“Nói thật nhé, giao tất cả bí mật trong ngôi mộ của Nữ Đế ra đây, hôm nay nhà họ Võ có thể bình yên, nếu không, không chỉ mộ của Nữ Đế bị san bằng mà ngay cả nhà họ Võ các cậu cũng sẽ không còn tồn tại”.
Phạm Vu Quy mặt dày chỉ trích ngược lại.
“Phạm Vu Quy, tôi khuyên ông nên ăn nói cẩn thận, nếu không đừng trách nhà họ Võ tôi vô tình”, Võ Anh Hào nghiến răng tức giận nói.
“Ha ha!”
Nghe thế Phạm Vu Quy ngửa mặt lên trời bật cười.
Ngón tay chỉ vào Tiêu Chính Văn và những người ở điện Thần Long nói: “Trở mặt vô tình? Chỉ với đám người họ sao? Xem ra nhà họ Võ đúng thật chỉ có một mình Nữ Đế mà thôi”.
“Ngay cả đám người có địa vị thấp bé này mà cũng có thể trở thành chỗ chống lưng cho nhà họ Võ, đúng là buồn cười thật”.
“Sao nào, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ nhà họ Khổng buông tay chịu trói không còn cách nào khác với đám người ở thế tục này sao? Nói thật cho cậu biết, Tiêu Chính Văn có thể sống đến ngày hôm nay chẳng qua là Bát Hiền Từ không quan tâm đến cậu ta mà thôi”.
“Nếu không cậu ta đã bị lưỡi dao phanh thây từ lâu rồi”.
“Mong thế tử Võ có thể cân nhắc kỹ càng đến những lời tôi vừa nói, nếu không đến lúc đó đừng trách bọn tôi trở mặt vô tình. Không chỉ Tiêu Chính Văn sẽ chết mà cả nhà họ Võ các cậu cũng sẽ chết cùng”.
Phạm Vu Quy hung tợn nhìn mấy người Võ Anh Hào, ánh mắt toát ra sát khí.
Mấy người Long Ngao lạnh lùng nhìn Phạm Vu Quy, trong mắt mọi người ông ta chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi.
Chẳng qua vì Tiêu Chính Văn nãy giờ chưa lên tiếng nên họ mới không cãi lại mấy người của Phạm Vu Quy.
“Nhìn thấy rồi chứ? Không cần đến bọn tôi tự ra tay, đám người các cậu tốt nhất nên thức thời một chút, nếu không mộ của Nữ Đế sẽ chính là mộ của các người đấy”.
Vu Khiêm cười mỉa nói.
“Ồ? Mộ của Nữ Đế sẽ trở thành mộ của bọn tôi sao? Có thể trong mắt ông từ trước đến nay thế tục là đại danh từ yếu ớt, nhỏ bé, nhưng ông đừng quên ngay cả Hiên Viên Hoàng Đế cũng xuất thân từ thế tục”.
“Từ xưa đến nay biết bao nhiêu thiên tài cũng trưởng thành từ thế tục, hơn nữa vùng đất Hoa Quốc vô cùng diệu kỳ, sao ông có thể nhìn thấu hết được?”
“Có lẽ trong mắt các ông người thế tục nhỏ bé như hạt cát, nhưng trong mắt thế tục các ông cũng chẳng bằng một hạt cát nữa kìa”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Chỉ là nhân vật tầm thường mà cũng dám lớn lối?”, Phạm Vu Quy lạnh lùng nói, sau đó giơ tay sờ vào thanh kiếm dài ở thắt lưng.
Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới kiếm của mình, chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn không chừng ông ta sẽ có cơ hội được gia nhập vào Bát Hiền Từ, dù chỉ là một đệ tử ghi danh cũng có thể lấy được lợi ích lớn.
“Cút!”
Ngay khi Phạm Vu Quy vung kiếm lên đánh về phía Tiêu Chính Văn, anh bỗng tức giận hét lên.
Từ “cút” đó vang dội như sấm sét nổ tung, vang vọng hồi lâu trên bầu trời.
Chỉ một chữ thôi đã khiến bầu trời như rung chuyển, một luồng sấm chớp như giao long đánh thẳng vào người Phạm Vu Quy.
Đùng đùng đùng!
Một tia sấm chớp tiếp theo đánh xuống, Phạm Vu Quy lập tức biến thành bột.
“Cái gì?”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Chỉ một tiếng hét mà lại có thể giết chết một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm?
Lúc này ngay cả Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cũng sửng sốt chứ đừng nói những người khác.