Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia nghe vậy thì vội vàng dẫn theo mấy người chạy nhanh lên tầng hai.

“Cô hai! Cô hai cô mở cửa ra đi!”

Chẳng mấy chốc, trên tầng đã truyền tới những tiếng gõ cửa dồn dập.

“Ông à, tôi gọi nãy giờ mà phòng cô hai không có ai ra mở cửa!”

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, chạy xuống dưới vội vàng nói.

“Vậy thì còn đợi gì nữa, mau đạp cửa ra cho tôi!”

Đàm Xương Vận sốt ruột tới mức vành mắt đã đỏ ửng.

Lúc này, cụ ta vô cùng hối hận đấm lên ngực mình, thật ra bất luận là Đàm Hiểu Linh hay là Đàm Hiểu Vân, cụ ta đều vô cùng yêu thương, chỉ là bị tình thế bức ép nên mới nói ra mấy lời như vậy.

Bây giờ cháu gái của mình thật sự muốn tự sát, Đàm Xương Vận đã vô cùng hối hận.

Tiêu Chính Văn không kịp nghĩ gì nhiều, bước nhanh lên tầng hai, đẩy mấy người giúp việc của nhà họ Đàm ra, giơ chân lên đạp tung cánh cửa.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ thấy một dải lụa trắng đang quấn quanh cổ của Đàm Hiểu Vân, cơ thể cô ấy lơ lửng giữa khoảng không.

“A? Cô hai…”

Quản gia vừa định tiến lên trước, Tiêu Chính Văn đã xông vào trong phòng, giơ tay gỡ dải lụa ra khỏi cổ Đàm Hiểu Vân rồi đỡ cô ta xuống dưới.

Lúc này, cơ thể của Đàm Hiểu Vân đã hơi lạnh, chỉ là vẫn chưa lạnh ngắt mà thôi.

Tiêu Chính Văn vội vàng giơ tay đặt lên trên mạch của Đàm Hiểu Vân, lúc này mạch của cô ta đã vô cùng yếu ớt, nếu như muộn thêm mười phút nữa thì dù thần tiên có tới cũng chẳng thể cứu nổi!

“Cô hai! Cô hai!”

Mấy người giúp việc vội vàng chạy tới ôm Đàm Hiểu Vân lên trên giường, thế nhưng dù cho bọn họ có hô hoán thế nào thì Đàm Hiểu Vân vẫn nhắm nghiền hai mắt y như cũ.

Lúc này, Đàm Xương Vận và hai người đàn ông trung niên cũng tới trước cửa, một người đàn ông trung niên trong số đó sải bước lao tới trước giường của Đàm Hiểu Vân, vội vàng gào lên: “Hiểu Vân! Hiểu Vân! Con không thể chết được đâu! Bố chỉ có một đứa con gái là con thôi!”

“Hiểu Vân à!”

Đàm Xương Vận đưa tay lau nước mắt, run rẩy đi tới trước giường, nhìn thấy Đàm Hiểu Vân đang hấp hối trên giường thì đột nhiên nước mắt cứ thế tuôn ra.

“Nếu như cô ta chết thì tất cả mấy người đều phải chịu trách nhiệm!”

Tiêu Chính Văn nói, đẩy đám người nhà họ Đàm ra, lấy ra ba cây kim châm từ trong ống tay áo, lần lượt châm xuống mấy điểm huyệt trên người Đàm Hiểu Vân.

Nếu như không phải Tiêu Chính Văn có hiểu biết sâu sắc về những ghi chép có liên quan tới y học trong Thiên Sơn Thư Lục thì hôm nay, ngay cả anh cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn Đàm Hiểu Vân lìa đời.

Khi ba cây kim châm đâm vào trong cơ thể của Đàm Hiểu Vân, Tiêu Chính Văn nhanh chóng cầm lấy đuôi kim, gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Đàm Hiểu Vân mới ho mạnh một tiếng.

Lúc Đàm Hiểu Vân mở mắt ra, phát hiện nhiều người đang đứng xung quanh cô ta như vậy, khó hiểu hỏi: “Con đang ở đâu vậy, lẽ nào mấy người cũng…”

“Pì pì pì!”

Đàm Xương Vận phỉ phui liền mấy lần, nói với Đàm Hiểu Vân: “Nhờ có cậu Tiêu giúp cứu cháu một mạng đấy, Hiểu Vân à, dù cháu không bằng lòng thì cũng không thể tự vẫn được!”

Nói xong, trên mặt Đàm Xương Vận cũng lộ ra vẻ hổ thẹn.

“Đúng thế, Hiểu Vân! Con mà ra đi như thế thì sau này bố biết sống thế nào đây?”

Người đàn ông trung niên đó nắm lấy tay Đàm Hiểu Vân, vừa lau nước mắt vừa nói.

“Thế nhưng… thế nhưng ngoài cái chết ra, con thật sự không còn đường nào khác có thể đi được nữa! Con… con có chết cũng không đi…”

Đàm Hiểu Vân nói tới đây, nước mắt cũng từ từ rơi xuống.

Nếu vẫn còn một cơ hội được sống, ai lại đi tìm đến cái chết cơ chứ?

“Không sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết!”

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Nghe thấy lời này, Đàm Hiểu Vân vô cùng cảm kích nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng lập tức lại thở dài thườn thượt.

Người kia là kỳ tài cả trăm năm mới có của Hoa Quốc, là nhân vật mà ngay cả bốn gia tộc lớn cũng bó tay chịu trận, người thanh niên trước mắt lại có thể có cách gì đây?

“Bây giờ anh Tiêu đó có lẽ đang ở trong khách sạn nhỉ? Mấy người có biết anh ta đang ở khách sạn nào không?”

Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.

“Ở…ở khách sạn Vạn Quốc, thế nhưng… cậu thanh niên, chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể đi nộp mạng được đâu!”

Đàm Xương Vận quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn.

Đàm Hiểu Linh cũng đứng bên cạnh khuyên can: “Vy Nhan còn đang mang thai, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào với Vy Nhan đây?”

“Tôi nói rồi, tôi cũng tên là Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

Thật ra anh đã thể hiện rõ thân phận của mình rồi, cũng có thể nói rằng tên Tiêu Chính Văn kia là một kẻ giả mạo!

Chỉ là người nhà họ Đàm đều đã gặp Trương Nguyệt Đông, xét về cảnh tượng xuất hiện và khí phách trên mọi mặt thì đều hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều!

Ai dám tin cậu thanh niên thoạt nhìn quá đỗi bình thường trước mắt lại chính là vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy!

“Hiểu Linh, cô dẫn tôi qua đó!”

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Đàm Hiểu Vân trên giường bệnh, thấy cô ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa thì mới quay người nói với Đàm Hiểu Linh.

“Chuyện này…”

Đàm Hiểu Linh đang khó xử không biết nên làm sao, Đàm Hiểu Vân lại vùng vẫy ngồi dậy trên giường, nói: “Được! Tôi dẫn anh đi! Dù có chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi cũng sẽ cùng chết với anh!”

“Hiểu Vân!”

Đàm Hiểu Linh đang định lên tiếng ngăn cản, nhưng Đàm Hiểu Vân đã đi cùng Tiêu Chính Văn xuống tầng.

Đàm Hiểu Linh nhìn theo bóng lưng của hai người, thở dài một hơi.

Không phải cô ấy không muốn ngăn cản, mà dù có ngăn cản thì thế nào chứ?

Đợi tới lúc Đàm Hiểu Linh đuổi tới dưới tầng, Tiêu Chính Văn đã dẫn Đàm Hiểu Vân đi về phía khách sạn Vạn Quốc.

Nhìn theo bóng lưng của hai người Tiêu Chính Văn và Đàm Hiểu Vân, Đàm Hiểu Linh luống cuống giậm chân, vội vàng bảo quản gia lái một chiếc xe khác tới đuổi theo sau.

Lúc này, bên trong phòng tổng thống số một của khách sạn Vạn Quốc, một đám người quan chức giàu có của Giang Lăng đang lần lượt kính rượu Trương Nguyệt Đông.

Lúc này có thể nói Trương Nguyệt Đông vô cùng đắc ý.

Hắn giơ cao ly rượu trong tay lên, nói: “Mọi người yên tâm, sau này mấy người đều là người của Tiêu Chính Văn tôi rồi! Chỉ cần có Tiêu Chính Văn tôi ở đây thì mọi người không cần phải lo lắng gì cả, dù là giới kinh doanh hay giới chính trị, nhắc đến tên Tiêu Chính Văn tôi, có ai là không nể mặt vài phần cơ chứ?”

Trương Nguyệt Đông vừa nói vừa khẽ vỗ lên túi áo của mình.

Rõ ràng lần này hắn lại thu được một mẻ cá lớn.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra, mặt Lạc Thiếu Tông be bét máu nhếch nhác xông vào bên trong.

“Anh Tiêu! Anh Tiêu!”

Lạc Thiếu Tông vừa chạy vừa gào khóc về phía Trương Nguyệt Đông.

Trương Nguyệt Đông không khỏi khẽ cau mày đánh giá Lạc Thiếu Tông, nói: “Cậu chủ Lạc, vết thương trên mặt anh là sao vậy, còn nữa, Đàm Hiểu Linh kia đâu?”

Liếc nhìn sau lưng Lạc Thiếu Tông hồi lâu cũng không thấy cô gái xinh đẹp mà Lạc Thiếu Tông từng nhắc đến!

“Anh Tiêu, tôi đang định nói với anh đây, vừa nãy quả thực tôi đã gặp Đàm Hiểu Linh, thế nhưng không biết cô ta kiếm đâu ra một gã đàn ông rất lỗ mãng, võ công vô cùng đáng gờm, chỉ với một cái tát đã khiến tôi ngất xỉu, anh nhìn mặt tôi đây này, rách hết cả da ra rồi!”

Lạc Thiếu Tông vừa nói vừa chỉ lên vết thương trên mặt mình.

Đây đều là những vết xước sau khi hắn bị đánh bay ra, mặt trượt trên nền đất mà thành.

“Cái gì? Ai lại to gan như vậy, dám đánh người của Tiêu Chính Văn tôi!”

Nghe thấy vậy, Trương Nguyệt Đông tức giận đập mạnh vào bàn.

Khoảng thời gian này giả mạo làm Tiêu Chính Văn quả thực quá nhập tâm, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng có lúc nhận nhầm bản thân mình chính là Tiêu Chính Văn.

Vậy nên hắn mới lập tức buột miệng thốt ra.

“Tôi!”

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK