Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2416: Rùa rụt cổ

"Cậu chủ, cậu Tiêu đúng là đã bị thương nặng, bất đắc dĩ mới cử tôi tới, thay mặt cậu ấy cảm ơn sự nồng nhiệt của hai vị cậu chủ!", Lý Bạch cũng bưng ly rượu lên nói.

Ông ta vừa nói, lập tức ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang.

Nếu những lời đồn trước kia có độ đáng tin cực thấp, thì hôm nay là người bên cạnh Tiêu Chính Văn tự nói ra thì chứng minh rằng đúng là Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng!

Vì vậy, không ít người trước đây một mực coi trọng Tiêu Chính Văn, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Hừ! Tiêu Chính Văn thật to gan!"

Đúng lúc ấy, một thanh niên áo dài trắng ngồi dưới trướng Hồng Ấn đột nhiên đứng dậy nói.

Hắn chính là sứ giả của Triệu Thắng - Triệu Xá!

Tuy hắn chỉ là một đặc sứ, nhưng là người của Triệu Thắng, có thể nói, trong cả buổi tiệc, ngay cả Điền Khải cũng không dám tùy tiện đắc tội hắn, chứ đừng nói là người khác!

Hẳn vừa thốt ra những lời này, Lý Bạch không khỏi cau mày.

"Có phải Tiêu Chính Văn cho rằng mình rất giỏi không? Rất nhiều người chúng ta đều đích thân đến, mà hắn lại mượn cớ chối từ! Có phải xem thường những cậu chủ Chiến Quốc hay không?"

Triệu Xá nói với giọng điệu lạnh tanh, gần như mỗi từ đều đối chọi tương đối gay gắt với Tiêu Chính Văn!

"Cậu Triệu, vừa nãy tôi đã nói, cậu Tiêu bị thương nặng, đi lại bất tiện nên mới cử tôi tới!", sắc mặt Lý Bạch nhợt nhạt khó coi, nói.

"Ồ? Vậy nói cách khác, Tiêu Chính Văn bị người ta đánh một đòn tàn phế rồi à? Ôi, xem ra trụ cột của giới thế tục cũng chỉ đến thế là cùng! Một người tàn phế còn có thể làm gì được nữa!"

Triệu Xá mỉm cười châm chọc nói.

"Cậu nói gì?"

Lý Bạch đứng bật dậy.

"Ý của tôi là thật may ngày đó hắn không gặp tôi, nếu không, một đòn của tôi sẽ khiến cho hắn nằm liệt giường suốt phần đời còn lại!"

Triệu Xá cười nhạt, lớn tiếng nói.

"Ầm!"

Mặc dù Lý Bạch được người ta gọi là thi tiên, nhưng ông ta còn là kiếm tiên chân chính!

Cũng không giống như những nhà nho cổ hủ kia, chỉ biết a dua nịnh hót, giậu đổ bìm leo!

Tính khí của Lý Bạch không thua kém Từ Huy Tổ chút nào, đừng nói trước mắt chỉ có mấy cậu chủ Chiến Quốc, dù trước mặt là cao thủ Thiên Cảnh, ông ta cũng cứng rắn không thua ai!

Nhưng cơn giận của Lý Bạch chưa kịp bùng nổ, đã bị một luồng uy áp mạnh mẽ to lớn, ép tới nỗi căn bản không cách nào nhúc nhích được!

Điền Văn mỉm cười nhìn về phía Lý Bạch nói: "Chỉ là mấy câu nói đùa thôi mà, cần gì phải coi là thật chứ?"

"Hơn nữa, hắn là người của Triệu Thắng, nếu như ông thật sự đánh nhau với hắn, e rằng Triệu Thắng nổi giận thì sẽ không tính toán với ông mà sẽ lấy lý do này để đánh đến tận cửa. Hôm nay Tiêu Chính Văn đang bị thương nặng, hậu quả sẽ không thể lường nổi!"

Lời nói của Điền Văn đang ám chỉ với Lý Bạch, rất có khả năng Triệu Xá là do Triệu Thắng cử tới gây chuyện, mục đích là mượn cơ hội chiếm Đế Khư!

Nghĩ tới đây, Lý Bạch cũng chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn, trở lại chỗ ngồi!

Nhưng mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ, Triệu Xá công khai nhạo báng Tiêu Chính Văn, mà người của điện Thần Long còn không dám đáp trả, điều này càng chứng thực tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng chưa lành!

"Xem ra lần này Tiêu Chính Văn thật sự xong đời rồi! Ở thời điểm mấu chốt, hắn bị thương nặng, e là điện Thần Long không đi được bao xa nữa!"

"Bất kể chiến tích trước đây của hắn huy hoàng đến mức nào, giờ đây cũng đã gặp nguy hiểm bốn bề! Chưa biết chừng còn có kẻ thù tìm đến gây phiền phức cho hắn nữa!"

Không ít người cũng âm thầm suy đoán trong lòng về tương lai của điện Thần Long và Tiêu Chính Văn!

Mà sau chuyện này, phía điện Thần Long cũng yên tĩnh khác thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Vừa không thấy Tiêu Chính Văn tỏ thái độ, cũng không thấy đám người Tần Lương Ngọc lên tiếng, hết thảy đều yên lặng một cách kỳ lạ!

"Theo lý mà nói, với tính cách của Tiêu Chính Văn, không thể nào cứ bỏ qua như vậy!", đám người Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy tụ lại với nhau lần nữa, cũng đang thảo luận chuyện này!

"Điều này vừa khéo nói rõ, giờ Tiêu Chính Văn đã yếu tới cùng cực, một lòng chỉ muốn làm rùa đen rụt cổ thôi!", Tư Mã Huy cười nhạt nói.

"Không sai, nếu không phải bị thương nặng không trị được thì chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ ra tay, dù không ra tay, ít nhất cũng sẽ lên tiếng đại diện cho điện Thần Long!", Khổng Thế Phương nói với giọng điệu chắc nịch.
Chương 2417: Bàn luận viển vông

Thật ra hai người họ vẫn luôn không cam lòng, dẫu sao hai người đều có chỗ dựa vững chắc, lúc trước bị Tiêu Chính Văn sỉ nhục như vậy, nhưng lại một mực không dám phản kháng!

Vì vậy, bọn họ vẫn luôn chú ý mỗi hành động của Tiêu Chính Văn, đồng thời chờ cơ hội trả thù anh!

Hôm nay bốn cậu chủ Chiến Quốc cùng không ít thanh niên Chiến Quốc đều lũ lượt trở về. Tiêu Chính Văn kém rất xa so với bọn họ.

Nhất là chuyện Tiêu Chính Văn bị thương nặng, càng làm cho họ thấy được chút ánh sáng hy vọng le lói!

"Quả thật đây không phải phong cách của Tiêu Chính Văn, người này tuyệt đối không phải loại hiền lành gì! Nếu là trước đây, hắn đã điên cuồng trả thù Triệu Xá rồi!"

Tư Mã Huy cau mày nói.

"Vừa rồi ông cũng nói rồi đấy, bây giờ bốn cậu chủ Chiến Quốc trở về, mà cậu ta lại không biết hôm đó cậu chủ nào đã đánh lén mình, sao cậu ta còn dám không coi ai ra gì chứ?", Khổng Thế Phương cười nhạt nói.

"Cho dù không phải Điền Văn, cũng có thể là cậu chủ của Tề Quốc, theo tôi thấy, người có khả năng nhất chính là Điền Khải! Dẫu sao Điền Văn còn phải lo giữ thể diện, lỡ như bị lộ sẽ gây ra hậu quả khôn lường!"

Tư Mã Huy cau mày phân tích.

"Không sai, bất kể là Điền Khải hay Điền Văn ra tay, nhưng Tiêu Chính Văn bị thương nặng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Hôm ấy số người có mặt ở đó đâu chỉ hàng vạn người? Chuyện này không thể là giả!"

"Huống hồ, dù là hai chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không tỏ vẻ yếu thế trước đối phương ở thời điểm này, Tiêu Chính Văn càng không thể nào chắp tay dâng cho người khác thành quả thắng lợi sắp thuộc về mình được!"

Dù sao Khổng Thế Phương cũng có xuất thân là nho sinh, vì vậy, tâm tư hết sức chuẩn xác kín đáo, gần như nói đâu trúng đó!

"Không sai! Chuyện này càng tỏ rõ rằng bây giờ Tiêu Chính Văn cực kỳ e sợ bốn cậu chủ Chiến Quốc, vì vậy, mới một mực giữ yên lặng, không dám lên tiếng với bên ngoài!"

"Do đó, bất kể cậu ta còn bế quan dưỡng thương hay không, cũng tuyệt đối không thể đi tham gia yến hội thành Thiên Đô, nếu đi, cậu ta cũng chỉ có thể tự rước nhục!"

Tư Mã Huy cũng gật đầu liên tục nói.

"Haiz, đáng tiếc, nếu cậu ta không đối địch với nhà họ Khổng thì có lẽ Điền Văn sẽ không đột nhiên ra tay với cậu ta như vậy. Thiên tài giống như cậu ta quả là thế gian hiếm có, nhưng chọc trúng người không nên chọc vào là đã xác định không thể sống lâu rồi!"

Khổng Thế Phương rất hiểu con người Điền Văn, đừng thấy bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ bị thương mà lầm, thực tế chỉ cần Điền Văn ra tay, tuyệt đối không thể nào chỉ khiến Tiêu Chính Văn bị thương đơn giản như vậy!

Có thể nói, hôm đó không thẳng tay chém chết Tiêu Chính Văn đã nằm ngoài dự đoán của Điền Văn rồi, nhưng tiếp theo, tất nhiên Tiêu Chính Văn sẽ còn phải đối mặt với sự bài trừ và ám sát điên cuồng từ Điền Văn!

"Dù cậu ta không chết thì sao chứ? Chỉ dựa vào cậu ta mà còn muốn sánh vai cùng bốn cậu chủ Chiến Quốc ư? Dù cậu ta có ý định này, bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ không cho cậu ta cơ hội!"

"Hơn nữa, không lâu nữa, núi Bách Long sẽ có bảo vật thiên địa xuất thế, vị cậu chủ kia sẽ cho phép Tiêu Chính Văn cùng chia chén canh sao?"

"Hơn nữa, với tình hình của cậu ta bây giờ, 80% chỉ có thể bất lực nhìn mà than thở thôi!"

Khổng Thế Phương cười nhạt nói.

Khổng Thế Phương vẫn hết sức khâm phục Tiêu Chính Văn, chỉ tiếc, hai người không cùng lý tưởng khó có thể bước chung đường!

Nếu Tiêu Chính Văn cố ý đứng ở phía đối lập với nhà họ Khổng, vậy thì đã định trước bọn họ chỉ có thể là địch, mà đối với địch, Khổng Thế Phương tuyệt đối không thể có chút thương hại nào!

Thật ra không chỉ ông ta và Tư Mã Huy đang thảo luận chuyện này, mà toàn bộ Đông Vực, rất nhiều thế lực đều đang bàn luận về diễn biến trong buổi tiệc ở thành Thiên Đô!

Hơn nữa tất cả mọi người đều so sánh Tiêu Chính Văn với bốn cậu chủ Chiến Quốc!

Từ khi bốn cậu chủ xuất thế, ánh hào quang của Tiêu Chính Văn đột nhiên bị bốn cậu chủ chèn ép.

Cả thành Đại Phong đều bàn tán xôn xao, dù sao thành chủ Tần Lương Ngọc cũng đã từng tuyên bố với bên ngoài rằng thành Đại Phong đã về dưới trướng điện Thần Long!

Giờ phút này, sinh tử vinh nhục của Tiêu Chính Văn đã liên quan chặt chẽ với họ rồi.

Mà không ít tiệm trà quán rượu trong thành Đại Phong, thậm chí là phố lớn hẻm nhỏ, đều có thể thấy người người bàn luận về Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc!

"Theo tôi thấy, ngày đó nhất định là một trong bốn cậu chủ ra tay, không phải Hoàng Yết thì là Ngụy Vinh Kỳ! Trước mắt chỉ có hai người họ còn chưa xuất hiện công khai thôi!"

"Không thể nào, Ngụy Vinh Kỳ hoàn toàn không coi Tiêu Chính Văn ra gì, càng sẽ không từ xa vạn dặm, đi đến phục kích cậu ta! Ngụy Vinh Kỳ cao ngạo đến mức nào, hắn khinh thường những chuyện như đánh lén, ám sát lắm!"

"Trái lại tôi cảm thấy hai anh em Điền Văn và Điền Khải đáng nghi nhất! Chỉ cần là người đối nghịch với nhà họ Khổng đều căn bản không có gì giới hạn gì!"

Một gian trong quán rượu, mấy người trẻ tuổi vừa uống rượu, vừa bàn luận viển vông!
Chương 2418: Lỡ mất dịp may

Trước mắt cũng chỉ có Tiêu Chính Văn và bốn cậu chủ Chiến Quốc mới là đề tài nóng hổi. Bọn họ vừa nói ra những lời này, mấy vị khách bên cạnh tới thưởng thức rượu ngon cũng rối rít nhìn sang mấy người họ!

"Nếu ngay cả người đánh lén mà Tiêu Chính Văn cũng không đánh được, vậy thì càng không thể nào là đối thủ của Ngụy Vinh Kỳ!"

"Dĩ nhiên rồi, năm đó Ngụy Vinh Kỳ có thể một mình chống trả hàng triệu cao thủ quân Tần, cũng là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong bốn cậu chủ!"

"Hoàng Yết cũng không thể coi thường đâu, so với Điền Văn và Triệu Thắng, Hoàng Yết cũng là một nhân vật hung ác không thể xem thường! Tuy nước Sở nhỏ bé, nhưng Tần vong ắt đến Sở chính là từ miệng người này mà ra!"

Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu chuyển đề tài bàn luận từ Tiêu Chính Văn sang bốn cậu chủ Chiến Quốc.

Nhưng mỗi lần nói tới bốn cậu chủ Chiến Quốc, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ, ngay cả trong lời nói cũng mang sự sùng kính vô cùng!

Nhưng vào lúc này, Lý Bạch ngồi ở trong góc nghe mọi người phân tích mỗi câu mỗi từ, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng!

"Người đâu, bảo Ngự Lâm Vệ đuổi hết đám khốn kiếp kia ra ngoài cho tôi! Hơn nữa, vĩnh viễn đuổi ra khỏi Đế Khư!"

Lý Bạch vừa dứt lời, Thượng Quan Uyển Nhi đã phất tay, tỏ ý hai Ngự Lâm Vệ bên cạnh lui ra.

Sau đó mới mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ông không nhận ra, đây là do anh Tiêu cố ý tạo ra sao? Có lẽ, anh Tiêu đang chơi một ván cờ lớn đây!"

"Ván cờ lớn? Dù vậy, cũng không thể để cho mấy gã sai vặt tùy ý bôi nhọ chứ?", sắc mặt Lý Bạch càng khó coi.

"Khó trách năm đó, bất kể ông cố gắng thế nào cũng không vào được quan trường! Có một số việc, muốn nắm quyền chủ động phải tạm thời nhẫn nhịn, hơn nữa, cục diện bây giờ mới là có lợi nhất đối với anh Tiêu!"

"Không ai để ý một đối thủ đã bị phế bỏ, lại càng không ai để ý những nguy cơ ẩn nấp trong bóng tối! Nhưng thường thì đó mới là trí mạng nhất!"

Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười giải thích.

Dẫu sao cô ta đã từng là nữ quan duy nhất bên cạnh Nữ Đế, hơn nữa là dưới một người trên vạn người!

Ban đầu thủ đoạn của Nữ Đế cao siêu đến mức nào?

Hôm nay cô ta đã thấy được bóng dáng của Nữ Đế năm đó trên người Tiêu Chính Văn!

Điều này càng làm cho Thượng Quan Uyển Nhi tin chắc, Tiêu Chính Văn ắt có thủ đoạn đáp trả, có điều, bây giờ Tiêu Chính Văn còn đang bố trí. Hơn nữa, đây là một tấm lưới trời to lớn, đến lúc đó có lẽ bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng sẽ bị cuốn vào trong lưới!

Sau đó, bắt gọn một mẻ!

Lý Bạch nặng nề thở dài, Thượng Quan Uyển Nhi nói không sai, cả đời ông ta đều không thể chen vào chốn quan trường, có lẽ cũng vì lòng dạ quá thẳng thắn!

Mà giờ phút này, mấy đệ tử Tề Thiên Thư Viện cũng ngồi bên cạnh một nho sĩ trung niên, rối rít nói với ông ta: "Thầy à, quả thực chúng con không nghĩ ra, tại sao chuyện Tiêu Chính Văn trọng thương đã chắc chắn rồi, chúng ta còn phải..."

Nho sĩ trung niên chính là Phương Tử Tấn của thư viện Tề Thiên!

Phương Tử Tấn cười nhạt nói: "Thế gian hiểm ác, cẩn thận thì đi được vạn năm! Tiêu Chính Văn có thể một mình chém chết tám vị cao thủ cảnh giới Đại Đế, đây cũng không phải là chuyện đùa!"

"Với thực lực của cậu ta, thật sự dễ dàng bị thương nặng như vậy sao? Vậy tám vị Đại Đế kia chết oan quá!"

"Dù đích thân Tiêu Chính Văn cùng với tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong điện Thần Long đều nói cậu ta đã bị thương nặng, nhưng chúng ta không tận mắt nhìn thấy, hiểu chưa?"

Lời vừa dứt, những đệ tử trong Tề Thiên Thư Viện mới chợt hiểu ra!

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!

Lại liên tưởng tới lúc Điền Văn phái thư đồng bên cạnh mình đi mời Tiêu Chính Văn tới dự tiệc, tám chín phần mười Điền Văn cũng đang hoài nghi Tiêu Chính Văn bị thương thật hay không!

Dẫu sao lúc trước chiến tích của Tiêu Chính Văn quá chói mắt, gần như quét ngang tám vị cao thủ cảnh giới Đại Đế, người như vậy có quá nhiều biến số, ngay cả Điền Văn cũng không thể yên tâm trăm phần trăm!

"Ngay cả Triệu Xá cũng đang thử thăm dò Tiêu Chính Văn xem thật giả thế nào. Nếu không, các con nghĩ người của Triệu Thắng sẽ nói ra lời khó nghe như vậy sao?", khóe miệng Phương Tử Tấn hơi nhếch lên, tạo ra một nụ cười nhạt.

Dẫu sao Triệu Xá cũng là quý tộc, sao có thể mất lịch sự trước mặt mọi người như vậy?

"Cái gì? Ngay cả Triệu Thắng cũng đang chú ý đến Tiêu Chính Văn?", mọi người xung quanh không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dẫu sao từ xưa đến nay đám người Triệu Thắng và Tiêu Chính Văn không oán không thù, căn bản không cần thiết phải để ý đến Tiêu Chính Văn!

"Tầm nhìn của các con quá hẹp! Sao có thể nhìn xa trông rộng được? Nếu không đi tìm hiểu nhân vật chói mắt như Tiêu Chính Văn thì bốn cậu chủ Chiến Quốc kia cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi”.

"Có điều, theo như biểu hiện của Tiêu Chính Văn mấy ngày qua, e rằng cậu ta thật sự bị thương, hơn nữa vết thương không hề nhẹ. Vậy thì xem ra chuyến đi đến núi Bách Long lần này, Tiêu Chính Văn chỉ có thể lỡ mất dịp may mà thôi!", Phương Tử Tấn nói đến đây, ngửa mặt phá lên cười.
Chương 2419: Vũ khí cổ thần

Thực ra bây giờ không chỉ Điền Văn mà ngay cả những vị cậu chủ Chiến Quốc khác cũng không yên tâm về Tiêu Chính Văn, vì vậy tất cả mọi người đều đang cố gắng thăm dò tình hình của Tiêu Chính Văn.

Nếu không phải vì quá kiêng sợ Tiêu Chính Văn, Điền Văn cũng sẽ không hy sinh lợi ích của nhà họ Khổng để kết liên minh với Tiêu Chính Văn.

Đối mặt với một đối thủ mạnh, cách tốt nhất chính là đồng hóa chứ không phải loại bỏ thể xác.

Cho dù thế lực của nhà họ Khổng có thể loại bỏ cao thủ như Tiêu Chính Văn từ vùng ngoài lãnh thổ thì cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Bây giờ bốn cậu chủ đã lần lượt trở về, nếu nhà họ Khổng cạn kiệt sinh lực sớm, sẽ vô cùng bất lợi cho cuộc tranh bá bá chủ tiếp theo!

Vì vậy, ngoại trừ lãnh đạo cấp cao của Tề Thiên Thư Viện như Khổng Ly, Phương Tử Tấn ra, những người phía dưới đều không thể hiểu được hành động của Điền Văn.

Bữa tiệc ở thành Thiên Đô vừa kết thúc, Hồng Ấn đã để lại vài tên tay sai rồi rời đi một mình.

Triệu Xá cũng vội vàng quay về báo cáo với Triệu Thắng.

Chỉ còn hai anh em Điền Văn và Điền Khải ở lại thành Thiên Đô.

“Anh, người tấn công Tiêu Chính Văn là anh phải không?” Điền Khải nhìn Điền Văn với vẻ chế nhạo.

Hai anh em họ lớn lên cùng nhau, cho nên rất hiểu phong cách hành sự của đối phương.

Điền Văn cười bưng chén trà lên, lắc đầu nói: “Rất nhiều người chú ý đến tên này, lẽ nào không thể là Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng à?”

“Hoàng Yết mãi chưa lộ diện, nói không chừng người đánh lén Tiêu Chính Văn hôm đó chính là hắn!”

“Mặc dù Hoàng Yết mưu mô, nhưng chưa bao giờ đánh lén. Còn Ngụy Vinh Kỳ là người lỗ mãng, nếu hắn ra tay thì chắc chắn mọi người đều biết”.

“Còn về Triệu Thắng, hắn có thời gian sao? Nếu Triệu Thắng không bị những chuyện vặt vãnh kìm chân thì hôm nay hắn sẽ không Triệu Xá tới đây!”

Điền Khải chế nhạo, phản bác lại.

“Có một số chuyện mọi người đều ngầm hiểu, chú nói thử xem!”, Điền Văn tỏ vẻ tao nhã.

Dù sao bọn họ cũng là bốn cậu chủ Chiến Quốc, tất nhiên họ không muốn bị vạch trần hành vi bẩn thỉu của mình!

Hơn nữa mặc dù hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng từng là kẻ thù không đội trời chung khi còn nhỏ!

Từ sau khi Điền Văn kế thừa sự nghiệp, Điền Khải hoàn toàn bị che lấp bởi ánh hào quang của Điền Văn.

Trong hàng trăm năm ở Chiến Quốc, Điền Khải thậm chí còn chẳng có tên tuổi gì.

Cho đến bây giờ, khi nhắc đến Điền Khải, mọi người đều gọi hắn là em trai Điền Văn. Điền Khải vô cùng ghét danh hiệu này.

“Bất kể mục đích là gì, tên Tiêu Chính Văn đều không nên chết! Cũng không thể chết!”, Điền Khải nói.

“Tư tưởng lớn gặp nhau!”, Điền Văn nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.

Ngoài mặt, bọn họ đang nói về Tiêu Chính Văn, nhưng thực ra là đang thăm dò đối phương.

“Xem ra đây là lần đầu tiên chúng ta có ý kiến giống nhau nhỉ? Thật bất ngờ!” Điền Khải chế nhạo, phất tay áo rồi quay người rời đi.

Đêm hôm đó, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên tỏa ra ở gần thành Thiên Đô. Trong chốc lát, mây đen kịt trời, tiếng sét đánh vang trời không dứt!

Thiên tượng đáng sợ này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Mọi người lần lượt ngẩng đầu nhìn về nơi xảy ra sự việc cách thành Thiên Đô cả trăm kilomet!

Lúc này, ngay cả ông lão Thiên Tĩnh cũng kinh ngạc nhìn về phía xa xa.

“Đây là thiên tượng do vũ khí cổ thần gây ra!”

Không chỉ ông lão Thiên Tinh mà gần như tất cả mọi người đều nhận ra điều này.

“Rốt cuộc là ai đang sử dụng vũ khí cổ thần để gây chuyện!”

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang vọng cả bầu trời!

Nhưng không hề có câu trả lời nào.

Ngược lại, ở cách thành Thiên Đô trăm kilomet, Triệu Xá đầu tóc rối bù, trên người be bét máu.

Hắn không ngờ mình lại bị người ta đánh lén trên đường.

Mấy vị cao thủ Đế Cảnh đi cùng hắn đều đã hóa thành tro bụi khi đối phương ra tay.

Đòn đánh của đối phương mạnh mẽ như thiên kiếp, hơn nữa đối phương còn sử dụng vũ khí cổ thần.

Trời đất một phương bị vũ khí cổ thần phong ấn, Triệu Xá muốn phát tín hiệu cầu cứu cho Triệu Thắng, nhưng đều thất bại.

Lúc này, bầu trời trong bán kính một trăm kilomet đã giảm xuống hàng trăm mét, tầng mây xà xuống đến mức tay có thể chạm tới.

Xuyên qua tầng mây, một người áo đen lạnh lùng nhìn Triệu Xá, sau đó phất tay, một Đại Đỉnh lớn ụp tới.

Đại Đỉnh vừa xuất hiện, như mang theo hải khí vô tận, giữa trời đất dường như có sóng lớn, cách xa mấy chục kilomet cũng có thể nghe được tiếng sóng vỗ.

“Tôi là Triệu Xá, cậu chủ nước Triệu! Dám động vào tôi thì cả Đông Vực này sẽ không được yên đâu!”

Triệu Xá đưa tay che vết thương, nhìn chằm chằm người mặc áo đen trên trời, gầm lớn.

Thực ra lực chiến của hắn cũng ở cảnh giới Đế Quân, nhưng trong tay đối phương có vũ khí cổ thần, chỉ một đòn cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.

Mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh đồng thời biến thành tro tàn, sức mạnh này không phải là thứ mà hắn có thể chống đỡ.

Cách duy nhất bây giờ là dùng thân phận của chính mình để hù dọa đối phương, chỉ cần thoát được lần này, chắc chắn sẽ có cách tìm ra thân phận của đối phương.

Nhưng đáng tiếc là đối phương không hề quan tâm đến hắn. Thần lực trong Đại Đỉnh như đại dương bao la, liên tục bộc phát.

Ngàn vạn tia sáng tấn công Triệu Xá từ mọi phía.

“Bùm!”

“Xẹt xẹt xẹt!”
Chương 2420: Kế hoạch hay

Hàng ngàn tia chớp cùng lúc đánh vào Triệu Xá, Triệu Xá lập tức chìm trong biển sét.

Ngay cả trái đất cũng bị vô số tia sét tấn công, tạo ra một cái hố khổng lồ sâu hàng trăm mét!

Sau trận thiên lôi, dưới hố chỉ còn lại cái xác cháy khô!

Trong chốc lát, tin tức Triệu Xá bị giết đã lan truyền khắp Đông Vực.

Em trai của Triệu Thắng là Triệu Xá và hai mươi bảy vệ sĩ đều chết thảm ở ngoài thành Thiên Đô.

Tin tức này lập tức khiến các thế lực trở nên sôi sục.

Đây là sự kiện lớn đầu tiên kể từ khi bốn cậu chủ Chiến Quốc trở về.

Triệu Xá cũng là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, vậy mà lại bị biển sét đánh tan thành than, đây là sự sỉ nhục đối với nước Triệu, khinh thường Triệu Thắng.

Hồng Ấn hơi nhíu mày, chuyện này nhất định sẽ dấy lên làn sóng lớn!

Lúc này, một luồng khí tức đáng sợ khác đột nhiên tỏa ra.

Vô số tia sáng màu tím phóng lên trên không của thành Thiên Đô.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Vô số sương máu lập tức nổ tung trên không trung!

“Ai?”

Lúc này, Hồng Ấn cũng vô cùng tức giận.

Mười lăm người mà ông ta dẫn về từ vùng ngoài vũ trụ đều đã chết trong Ngọc Phụng Lâu ở thành Thiên Đô.

Mặc dù đó chỉ là một tiếng hét giận dữ, nhưng bên ngoài thành Thiên Đô hàng nghìn kilomet cũng chấn động theo.

Trong Tề Thiên Thư Viện, Đế Quân duy nhất cũng bay lên không trung.

Bỗng chốc, trời mây mù mịt, Thương Long bay vút lên, khí tức kinh người lập tức bao trùm cả một vùng ngàn dặm!

“Hồng Ấn, người của ông cũng chết ở thành Thiên Đô à?”, Đế Quân nhà họ Khổng khẽ nhíu mày, hỏi trong không trung.

“Hừ!”

Hồng Ấn tức giận khịt mũi, phất tay áo, một đạo thiên cảnh xuất hiện trên bầu trời thành Thiên Đô.

“Ông tự mình xem đi!”

Hồng Ấn vô cùng tức giận, là ai dám giết thuộc hạ của ông ta?

Lần trước, Trần Thiên Cổ đánh một tên thuộc hạ của ông ta, đã bị ông ta giết bằng một nhát kiếm ở cách xa hàng ngàn kilomet.

Vậy mà bây giờ, mười lăm thuộc hạ của ông ta để lại ở thành Thiên Đô đều bị giết hết.

Đây là đang coi thường ông ta!

Lúc này, cảnh tượng kinh hãi vừa rồi lại hiện lên trong thiên cảnh.

Một người áo đen đưa tay lên, phóng ta một luồng sáng.

Ngay sau đó, luồng ánh sáng kia đột nhiên tỏa ra, dẫn theo bão gió, vô số tia sét ập xuống.

Sông núi vỡ vụn, đại địa sụp đổ!

Ngay cả những đám mây trên bầu trời cũng tụt xuống hàng trăm mét!

Đây chỉ là chiếu lại cảnh tượng vừa rồi mà thôi. Chỉ có thể nhìn thấy người đã làm việc đó, mặc quần áo đen và đeo khăn che mặt màu đen, còn hắn dùng vũ khí cổ thần nào thì không rõ.

Chỉ nhìn thấy một mảng ánh sáng mờ mịt.

Cho dù Hồng Ấn dùng trận pháp vô không ở vùng ngoài vũ trụ thì cũng chỉ có thể nhìn thấy vài hình ảnh trước đó mà thôi, không thể tra ra được thân phận của đối phương.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Đế Quân nhà họ Khổng cũng phải nhíu mày.

Ngay sau đó, tin tức Triệu Xá bị giết cũng lan truyền ra ngoài, mà tất cả mục tiêu đều nhắm vào cùng một người!

Người này giống hệt người đã tấn công Tiêu Chính Văn ngày hôm đó!

Cùng mặt nạ đen, cùng quần áo đen, cùng một chiêu đánh lén.

Thủ pháp, thân hình hoàn toàn giống nhau!

Hai anh em Điền Văn cùng hít sâu một hơi.

“Kế hoạch hay!”

Hai anh em Điền Văn bước lên không trung cùng lúc, không hẹn mà nhìn nhau.

“Hai vị phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này!” Hồng Ấn gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK