“Nếu như muốn trừ khử Tiêu Chính Văn thì buộc phải làm cực kỳ bí mật mới được, nếu không thì không ai có thể giết chết được Tiêu Chính Văn ở dưới tầm mắt của Sáng Thế Hạo Thiên được đâu!”
“Theo như tôi biết, Bạch Chiến Sinh đã báo lại chi tiết chuyện này với lãnh đạo cấp cao của Đế Vương Các rồi, tới lúc đó thì dưới áp lực của Đế Vương Các, Tiêu Chính Văn ít nhất cũng phải đứng ra công khai xin lỗi các phương ở vùng ngoài lãnh thổ chúng ta!”
Thiên Hà Đạo Quân híp mắt, uất hận nói.
Năm đó, dù là Bạch Khởi sau lưng có nhà họ Doanh chống lưng cho, giết được Triệu Cấu thì cũng buộc phải đứng ra xin lỗi người khác!
Mặc dù hiện tại vùng ngoài lãnh thổ đã không còn là của riêng Thiên Đạo Minh Ước nữa nhưng lợi ích của thế lực các phương gần như giống hệt nhau, bất cứ bên nào cũng sẽ không ngồi nhìn người trong thế tục coi khinh thực lực của vùng ngoài lãnh thổ!
Một câu nói của Tiêu Chính Văn đã dồn Thiên Thần Tử vào chỗ chết, đây chẳng khác gì tát lên trên mặt tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ, tới lúc đó, thứ mà Đế Vương Các đại diện đã không còn là một mình Đế Vương Các nữa mà là cả vùng ngoài lãnh thổ!
Dù là Sáng Thế Hạo Thiên thì cũng tuyệt đối sẽ không lật mặt với vùng ngoài lãnh thổ vào thời điểm này!
Tiêu Chính Văn mất đi sự bảo vệ của Sáng Thế Hạo Thiên, ngoại trừ xin lỗi thì đã không còn lựa chọn nào khác.
“Xin lỗi, lẽ nào tất cả mọi hành vi mà cậu ta làm với chúng ta, chỉ cần nói câu xin lỗi là xong chuyện sao? Tuyệt đối không thể, tên này buộc phải nhanh chóng trừ khử!”
Triệu Kế Hồng nói với sắc mặt lạnh tanh.
Chính bởi vì Tiêu Chính Văn nên con trai độc nhất của ông ta mới bị đánh què hai chân, trở thành một người tàn phế!
Dù thế nào thì ông ta cũng phải tìm cơ hội dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết, báo thù cho con trai của mình!
“Tôi có thể nghĩ cách dụ Hận Thiên đi, còn bên phía Sáng Thế Hạo Thiên, dẫu sao ông ta cũng muốn nhanh chóng khôi phục chiến lực đỉnh cao, đương nhiên sẽ không tập trung toàn bộ sự chú ý lên trên người Tiêu Chính Văn!”
Độ Ách Chân Quân nói đầy suy tư.
“Ồ? Dụ Hận Thiên đi? Ông ta là người của huyết tộc đấy!”, Triệu Kế Hồng nhíu mày, nghi hoặc lên tiếng.
“Huyết tộc thì làm sao? Ông đừng quên Lục Tiểu Thiến mới chết ở thế tục không lâu, là người đứng đầu trong số mấy hầu tước lớn trở về thế tục, lẽ nào ông ta không cần đưa ra một lời giải thích cho huyết tộc hay sao?”
“Chỉ cần không có Hận Thiên và Sáng Thế Hạo Thiên ra tay, Tiêu Chính Văn có là cái gì đâu?”
Triệu Kế Hồng nghe tới đây, trầm tư hồi lâu rồi nói: “Sự việc e rằng không đơn giản như thế, giết cậu ta thì buộc phải giải thích rõ ràng với Sáng Thế Hạo Thiên mới được!”
“Hơn nữa, thái độ của huyết tộc cũng không rõ ràng, lỡ như huyết tộc cũng truy cứu thì chúng ta cũng buộc phải ăn nói cho thoả đáng!”
Ở trong mắt ông ta, Tiêu Chính Văn và giới chính trị trong thế tục căn bản chẳng quan trọng gì, ngược lại hai thế lực lớn là Sáng Thế Hạo Thiên và huyết tộc thì càng khiến cho ông ta phải kiêng dè hơn.
“Ăn nói?”
Thiên Hà Đạo Quân nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nếu như căn bản không phải do chúng ta làm thì còn cần ăn nói không?”
Hử?
Nghe tới đây, Triệu Kế Hồng và Độ Ách Chân Quân đồng thời quay đầu nhìn về phía Thiên Hà Đạo Quân.
“Võ sĩ số một của cổ tộc nhà họ Ấn đã tới thế tục rồi, Tiêu Chính Văn là hung thủ tự tay giết chết Arcelor, cổ tộc nhà họ Ấn sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”
“Đáng quý nhất là ông ta vừa mới tới thế tục, căn bản không biết mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn cùng với Sáng Thế Hạo Thiên và huyết tộc, ra tay sẽ không kiêng nể gì cả!”
Triệu Kế Hồng khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng ta nên…”
“Toạ sơn quan hổ đấu, nói không chừng còn có thể chiếm lợi từ bên trong! Dù là huyết tộc hay là Sáng Thế Hạo Thiên, chỉ cần truy cứu cổ tộc nhà họ Ấn, vật thì chúng ta có thể thuận thế chiếm lợi từ ông ta!”
Thiên Hà Đạo Quân cười nói đẩy đắc ý.
“Hay!”
Triệu Kế Hồng vỗ đùi , hai mắt phát sáng!
Mượn tay cổ tộc nhà họ Ấn trừ khử Tiêu Chính Văn, đối với bọn họ mà nói rõ ràng chính là chuyện cực tốt chỉ có lợi chứ không có hại!
Hơn nữa, bí mật của cổ tộc nhà họ Ấn nhiều tới độ nào, tới lúc đó chỉ cần cướp sạch một phen, tổn thất của ba đại danh sơn bọn họ cũng được vào hết tay mình!
Nói không chừng còn có thể chiếm được mất bí trận từ thời kỳ thượng cổ, từ đó củng cố cho sức mạnh bản thân!
Quả nhiên, ba ngày sau, bên phía huyết tộc đã cho gọi Hận Thiên trở về vùng ngoài lãnh thổ.
Dù gì Hận Thiên vẫn là người của huyết tộc, nào dám kháng lệnh không chịu nghe theo?
Chỉ đành đích thân tới Long Kinh gặp riêng Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, liên quan tới cái chết của Lục Tiểu Thiến, lãnh đạo cấp cao huyết tộc đã hỏi tới tôi rồi, có điều thái độ của nhà họ Lục lại không rõ ràng, có sẽ bên trong vẫn có ẩn tình gì khác!”
“Vậy nên, trong khoảng thời gian tôi trở về vùng ngoài lãnh thổ, cậu tuyệt đối phải cẩn thận hơn nữa! Tôi lo lắng mấy người Triệu Kế Hồng…”
Nói tới đây, Hận Thiên lo âu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Không sao, bọn họ cũng không tạo nên được sóng to gió lớn gì đâu!”, Tiêu Chính Văn ngược lại không chút lo lắng.
Chương 1885: Tiếc nuối
Nói rõ hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn hơi tiếc nuối về chuyến đi Thiên Sơn.
Nhà họ Tư Mã và bên phía Ngọc Khuyết Cung lại không phái bất cứ ai đến, thậm chí họ còn không tham gia vào âm mưu này, điều này khiến Tiêu Chính Văn nhìn họ với cặp mắt khác xưa.
Đám người như Triệu Kế Hồng có thù tất báo này thì không cần phải nhắc đến.
Những đối thủ có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển này, cho dù có thêm kế hoạch khác, Tiêu Chính Văn cũng sẽ không để mắt đến họ, dựa vào mưu lược và cách điều binh khiển tướng hàng ngàn vạn quân của Tiêu Chính Văn, có thể khiến họ cúi đầu xưng thần trong phút chốc!
Ngược lại, đối thủ càng giỏi chịu đựng mà không ra tay, thì càng đáng sợ, loại người này không ra tay thì thôi, chỉ cần có bất cứ hành động nào thì chắc chắn phải là một đòn chí mạng!
“Cậu Tiêu, dựa theo những gì tôi biết về huyết tộc, bọn họ sẽ không thể để cái chết của Lục Tiểu Thiến qua rồi mới bắt đầu truy hỏi, e rằng bên trong nhất định còn có uẩn khúc gì đó!”
“Tám chín phần chắc là kế dụ hổ ly sơn của đám người Triệu Kế Hồng!”
Chu Chấn Long vô cùng nghiêm túc phân tích nói.
Dù sao nhà họ Chu đã qua lại với huyết tộc hàng trăm năm, nên ông ta am hiểu rất rõ về phong cách làm việc của huyết tộc.
Bất kể huyết tộc là chính lẫn tà, nhưng họ làm việc luôn dứt khoát, ân oán xưa nay đều luôn rõ ràng, đây cũng là một trong những lý do quan trọng của các thế lực vùng ngoài lãnh thổ đều không muốn nhìn thấy huyết tộc!
“Không sao, những thủ đoạn của bọn họ đều nằm trong tầm tay tôi!” Tiêu Chính Văn cười nhẹ nói.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, tiếp theo đó, Độ Thiên Chân Nhân bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.
"Chủ thượng, tin tức mới nhất, ở gần lối đi của học viện võ thuật Âu Lục lại có hiện tượng kỳ lạ”.
"Đây là tin tức hình ảnh được gửi lại bởi nhân viên giám sát mà chúng ta đã cài ở vùng gần đó”.
Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa đưa điện thoại di động cho Tiêu Chính Văn.
Trong bức ảnh, các vì sao rực rỡ, phát sáng khắp bầu trời, trong ánh sáng rực rỡ đó, một người đàn ông tóc vàng cao lớn chậm rãi bước ra từ thông đạo.
Cùng lúc đó, lũ lụt lớn và thiên tai sấm sét đã cùng lúc xuất hiện ở nhiều vùng của Âu Lục.
Vô số ngôi làng gần như bị phá hủy hoàn toàn chỉ sau một đêm, nhiều lâu đài cổ cũng bị san bằng chỉ sau một đêm.
Nhiều thế lực lớn ở Âu Lục đã đồng loạt thông báo thông tin này, ra lệnh cho đệ tử môn phái của mình mau chóng trở về!
Điều này chỉ có thể nói rõ một điều, đó là có thêm nhiều cao thủ mạnh ngoài vùng lãnh thổ trở về giới thế tục từ đường thông đạo đó!
Tiêu Chính Văn liếc nhìn người đàn ông tóc vàng trong bức ảnh và khẽ gật đầu.
Các đường nét ngũ quan của người này có thể nói là có phần giống với Arcelor, về ngoại hình thì có một số nét đặc trưng của người gia tộc họ Ấn cổ xưa!
Hơn nữa, người này vừa trở lại thế tục, đã đi thẳng tới Hoa Quốc ở phía đông, Tiêu Chính Văn càng thêm chắc chắn vào phỏng đoán của mình.
Cùng lúc đó, tin tức về việc võ sĩ số một của gia tộc họ Ẩn cổ xưa trở về thế giới tục cũng được truyền ra khắp thế giới, trong thời gian ngắn, các thế lực lớn khắp thế giới bắt đầu bàn tán sôi nổi!
Xét cho cùng, gia tộc họ Ấn cổ xưa đã rời khỏi thế giới tục gần một ngàn năm, trong khoảng thời gian này cũng không phái bất kỳ cao thủ nào trở lại thế giới tục, càng không đề cập đến bất kỳ việc gì ở trong thế giới tục!
Mà bây giờ, đột nhiên phái võ sĩ số một trở lại thế giới tục, khiến người ta không thể không nghĩ đến cảnh Tiêu Chính Văn chém đầu Arcelor trước công chúng cách đây không lâu.
Người của gia tộc họ Ấn cổ xưa từ trước đến nay thù vặt cũng báo, lần này lại đột nhiên ra tay lớn như vậy, chắc chắn là đến để báo thù.
Chính vì vậy, nhiều thế lực lớn ở Âu Lục và Mỹ Lục đều đang ôm trạng thái chờ xem màn kịch hay, yên tĩnh quan sát diễn biến tình hình.
"Cậu Tiêu, sứ giả nhà họ Trương xin gặp!"
Ngoài cửa, một nhân viên nhỏ giọng báo cáo.
"Ừ, cho ông ta vào!"
Tiêu Chính Văn gật đầu và ra hiệu cho Độ Thiên Chân Nhân lùi sang một bên trước.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng đẩy cửa bước vào.
"Cậu Tiêu, tôi là Trương Hoài Cốc, xin chào cậu Tiêu”.
Người đàn ông trung niên chào Tiêu Chính Văn một cách rất lễ độ.
"Khách khí rồi, ngồi đi”.
Mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương đã có một sự thay đổi mạnh mẽ kể từ trận chiến ở Thiên Sơn. Cả hai bên đều thầm hiểu rõ về chuyện quá khứ và tránh nói về nó.
Như thể tất cả những điều không vui vẻ gì trước đó đều chưa từng xảy ra vậy.
Chương 1886: Hoang mang
"Cậu Tiêu, theo thông tin đáng tin cậy, Haig - võ sĩ số một của gia tộc họ Ấn cổ xưa đã đột ngột quay trở lại thế giới tục vào đêm qua, hơn nữa mục tiêu chỉ có một, chính là cậu Tiêu”.
"Gia chủ ra lệnh cho tôi, cần phải thông báo tin tức này cho cậu Tiêu để cậu có thể sớm thu xếp!"
Trương Hoài Cốc nói với vẻ nghiêm nghị.
“Thay tôi gửi lời cảm ơn đến gia chủ nhà ông, chuyện này tôi tự sắp xếp được, không cần lo lắng”.
Thấy Tiêu Chính Văn bình thản, vẻ mặt của Trương Hoài Cốc dịu lại một chút, trao đổi thêm vài câu với Tiêu Chính Văn rồi mới cáo từ rời đi.
Mặt khác, ông cụ Quý cũng nhận được thông tin đáng tin cậy, khi nghe tin võ sĩ số một của gia tộc họ Ấn cổ xưa đích thân đến tìm Tiêu Chính Văn trả thù, trong lòng ông cụ Quý không khỏi thắt lại.
Cụ ta hiểu rõ thủ đoạn của gia tộc họ Ấn cổ hơn ai hết, đối phương tuyệt đối không thể chỉ tìm một mình Tiêu Chính Văn báo thù, thậm chí có khả năng sẽ tàn sát các thành phố lớn của Hoa Quốc trên đường tới Long Kinh.
"Sao có thể như vậy”.
Ông cụ Quý suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đi tìm Bạch Chiến Sinh.
Dù sao phía Hoa Quốc lúc này, bên có bối cảnh và thực lực nhất chính là Đế Vương Các, ở ngoài vùng lãnh thổ, cũng chỉ có Đế Vương Các mới có thể ngang hàng với gia tộc họ Ấn cổ xưa!
Vào lúc này, Bạch Chiến Sinh là người duy nhất có thể cứu người dân của Hoa Quốc khỏi tai họa.
Mà Tần Vũ của Hắc Băng Đài, sau khi biết được tin tức này cũng nóng lòng sốt ruột.
Hiện tại Tiêu Chính Văn vừa mới kết thù với đám người Triệu Kế Hồng, lúc này, người của gia tộc họ Ấn cổ xưa lại tìm đến tới cửa, bọn họ chắc chắn không thể ra tay giúp đỡ.
Lỡ may Tiêu Chính Văn thua cuộc, Hoa Quốc sẽ gặp nguy hiểm.
"Hừ, lúc Tiêu Chính Văn tát vào mặt người khác, có nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không? Người cậu ta đắc tội không chỉ là mấy người kia mà là thế lực phía sau mấy người bọn họ”.
"Nếu đổi lại là ông, ông vẫn sẽ bằng lòng ra mặt vì Tiêu Chính Văn sao?”
Bạch Chiến Sinh chắp tay sau lưng, nhìn ông cụ Quý và Tần Vũ với vẻ chế nhạo và chất vấn họ.
Mặc dù Tần Vũ không đích thân đến Thiên Sơn, nhưng anh ta cũng đã biết được chuyện trước đó từ ông cụ Quý, nếu sự thật đúng là như vậy, Triệu Kế Hồng và những người khác cũng chỉ mong mượn tay gia tộc họ Ấn cổ xưa để tiêu diệt Tiêu Chính Văn, càng không thể ra tay giúp đỡ!
Dù sao mọi người đều đã vứt bỏ mặt mũi rồi, Tiêu Chính Văn tát vào mặt các thế lực vùng ngoài lãnh thổ trước mặt công chúng, đặc biệt là giết chết Thiên Thần Tử trước mặt mọi người, lại càng chọc giận thêm các thế lực ngoài vùng lãnh thổ.
Giờ phút này, tất cả các bên ngoài vùng lãnh thổ đều bị chế ngự bởi Sáng Thế Hạo Thiên, cho nên mới không hợp lực để tiêu diệt Tiêu Chính Văn mà thôi.
"Cho nên, cho dù ông già tôi có nói rách cả miệng thì cũng không thể mời bất cứ cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào ra tay được!”
Bạch Chiến Sinh khẽ lắc đầu và cười nhạt nói.
Mặc dù võ sĩ của gia tộc họ Ấn cổ xưa không phải là chiến lực đỉnh cao, nhưng cũng là người có cảnh giới Nhân Hoàng, với thực lực Nhân Vương cấp năm của Tiêu Chính Văn, đấu với người này, kết quả cũng đã rõ ràng rồi.
Dù gì khoảng cách cực lớn giữa Nhân Hoàng và Nhân Vương hoàn toàn không thể bù đắp thông qua trận pháp hoặc là những thứ bên ngoài khác được.
Mà lúc này, một luồng khí đáng sợ bao trùm khắp trời đang tấn công về phía Hoa Quốc.
Vô số đám mây tràn thẳng trên bầu trời Hoa Quốc!
Lúc này Haig đang đứng kiêu hãnh trên mây, nhìn xuống thành phố Hoa Quốc bên dưới.
Nhìn thấy hình dáng cao lớn kia trên mây, Triệu Kế Hồng khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt rồi nói: "Đến rồi!"
“Hừ, lần này tôi muốn xem xem Tiêu Chính Văn thoát khỏi tử nạn như thế nào!” Thiên Hà Đạo Quân cười ác độc nói.
"Chúng ta cũng không ngại tham gia vào cuộc vui, tránh cho Tiêu Chính Văn nói rằng chúng ta nói lời không giữ lấy lời!”
Khuôn mặt Độ Ách Đạo Quân bừng sáng nói.
Sau khi cả ba nhìn nhau, tất cả đều ngửa mặt cười phá lên.
Mặt khác, sau khi tiến thẳng vào Hoa Quốc từ phía Tây Bắc, đám mây đen như mực kia phóng nhanh về hướng Long Kinh!
Ngay cả các thế lực ở Âu Lục và Mỹ Lục cũng đều chú ý đến điểm này, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hoa Quốc.
Một số cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của năm đại danh sơn và một số thế gia ngoài vùng lãnh thổ đều đã trở về rồi, chả lẽ bọn họ muốn nhìn Haig đi thẳng đến thủ đô của Hoa Quốc sao?
Theo lý mà nói, cho dù là ngoài vùng lãnh thổ hay thế giới tục, những người này đều là công dân của Hoa Quốc, cho dù là vì suy nghĩ đến thể diện của năm đại danh sơn, cũng không nên ngồi xem mà không quan tâm đến!
Không chỉ phía Âu Lục và Mỹ Lục sửng sốt, mà ngay cả những người dân bình thường của Hoa Quốc cũng hoàn toàn choáng váng!
"Các cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của năm đại danh sơn không phải đã trở về sao? Chẳng lẽ bọn họ cứ ngồi nhìn người của gia tộc họ Ấn cổ xưa đứng trên bầu trời của Hoa Quốc, cứ như vào vùng đất không người vậy sao?”
"Hừ! Đám người không biết xấu hổ này, để trả thù vua Bắc Lương, ngay cả giới hạn cũng không còn nữa!”
Ngay cả những người dân bình thường trên đường phố cũng mắng nhiếc đám người Triệu Kế Hồng vì hành động của họ.
Mà đám mây đen khổng lồ kia, trong nháy mắt, đã bay tới trên bầu trời Long Kinh!
Chương 1887: Cậu là cái thá gì?
“Ai là Tiêu Chính Văn? Ra đây chịu chết đi”.
Khi đám mây đen kia kéo tới bầu trời Long Kinh, một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang vọng khắp nơi!
Cùng lúc này, một tia sáng chói lóa bay từ Hoa Sơn về phía bầu trời Long Kinh.
Đám người nhà họ Khổng thấy một tia sáng bay vụt qua đỉnh đầu của mình, hơn nữa ba bóng người bên trên tia sáng chính là ba người Triệu Kế Hồng, Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân thì đồng loạt nở một nụ cười lạnh lùng.
“Tộc trưởng, theo tôi thấy, chi bằng chúng ta cũng đi góp vui, xem xem Tiêu Chính Văn cậu ta giải mối nguy ngày hôm nay thế nào!”
Khổng Hựu Bang cười lạnh lùng nói, đồng thời lại quay đầu nhìn về phía Hứa Văn Long.
Hứa Văn Long cũng gật đầu lia lịa, nói: “Ông Khổng, theo tôi thấy, ba người đó cũng đơn giản chỉ là đi hóng hớt, một khi Tiêu Chính Văn bị trừ khử, vậy thì bọn họ rất có khả năng sẽ phân chia toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu!”
“Đặc biệt là những công pháp giúp Tiêu Chính Văn có thể đánh giết ngược dòng, khả năng cao chúng ta còn có thể kiếm được chút lợi lộc!”
Lời này vừa mới thốt ra, trên mặt Khổng Vạn Thắng liền lộ ra vẻ tham lam vô độ, sau đó dẫn đám người nhà họ Khổng tới thẳng Long Kinh!
Lúc này, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng sải bước đi trên hư không, chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn về phía tập đoàn Vy Nhan!
Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy Tiêu Chính Văn bình thản bước ra từ trong toà nhà làm việc, đầu tiên là ngẩng đầu liếc nhìn Haig, sau đó lại quay đầu nói với mấy người ông Bạch: “Các vị tới để chê cười tôi sao?”
“Nào dám nào dám! Chúng tôi cũng là con cháu của rồng, sao có thể chê cười cậu Tiêu cơ chứ!”, Thiên Hà Đạo Quân lắc đầu nói.
“Không sai, chúng tôi chỉ là nói lời giữ lời, bỏ tất cả hoa Tử Tiêu bên trong tông môn vào trong cái hộp gỗ này, tiện đường mang tới cho cậu Tiêu!”, Độ Ách Chân Quân cười lạnh lùng nói.
“Đúng thế, thật ra chúng tôi cũng đều muốn giúp cậu Tiêu một tay, đáng tiếc bản lĩnh của chúng tôi quá thấp kém, không xứng đứng bên cạnh cậu Tiêu!”, Triệu Kế Hồng bày ra dáng vẻ chờ xem kịch hay, giơ tay lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ, nói.
Ba người bọn họ hôm này đến chỉ để chà đạp Tiêu Chính Văn, dù không đích thân xé xác Tiêu Chính Văn ra làm trăm nghìn mảnh, thế nhưng ít nhất có thể nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị giết cũng có thể làm cho mối hận trong lòng họ nguôi đi phần nào!
Ông cụ Quý ngẩng đầu nhìn về phía ba người bên trên bầu trời, nghiến răng nói: “Ba vị, các vị ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng là những nhân tài kiệt xuất trong số các võ giả ở Hoa Quốc, lẽ nào hôm nay mấy người chỉ khoanh tay đứng nhìn người nhà họ Ấn gây bất lợi cho Hoa Quốc chúng ta hay sao?”
“Khoanh tay bàng quan như vậy, mấy người biết ăn nói thế nào với người trong thiên hạ!”
Nghe thấy lời này của ông cụ Quý, Triệu Kế Hồng cười lạnh lùng nói: “Ông cụ Quý, không thể nói như vậy được đâu, ở Thiên Sơn ngày hôm đó, cậu Tiêu uy phong tới độ nào?”
“Cả Hoa Quốc, có ai không biết cậu Tiêu vô địch thiên hạ? Nếu như chúng tôi tự ý ra tay thì không phải sẽ làm cho cậu Tiêu mất hứng hay sao?”
“Vả lại, cả chặng đường mà cậu Tiêu đi qua, có lần nào không phải chém giết ngược dòng? Chẳng qua chỉ là một Nhân Hoàng mà thôi, cậu Tiêu sẽ thật sự để tâm tới ông ta hay sao?”
Triệu Kế Hồng nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ông ta không tin Sáng Thế Hạo Thiên sẽ còn giúp Tiêu Chính Văn thêm lần nữa, còn về Hận Thiên thì đã bị huyết tộc triệu hồi về từ lâu, đối diện với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn đường chết!
“Theo tôi thấy, cậu Tiêu vừa hay có thể mượn trận chiến này để nêu cao tên tuổi, thử hỏi có ai trong số mấy người từng nghe nói tới chuyện cảnh giới Nhân Vương giết chết cảnh giới Nhân Hoàng? Nếu như cậu Tiêu có thể giết chết Haig, vậy thì chẳng phải sẽ trở thành người đầu tiên từ xưa tới nay hay sao?”
“Không sai, lỡ như chúng tôi làm hỏng chuyện tốt của cậu Tiêu, sau này cậu Tiêu truy cứu ra, ai mà gánh nổi trách nhiệm này cơ chứ?”
Mấy người Thiên Hà Đạo Quân cũng đồng loạt lên tiếng, lạnh lùng chế nhạo.
Hứa Văn Long cũng cười khẩy nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Với bản lĩnh của cậu Tiêu, giết một Haig còn không phải chuyện quá đơn giản hay sao?”
Vốn dĩ người nhà họ Khổng vẫn còn chưa lên tiếng, Hứa Văn Long căn bản không có tư cách bình luận bừa bãi, thế nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn đã chỉ còn đường chết, còn không tận dụng cơ hội này sỉ nhục Tiêu Chính Văn một phen, e rằng hắn thật sự không còn cơ hội để báo thù rửa hận nữa rồi!
“Hứa Văn Long, cậu là cái thá gì? Nơi này làm gì có chỗ cho cậu lên tiếng?”, ông cụ Quý tức tới độ sắc mặt trắng bệch, hai tay run lên, chỉ vào Hứa Văn Long mà quát mắng đầy giận dữ.
“Cái gì? Tôi không có tư cách lên tiếng ư? Hừ, nực cười!”
Nói xong, Hứa Văn Long dùng tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, cười lạnh lùng nói: “Không phải anh nói thiên phú của tôi quá thấp sao? Vậy thì tôi phải xem xem thiên phú của anh Tiêu như thế nào?”
“Nếu như tôi chỉ thấp hơn một bậc cảnh giới so với anh Tiêu, tôi rất muốn xem xem cảnh giới Nhân Vương đánh bại cảnh giới Nhân Hoàng như thế nào, Hứa Văn Long tôi cũng được mở mang tầm mắt, nói không chừng sau này tôi cũng có thể đấu với Nhân Hoàng khi ở cảnh giới Nhân Vương thì sao?”
Chương 1888: Giả vờ giả vịt
Lúc này, Hứa Văn Long cũng lật mặt chẳng kiêng nể gì, công khai chế nhạo Tiêu Chính Văn.
Hắn chính là muốn khiến cho người trên thế gian đều biết Tiêu Chính Văn chẳng qua cũng chỉ tới thế, cái gọi là thiên tài bẩm sinh và nhân vật số một thế tục đều chỉ là hư danh mà thôi!
Những lời này của bọn họ, Tiêu Chính Văn đều nghe thấy rất rõ, thế nhưng mãi tới sau cùng, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi bước ra khỏi toà nhà làm việc của tập đoàn Vy Nhan.
Thấy Tiêu Chính Văn bình tĩnh như thường, một số người trong võ tông đều không khỏi lộ ra vẻ hoài nghi.
Lẽ nào hôm nay Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị từ lâu rồi?
Thế nhưng nhìn thế nào thì Tiêu Chính Văn cũng chẳng còn bất cứ đường lui nào mới đúng!
Vào lúc Tiêu Chính Văn bước ra khỏi toà nhà, đột nhiên có một đám mây đen rất lớn kéo tới che khuất cả mặt trời, bao trùm lấy bầu trời bên trên toà nhà Vy Nhan.
Tiêu Chính Văn chỉ bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, liếc nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu, sau đó ánh mắt hướng về phía Hứa Văn Long.
Thấy ánh mắt lạnh tanh của Tiêu Chính Văn nhìn về phía mình, Hứa Văn Long hừ một tiếng, đón lấy ánh mắt của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, hắn đâu còn thấy sợ hãi nữa?
“Vốn dĩ không muốn đả kích anh, có điều tư chất của anh quả thực quả kém, nếu như vùng ngoài lãnh thổ đều là loại thiên tài giống như anh, vậy thì vùng ngoài lãnh thổ thật sự trở thành một bãi rác rồi!”
“Không phải anh không phục sao? Vậy hôm nay anh hãy mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ đi!”
Hứa Văn Long siết chặt tay thành nắm đấm, hai mắt gần như sắp phun ra lửa.
Đã tới nước này này mà Tiêu Chính Văn vẫn còn ăn nói ngông cuồng được!
“Được thôi, vậy thì anh giết cho tôi xem nào!”, Hứa Văn Long nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
“Cậu Tiêu, tuyệt đối đừng để cho chúng tôi phải thất vọng, chúng tôi cũng đang chờ để xem kịch hay của cậu Tiêu đây!”, Triệu Kế Hồng cười lạnh lùng tiếp lời.
“Chúng tôi cũng đang đợi xem cậu Tiêu biểu diễn!”
“Không sai, may mắn được thấy cậu Tiêu dựa vào thực lực Nhân Vương đấu với Nhân Hoàng, chúng tôi quả là vinh hạnh!”
Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân đồng loạt ngửa đầu cười lớn.
“Đúng rồi cậu Tiêu, quên mất không nói với cậu, thực lực của Haig này không thấp như chúng tôi đâu, lát nữa lúc ra tay, cậu phải cẩn thận mới được!”
“Lỡ như sơ suất một tí thôi, chết trong tay Haig thì chẳng phải chuyến đi lần này của chúng tôi là tốn công vô ích hay sao?”
Thiên Hà Đạo Quân cười lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói dứt lời, chỉ thấy một bóng đen bước ra từ đầu đám mây!
Khí thế khinh thường đất trời kia vừa mới xuất hiện, đám người bên người không khỏi đồng loạt né tránh!
Không ít người trong võ tông tới thực ra không phải để xem Tiêu Chính Văn trở thành trò cười mà là vì thực tâm lo lắng cho Tiêu Chính Văn!
Lỡ như Tiêu Chính Văn thua cuộc, vậy thì liên minh mà bọn họ vừa mới kết thành sẽ lại phải tan rã, không một ai muốn nếm lại thêm lần thứ hai cảm giác chỉ có thể tuân theo sự kiểm soát của vùng ngoài lãnh thổ nữa!
Từ sau trận chiến ở Thiên Sơn, không ít người trong võ tông đã bắt đầu bừng tỉnh ra, những thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ kia trước nay chưa từng coi bọn họ là người của mình!
Trong mắt bọn họ, bản thân chẳng qua chỉ là quân cờ của thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi, thậm chí ngay cả việc đối thoại ngang hàng với đối phương cũng là một loại tham vọng quá lớn!
“Quả nhiên là Haig!”
Trong mắt Triệu Kế Hồng cũng lộ ra vẻ kiêng dè!
Hai người Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng lùi ra bên ngoài mấy chục dặm để tránh bị trận đại chiến này ảnh hưởng tới.
“Tiêu Chính Văn, không phải anh nói để chúng tôi nhìn rõ hay sao? Sao lại không nói gì nữa thế?”, Hứa Văn Long là người đầu tiên nhảy ra, chỉ tay thẳng lên mũi Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chỉ trích.
“Ôi chao cậu Tiêu, thật ra chuyện này không có gì nan giải hết, chỉ cần cậu có thể hoà giải với các phương ở vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi thì hôm nay nhất định sẽ không có chuyện đầu lìa khỏi cổ!”
“Dù gì cậu cũng chỉ có một mình, sao có thể đối kháng với cả vùng ngoài lãnh thổ cơ chứ? Cả thế tục, gần như tất cả mọi người đều quy phục vùng ngoài lãnh thổ rồi, cậu cho rằng chỉ một mình Hoa Quốc cũng có thể chống đỡ được hay sao?”
Bạch Chiến Sinh giả vờ giả vịt thở dài một tiếng.
Giống như đang nói với Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh chịu thoả hiệp thì các phương ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn tình nguyện giơ tay ra hỗ trợ.
“Ông Bạch? Ông đang uy hiếp tôi đấy sao? Mấy người nghĩ rằng nếu như mấy tên hề Triệu Kế Hồng và Thiên Hà Đạo Quân không ra tay thì hôm nay chắc chắn Tiêu Chính Văn tôi sẽ thịt nát xương tan có phải không?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên cười lạnh lùng, nói.