Dựa trên sự hiểu biết của Cừu Vạn Lý về Trương Đạo Linh, đừng nói đến Tiêu Chính Văn chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngay cả những lão già cùng lứa tuổi cũng chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Chắc chắn Tiêu Chính Văn đã dùng thủ đoạn không chính đáng nào đó nên mới giết được Trương Đạo Linh.
Lần này, cụ ta không được mời, nhưng vẫn đặc biệt đến để báo thù cho Trương Đạo Linh.
Cừu Vạn Lý vừa nói xong, không ít người quay đầu lại nhìn, cũng có rất nhiều người chắp tay chào hỏi Cừu Vạn Lý.
Điều này cho thấy danh tiếng của Cừu Vạn Lý trong võ tông.
Lúc này, rất nhiều người trên khán đài xì xào bàn tán.
Lần này có quá nhiều người muốn giết Tiêu Chính Văn, e rằng hôm nay Tiêu Chính Văn có mười cái mạng cũng khó mà thoát chết.
Không chỉ Đoàn Hải Long nhắm vào Tiêu Chính Văn, mà ngay cả nhân vật lớn đều đích thân xuất hiện, nhưng phía sau Tiêu Chính Văn có ai chống đỡ?
Thiên Tử?
Võ tông?
Ở nơi nói chuyện bằng thực lực thì tất cả ngoại lực đều vô nghĩa.
Đặc biệt hôm nay Đoàn Hải Long còn lấy tế khí của võ tông ra!
Một nửa thanh kiếm Xi Vưu và một chiếc khiên cổ bị vỡ, cái này tượng trưng cho điều gì?
Bất kỳ ai ở trước mặt võ thần, đều không thể tùy ý can thiệp vào ân oán của người khác, nếu không, sẽ là bất kính với võ thần.
Thậm chí còn trở thành kẻ thù của giới võ tông.
Đây là thứ khiến Đại trưởng lão võ tông không dám lên tiếng, đồng thời cũng là để chặn miệng của người khác!
Lúc này, tâm trạng của Đại trưởng lão đã chìm xuống đáy.
Nếu là trước đây, ông ta vẫn có thể dựa vào thân phận đại trưởng lão võ tông để đòi lại công bằng cho Tiêu Chính Văn, nhưng ở trước mặt đám người này, thân phận của ông ta quá thấp, thậm chí còn không có tư cách nói chuyện.
Hoa Quốc có nhiều nhân tài, mấy vị trưởng lão võ tông cũng không hẳn là có thực lực trong võ tông, cho dù có thân phận cao, thực lực mạnh thì ở bên trên bọn họ còn có rất nhiều cao nhân ẩn sĩ.
Lúc này, Đại trưởng lão chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng Tiêu Chính Văn có thể đột nhiên nghĩ thông, trốn đến Âu Lục, hoặc vào Long Các để tránh nạn, nhất định đừng xuất hiện ở Thương Lĩnh.
Hôm nay, tất cả cao thủ võ tông đều xuất hiện, lại có cả lão già Cừu Vạn Lý, cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh hơn bình thường thì cũng có thể làm gì được chứ?
Cho dù anh có thể lấy một chọi hai, thì trong số những người ở đây, có nhiều hơn chục người là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.
Cộng thêm Đoàn Hải Long, Cừu Vạn Lý và hai người Hoa Sơn đều có thực lực Thiên Vương, đây chính là cục diện chết.
Đúng lúc Đại trưởng lão đang lo lắng thì một nhóm người tách đám đông xông vào.
“Tiêu Chính Văn đến chưa?”
“Có giỏi thì mau đến chịu chết đi!”
Một thanh niên mặc áo choàng kiêu hãnh hét lên bục cao.
Âm thanh giống như tiếng sấm nổ vang trời, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây.
Rất nhiều người đồng loạt hướng mắt nhìn lên bục, không ít người trong số họ nhận ra người đó, đây chính là Lâm Phi Dương - đệ tử số một của thủ lĩnh Thiên Sơn!
Đồng thời cũng là anh em kết nghĩa của Trương Nguyệt Đông, hai người họ họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học nghệ tại nhà họ Trương mười năm, sau đó Lâm Phi Dương mới được đưa đến Thiên Sơn.
Đừng thấy Trương Nguyệt Đông nhân phẩm không tốt mà coi thường, ngay cả gian thần Tần Cối còn có vài người bạn, huống chi là Trương Nguyệt Đông!
“Đây chẳng phải là đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn sao? Tiêu Chính Văn đắc tội với cả Thiên Sơn rồi à?”
Viên Sùng Long nhỏ giọng nói.
Đông Phương Tiếu bên cạnh chế nhạo: “Tiêu Chính Văn không nên giết Trương Nguyệt Đông! Nhà họ Trương và Thiên Sơn có quan hệ với nhau! Người này là anh em kết của của Trương Nguyệt Đông!”
Lúc này Viên Sùng Long mới hiểu ra, gật đầu lia lịa, trong lòng càng thêm tự tin.
Tuy Lâm Phi Dương mới chỉ hai mươi ba tuổi, nhưng thực lực của hắn không hề kém cạnh bậc tiền bối như Cừu Vạn Lý và Đoàn Hải Long.
Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy Thiên Sơn đáng sợ đến thế nào!
“Cậu bạn không cần vội, đợi Tiêu Chính Văn đến, tôi cũng muốn đòi lại công bằng, chúng ta cứ ngồi xuống trước đã!”
Cừu Vạn Lý mỉm cười, giọng điệu vô cùng lịch sự.
Lâm Phi Dương quay đầu liếc nhìn Cừu Vạn Lý, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu chắp tay với Đoàn Hải Long, rồi nhanh chóng bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh ghế chủ tọa.
Thật ngông cuồng!
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Lâm Phi Dương.
Nhưng sự ngông cuồng này lại vô cùng tự tin.
Chưa nói đến việc phía sau Lâm Phi Dương có Thiên Sơn, chỉ riêng thực lực của hắn cũng đã đè bẹp hầu hết tất cả các võ tông.
Ồ!
Viên Sùng Long liếc mắt nhìn Lâm Phi Dương, nhỏ giọng nói với Đông Phương Tiếu: “Tiền bối Đông Phương, người này thật ngông cuồng, ngay cả Cừu Vạn Lý chào hỏi với hắn mà hắn cũng dám phớt lờ?”
“Hừ, ngông cuồng?”
Đông Phương Tiếu vuốt râu, liếc nhìn Viên Sùng Long nói: “Chắc cậu không biết hắn là người thế nào nhỉ?”
“Ồ? Hắn không phải chỉ là một đệ tử của Thiên Sơn thôi sao?”
Viên Sùng Long nhíu mày hỏi.
Đông Phương Tiếu gật đầu nói: “Cậu biết Võ Thí Thiên chứ, ông ta cũng là đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn, xét theo thế hệ thì Lâm Phi Dương là sư đệ của ông ta!”
“Mặc dù Cừu Vạn Long không tầm thường, nhưng lại không có người chống lưng. Còn Lâm Phi Dương có danh phận rõ ràng, có võ tông, có danh sơn, còn có thực lực, chắc chắn không yếu hơn Cừu Vạn Lý, vì vậy hắn không cần kiêng nể Cừu Vạn Lý”.
Nghe Đông Phương Tiếu nói xong, Viên Sùng Long hít một hơi thật sâu.
Không ngờ Lâm Phi Dương còn trẻ tuổi mà đã có lai lịch thâm sâu đến vậy.
“Hơn nữa, cậu nghĩ rằng ai cũng có thể trở thành đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn sao? Trong trăm năm qua, người này không nhận quá mười đệ tử, Lâm Phi Dương là do nhà họ Trương tiến cử cho nên mới được nhập môn!”
“Phía sau còn có nhà họ Trương chống đỡ, tổng hợp lại, người này vô cùng có thế lực trong võ tông, thực lực và địa vị cũng không kém! Loại người này ngông cuồng cũng đúng!”
“Hơn nữa, cậu biết không, mỗi đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn đều có những kỹ năng riêng biệt, kỹ năng độc nhất vô nhị của Lâm Phi Dương có tên là Càn Khôn Định Hồn Trận! Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, chỉ cần rơi vào Định Hồn Trận của hắn thì cũng không thể động đậy!”
So với chín người anh em của hắn, kỹ năng của hắn càng cao siêu hơn, càng có lực sát thương hơn!”
Đông Phương Tiếu không hổ là cụ tổ nhà họ Đông Phương, cụ ta nắm rõ rất nhiều chuyện, điều này khiến Viên Sùng Long vô cùng ngưỡng mộ.
Đồng thời cũng khiến đại diện của hai gia tộc lớn kia mở mang tầm mắt.
Quả thực là núi cao còn có núi cao hơn.
So với những nhân vật tài giỏi này, thực lực của bốn gia tộc lớn quả thực là không đáng chú ý!
“Nhìn hắn còn trẻ mà thật sự lợi hại đến vậy sao?”
Một vị đại diện thế gia ngồi bên cạnh cau mày hỏi.
“Còn trẻ sao? Không chỉ là trận pháp, nghe nói người này còn giỏi cả kiếm pháp, nếu Tiêu Chính Văn không chết, chúng ta sẽ may mắn có thể chiêm ngưỡng chân dung Lư Sơn!”
Đông Phương Tiếu nói với vẻ kiêng sợ.
Thực ra đây chỉ là bề nổi của võ tông và năm đại danh sơn, trong võ tông và năm đại danh sơn thật sự có rất nhiều cao thủ.
Nhưng vì lệnh cấm hàng trăm năm trước, tất cả cường giả cảnh giới Thiên Thần đều đã ẩn thế.
Đồng thời năm đại danh sơn cũng triệu hồi đệ tử.
Vì vậy những nhân vật nhỏ trước đây không được chú ý tới như cảnh giới chiến thần, cảnh giới chủ soái mới trở nên nổi bật.
Bây giờ, Tiêu Chính Văn lại đắc tội với người không nên đắc tội, còn giết hai người nhà họ Trương, điều này không chỉ khiến nhà họ Trương tức giận, mà ngay cả Hằng Sơn vốn không có nhiều quan hệ với nhà họ Trương cũng đích thân phái người tới.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Hằng Sơn cũng tỏ rõ thái độ, đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn.
Chỉ trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ, xung quanh đàn tế núi Thương Lĩnh đã tập trung hàng chục nghìn người.
Trên bục cao có hàng chục cao thủ đang ngồi chờ Tiêu Chính Văn xuất hiện.
“Lát nữa, tên họ Tiêu kia tới, ai đấu với hắn trước đây?”
Vừa bước vào, Đoàn Hải Long liếc mắt nhìn trái nhìn phải, bình tĩnh nói.