Một mình Khương Văn Kỳ rời khỏi đại sảnh nhà họ Khương, nhìn bóng lưng của ông ta giống như già đi thêm vài tuổi.
Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai đi theo sau lưng ông ta.
Ba người Khương Văn Kỳ cùng rời khỏi đại sảnh nhà họ Khương ngay trong đêm.
Sáng ngày hôm sau.
Tập đoàn nhà họ Khương chính thức tuyên bố Tiêu Chính Văn giữ chức chủ tịch tập đoàn nhà họ Khương, còn Khương Học Bác làm người đại diện của chủ tịch.
Cuộc chiến tranh giành quyền lực gay gắt trước đó đã hoàn toàn hạ màn.
Khương Học Bác trở thành người chiến thắng, còn Khương Văn Kỳ trở thành kẻ thất bại thảm hại nhất.
Ba người Khương Văn Kỳ thuê một căn phòng để ở.
Tiết Mai ngồi bên cạnh máy tính cắn hạt dưa, trên ti vi đang chiếu khung cảnh cả nhà Khương Học Bác được phóng viên phỏng vấn.
Phóng viên hỏi: “Trước đây vẫn luôn có tin đồn rằng hai người con trai nhà họ Khương tranh đấu không ngừng nghỉ, anh em ông bên ngoài tỏ ra hoà thuận sau lưng lại dùng dao đâm nhau. Tôi muốn hỏi chủ tịch Khương rằng ông nghĩ sao về điều này?”
Khương Học Bác đã thay đổi hình tượng ngày hôm qua, cả người mặc vest thẳng thớm, nói: “Anh em thì sao chứ, tôi mới là người chiến thắng thật sự, không phải sao?”
Khương Học Bác cười nói vui vẻ.
“Hừ!”
Tiết Mai bực tức nói: “Ra vẻ cái nỗi gì chứ, không phải nhờ hết vào thằng con rể tốt đó sao? Không có Tiêu Chính Văn thì mấy người chẳng là cái thá gì. Không có Tiêu Chính Văn thì mấy người đã trở thành một đám chó hoang từ lâu rồi”.
Tiết Mai cố tình nhìn Khương Mỹ Nghiên, mắng mỏ: “Con nhìn Khương Vy Nhan kìa, tìm được một ông chồng tốt vừa có tiền vừa có quyền. Con thì sao, tìm một cậu ấm nhà họ Ngô, lại còn đứt gánh giữa đường”.
Khương Mỹ Nghiên lườm mắt, không buồn để tâm đến Tiết Mai.
Trên tivi vẫn đang chiếu khung cảnh cả nhà Khương Học Bác được phỏng vấn.
Phóng viên hỏi: “Thưa bà Từ Phân, bà Tiết Mai cũng được gả vào nhà giàu có giống như bà, vậy ấn tượng của bà về bà ấy thế nào ạ?”
Từ Phân vốn đã ưa nhìn, nay lại được trang điểm thêm, mặc bộ áo dài màu tím, trông vô cùng thướt tha và quý phái.
Bà ta kinh ngạc nhìn phóng viên đó, nói một câu: “Tiết Mai? Chị ta là ai thế? Tôi không thân quen lắm với chị ta. Anh đừng quy chụp chúng tôi lại làm một để nói, nếu như còn bôi nhọ tôi như vậy nữa thì tôi sẽ gửi cho anh thư thăm hỏi từ phía luật sư đấy”.
Từ Phân nở nụ cười sâu xa.
“Hừ!”
Tiết Mai ngồi trước màn hình tivi phỉ nhổ: “Cái loại gì đây, không chịu nhìn xem bản thân là cái dạng gì. Còn bảo đừng quy tôi với cô lại làm một, đúng thật là, không tự nhìn lại mặt mũi mình xem, cô xứng sao?”
Khương Văn Kỳ tắt tivi, nói: “Thôi đừng xem nữa, chỉ thêm buồn bực mà thôi!”
Tiết Mai nói bóng nói gió với Khương Văn Kỳ: “Ông nhìn con đàn bà Từ Phân kìa, gương mặt cười cợt, giống như vừa trở thành một người thành công lắm vậy”.
Khương Văn Kỳ siết chặt nắm đấm, bực dọc nói: “Chúng ta vẫn chưa thua đâu!”
Mắt Tiết Mai liền sáng lên, vội vàng hỏi: “Sao thế, lẽ nào ông còn có cách khác có thể khiến chúng ta đảo ngược tình thế à?”
Vừa dứt lời, Khương Văn Kỳ rút ra một tấm danh thiếp màu đen, bên trên viết ba chữ lớn: “Nhà họ Viên”.
Ông ta giơ danh thiếp ra trước mắt Tiết Mai, gật đầu nói: “Đây chính là hy vọng để chúng ta đảo ngược tình thế”.
Chập choạng tối.
Khương Văn Kỳ ăn mặc đàng hoàng, đêm nay ông ta hẹn gặp quản gia Viên Văn Sinh của nhà họ Viên.
Viên Văn Sinh là một quản gia có địa vị tương đối cao trong nhà họ Viên, ông ta vẫn luôn thay nhà họ Viên giám sát động tĩnh của Tiêu Chính Văn.
Có thể nói, các mối quan hệ của nhà họ Viên ở Tu Hà đều do Viên Văn Sinh kiểm soát.
Viên Văn Sinh chính là tai mắt quan trọng nhất của nhà họ Viên ở Tu Hà.
Viên Văn Sinh hẹn Khương Văn Kỳ tại quán cà phê Hương Mễ.
Thời gian đúng sáu giờ tối.
Khương Văn Kỳ đã đến quán cà phê Hương Mễ từ lâu, đợi nửa tiếng đồng hồ thì Viên Văn Sinh mới lững thững đến nơi, mở miệng nói: “Ông Khương, thật sự xin lỗi, cẩn trọng một chút là thói quen trong ngành của chúng tôi, ông đừng trách chúng tôi nhé”.
Khương Văn Kỳ cười nói: “Sao có thể chứ! Cẩn trọng một chút là tốt mà, nếu không thì chuyện hợp tác của chúng ta cũng không có cách nào tiếp tục được”.
Viên Văn Sinh nói bóng nói gió: “Gần đây, trên truyền hình vẫn đang bàn luận về em trai của ông, tôi xem mà vừa tức vừa sốt ruột. Tức vì rõ ràng ông Khương có tài hơn, tại sao lại bị kẻ gian ác như em trai mình cướp thời cơ. Sốt ruột là bởi tôi rất muốn giúp ông Khương một tay, thế nhưng không biết lúc nào thì ông Khương mới có thể cho tôi cơ hội!”
Khương Văn Kỳ cười ha ha: “Là vấn đề của tôi, để quản gia Viên đợi lâu rồi. Hôm nay tôi đặc biệt hẹn quản gia Viên ra đây cũng là vì muốn có hợp tác tốt hơn với quản gia Viên”.
Viên Văn Sinh nhấp một ngụm cà phê, trầm mặc không nói gì.
Khương Văn Kỳ cười ngại ngùng, nói: “Chính là như vậy, tôi cũng không có cách nào, tôi muốn nhờ nhà họ Viên giúp đỡ, nhà họ Viên giúp tôi giành lại vị trí gia chủ nhà họ Viên, giúp tôi trở thành thế gia hạng nhất Tu Hà, tôi sẽ giúp nhà họ Viên lấy đầu Tiêu Chính Văn, thế nào?”
Nghe vậy, Viên Văn Sinh cười nói: “Bây giờ e là không như ngày xưa nữa rồi, sự việc đi đến bước này, ông Khương đã không còn gì nữa, muốn lấy lại tất cả từ hai bàn tay trắng, trên đời làm gì có chuyện gì ngon ăn như thế!”
Trong lòng Khương Văn Kỳ khó chịu lắm, nhưng người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.
Ông ta chỉ đành thăm dò: “Vậy không biết điều kiện của nhà họ Viên bây giờ là gì?”
Viên Văn Sinh cười đáp: “Rất đơn giản, cho chúng tôi xem ông có tư cách gì để nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Viên”.
Khương Văn Kỳ cau mày, hỏi: “Vậy tôi nên chứng minh thế nào đây?”
Viên Văn Sinh khẽ cười, nói: “Thứ nhất, để tôi thấy được ông Khương có thực lực đối kháng với Tiêu Chính Văn, thứ hai, để chúng tôi nhìn thấy sự dứt khoát vì địa vị mà không màng mọi thứ của ông Khương”.
Khương Văn Kỳ tự biết bây giờ mình chẳng còn gì cả, đành nói: “Tôi nên làm thế nào, mong ông Viên chỉ bảo!”
Viên Văn Sinh rút ra một lọ thuốc, đặt lên bàn rồi nói: “Đây là lọ thuốc gây hưng phấn, có thể khiến cho người ta bị kích thích tiềm năng và có được sức sống mới. Đưa số thuốc này vào trong cơ thể Khương Thái Xương, đợi Khương Thái Xương tỉnh lại, ông chỉ cần có được sự ủng hộ của Khương Thái Xương thì có thể khiến cho nhà họ Viên chúng tôi giúp đỡ mấy người vô điều kiện”.
Nhìn lọ thuốc trước mắt, Khương Văn Kỳ phân vân hỏi: “Lọ thuốc này vào cơ thể rồi sẽ ra sao, có tác dụng phụ gì không?”
Viên Văn Sinh cười sâu xa, nói: “Quả thật là có tác dụng phụ, hơn nữa còn không nhẹ chút nào!”
Khương Văn Kỳ nhướng mày, ý bảo Viên Văn Sinh tiếp tục nói.
Viên Văn Sinh thuận theo ý của Khương Văn Kỳ, nói tiếp: “Tác dụng phụ của nó chính là sau khi Khương Thái Xương tỉnh lại thì sẽ phải chết bất đắc kỳ tử! Đại khái chính là có thể khiến ông ta tiếp tục sống thêm được một tuần”.
Nghe đến đây, Khương Văn Kỳ nghi hoặc nói: “Ông có ý gì, ông muốn tôi tự tay giết chết bố mình sao? Vậy thì tôi sẽ trở thành tên súc sinh giết bố”.
Viên Văn Sinh bật cười an ủi: “Đây chỉ là điều kiện mà thôi. Làm bất cứ chuyện gì cũng cần nhẫn tâm một chút, suy cho cùng, không thành công thì cũng thành nhân. Muốn có sự nghiệp lớn thì phải biết dứt khoát. Nếu như bố ông ở dưới suối vàng biết được ông có thể đưa nhà họ Khương trở thành thế gia hạng nhất Tu Hà thì sẽ không trách tội ông đâu”.
Khương Văn Kỳ vội vàng lắc đầu, nói: “Không thể, không thể nào!”
Nghe thấy ông ta từ chối, Viên Văn Sinh nhướng mày, châm thêm lửa: “Nếu đã như vậy thì tôi đành phải nhắc nhở ông một câu. Ông bây giờ chỉ là một con chó mất nhà, tầm này ông giữ đạo hiếu thì ai có thể nhìn thấy được đây! Em trai ông giờ là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Khương, còn ông thì chỉ là một con chó ghẻ bị Tiêu Chính Văn vứt bỏ. Đúng sai thế nào thì ông cũng phải đưa ra lựa chọn cho kỹ càng”.
Câu nói này đâm trúng vào nội tâm của Khương Văn Kỳ, khiến ông ta trầm mặc không nói gì.