“Hơn nữa, bây giờ Thiên Tử mới đang có mâu thuẫn với bốn gia tộc lớn. Nếu chúng ta gây chuyện vào lúc này thì e rằng sẽ gây ra phiền phức không đáng có!”
Không phải là gia chủ nhà họ Đông Phương sợ, mà là đang trong tình thế bắt buộc phải như vậy.
Hiện nay, bốn gia tộc lớn đều đang thu mình lại, không dám xuất hiện.
Dù sao thì vị Thiên Tử mới uy nghiêm cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ như hổ đói.
Nghe thấy vậy, trong lòng Đông Phương Nguyên Hồng và Đông Phương Ngạo Hổ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Vua Bắc Lương?
Chính là vị vua Bắc Lương đó?
Sao lại như vậy chứ…?
“Gia chủ, lẽ nào chuyện này bỏ qua như vậy sao? Phương Phong chết một cách vô ích ư?”
Đông Phương Nguyên Hồng bật khóc.
Đám trưởng lão cũng im lặng.
Gia chủ nhà họ Đông Phương nhíu mày nói: “Nguyên Hồng à, Phương Phong sẽ không chết vô ích đâu! Chỉ là chuyện này cần phải có kế hoạch lâu dài! Bốn vị trợ thủ của gia tộc chúng ta đều đang bế quan! Bây giờ, trong gia tộc không có ai là đối thủ của vua Bắc Lương. Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Thằng nhãi này thật sự phát triển quá nhanh…”
Nói đến đây, gia chủ nhà họ Đông Phương thầm thở dài.
Cách đây không lâu, Tiêu Chính Văn trong mắt bọn họ vẫn là một con kiến, là một chủ soái cấp sáu sao…
Vậy mà chưa đến nửa năm, Tiêu Chính Văn đã phát triển đến mức có thể giết chết Thiên Vương địa cấp ba sao!
Điều này thật khó có thể tưởng tượng nổi, thật quá quái dị!
Chỉ có bốn vị trợ thủ kia mới có thể đối phó với Tiêu Chính Văn!
Nghe thấy vậy, Đông Phương Nguyên Hồng cũng hiểu ra. Cụ ta lắc đầu, cười nói: “Được! Tôi hiểu rồi! Nếu làm khó gia chủ nhà gia tộc thì tôi cũng không ép gia chủ nữa… Đông Phương Nguyên Hồng tôi sẽ tự xử lý!”
Nói xong, Đông Phương Nguyên Hồng quay người, bảo người làm khiêng thi thể Đông Phương Phong và ông Lương rời khỏi nhà họ Đông Phương!”
Nhìn bọn họ rời đi, gia chủ nhà họ Đông Phương cũng sa sầm mặt mũi.
Những trưởng lão bên cạnh lần lượt lên tiếng: “Gia chủ, e là Đông Phương Nguyên Hồng sẽ có hành động bốc đồng…”
“Gia chủ! Chúng ta có nên ngăn bọn họ lại không? Hiện nay đang là thời khắc quan trọng”.
Gia chủ nhà họ Đông Phương suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi, để ông ta tự mình xử lý. Mọi người hãy chuẩn bị cho tốt, nếu Đông Phương Nguyên Hồng thua thì hãy thông báo với bên ngoài rằng nhánh nhà Đông Phương Nguyên Hồng đã không còn liên quan gì đến nhà họ Đông Phương chúng ta nữa”.
“Rõ”.
…
Sau khi Đông Phương Nguyên Hồng và Đông Phương Ngạo Hổ rời khỏi gia tộc trở về biệt thự, bọn họ cũng vô cùng tức giận!
“Chết tiệt! Đám lão già trong gia tộc thật sự sợ tên vua Bắc Lương không có chức vị đó sao?”
Đông Phương Nguyên Hồng giận dữ quát lớn, mặt đầy vẻ tức giận.
Đông Phương Ngạo Hổ đứng bên cạnh, trầm ngâm hỏi: “Bố à, chúng ta phải làm gì bây giờ? Gia tộc không hề muốn ra mặt giúp chúng ta…”
“Hừ!”
Đông Phương Nguyên Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Gia tộc không ra mặt thì chúng ta tự ra tay! Chỉ là một tên Tiêu Chính Văn thôi mà, có gì đáng sợ chứ! Ngạo Hổ, con hãy lập tức triệu tập những tử sĩ mà chúng ta đã nuôi dưỡng! Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến Giang Trung! Nhất định phải giết chết thằng nhãi Tiêu Chính Văn đó!”