“Anh là người nhà họ Đàm sao?”
Khương Vy Nhan hoảng hốt.
Lúc trước, nghe ông chủ này nhắc đến một người tên là thiếu gia Đàm, cô cũng lờ mờ đoán được chắc hẳn là người nhà họ Đàm. Nhà họ Đàm là gia tộc hạng nhất có thế lực cực kỳ lớn mạnh trước khi nhà họ Kim ở Tu Hà sụp đổ.
Hơn nữa bây giờ họ không ở Tu Hà mà là gia tộc hạng nhất ở Thượng Hỗ bên cạnh.
Thảo nào ông chủ nơi này lại khách sáo với hắn như vậy.
Lúc Khương Vy Nhan do dự không biết có nên đưa miếng ngọc trong tay ra không thì Tiêu Chính Văn đã bước lên chặn trước mặt cô.
“Xin lỗi, chúng tôi không bán miếng ngọc này”.
“Ngọc có linh tính, chúng tôi đã trả tiền rồi, mà cô ấy cũng đã đeo lên tay, có nghĩa là miếng ngọc đã nhận chủ, giờ anh mua lại miếng ngọc này chẳng phải muốn chúng tôi xui xẻo sao?”
Vừa nãy Khương Vy Nhan muốn mua miếng ngọc này vốn định lấy điềm lành.
Nếu phải bán lại miếng ngọc này cho thiếu gia Đàm này thì điềm lành sẽ trở thành xui xẻo mất.
“À, đúng nhỉ, xin lỗi, chúng tôi không bán”.
Khương Vy Nhan lắc đầu rụt tay lại.
Ông chủ cửa tiệm nói: “Thiếu gia Đàm, ở đây còn những miếng ngọc khác, cậu có muốn xem thử không?”
“Xem cái rắm, ông nghĩ tại sao tôi lại đến cửa hàng của ông, là vì đã ưng ý miếng ngọc đó rồi!”
Sở dĩ hắn thích miếng ngọc trong tay Khương Vy Nhan là vì hắn cũng nhìn ra miếng ngọc đó được tạo ra bởi bàn tay của đại sư trong giới, đẳng cấp của miếng ngọc này hơn hẳn những miếng khác.
Đàm Tử Thạch cực kỳ khó chịu phất tay, vệ sĩ đi đến, sau đó hắn lấy một xấp tiền giấy màu đỏ từ chỗ vệ sĩ ra đập vào mặt Tiêu Chính Văn.
“Đây là hai mươi nghìn tệ, anh đưa miếng ngọc này cho tôi thì anh có thể cầm hai mươi nghìn tệ này đi khỏi đây, chừng này bằng mấy tháng lương của anh rồi đấy”.
Đàm Tử Thạch ngông nghênh nói.
Mặc dù bây giờ Khương Vy Nhan đang mặc toàn đồ hiệu nhưng Tiêu Chính Văn lại ăn mặc khá bình thường, không hề giống con nhà giàu, hơn nữa hai người cũng không đeo mấy món đồ xa xỉ trên tay.
Trong mắt hắn, hai người này cùng lắm cũng chỉ là nhân viên của một công ty lớn, hai mươi nghìn tệ đã được xem như là một số tiền rất lớn với họ rồi.
Hơn nữa giá của miếng ngọc này cũng chỉ có hai nghìn tệ, bây giờ hắn đưa cho hai mươi nghìn tệ, chắc chắn hai người này sẽ đồng ý bán lại.
Hắn bỏ ra hai mươi nghìn tệ này cũng không phải là uổng phí. Người xưa có câu ngàn vàng mua tiếng thơm, chỉ cần hắn chịu đập tiền vào đây thì mấy người ở phố đồ cổ sẽ biết hắn không tiếc tiền vào đồ cổ.
Như vậy một khi đồ tốt vào tay rồi, mấy chủ tiệm đồ cổ này sẽ lập tức liên hệ với mình chào bán bảo vật.
Thấy miếng ngọc mình bán có hai nghìn tệ thoắt cái đã lên hai mươi nghìn tệ, ông chủ cửa hàng vô cùng hối hận, sớm biết vậy đã không bán rồi.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi vừa nói không bán miếng ngọc này”.
“Anh… Các anh chỉ bỏ ra hai nghìn tệ để mua miếng ngọc, bây giờ tôi đưa cho các anh hai mươi nghìn tệ là đã nâng giá lên gấp mười rồi đấy!”
Đàm Tử Thạch không ngờ hai người này lại không biết tốt xấu như vậy.
Trước giờ hắn vẫn luôn cậy thế bắt nạt người nên đâu thể để mặc người khác lấy mất thứ mình thích đi được.
Huống hồ, hắn còn là thiếu gia của nhà họ Đàm, cả khu vực Thượng Hỗ ít ai dám làm vậy với hắn!
Không ngờ hôm nay ra ngoài, đến Tu Hà nhỏ bé này lại gặp phải hai người có mắt như mù này.
Thế nên hắn lấy ra hai xấp tiền nữa vứt lên trên bàn làm ông ta tiệm đồ cổ khiếp sợ.
“Thêm hai mươi nghìn tệ nữa, mau đưa miếng ngọc đó cho tôi!”
Đàm Tử Thạch nâng giá cao đến bốn mươi nghìn tệ.
“Đừng nói là bốn mươi nghìn tệ, dù anh có ra giá bốn trăm nghìn tệ thì tôi cũng không đưa miếng ngọc này cho anh. Tôi đã nói rồi, vợ tôi đã đeo miếng ngọc này lên tay, anh mua lại như vậy chẳng khác nào lấy hết may mắn của cô ấy”.
Tiêu Chính Văn cũng không hiểu tại sao tên này lại cố chấp hơn thua với họ.
Miếng ngọc này cũng chẳng phải là bảo vật quý hiếm gì, nhưng hắn lại khăng khăng muốn ra giá cao để lấy bằng được này.
“Không có thứ gì Đàm Tử Thạch này muốn mà không có được cả. Hôm nay dù anh không bán cũng phải bán, không bán thì tôi cướp!”
Đàm Tử Thạch phất tay, vệ sĩ phía sau lập tức lao lên bao vây Tiêu Chính Văn.
Bình thường chỉ cần là thứ hắn thích thì mấy người khách khác đều sẽ nhường lại để nịnh bợ hắn.
Hôm nay hai người chết tiệt này thế mà lại không biết tốt xấu chẳng hề nể mặt khiến hắn cực kỳ không vui.
Tiêu Chính Văn vừa định ra tay thì Khương Vy Nhan khẽ kéo góc áo anh lại.
“Đừng đánh nhau với họ”.
Không phải Khương Vy Nhan sợ Tiêu Chính Văn đánh không lại đối phương, mà là sợ Tiêu Chính Văn đánh đối phương nằm bẹp thì có chuyện lớn.
Tiêu Chính Văn vỗ tay Khương Vy Nhan cười nói: “Vợ yên tâm đi, anh tự có cách đối phó với loại người này”.
Mấy vệ sĩ vây quanh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt còn có ý uy hiếp.
Đàm Tử Thạch ỷ vào việc có vệ sĩ bên cạnh liền tiến lên bắt ép: “Tôi hỏi hai người lần nữa, rốt cuộc hai người có bán miếng ngọc này không?”
“Không bán, tôi mặc kệ anh là ai, dù anh là ông trời, tôi cũng không bán, dù anh có đưa hai triệu tệ, tôi cũng không bán. Tôi nói cho anh biết, chúng tôi không thiếu tiền”.
“Anh đây là muốn ép mua ép bán sao? Đây là chợ đồ cổ, anh biết quy tắc ở đây chứ?’
“Đồ cổ ở đây đều là ai đến trước thì được trước, nghiêm cấm hành vi ép mua ép bán. Nếu anh phá vỡ quy tắc, tôi xem sau này còn ai dám làm ăn với anh nữa không”.
Lúc nói câu này, Tiêu Chính Văn cố ý cao giọng hơn, lập tức thu hút những người ở các tiệm khác vây xem.
Đàm Tử Thạch bị lời nói của anh dọa sợ lùi lại hai bước.
Đúng vậy, nơi này chính là chợ đồ cổ, dù hắn có là thiếu gia nhà họ Đàm đi chăng nữa cũng không tiện ép mua ép bán với người ta.
Vốn dĩ hắn định hôm nay đến đây bỏ ra một cái giá lớn để mua ngọc chính là ngàn vàng mua tiếng thơm.
Nếu làm trái quy tắc ở đây, có thể chẳng có mấy ông chủ dám làm ăn với hắn nữa.
“Anh…”
Đàm Tử Thạch cũng không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ dùng cách này khiến hắn mất mặt.
Bây giờ hắn rất tức giận, chỉ mong sao có thể ra lệnh để vệ sĩ của mình đấm anh mấy phát để dạy dỗ.
Sau đó Đàm Tử Thạch xắn tay áo lên, không phải để khoe cơ bắp, mà là khoe một đống trang sức cổ trên tay mình.
“Tôi nói cho anh biết, tôi không hiếm lạ gì miếng ngọc đó của anh, mỗi một món trang sức trên người tôi đều đắt hơn miếng ngọc của anh rất nhiều”.
Đàm Tử Thạch giơ một chiếc nhẫn đang đeo trong tay lên nói: “Nhìn thấy rõ không? Tôi tiêu tốn hơn ba mươi triệu tệ để mua chiếc nhẫn ngọc xanh Đế Vương này từ Miến Quốc về đấy”.
Những người khác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ngón cái của hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh lục bảo, ánh sáng vô cùng chói mắt, những người vây xem khác đều không khỏi há hốc mồm.
“Nhìn màu sắc có vẻ là đồ thật, hơn nữa còn là đồ hạng A”.
“Chiếc nhẫn này quả thật không đơn giản, chắc chắn là mấy chục triệu tệ”.
“Chiếc nhẫn mấy chục triệu tệ, còn cậy thế bắt nạt người. Người có tiền đúng là khác hẳn, đây đâu chỉ là nhẫn, mà là cõng cả một biệt thự ra ngoài đấy”.
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Đàm Tử Thạch lại cảm thấy mình lấy lại được thể diện, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần đắc ý.
Sau đó hắn lại chỉ vào chiếc vòng ngọc trên tay mình nói: “Đây là vòng ngọc tôi mua được từ một cuộc đấu giá ở nước ngoài. Chỉ riêng nguyên liệu làm nên chiếc vòng này thôi đã tốn hết hơn mười triệu tệ rồi, chi phí nhân công thậm chí còn lên đến hơn năm trăm nghìn tệ”.
Người khác nhìn vòng ngọc trên tay Đàm Tử Thạch lại kinh ngạc thốt lên.
“Dù là bảo vật như nào cũng đều hơn miếng ngọc cũ nát của anh gấp mấy lần. Đừng tưởng tôi thật sự muốn thứ đồ cũ nát đó của anh thì anh xem miếng ngọc hai nghìn tệ đó thành bảo vật đeo trên người”.
Bây giờ Đàm Tử Thạch đã không còn quan tâm đến việc có giành được miếng ngọc đó nữa không, bây giờ hắn chỉ muốn khoe độ giàu có của mình, làm nhục mặt Tiêu Chính Văn.
“Người đó là vợ anh à? Chồng cô đúng là vô dụng, không có tiền mua miếng ngọc thật cho cô, chỉ một miếng ngọc rách nát này thì mang lại may mắn gì. Với tôi, hòn đá ven đường còn có linh tính hơn nó đấy!”
Đàm Tử Thạch nhìn Khương Vy Nhan đứng một bên, cố ý dùng Khương Vy Nhan để làm nhục Tiêu Chính Văn.
“Tôi thấy cô đừng nên ở bên hắn nữa, đi theo tôi đi, hắn chỉ là một tên nghèo thôi, còn tôi mới là thiếu gia nhà giàu thật sự. Chỉ cần ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ mua cho cô miếng ngọc mấy chục triệu tệ”.
Lúc này Đàm Tử Thạch mới chú ý đến vẻ đẹp của Khương Vy Nhan. Liếm môi một hồi, hắn đắc ý khoe khoang số trang sức trong tay mình.