Phùng Tiếu Thiên bắt máy, nở nụ cười tự mãn nói: “Cậu chủ Lạc, chuyện này diễn ra rất suôn sẻ, dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã ở ẩn nhiều năm, bây giờ còn mấy người nhớ tới hắn chứ? Càng không có mấy ai nguyện lên tiếng bảo vệ hắn!”
Nghe câu trả lời này, Lạc Tề Anh vô cùng hài lòng.
Hắn ngày càng tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng của mình.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lạc Tề Anh quay sang nhìn Vương Quốc Xương nói: “Tổng tư lệnh Vương, tình hình chỗ anh thế nào rồi? Tần Vũ có hành động gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có gì, Tần Vũ gần đây có vẻ rất bận, không hề quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này!”
Vương Quốc Xương cũng đắc ý nói.
“Hừ, chỉ cần người của Hắc Băng Đài không can thiệp vào thì chuyện này có thể xác nhận! Đến lúc đó, mối quan hệ giữa Lãnh Kế Hồng và Tiêu Chính Văn sẽ được công khai!”
“Vừa đánh đuổi nhà họ Lãnh, vừa giành lại quyền đại lý y dược quốc tế về tay chúng ta, như vậy chẳng khác nào nhặt được gà trống đẻ trứng vàng cả! Ha ha ha!”
Lạc Tề Anh vừa nói vừa cười lớn.
Vương Quốc Xương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhưng tôi thấy chuyện này cũng không thể chậm trễ được. Đêm dài lắm mộng mà, chi bằng bây giờ chúng ta ra tay với nhà họ Lãnh luôn đi!”
“Trước khi tất cả các bên định thần lại, hãy dùng thủ đoạn nhanh như sấm sét để chấm dứt trận sóng gió này!”
Lạc Tề Anh nheo mắt, cân nhắc một lúc rồi nói: “Ừ, tổng tư lệnh Vương nói có lý, vậy cứ làm theo lời anh nói đi!”
Nói xong, Lạc Tề Anh nhấc máy bấm số gọi điện.
Chưa đầy mười phút sau, hơn trăm chiếc xe lớn lao đến Giang Trung.
Người ngồi ghế phụ lái của chiếc xe đi đầu là A Hải, trợ thủ đắc lực của Lạc Tề Anh và là đệ tử mới được thu nhận của học viện kiếm thuật Thiên Sơn.
Lúc này, trên người A Hải toát ra uy lực mạnh mẽ, dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, đi trấn áp một đám người bình thường trói gà không chặt cũng không thành vấn đề.
Ngay cả những người dân dọc đường cũng sợ hãi trước uy lực mà hắn toát ra.
Trong một chiếc xe màu đen phía sau chiếc xe dẫn đầu còn có có trợ thủ của Vương Quốc Xương, tên Địch Long!
Mặc dù thực lực của Địch Long tầm thường, nhưng hắn lại là một nhân vật có quyền lực, trong Hắc Băng Hài, địa vị của hắn chỉ đứng sau Vương Quốc Xương.
Trong Hoa Quốc, hầu như không có ai dám động vào hắn.
Lần này không chỉ có võ tông phái cao thủ đến, mà ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng hành động cùng.
Có thể nói nhà họ Lãnh đã không còn cơ hội để lật ngược tình thế.
Sau khi đến cổng biệt thự nhà họ Lãnh, hai người họ lần lượt xuống xe.
Địch Long đút tay túi quần, dẫn theo bốn năm lãnh đạo cấp cao của Hắc Băng Đài đến chỗ A Hải, nói: “Anh A Hải, theo tôi được biết, thu nhập hàng tháng của nhà họ Lãnh cao tới mười tỷ tệ!”
“Nếu quyền cung cấp y dược của nhà họ Lãnh thuộc về tay Thiên Sơn thì chỉ với riêng nguồn tài chính này, Thiên Sơn sẽ có đủ thực lực để thống nhất năm đại danh sơn!”
Địch Long biết rất rõ ngay cả năm đại danh sơn cũng phải dựa vào nguồn tài chính trong giới thế tục.
Nếu không, những linh dược kia và các nguồn thông tin đều sẽ bị các đối thủ có tiềm lực tài chính tốt hơn lấy mất!
“Hừ, nhà họ Lãnh theo sai người rồi. Nếu bọn họ giao tài sản ra sớm hơn thì cũng sẽ không nhục nhã như ngày hôm nay!”
A Hải chế nhạo rồi đi về phía biệt thự nhà họ Lãnh.
Tiêu Chính Văn quả thực không đơn giản, nhưng bây giờ đã không còn giống như năm năm trước nữa.
Từ khi linh khí hồi phục, cảnh giới Thiên Thần một sao đã chẳng là gì nữa!
Chưa nói tới những người khác, ngay cả hắn cũng có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng một năm.
Chưa kể đến đám người Lạc Tề Anh đã trở thành cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao từ lâu rồi.
Cho dù Tiêu Chính Văn không ở ẩn nữa mà trở về Giang Trung thì cũng chỉ có thể làm vật trang trí cho bọn họ mà thôi.
“Hừ, tôi vẫn nghi ngờ,Tiêu Chính Văn có thể giết nhiều cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao như vậy sao?”
Địch Long nói với vẻ chế nhạo.
“Điều đó là không thể. Khoảng cách giữa mỗi cảnh giới là rất lớn, chưa kể đến những cảnh giới cao hơn mà ngay cả gặp phải những cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao lão luyện thì bọn họ cũng chưa chắc đã đánh bại được!”
“À, đã lấy được văn bản thu hồi quyền cung ứng của bệnh viện nhà họ Lãnh chưa?”
A Hải vừa nói vừa quay đầu nhìn Địch Long.
“Đem đến rồi!”
Địch Long đưa cho A Hải một tờ công văn.
A Hải nhìn lướt qua nội dung rồi hài lòng gật đầu.
“Làm tốt lắm!”
Địch Long vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn về phía hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đang canh trước cửa biệt thự nhà họ Lãnh, khẽ cau mày nói: “Anh A Hải, có hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông ở trước của nhà họ Lãnh, thực lực của bọn chúng có vẻ không yếu!”
Sau khi Tiêu Chính Văn ở ẩn, mọi việc ở tập đoàn y dược Vy Nhan đều giao cho Lãnh Kế Hồng lo liệu.
Đồng thời, vì sự an toàn của nhà họ Lãnh, Độ Thiên Chân Nhân đã đặc biệt lựa chọn vài đệ tử có năng lực ở lại bảo vệ nhà họ Lãnh.
Lúc trước, cũng có một số võ tông địa phương không biết điều đã cử người đến tống tiền nhà họ Lãnh, kết quả đều bị đệ tử của Thiên Kiếm Tông trừng phạt!
Do đó, Địch Long cũng có phần e ngại.
“Hừ! Hai tên thối tha đó không ngăn được tôi!”
A Hải tự tin nói.
“Ồ, vậy thì tốt!”
Thấy A Hải tự tin như vậy, Địch Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp xông lên thì cửa biệt thự đã mở ra, bên trong có ba người bước ra ngoài.
Một người trong số đó chính là Lãnh Kế Hồng, còn người đi trước là Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Thật trùng hợp khi hôm nay là ngày Khương Vy Nhan trở về Giang Trung để gia hạn hợp đồng với một số công ty y dược quốc tế lớn, Lãnh Kế Hồng đã chuẩn bị tài liệu cho Khương Vy Nhan từ trước.
Ông ta đang định đưa Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đến công ty ký hợp đồng, nhưng không ngờ lại gặp phải đám người A Hải và Địch Long.
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của đám người A Hải, Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày nói: “Các người là ai?”
“Cô không cần biết chúng tôi là ai. Người nhà họ Lãnh đâu? Mau cút ra đây!”
Địch Long không hề quan tâm đến Khương Vy Nhan, hắn chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
Hắn vừa dứt lời, hai đội đặc công của Hắc Băng Đài đã bao vây biệt thự nhà họ Lãnh.
“Tôi là Lãnh Kế Hồng, có chuyện gì thì cứ nói với tôi!”
Lãnh Kế Hồng nói rồi tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn A Hải và Địch Long.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đều đang ở đây, cho nên Lãnh Kế Hồng không hề hoảng sợ, thay vào đó là vô cùng bình tĩnh.
“Hừ, nhìn phong cách của ông thật giống con chó tay sai của Tiêu Chính Văn, còn ngang ngược hơn cả tôi!”
Địch Long lạnh lùng chế nhạo.
Hắn không hề coi doanh nhân trói gà không chặt như Lãnh Kế Hồng ra gì.
Dù sao hai tên đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng không phải là đối thủ của A Hải.
Do đó, giọng điệu của Địch Long càng thêm phần khinh thường và kiêu ngạo.
“Các người nói vậy là có ý gì? Còn nữa, các người tìm tôi không chỉ để nói những lời này đâu nhỉ!”
Sắc mặt Lãnh Kế Hồng cũng trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Nhà họ Lãnh các ông bị tình nghi làm lũng đoạn thị trường, bây giờ nhà nước muốn thu hồi quyền cung ứng y dược quốc tế của các người, hơn nữa, các người phải giao ra công thức điều chế của tất cả các loại thuốc!”
“Nếu không, sẽ giết tất cả!”
Địch Long vừa nói vừa lắc văn kiện trên tay.
Cái gì?
Lãnh Kế Hồng nhìn lướt qua nội dung của văn kiện, thực sự giống như những gì Địch Long đã nói!
Lần này, Lãnh Kế Hồng đã thấy hơi hoảng hốt.
Dù sao ông ta cũng chỉ là một doanh nhân, ông ta không dám cũng không thể đối đầu với nhà nước.
“Chuyện này hình như không thuộc về quyền quản lý của Hắc Băng Đài nhỉ!”
Một giọng nói lạnh lùng từ xa vọng đến.
Người đi đến chính là chủ tịch thành phố Giang Trung, bên cạnh ông ta còn có vài thành viên đội chấp pháp được trang bị đầy đủ vũ trang.
Thực ra bên phía Giang Trung sớm đã nhận được tin tức người của Hắc Băng Đài muốn ra tay với nhà họ Lãnh.
Mọi người đều biết nền móng của nhà họ Lãnh nằm ở đâu.
Vì vậy, cho dù là bất chấp khó khăn thì chủ tịch thành phố Giang Trung cũng không dám ngồi yên không quan tâm!
“Quách Bản Xương, đây là lệnh của chính phủ, ông có tư cách can thiệp sao?”
Địch Long chắp tay sau lưng, nhìn chủ tịch thành phố Giang Trung với vẻ kiêu ngạo.
Chương 1555: Vây giết
Quách Bản Xương – chủ tịch thành phố Giang Trung bị hỏi cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại lên tiếng giải thích: “Chính phủ? Tôi nghĩ hẳn là lệnh của Hắc Băng Đài chứ?”
“Nếu là lệnh của Hắc Băng Đài thì tôi muốn hỏi có thủ lệnh của tổng tư lệnh Tần không?”
Hả?
Địch Long lạnh lùng nhìn Quách Bản Xương, nghiến răng nói: “Hừ, ông đây không thuộc quyền quản lý của anh ta, bớt nhắc người này trước mặt tôi đi”.
“Còn nữa, tôi khuyên ông một câu, bây giờ Hắc Băng Đài không phải là thiên hạ của một mình Tần Vũ, đại diện của võ tông cũng có một ghế”.
“Đừng cứ ôm đùi Tần Vũ không buông, sẽ mang đến tai họa cho ông đấy. Hơn nữa ông vẫn không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi”.
Vừa nghe thế ngay cả Quách Bản Xương cũng sửng sốt.
Những gì Địch Long nói không sai, bây giờ Hắc Băng Đài đã chia thành hai phe.
Một bên là nhân viên cũ, vẫn làm công việc thu thập tình báo và bảo vệ Hoa Quốc.
Còn một bên là nhân viên võ tông, đứng đầu là Vương Quốc Xương.
Có thể nói đám người này vô cùng tàn nhẫn như một máy khuấy, khuấy đi khuấy lại trong nội bộ Hoa Quốc.
Nhưng dù như thế quan chức giới chính trị vẫn không thể làm gì được họ.
Dù sao chức vị ở Hắc Băng Đài vẫn luôn là chức tam cấp, huống gì chức vụ của Địch Long vốn dĩ đã cao hơn ông ta ba bậc.
“Anh này, lúc tập đoàn Vy Nhan chúng tôi ký hợp đồng với mấy công ty dược phẩm quy mô lớn ở nước ngoài thì chính phủ quốc gia cũng biết, hơn nữa dù tập đoàn Vy Nhan giao quyền cung cấp dược phẩm ra thì mấy công ty nước ngoài đó cũng sẽ không đồng ý”.
“Hơn nữa chúng tôi không làm đứt mạch hoạt động kinh doanh, vật phẩm y tế mà chúng tôi xuất khẩu vẫn là lựa chọn hàng đầu trong một trăm doanh nghiệp lớn của các nước, không phải chỉ có công ty chúng tôi có quyền xuất khẩu”.
Khương Vy Nhan tiến lên một bước ngay thẳng giải thích.
Từ những lời đối phương vừa nói đã không khó để nhận ra rằng chắc chắn họ có chuẩn bị sẵn mọi thứ trước khi đến.
Thế nên Khương Vy Nhan mới ra hiệu cho Lãnh Kế Hồng lùi sang bên cạnh để mình thương lượng với đối phương.
“Hừ, có lũng đoạn hay không hình như không phải do các cô quyết định, chính phủ dĩ nhiên sẽ có tiêu chuẩn đánh giá của chính phủ”.
Địch Long cười khẩy nói.
“Anh này, chúng ta thẳng thắn một chút đi, đừng vòng vo thế nữa”.
Khương Vy Nhan thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi.
Thấy Khương Vy Nhan có thái độ cứng rắn như thế, A Hải bên cạnh bước đến nói: “Không ngại nói thẳng cho các cô biết, hợp đồng trong tay các cô không giao cũng phải giao”.
“Ồ?”
Khương Vy Nhan liếc nhìn A Hải.
A Hải chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Chúng tôi là đại diện của năm đại danh sơn, càng đại diện cho võ tông đến tiếp nhận quyền ủy thác của các cô, sao nào, lẽ nào các cô có ý kiến?”
“Gì cơ? Năm đại danh sơn?”
Khương Vy Nhan cảm thấy lời nói của A Hải thật buồn cười.
Nếu là lệnh của chính phủ thì Khương Vy Nhan còn cẩn thận suy xét, thậm chí sẽ không cứng rắn chống lại lệnh.
Nhưng năm đại danh sơn là cái thá gì?
“Đúng thế!”
A Hải gật đầu nói.
“Nếu các cô không giao hợp đồng ra thì nhà họ Lãnh cũng không cần phải tồn tại ở đây nữa”.
A Hải lạnh lùng nhìn mấy người Khương Vy Nhan.
“Ồ? Anh chắc chứ?”
Khương Vy Nhan vừa nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ của Thiên Thần một sao bỗng dâng lên từ dưới chân.
Ồ?
Có thế nào A Hải cũng không ngờ người phụ nữ mềm yếu trước mặt này lại có thực lực cảnh giới Thiên Thần nên cũng giật mình.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.
“Hừ, cảnh giới Thiên Thần thôi mà, nhưng tiếc là cô chỉ có một mình”.
Vừa dứt lời, có bốn luồng khí tức cảnh giới Thiên Thần một sao bộc phát ra từ trong đám người bao phủ cả biệt thự nhà họ Lãnh.
“Dừng tay, các người là muốn công khai cướp giật à?”
Quách Bản Xương vội tiến lên trước chặn trước người A Hải, tức giận nói.
Cho dù liều mạng ông ta cũng không thể để người năm đại danh sơn cướp mất hợp đồng của tập đoàn Vy Nhan đi được.
“Nếu các người dám tiến thêm một bước thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Mấy chấp pháp nhanh chóng rút súng ra nhắm vào đám người A Hải nói.
Một nhân viên chấp pháp trong đó còn nổ súng lên trời để cảnh cáo.
Tiếng súng vang lên khiến người dân quanh đó giật mình, nhiều người đều đồng loạt vây lại xem.
Chỉ thoáng chốc quanh biệt thự nhà họ Lãnh bị hàng nghìn người dân vây quanh.
Chuyện bên này vừa xảy ra, truyền thông tin tức Giang Trung lập tức can thiệp.
Gần như tất cả truyền thông báo giới Hoa Quốc đều đăng bài về chuyện này cùng một lúc.
Tần Vũ đọc được tin tức này cũng muốn bảo người đi xem thử thì Vương Quốc Xương không mời mà đến ung dung bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.
Nhìn mấy tên đi theo phía sau Vương Quốc Xương, Tần Vũ lạnh lùng nói: “Vương Quốc Xương, anh đây là có ý gì?”
Vương Quốc Xương nhe răng cười nói: “Tổng tư lệnh Tần đừng hiểu lầm, tôi đến chủ yếu là muốn nói chuyện đàng hoàng với tổng tư lệnh Tần, không có ý gì khác cả”.
“Vương Quốc Xương, người này chắc là cấp dưới của anh nhỉ? Tôi khuyên anh một câu, làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn có thể gặp mặt. Tôi và anh đều biết rất rõ nhà họ Lãnh không động vào được”.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn Vương Quốc Xương nói.
“Ha ha, không được động vào? Tại sao nhà họ Lãnh lại đặc biệt đến thế? Lẽ nào là vì Tiêu Chính Văn sao?”
“Đường đường là vua Bắc Lương, trong tay giữ quyền xuất khẩu dược phẩm hình như không phù hợp với danh dự lắm nhỉ? Hơn nữa có tiền thì phải để mọi người cùng kiếm, không thể để một mình Tiêu Chính Văn ăn được”.
Vương Quốc Xương cười khẩy rồi vung tay lên với đám người phía sau.
Mấy cao thủ võ tông đó đứng chặn ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vũ.
“Vương Quốc Xương, anh có biết làm thế sẽ có hậu quả gì không? Nếu chọc giận Tiêu Chính Văn, các anh có gánh nổi hậu quả không? Đến lúc đó đừng đến cầu xin tôi”.
Thấy thế Tần Vũ cũng không hoảng hốt mà ngồi xuống.
Dù sao sau này Tiêu Chính Văn sẽ quay lại giới chính trị, đến lúc đó cũng là lúc Tiêu Chính Văn giải quyết hết mọi chuyện với năm đại danh sơn.
Vương Quốc Xương liếc nhìn Tần Vũ, thấy đối phương thức thời như thế cũng không làm khó Tần Vũ.
Mà nói với đám người phía sau: “Nào, rót trà cho tổng tư lệnh Tần”.
Nói rồi Vương Quốc Xương bình tĩnh ngồi xuống đối diện Tần Vũ nói: “Bây giờ có rất nhiều cao thủ của năm đại danh sơn đã quay về, hơn nữa cao thủ Bán Bộ Nhân Vương cũng nhiều vô số kể”.
“Dù Tiêu Chính Văn không hài lòng thì thế nào? Anh ta dám khiêu chiến với năm đại danh sơn không?”
“Trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao như anh ta là cái thá gì? Thế nên tôi khuyên tổng tư lệnh Tần một câu, kẻ thức thời mới là hào kiệt”.
“Nói thật với anh, không chỉ nhà họ Lãnh sẽ bị thanh trừng mà ngay cả đám cấp dưới cũ của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị năm đại danh sơn xử lý hết. Thế nên cách xa Tiêu Chính Văn một chút hoặc nhanh chóng vạch rõ quan hệ mới là hành động thông minh”.
Nghe nói thế Tần Vũ cười khẩy lắc đầu nói: “Anh chắc chứ? Năm đó năm đại danh sơn còn hống hách hơn bây giờ, nhưng kết quả thì sao, anh và tôi đều rõ”.
“Vương Quốc Xương, có một số việc một khi đã làm sai thì không có cơ hội quay đầu”.
“Ha ha ha…”
Nghe thế Vương Quốc Xương không khỏi bật cười.
“Tiêu Chính Văn đã ở ẩn thật sao? Tôi nghĩ không cần đâu, chín mươi phần trăm là anh ta bị thương nặng nên phải trốn đi. Nếu không sao đã lâu thế rồi mà vẫn không có tin tức gì?”
“Thế nên Vương Quốc Xương tôi mới là kẻ thông minh, biết nên đứng về phe nào”.
Vương Quốc Xương cười nhạo nói.
“Hừ, nếu nhà họ Lãnh bị tiêu diệt thật thì năm đại danh sơn cũng đợi bị tiêu diệt đi, đến lúc đó Hoa Quốc cũng sẽ lâm vào cuộc đại loạn”.
“Đến lúc đó Vương Quốc Xương anh sẽ là kẻ đầu sỏ làm loạn đất nước. Anh nghĩ anh có thể thoát khỏi sự phán xét của lịch sử sao?”
Tần Vũ nghiến răng nói.
“Haizz, anh nghĩ đơn giản quá, nói thật nhé, sở dĩ động vào nhà họ Lãnh vào lúc này hơn nữa không phong tỏa tin tức là vì để dụ Tiêu Chính Văn ra”.
“Anh nghĩ ở đó chỉ có người của tôi sao? Ngây thơ quá đấy, còn có mười mấy cao thủ năm đại danh sơn cử đến, chỉ riêng cảnh giới Thiên Thần thôi cũng đã có hơn bốn năm mươi người rồi”.
“Tiêu Chính Văn không lộ mặt thì thôi, chứ chỉ cần anh ta dám ra mặt thì chắc chắn sẽ bị bao vây ở đó”.
Vương Quốc Xương tự tin nói.
Chương 1556: Vua Bắc Lương trở lại
Trên thực tế đúng là như vậy, bề ngoài có thể thấy chỉ có một mình A Hải đến Giang Trung, nhưng thực ra còn có một đám cao thủ nữa mai phục trong đám người.
Nếu Thiên Sơn đã nhìn trúng con đường tài lộc của nhà họ Lãnh thì chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để chiếm đoạt nó.
Lúc này, đối mặt với bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao, lòng Khương Vy Nhan khẽ chùng xuống.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn đặt lên vai cô.
Lúc Khương Vy Nhan quay đầu lại nhìn, trên mặt Tiêu Chính Văn đang nở nụ cười tỏ ý khen ngợi.
Kể từ khi Khương Vy Nhan đột phá, cô vẫn chưa lộ diện cho nên cũng không có cơ hội để luyện tập.
Bây giờ chính là cơ hội tốt để Khương Vy Nhan tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Thấy ánh mắt khẳng định của Tiêu Chính Văn, tâm trạng của Khương Vy Nhan cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì Tiêu Chính Văn vẫn đang đeo mặt nạ da người, nên A Hải không nhận ra Tiêu Chính Văn.
Vừa thấy Khương Vy Nhan lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, hắn chế nhạo: "Sao thế, một mình cô mà cũng dám ngăn cản chúng tôi sao? Vô dụng thôi!"
Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn đám người A Hải rồi nói: “Hi vọng các người không hối hận!”
“Ha ha, hối hận?”
A Hải nói xong, đột nhiên chưa tay lên chém về phía Khương Vy Nhan.
Đúng là thực lực của đối phương mạnh hơn hắn, nhưng dựa trên kinh nghiệm của A Hải, Khương Vy Nhan chắc hẳn là loại con gái chưa từng đấu với ai!
Đối với loại người chỉ dựa vào thực lực của cảnh giới Thiên Thần mà không có kinh nghiệm chiến đấu, thì A Hải vẫn nắm chắc phần thắng.
Nhưng dù sao thường ngày, Khương Vy Nhan cũng được Tiêu Chính Văn chỉ dẫn rất nhiều,
Hơn nữa, cô là cao thủ cảnh giới Thiên Thần, sao có thể dễ dàng bị đánh bại được?
Trước khi bị cái tát của A Hải đánh trúng thì Khương Vy Nhan đã giơ chân lên đá mạnh.
“Bụp!”
Cú đá của Khương Vy Nhan đã trúng chính xác vào bụng dưới của A Hải.
A Hải bay ngược về sau trong sự sững sờ.
Hắn không ngờ một cô gái như Khương Vy Nhan lại có tốc độ kinh người đến vậy.
Rầm!
Cả người A Hải đập mạnh xuống đất, hắn kêu lên rồi phun ra một ngụm máu.
Thấy A Hải bị đánh trúng, Khương Vy Nhan làm theo quyền pháp mà Tiêu Chính Văn đã dạy cô, tiến lên một bước, định kết thúc cuộc đời A Hải.
“Hừ! To gan thật!”
Khương Vy Nhan chưa kịp ra đòn chí mạng, một tiếng hừ đã vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt A Hải, chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay lên đã hóa giải hoàn toàn đòn tấn công của Khương Vy Nhan, ép Khương Vy Nhan lùi về sau vài bước.
Dù sao Khương Vy Nhan cũng chỉ vừa mới đột phá, cảnh giới của cô vẫn chưa ổn định, sau cú đánh của người kia, máu của cô đã trào ra!
“Hừ! Dám đánh tôi! Hôm nay tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi đau khổ! Người đâu, lên đi!”
A Hải chỉ vào Khương Vy Nhan, người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng cười khẩy, định bước lên phía trước!
“Xẹt!”
Một tia sáng lạnh lóe lên, trên tay người đàn ông mặc đồ đen có thêm một thanh kiếm dài.
Lúc thanh kiếm dài kia chém về phía Tiêu Chính Văn, khoảng không xung quanh đột nhiên rung chuyển.
Một đạo khí kình đột nhiên bắn ra từ phía sau Khương Vy Nhan, va chạm với thanh kiếm dài của tên mặc đồ đen.
“Bùm!”
Một làn sóng khí tản ra, tên mặc đồ đen lùi về phía sau vài bước.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn chắn trước mặt Khương Vy Nhan.
“Cậu Tiêu?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã cởi bỏ mặt nạ da người và để lộ mặt thật của mình.
Quách Bản Xương nhận ngay ra Tiêu Chính Văn, vội vàng bước lên nhưng khí kình quá mạnh mẽ, khiến ông ta không thể lại gần Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn?”
Ánh mắt A Hải lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ Tiêu Chính Văn luôn lẩn trốn trong đám người, vậy mà hắn không phát hiện ra.
“Hừ! Cho dù mày có tới thì đã sao? Trận đấu hôm nay, tao vốn là muốn giết mày!”
A Hải nói rồi từ từ lùi lại.
Khi A Hải lùi vào trong đám người, khí tức của bốn vị cường giả cảnh giới Thiên Thần lập tức khóa chặt Tiêu Chính Văn.
Giờ phút này, hầu như tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là người dân Giang Trung đều nở nụ cười vui mừng.
Vua Bắc Lương mà bọn họ ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cũng trở lại rồi!
Vua Bắc Lương trở lại đồng nghĩa với việc đám người võ tông ức hiếp dân chúng sẽ không thể ngạo mạn như trước nữa.
“Là vua Bắc Lương, thật sự là vua Bắc Lương!”
Trong đám đông, một ông lão tóc trắng cảm động rơi nước mắt.
Lúc này, ngay cả Tần Vũ cũng nở nụ cười kinh ngạc và vui mừng.
Tiêu Chính Văn đã trở lại!
Bây giờ anh xuất hiện trước mặt công chúng, tức là Tiêu Chính Văn không sống ẩn dật nữa.
Hoa Quốc lại có hi vọng rồi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Ngũ cũng phấn khích hét to ba chữ vua Bắc Lương.
Tiêu Chính Văn không chỉ là vị thần trong lòng bọn họ, mà còn là nguồn nuôi dưỡng tinh thần của họ.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn ở đây thì quân phá Long sẽ bất khả chiến bại, chỉ cần Tiêu Chính Văn ở đây thì điện Thần Long sẽ đánh đâu thắng đó.
Sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn không chỉ tiếp thêm sức mạnh cho người dân cả nước, mà còn khiến cả giới chính trị lấy lại niềm tin và sự tự tin!
“Hừ! Vua Bắc Lương trở lại thì đã sao? Ở trước mặt năm đại danh sơn bọn tao, Tiêu Chính Văn chỉ là con kiến mà thôi!”
A Hải chế nhạo.
Hắn vừa dứt lời, bốn bóng người gần như cùng lúc bao vây lấy Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh này, A Hải đắc ý cười ha hả.
“Năm đại danh sơn bọn tao công khai cướp của và tiêu diệt nhà họ Lãnh đấy! Bọn tao không biết xấu hổ như các người đã nói đấy! Các người làm gì được!”
“Ha ha ha! Đối mặt với thực lực tuyệt đối, vua Bắc Lương cũng chẳng là cái thá gì!”
“Cho dù bọn tao giết Tiêu Chính Văn và người nhà họ Lãnh trước mặt các người, thì các người có thể làm gì được!”
A Hải như phát điên, điên cuồng hét về phía máy quay ở xa.
Nhưng hắn vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng cười nói: “Đơn giản là giết cả tông môn mày thôi!”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn vang lên, một tia sáng bạc đột nhiên phóng ra khỏi lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn.
Con dao quân đội năm cạnh phóng ra, bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đều cảm nhận được khí tức chết chóc đang cận kề.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Tia chớp bạc kia nhanh như chớp đã giết chết hai tên gần nhất với Tiêu Chính Văn.
Sau khi thấy hai cái đầu bay lên, hai tên còn lại không khỏi tái mặt vì kinh ngạc.
Đây đâu phải là khí tức của cảnh giới Thiên Thần một sao?
Đây rõ ràng là thần uy của cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao!
Hai tên còn lạnh còn chưa kịp chạy thoát thì tia sáng bạc kia đã chém bay đầu của họ lên không trung.
Lúc này, không chỉ có A Hải, mà ngay cả người dân trên cả nước đang xem tivi cũng chết lặng.
Bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đều đã bị giết trong nháy mắt.
Đây là loại lực chiến nào? Đây là loại thần uy nào?
Nhìn thấy cảnh này, Tần Vũ ở Long Kinh xa xôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cầm tách trà lên, thản nhiên nhấp một ngụm, liếc nhìn Vương Quốc Xương ngồi đối diện nói: “Haiz, cao thủ của năm đại danh sơn muốt giết Tiêu Chính Văn à?”
“Tự tìm đường chết thì đúng hơn!”
Lúc này, Vương Quốc Xương vô cùng kinh ngạc.
Trong nháy mắt, bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đã biến thành xác chết, ngã trong vũng máu.
Điều này... điều này thật vô lý!
Chẳng phải Tiêu Chính Văn là cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao ư?
Thấy sắc mặt Vương Quốc Xương tái nhợt như tờ giấy, Tần Vũ chế nhạo: “Vương Quốc Xương, anh còn nhớ lời tôi vừa nói chứ? Đừng cầu xin tôi!”
Chương 1557: Cả nước chấn động
Cho dù Tần Vũ cố sức khống chế cảm xúc vui mừng của mình nhưng bàn tay cầm tách trà vẫn không khỏi run lên.
Tiêu Chính Văn về rồi, người đàn ông làm trụ cột của giới chính trị đã về rồi.
Khoảnh khắc này người vui mừng nhất không chỉ có Tần Vũ mà gần như cả Hoa Quốc đều đang hoan hô vì chuyện này.
Rầm!
Tiêu Chính Văn đáp xuống, Địch Long và A Hải cùng hàng trăm người mà bọn chúng dẫn đến đều quỳ xuống.
“Sao có thể… sao thế được?”
A Hải hoảng sợ mồ hôi đổ như tắm, chẳng phải Tiêu Chính Văn chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao à?
Nhưng vừa rồi ngay cả hắn cũng không thể nhìn rõ được rốt cuộc bốn cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao mà Thiên Sơn phái đến chết thế nào, thì bốn người đã ngã vào trong vũng máu.
“Anh vừa nói gì? Anh muốn cướp với ai?”
Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng sải bước đi về phía A Hải.
“Tiêu Chính Văn, dù anh là vua Bắc Lương, nhưng năm năm nay đã thay đổi rất nhiều. Rất nhiều cường giả ngoài lãnh thổ của năm đại danh sơn đều đã quay về”.
“Chỉ một mình anh mà cũng dám đối đầu với năm đại danh sơn à? Tôi khuyên anh tốt nhất… tốt nhất tha cho bọn tôi, sau đó đưa quyền giao dịch dược phẩm quốc tế ra đây, nếu không… nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn A Hải.
Lúc này A Hải đã sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đó của Tiêu Chính Văn hệt như cơn ác mộng của hắn.
“Tiêu Chính Văn, tôi nói cho anh biết tôi là người của Thiên Sơn, Thiên Sơn đã có cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương quay về, anh… chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện vừa rồi”.
A Hải ngẩng phắt đầu lên sau đó sửa lời lại nói.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn A Hải, khẽ lắc đầu, sau đó nói với Lãnh Kế Hồng: “Sếp Lãnh, chúng ta đi thôi, đừng để người ta đợi lâu”.
Nói rồi anh nắm tay Khương Vy Nhan cùng đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Nhìn đám người A Hải quỳ dưới đất, Lãnh Kế Hồng do dự nói: “Cậu Tiêu, mấy… mấy người kia phải làm sao?”
“Bọn chúng à? Giết đi!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, lòng bàn tay hơi đè xuống dưới.
Ầm!
Một sức mạnh vô hình như rơi từ trên trời xuống.
Sau đó đám người A Hải đều biến thành sương máu.
Đám người A Hải và Địch Long vừa rồi còn ngông nghênh dường như không thể phát ra tiếng kêu nào đã biến thành sương máu.
Hơn nữa hàng trăm người đến cùng bọn chúng cũng đều biến thành sương máu.
Tiêu Chính Văn lên xe, chương trình phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình cũng thông báo kết thúc.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện Tiêu Chính Văn quay lại giới chính trị.
Chủ đề chủ yếu mà mọi người thảo luận cũng chỉ có ba chữ vua Bắc Lương.
Nhìn thấy cảnh tượng này Lạc Tề Thiên cũng sa sầm mặt mày như sắp nhỏ ra nước.
Tiêu Chính Văn quay về một cách hùng mạnh như thế chứng tỏ điều gì?
Lẽ nào phía sau anh ta còn có chỗ dựa lớn sao?
Bốn cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao đó đều bị giết trong tích tắc, chỉ có thể chứng tỏ thực lực của Tiêu Chính Văn ít nhất là trên cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.
Lẽ nào…
Tâm trạng Lạc Tề Thiên cực kỳ không tốt, lúc này hắn đã như trèo lên lưng hổ rồi.
Cho dù có muốn tiếp tục kế hoạch hay không thì Tiêu Chính Văn cũng không bỏ qua cho hắn.
“Hừ, cho dù anh là ai, dám cản đường tôi thì phải chết”.
Lạc Tề Thiên siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này Phùng Tiếu Thiên ngây ngốc ngồi trên ghế làm việc đọc từng chủ đề liên quan đến Tiêu Chính Văn ở trên mạng, tâm trạng đã chạm đáy cốc.
Hắn là Thiên Vương trong giới giải trí, nhưng so với vua Bắc Lương thì hắn quá nhỏ bé.
Nếu năm đại danh sơn không thể chèn ép Tiêu Chính Văn bằng vũ lực thì chỉ riêng những lời bôi nhọ trước đây của hắn cũng đủ bị tru di cửu tộc rồi.
“Không! Không thể nào! Sao Tiêu Chính Văn có thể sống sót?”
Phùng Tiếu Thiên hoảng sợ, hắn không thể chịu đựng được hậu quả tiếp theo.
Hoa Quốc sẽ không tha cho hắn, Thiên Tử sẽ không tha cho hắn, người dân Hoa Quốc sẽ không tha cho hắn.
Có lẽ nhà họ Phùng cũng sẽ diệt vong vì chuyện này, có lẽ sẽ không còn nhà họ Phùng nữa.
“Cậu Phùng, chuyện đã đến nước này có sợ cũng không có tác dụng, chúng ta chỉ đành đợi kết quả cuối cùng”.
Trợ lý bên cạnh bất lực nói.
“Đợi? Đợi cái gì, đợi chết sao? Mau lên, lập tức mua vé máy bay, rời khỏi Hoa Quốc ngay”.
Phùng Tiếu Thiên điên cuồng lao ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này tin tức vua Bắc Lương quay về đã truyền đi khắp Hoa Quốc, từ trên xuống dưới đều chìm trong không khí vui sướng.
Lúc này trong trang viên nhà họ Quý, ông cụ Quý nhíu chặt mày nhìn đoạn phát lại trên tivi.
Tiêu Chính Văn!
Vua Bắc Lương!
Hóa ra người đàn ông mạnh mẽ đó lại là vua Bắc Lương đã ở ẩn.
Thảo nào cậu ta có khí thế uy hiếp được lòng người như thế, chả trách cậu ta lại có bản lĩnh đáng sợ đến vậy.
Lúc này Đại trưởng lão võ tông đã đích thân đến cửa, nghe tiếng ồn ào ông cụ Quý vội đứng dậy đón.
“Ông cụ Quý, vẫn khỏe chứ?”
Đại trưởng lão vui vẻ nở nụ cười bước đến.
Ông cụ Quý không khỏi cười khổ, bất lực nói: “Đại trưởng lão đến đây có việc gì sao?”
“Ông cụ Quý, hiện giờ vua Bắc Lương đã chính thức quay lại, ông cũng không cần lo cho an nguy của Hoa Quốc nữa, tin tưởng vào vua Bắc Lương nhất định bảo vệ được Hoa Quốc, bảo vệ giới chính trị, bảo vệ sự bình yên của hàng trăm triệu người người dân”.
Nghe nói thế ông cụ Quý không khỏi sửng sốt.
Có thể nhìn ra vẻ tự tin từ vẻ mặt của Đại trưởng lão.
Tiêu Chính Văn vậy mà lại được nhân dân tin tưởng hơn Tiểu Thái Tông.
“Đại trưởng lão, vua Bắc Lương quay về quả thật là một tin tốt”.
Ông cụ Quý ngoài mặt thì nói thế nhưng vẫn có thể thấy được vẻ có nỗi khổ nhưng không thể nói.
Trước đây nhà họ Quý hoàn toàn có thể mượn thế của Tiêu Chính Văn để khiến nhà họ Quý bước lên thêm một bậc nữa.
Tiếc là lúc đó ông cụ Quý biết rõ Quý Sương Nhi làm khó Tiêu Chính Văn nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Đơn giản là vì cụ ta nghĩ Tiêu Chính Văn không xứng giả mạo Tiểu Thái Tông.
Nhưng bây giờ khi Tiêu Chính Văn vung tay lên là giết được Lữ Thanh Phong, quay lại giới chính trị Hoa Quốc với cách ngạo nghễ như thế, ông cụ Quý cảm thấy cực kỳ hối hận.
“Ông cụ Quý tôi và tổng tư lệnh Tần định sáng mai đến Giang Trung gặp vua Bắc Lương, không biết ông có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Đại trưởng lão mỉm cười nói.
“Gì cơ? Bảo ông nội tôi đến gặp anh ta à? Anh ta không xứng?”
Quý Sương Nhi không phục nói.
Chỉ là cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Đại trưởng lão bỗng trở nên khó coi.
“Cô nhóc này, vua Bắc Lương là người cháu có thể tùy tiện xúc phạm sao? Theo luật pháp Hoa Quốc thì chỉ với câu nói vừa rồi của cháu là đã có thể quy tội, tịch thu tài sản diệt môn đấy”.
Nghe nói thế ngay cả ông cụ Quý cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên Đại trưởng lão võ tông nói nặng lời như thế trước mặt cụ ta.
Hơn nữa còn nói với nhà họ Quý.
Có thể thấy trong mắt Đại trưởng lão võ tông, cả nhà họ Quý cũng không quan trọng bằng một Tiêu Chính Văn.
Lúc này Quý Sương Nhi bị dọa sợ ngây ngốc.
Trong lòng cô ta trên dưới Hoa Quốc đều phải tôn kính với chú năm của cô ta, dù là Đại trưởng lão võ tông cũng không ngoại lệ.
Nhưng vừa rồi lời nói của Đại trưởng lão võ tông đã tỏ rõ lập trường của ông ta.
Nói cách khác, giữa Tiểu Thái Tông và vua Bắc Lương thì Đại trưởng lão sẽ không do dự mà chọn vua Bắc Lương.
“Đại trưởng lão, Sương Nhi nhất thời lỡ miệng, mong Đại trưởng lão tha tội”.
Ông cụ Quý vội nói với Đại trưởng lão.
“Ông cụ Quý, đừng nói lại mấy lời tương tự như thế lần thứ hai, nếu không tôi có thể tha cho ông nhưng Hoa Quốc sẽ không tha cho ông”.
Đại trưởng lão lạnh lùng cảnh cáo.
Lúc này Lạc Tề Anh đọc từng mẩu tin báo cáo lại, sắc mặt đã tái nhợt.
Ngoài hắn ra, Hàn Thiên Vũ và La Chí Dũng cũng đều tức giận nhìn chằm chằm báo cáo trong tay.
“Tiêu Chính Văn, chúng ta đã hơi xem thường hắn rồi, để hắn kiêu ngạo quay về giới chính trị như vậy quả thật là nỗi nhục nhã không thể nào nói với chúng ta”.
Hàn Thiên Vũ tức đến nỗi xé nát toàn bộ báo cáo trong tay, vứt xuống đất.
“Đúng là chúng ta đã xem thường hắn, nhưng đây chỉ là lần giao đấu lần tiên mà thôi, lần sau hắn không may mắn được như hôm nay đâu”.
La Chí Dũng đằng đằng sát khí nói.
Chương 1558: Giết Tiêu Chính Văn
“Có lẽ trước kia quả thực chúng ta đã coi thường tên họ Tiêu này rồi, không ngờ ở ẩn năm năm mà hắn vẫn có tầm ảnh hưởng lớn tới vậy!”
Lạc Tề Anh lạnh lùng nói.
Bởi vì thế lực mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn quay trở lại, không chỉ có các cơ quan truyền thông tranh nhau đưa tin.
Ngay cả trên mạng, tất cả những thông tin có liên quan tới Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng nhảy vọt lên bảng lượt tìm kiếm nhiều nhất!
Ngay tức thì, không chỉ có phía Hoa Quốc quan tâm cao độ tới chuyện này mà ngay cả giới truyền thông lớn và các thế lực lớn trên phạm vi toàn cầu cũng đều dồn hết sự chú ý vào Tiêu Chính Văn.
“Hừ, dù bây giờ hắn vẫn có chút sức ảnh hưởng, thế nhưng cũng chỉ là có chút danh vọng trong đám dân sống dưới đáy cùng xã hội mà thôi!”
“Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, rất nhanh sẽ có thể đạp đổ dáng vẻ hống hách cao ngạo của Tiêu Chính Văn!”
Hàn Thiên Vũ híp mắt, nghiến răng nói.
La Chí Dũng cũng gật đầu nói: “Không sai, dù gì hắn cũng đã mai danh ẩn tích năm năm, trong vòng năm năm này sớm đã vật đổi sao dời rồi, tầm ảnh hưởng của hắn chẳng thể được như năm xưa nữa!”
“Hừ! Năm năm trước, có lẽ chúng ta đứng trước mặt hắn đều phải khép nép ngoan ngoãn, thế nhưng bây giờ đã khác xa rồi!”
Lạc Tề Anh uất hận siết chặt nắm đấm, trong không gian đột nhiên vang lên tiếng không khí xao động!
Ngay sau đó, trên những con phố cách đó vài cây số lập tức truyền tới những tiếng gào thét.
Nhiều người qua đường hoá thành bụi máu rồi lập tức tan biến đi.
Đây chính là sự đáng sợ của cảnh giới Thiên Thần huyền cấp một sao, mặc dù cách tận mấy cây số nhưng vẫn có thể dễ dàng lấy mạng người khác!
Bây giờ Lạc Tề Anh đã sở hữu một loại sức mạnh khủng bố, càng không coi Tiêu Chính Văn ra gì.
“Hừ, nếu như giết chết Tiêu Chính Văn thì không phải chúng ta sẽ nổi danh toàn thế giới hay sao?”
La Chí Dũng nói tới đây liền ngửa mặt cười lớn.
So với La Chí Dũng và Lạc Tề Anh, Hàn Thiên Vũ lại cẩn thận hơn nhiều, vừa uống rượu vang trong ly vừa trầm giọng nói: “Năm đó Tiêu Chính Văn cũng từng giết chết rất nhiều cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, vậy nên chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn!”
Lạc Tề Anh quay đầu liếc nhìn Hàn Thiên Vũ, khinh thường lắc đầu nói: “Cẩn thận? Cần phải thế sao? Năm đó chúng ta đều đang ở cảnh giới Thiên Vương, vậy nên căn bản không rõ rốt cuộc cách biệt giữa mỗi một bậc của cảnh giới Thiên Thần lớn tới độ nào!”
“Thế nhưng tới ngày hôm nay, chúng ta đều là cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao rồi, nếu như tôi nói có người ở cảnh giới Thiên Thần một sao có thể giết chết ba người chúng ta cùng một lúc thì anh có tin không?”
Lạc Tề Anh vừa nói dứt lời, La Chí Dũng lập tức phá lên cười.
“Không sai, lẽ nào anh Hàn đã quên mất thế lực sau lưng chúng ta rồi hay sao? Tiêu Chính Văn có cái gì? Thiên Tử chống lưng cho hắn ư? Thiên Tử? Ha ha!”
“Nếu quay ngược lại năm năm trước, quả thực không có ai dám động vào Thiên Tử, thế nhưng bây giờ, đối với mấy người chúng ta mà nói thì Thiên Tử cũng chỉ là một cái tên mà thôi!”
La Chí Dũng chế nhạo bằng giọng điệu khinh thường.
Lạc Tề Anh cười lạnh lùng bổ sung: “Vả lại, mấy người cũng không thử nghĩ mà xem, tại sao hắn phải mai danh ẩn tích, tham sống sợ chết tận năm năm! Nếu như không phải bị trọng thương thì ai lại đột nhiên ở ẩn vào lúc đang lớn mạnh nhất cơ chứ?”
Theo Lạc Tề Anh thấy, trong trận chiến năm đó với cường giả vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn nhất định đã bị trọng thương.
Còn về sau này, dùng uy thế còn lại đi càn quét các nước cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Nếu không thì sau những chuyện đó, Tiêu Chính Văn có thể được coi là một người đủ để trấn áp cả thế giới.
Vào lúc đó, bất luận là danh vọng hay là địa vị đều không ai sánh bằng!
Cho tới khi linh khí khôi phục, Tiêu Chính Văn sẽ là đối tượng duy nhất được tất cả các thế lực lôi kéo!
Thế nhưng anh lại đột nhiên biến mất vào lúc này, đây chính là vấn đề rất khó nói rõ!
Hơn nữa, bây giờ linh khí khôi phục, cao thủ của các thế lực lớn đều lũ lượt trở về.
Thực lực của Tiêu Chính Văn đã không còn ở trên đỉnh cao từ lâu, dù là thế lực nào thì cũng có thể tìm ra một vài thậm chí là mười mấy cao thủ đẳng cấp ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.
Dù Tiêu Chính Văn hiện giờ muốn quay trở lại đỉnh cao thì cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi!
Không dựa vào các thế lực lớn, Tiêu Chính Văn còn có chỗ dung thân hay sao?
“Anh Lạc nói không sai, thật ra lần này tôi cảm thấy Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là vì chút tài sản của hắn trong thế tục nên mới không thể không đứng ra!”
“Nói chuẩn xác thì nhà họ Lãnh có lẽ chính là người phát ngôn của Tiêu Chính Văn trong giới thế tục! Chúng ta động vào nhà họ Lãnh cũng đồng nghĩa với việc cắt mất miếng ăn của hắn, dù hắn có kiên trì tới cùng thì cũng phải làm cho người đời xem!”
La Chí Dũng nói bằng ngữ điệu nghiêm trọng.
“Không sai! Nếu không mấy năm trước khi chúng ta phá huỷ bia công trạng thì hắn đã ra tay rồi, thế nhưng hắn chỉ trơ mắt nhìn chúng ta bôi nhọ hết tất cả công trạng mấy đời của nhà họ Tiêu bọn họ mà lại chẳng hề lên tiếng, điều này nói lên rằng hắn sợ rồi!”
Lạc Tề Anh nói chắc nịch.
Hắn rất tán đồng lời La Chí Dũng nói, dù gì loại người giống như Tiêu Chính Văn tuyệt đối không thể nhìn bia công trạng của nhà họ Tiêu bị người ta phá huỷ!
Điều này chẳng khác gì xoá bỏ hết những hi sinh mấy đời người nhà họ Tiêu vì Hoa Quốc!
“Vậy theo anh Lạc thì chúng ta nên làm thế nào?”
Hàn Thiên Vũ lúc này đã bị hai người kia lay động.
Đối với Hàn Thiên Vũ mà nói, đối phó với Tiêu Chính Văn là bước quan trọng nhất trên chặng đường phát triển của hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ chẳng liên thủ bài bố cục diện với mấy người Lạc Tề Anh!
Vả lại, không tranh thủ bây giờ khi các thế lực lớn vẫn chưa sắp xếp ổn thoả, nâng cao danh vọng của mình lên một đẳng cấp nhất định, sau này muốn tìm cơ hội như thế cũng khó như lên trời!
Dù bây giờ Tiêu Chính Văn đang ở cảnh giới nào thì năm đó Tiêu Chính Văn cũng là nhân vật nổi danh toàn cầu!
“Làm thế nào? Đương nhiên là đánh thẳng tới tận nơi, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là vô ích! Gì mà vua Bắc Lương, gì mà một người trấn áp bốn phương! Đều là ảo hết!”
Lạc Tề Anh cười lạnh lùng nói.
Theo hắn thấy, bây giờ chắc hẳn vết thương cũ của Tiêu Chính Văn vẫn còn chưa bình phục.
Không nhân lúc anh bị thương lấy mạng anh thì sẽ chỉ đêm dài lắm mộng!
Hơn nữa từ lúc linh khí khôi phục tới nay, tốc độ trị thương của Tiêu Chính Văn có thể sẽ nhanh hơn rất nhiều so với khi trước, một khi cho anh đủ thời gian để trị thương, đợi đến lúc vết thương của anh hoàn toàn bình phục thì muốn đối phó với anh cũng rất khó.
Mà ba người bọn chúng lại không hề giống nhau, sau lưng bọn chúng không chỉ có năm đại danh sơn chống lưng cho.
Quan trọng nhất là bọn chúng có thể nhận được tất cả nguồn tài nguyên của năm đại danh sơn.
Tốc độ tiến bộ của bọn chúng đã không còn là điều mà Tiêu Chính Văn có thể tưởng tượng nổi!
Mặc dù bọn chúng tạm thời vẫn chưa thể so bì với viện trưởng của các viện lớn, thế nhưng thực lực đã thuộc vào hạng kiệt xuất trong nước rồi!
“Ừ, ba người chúng ta liên thủ với nhau, hẳn Tiêu Chính Văn cũng chẳng có sức mà đánh trả!”
La Chí Dũng nở nụ cười hiểm ác, nói.
“Không sai, năm đó không phải tin hắn giết chết mười một lão già của Hoa Sơn đã lan truyền rất rộng rãi sao? Bây giờ ba người chúng ta liên thủ giết chết hắn, có phải còn mạnh hơn cả mười một lão già của Hoa Sơn hay không?”
Lạc Tề Anh đắc ý cười nói.
Hắn muốn dùng thực lực tuyệt đối để trấn áp Tiêu Chính Văn, sau đó lại từ từ hành hạ anh tới chết.
Để cho cả thế giới đều nhìn thấy, Tiêu Chính Văn từng uy phong lẫm liệt chết trong tay hắn như thế nào!
“Ừ, đi thôi, chúng ta cùng đi tìm Tiêu Chính Văn, bắt hắn chết tại Giang Trung!”
La Chí Dũng hào hứng đứng dậy nói.
Hàn Thiên Vũ nghe vậy thì lập tức giơ tay lên, sau đó đánh bay ô cửa thép trước mặt, ba người lao ra một cách dễ dàng!
Ba người bọn chúng đều là thế hệ sau của phái thực quyền trong năm đại danh sơn.
Ngay từ ngày chào đời đã là sự tồn tại cao không với tới, ở trong mắt bọn chúng, Tiêu Chính Văn năm đó có thể nghênh ngang hống hách chủ yếu là vì những đối thủ gặp phải đều quá yếu!
Nếu không Tiêu Chính Văn vừa không có bối cảnh vừa không có chỗ dựa, sao có thể áp chế cho võ tông không ngóc đầu lên nổi?
Với uy danh của năm đại danh sơn bọn chúng, lẽ nào còn không trấn áp được một mình Tiêu Chính Văn hay sao?
Lúc này, một đám mây đen rất lớn bay thẳng về phía Giang Trung với tốc độ cực nhanh!
Vào lúc ba người bọn chúng tới được Giang Trung, phía trước cửa toà nhà làm việc của tập đoàn Vy Nhan đã tập trung rất đông người.
Vô số người dân Giang Trung đều đứng dưới mưa, nhìn chăm chăm về phía cửa, vua Bắc Lương mà bọn họ mong nhớ đã trở về rồi!
Bọn họ sẽ không còn phải chịu sự áp bức của năm đại danh sơn và võ tông thêm nữa!
Tiêu Chính Văn chính là hy vọng của bọn họ!
Vua Bắc Lương chính là xương sống của bọn họ
Mà lúc này, Liễu Thanh mặc chiến bào nguyên soái đang ngồi ôn lại chuyện cũ với Tiêu Chính Văn trong phòng làm việc.
“Anh Tiêu, sau khi biến mất năm năm, anh vẫn giống y như ngày trước, oai hùng hiên ngang, thật là tốt quá!”
Vừa nói, khoé mắt Liễu Thanh cứ thế tuôn rơi những giọt nước mắt nóng hổi.