Vài năm trở lại đây kể từ khi linh khí của mấy đại danh sơn trở lại, hầu như khắp nơi đều có đệ tử.
Hơn nữa còn có rất nhiều thiên tài.
Thiên Lăng Tử là đệ tử Hằng Sơn mới thu nhận mấy năm gần đây, nhưng tốc độ tiến bộ có thể miêu tả là kinh người.
Chỉ trong vòng ba bốn năm ngắn ngủi, gã đã từ một người đạt cảnh giới binh vương, trở thành người duy nhất trong thế hệ trẻ ở Hằng Sơn đạt đến cảnh giới Thiên Thần.
“Thật ra cũng không thể nói là chết. Mặc dù Tiêu Chính Văn rất lợi hại, nhưng vẫn không thể so với Thiên Lăng Tử, người ta chỉ dùng ba năm ngắn ngủi mà đã có thể đột phá từ cảnh giới binh vương lên cảnh giới chuẩn Thiên Thần một sao đấy!”
“Đúng vậy, chỉ xét về tốc độ tiến bộ, Tiêu Chính Văn không thể sánh bằng”.
“Năm đó Tiêu Chính Văn phải mất gần mười năm mới có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần!”
Lúc này, Dương Linh Nhi cũng đang nhìn vào màn hình máy tính, vừa xem bình luận của những người này, vừa nghiến răng nghiến lợi.
Cho đến khi không nhịn nổi nữa mới bình luận một câu: “Bọn họ có tư cách gì mà đòi so sánh với Tiêu Chính Văn chứ?”
“Năm đó, linh khí của địa cầu còn chưa khôi phục, trong hoàn cảnh đó, đừng nói là ba năm, cho bọn họ ba năm trăm cũng không thể đạt đến cảnh giới Thiên Thần!”
Là một thành viên ưu tú của Hắc Băng Đài, Dương Linh Nhi càng hiểu rõ rằng trong năm đó muốn đạt đến cảnh giới chủ soái cũng đã phải trả một cái giá rất cao.
Mà cường giả cảnh giới chủ soái bây giờ không thể hiểu được nỗi gian khổ đó.
Huống hồ là cảnh giới Thiên Thần?
Vào thời điểm đó, Thiên Thần gần như là sự tồn tại như đỉnh cao của Kim Tự Tháp!
“Hừ! Theo tôi thấy, Tiêu Chính Văn chọn sống ẩn dật vì anh ta đã nhìn thấy được tương lai sẽ xuất hiện một lượng lớn cao thủ”.
“Nói là trốn đi thì đúng hơn. Phải biết rằng năm đó anh ta có mối thù lớn với mấy đại danh sơn!”
Lúc này, lại có người bình luận châm biếm dưới bình luận của Dương Linh Nhi.
Sau đó mọi người cũng không bàn tán về Tiêu Chính Văn nữa mà hướng chủ đề về Trương Lăng Phong của nhà họ Trương.
Suy cho cùng thứ bọn họ muốn giành giật lần này là cây hoa Tử Tiêu.
Người nào có được hoa Tử Tiêu thì người đó sẽ có hy vọng thăng cấp, trong thời gian ngắn có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao.
Mặc dù nhà họ Trương luôn tách biệt với những đại danh sơn, nhưng có một tin đồn rằng trận pháp của các đại danh sơn đều có nguồn gốc từ nhà họ Trương ở Thiên Sơn.
Nói cách khác, nhà họ Trương ở Thiên Sơn mới là ông tổ của võ tông Hoa Quốc.
Hơn nữa, có rất nhiều người đoán rằng, nhà họ Trương không chỉ đơn thuần là canh giữ lăng mộ Tổ Long mà còn mang sứ mệnh chấn hưng võ tông Hoa Quốc.
Vì vậy, lần này nhà họ Trương ở Thiên Sơn quyết tâm phải thắng.
Đồng thời, Trương Lăng Phong cũng là một trong những người trẻ có triển vọng nhất, lọt vào top thế hệ trẻ của đất nước.
Ngoài ra, Trương Lăng Phong đã từng đoạt lại hàng trăm trận pháp bí mật của Hoa Quốc ở Âu Lục, chỉ riêng thành tích này cũng đủ để các thế hệ sau ca tụng!
Với cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng, không ít người đã nhìn ra cơ hội kinh doanh, thậm chí còn bí mật mở bàn cá cược.
Nhìn những cuộc tranh cãi và tin tức nóng hổi trên mạng, Dương Linh Nhi chỉ có thể bất lực thở dài.
Nếu Tiêu Chính Văn không sống ẩn dật, cây hoa Tử Tiêu này sẽ chỉ có thể thuộc về một mình Tiêu Chính Văn.
Bất luận là mấy đại danh sơn hay những gia tộc lánh đời, không ai có thể xóa bỏ công lao của Tiêu Chính Văn đối với Hoa Quốc.
Có thể nói, không có Tiêu Chính Văn thì sẽ không có Hoa Quốc bây giờ.
Lúc này, Lục Thiên Lăng cũng đang xem tin tức trên mạng.
Lần này bọn họ lên núi Đại Lương, rất có khả năng sẽ gặp phải những cao thủ từ các đại danh sơn.
“Trương Lăng Phong này quả thực không tầm thường, nghe nói hắn đã luyện Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương đến độ xuất thần nhập hóa, ngay cả Trương Đạo Linh năm đó cũng kém hắn mấy phần!”
Lục Thiên Lăng vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
“Sếp Lục, tôi nghe nói Thiên Lăng Tử này cũng không đơn giản. Hằng Sơn có một loại trận pháp tên là Thiên Võng Kiếm Trận, từ trước đến nay có rất ít người có thể luyện thành, nhưng Thiên Lăng Tử chỉ dùng ba tháng đã có thể luyện thành thục!”
Tài xế đang lái xe cũng quay đầu lại nói với Lục Thiên Lăng và Tiêu Chính Văn.
Lục Thiên Lăng khẽ gật đầu.
Hai người này có lẽ là hai ngôi sao mới sáng nhất trong thế hệ trẻ ngày nay!
“Anh Tiêu, anh nghĩ trong hai người này thì ai sẽ thắng này?”
Lục Thiên Lăng ngập ngừng hỏi.
“Hai người họ có lẽ là kẻ tám lạng người nửa cân. Tam Tuyệt Trận có điểm tuyệt diệu của Tam Tuyệt Trận, Thiên Võng Kiếm Trận có ưu điểm của Thiên Võng Kiếm Trận. Nhưng nếu dốc toàn lực ra tay thì Trương Lăng Phong có nhiều khả năng thắng hơn”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh đánh giá.
Thực ra Tiêu Chính Văn đã tinh thông hai loại trận pháp này từ lâu.
Theo so sánh, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương càng thêm phần ảo diệu.
Nhưng dù là cái nào thì cũng chẳng là gì trong mắt Tiêu Chính Văn.
Mặc dù đều là cảnh giới Thiên Thần một sao, nhưng thực lực lại khác nhau.
Nguyên nhân khiến Tiêu Chính Văn không muốn đột phá nữa là vì anh muốn xây dựng nền tảng vững chắc hơn.
Lúc Tiêu Chính Văn đến núi Đại Lương, nơi đây đã chật kín người.
Hơn nữa còn có rất nhiều phương tiện truyền thông báo chí đã nhận được tin tức, nhanh chóng chọn vị trí góc quay tốt nhất, chờ đợi trận chiến có một không hai này.
Cách núi Đại Lương khoảng hai lăm cây số, đã bị các đại danh sơn chỉ định là khu vực cấm.
Người bình thường không có tư cách tiến vào khu vực dưới chân núi.
Hơn nữa, có rất nhiều đệ tử danh sơn cũng đến xem.
Thậm chí còn có không ít nhân vật lớn, dẫn theo đệ tử của mình tới học hỏi kinh nghiệm.
Trước mặt đệ tử của các đại danh sơn, người bình thường cũng không dám tiếp xúc, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với người không nên đắc tội, đem lại tai họa cho bản thân và người nhà.
“Anh Tiêu, theo tôi thấy, chúng ta đến đây thôi, đừng đi vào trong nữa! Một người họ hàng xa của tôi chỉ vì liếc mắt nhìn một người đệ tử danh sơn mà đã bị giết cả nhà”.
Lục Thiên Lăng thận trọng nói.
Người họ hàng xa kia của anh ta cũng là nhân vật lớn.
Nhưng chỉ vì một sai sót nhỏ như vậy mà đã khiến cả gia đình phải mất mạng!
“Ồ? Vậy sau đó thì sao? Lẽ nào là đệ tử danh sơn thì có thể tùy ý giết người sao?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
Mấy năm nay Tiêu Chính Văn sống ẩn dật, nên không có ý định xen vào chuyện của thiên hạ.
Nhưng không ngờ đệ tử danh sơn bây giờ lại dám kiêu căng làm bừa đến vậy.
“Ôi! Còn có thể thế nào được chứ! Người ta tùy ý viện cớ, nói trả thù môn phái gì đó, chuyện này cũng coi như kết thúc!”
Nói đến đây, Lục Thiên Lăng hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, nói: “Haiz, nói thật, tôi thật sự rất nhớ vua Bắc Lương!”
“Ít nhất lúc đó, dù là võ tông hay là danh sơn thì đều phải tuân thủ pháp luật!”
“Đúng vậy, lúc đó, ngay cả thủ lĩnh của mấy đại danh sơn cũng phải cư xử đúng mực!”
Người tài xế cũng không phục nói.
Lục Thiên Lăng khẽ xua tay ngắt lời: “Thôi, đừng nhắc đến những chuyện này nữa. Chúng ta hãy nhanh chóng tìm một nơi nào đó dừng chân, cho dù có xem được gì hay không thì chúng ta vẫn phải ăn no ngủ đủ!”
Tài xế gật đầu rồi lái xe đến một thị trấn nhỏ cách đó vài cây số.
...
Lúc này, trong một khách sạn sang trọng, một cậu chủ trẻ tuổi đang dựa vào ghế số pha nghe mấy người nam nữ trẻ báo cáo.
Hắn tên Lạc Thiên Tề, là một trong số những đệ tử của Thiên Lăng Tử.
Còn những người nam nữ trẻ xung quanh là thuộc hạ của hắn.
“Cậu chủ Lạc, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa!”
Một người thanh niên trẻ trong số đó cung kính báo cáo Lạc Thiên Tề.
“Ừ, lần này nhất định phải gióng trống khua chiêng để sư phụ đứng ngang cùng Tiêu Chính Văn, nhất là những bình luận của phóng viên, nhất định phải đặc sắc mới được!”
Lạc Thiên Tề ngạo nghễ nói.
“Đương nhiên rồi, Tiêu Chính Văn đã là kẻ lỗi thời từ đời nào rồi chứ! Nhưng chuyện này liệu có làm kinh động đến giới chính trị không? Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là vua Bắc Lương, chúng ta công khai công kích hắn, e rằng...”
“Bốp!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Lạc Thiên Tề đã giơ tay lên tát mạnh lên mặt hắn.
“Tôi nhắc lại, Tiêu Chính Văn đã trở thành dĩ vãng! Có thể để tên hắn xuất hiện cùng sư phụ tôi là đang đề cao hắn rồi!”
“Hơn nữa, cho dù Tiêu Chính Văn đích thân tới thì cũng chỉ có thể làm bàn đạp cho sư phụ tôi mà thôi! Hiểu chưa?”
Lạc Thiên Tề hung hăng trừng mắt nhìn người thanh niên.
“Vâng vâng vâng, cậu chủ Lạc, tôi biết sai rồi, tôi biết phải làm gì rồi!”
Người thanh niên trẻ ôm mặt bị đánh sưng vù, vội vàng cung kính đáp.