồng thời một tay sờ con dao ngắn trong áo.
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt.
Giọng nói này nghe cực kỳ quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời anh không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đôi nam nữ đứng ở cửa, lúc nhìn thấy rõ mặt mũi của hai người đó, anh không khỏi sửng sốt.
“Sao lại là cô ta?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
Nhưng khi anh định quay đầu đi, ánh mắt người phụ nữ đó vừa lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn!”
Giọng người phụ nữ đó không lớn nhưng bây giờ cả quán rượu đều rất im ắng.
Thế nên giọng cô ta truyền đến tai mọi người rất rõ.
Nghe đến tên Tiêu Chính Văn, người đàn ông đó cũng dời tầm mắt nhìn sang.
Lúc này bầu không khí trong quán rượu càng thêm quỷ dị.
Đám lính đánh thuê đều nhìn chằm chằm vào đám người Tiêu Chính Văn và đôi nam nữ, quán rượu bỗng trở thành tình thế ba bên đối chọi nhau.
“Anh Tiêu, anh quen người phụ nữ này à?”
Trần Cương nhỏ giọng hỏi.
Bị mấy chục lính đánh thuê cùng lúc đối chọi, đây không phải là trò đùa.
Mặc dù anh ta có lòng tin với Tiêu Chính Văn, đừng nói là mấy chục, dù có mấy trăm người, chúng cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Giết chúng thì dễ nhưng nguồn tin sẽ bị đứt đoạn.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, không biết là trùng hợp hay và sự sắp đặt của số mệnh nữa đây”.
Người phụ nữ quay đầu lại nở nụ cười quyến rũ nhìn Tiêu Chính Văn.
Nhưng nụ cười giống thiên sứ đó lại khiến người khác không thể tin được nó lại xuất hiện trên gương mặt của người phụ nữ hung hãn đã cắt đứt một cánh tay của người khác.
“Chắc là chúng ta đến đây vì chung một mục đích nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười nói.
“Chung mục đích ư? Anh biết tôi đến vì cái gì sao?”
Thái độ của người phụ nữ đó với Tiêu Chính Văn rõ ràng ấm áp nhưng lại lạnh như băng với người khác.
Chắc chắn trong đó có vấn đề.
Trán Trần Cương cũng toát mồ hôi, anh ta chỉ mong Tiêu Chính Văn đừng nhúng tay vào tranh chấp của đám lính đánh thuê với người phụ nữ này.
“Xoẹt!”
Ngay khi một tên lính đánh thuê không biết thức thời đưa tay đến thắt lưng thì một mũi tên khác bắn đến.
“Phụt!”
Âm thanh trầm đục vang lên, tên lính đánh thuê đó ngã xuống.
“Tốt nhất các người nên để tay ở nơi tôi có thể nhìn thấy, nếu không sẽ phải chết”.
Người phụ nữ đó lạnh lùng nói, gương mặt không có chút cảm xúc.