“Đường đường là Thái Bá mà lại tự nhúng tay vào chuyện này chỉ vì một hậu bối, có phải hơi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ rồi không?”
Thái Bá vừa dứt lời, một bóng người khác cũng xuất hiện gần lăng Thiên Tử.
Người này cho dù là khí thế hay khí tức đều không thua kém gì Thái Bá.
“Thanh Sơn”.
Thái Bá quay lại nhìn về phía người đến, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.
“Theo lý ân oán giữa Thanh Dương và hậu bối đó sẽ do tự họ giải quyết, Vạn Kiếm Cốc bọn tôi không mong người ta chỉ tay vào việc nội bộ, nhà họ Doanh cũng không được”.
Nói rồi trưởng lão Thanh Sơn đã đi đến gần.
“Nhà họ Doanh tôi nói giúp cho Tiêu Chính Văn là tự có lý do của nhà họ Doanh, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, mong Vạn Kiếm Cốc đừng làm ra việc gì hại mình”.
“Ha ha ha!”
Nghe nói thế trưởng lão Thanh Sơn ngửa mặt cười: “Thái Bá, với thân phận của tôi và ông mà lại so đo chỉ vì một tên hậu bối, thế chẳng phải khiến người trẻ chê cười sao?”
Cho dù Thái Bá hay trưởng lão Thanh Sơn đều là những người đã lâu không xuất hiện ở thế gian, đến được cảnh giới của họ, dù ở ngoài lãnh thổ cũng thuộc về nhóm người đứng hàng đầu.
Nếu làm loạn ra chuyện gì không vui, thậm chí đánh nhau chỉ vì trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Thanh Dương, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện trong bữa cơm của người khác.
Bản thân trưởng lão Thanh Sơn cũng là một trong những nhân vật tầm cỡ có tiếng tăm, nghe nói ông ta từng tháp tùng vương tử Chu nên về thân phận và địa vị vẫn cao hơn Thái Bá một bậc.
Nhưng bây giờ nhà họ Cơ đã lánh đời không còn xuất hiện nữa, sau bao nhiêu năm tích lũy, nhà họ Doanh đã có chút thế lực.
“Thanh Sơn, thật ra chung quy lại ông cũng chỉ muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Tiêu Chính Văn thôi, một hậu bối đáng để các ông nhắm vào sao?”
Thái Bá nhíu mày nói.
“Hừ, cứ như nhà họ Doanh các ông phải bảo vệ Tiêu Chính Văn vậy, lẽ nào các ông còn muốn tạo ra Bạch Khởi thứ hai sao? Nhớ đấy, một vài thế cân bằng tốt nhất đừng nên phá vỡ, nếu không không chỉ sẽ gây ra đại loạn mà còn không có lợi gì với nhà họ Doanh”.
Câu nói này của Thanh Sơn như đang cảnh cáo, cũng như là lời nói phá tan mục đích cuối cùng của nhà họ Doanh.
“Bạch Khởi thứ hai?”
Thái Bá khẽ lắc đầu nói: “Cậu ta không phải là Bạch Khởi, cũng không thể đạt đến độ cao như Bạch Khởi, chẳng qua hàng ngàn năm nay, thế tục chỉ có một mình cậu ta được thế thôi, cần gì phải đưa cậu ta vào chỗ chết?”
“Nếu tôi nói cậu ta giết Đồng Nhi thì sao? Giết con của tôi, lẽ nào Thanh Dương tôi phải nhẫn nhịn cơn tức này sao?”, trưởng lão Thanh Dương ngẩng phắt lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Thái Bá.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong những lý do Thanh Dương không thể không giết Tiêu Chính Văn.
Quan trọng hơn là lúc này Trần Huy Tổ đã quy thuận về với điện Thần Long, chuyện cũ trước kia giữa ông ta và nhà họ Trần là một vết nhơ trong đời ông ta.
Nếu để Tiêu Chính Văn làm bại lộ chuyện này thì cực kỳ bất lợi với ông ta.
Hơn nữa đến nay Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã đột phá Thiên Cảnh, ở một mức độ nào đó, điều trưởng lão Thanh Dương lo lắng nhất vẫn là sau này sẽ bị Tiêu Chính Văn và Trần Huy Tổ tính sổ.
Thế nên cho dù là Thái Bá hay thiếu chủ nhà họ Doanh ra mặt thay cũng không thể ngăn được trận quyết chiến vào đêm nay.
Cùng lúc đó tin tức nhà họ Doanh cử người đến khuyên nhủ trưởng lão Thanh Dương đã truyền đi khắp cả ngoài lãnh thổ.
Các thế lực đều đã cử người chạy đến lăng Thiên Tử, dù sao trận chiến này cũng là cơ hội học hỏi ngàn năm hiếm gặp với họ.
Hơn nữa kết quả của trận chiến này cũng liên quan đến hướng đi tình hình tương lai của vùng ngoài lãnh thổ.
Nếu Tiêu Chính Văn thắng thì điện Thần Long sẽ thoát khỏi ràng buộc, cho dù là các thế lực ngoài lãnh thổ có thừa nhận điện Thần Long hay không, nó cũng sẽ trở thành một trong các thế lực mạnh nhất ngoài lãnh thổ.
Ngược lại nếu Tiêu Chính Văn thua, hoặc chết trong tay trưởng lão Thanh Dương thì không chỉ điện Thần Long phải đối mặt với sự thanh trừng của các thế lực mà ngay cả thế tục cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng khi mọi người đang suy đoán kết quả trận chiến thì lại có tin tức truyền đến, khiến suy nghĩ của mọi người về Tiêu Chính Văn giảm xuống.
“Thảo nào lúc đó Tiêu Chính Văn có dự định sẵn như thế, hóa ra là liên hệ với nhà họ Doanh”.
“Dù sao cũng là một hậu bối, tìm chỗ dựa ra mặt cũng là chuyện đương nhiên, nhưng cậu ta không nên giết con trai của trưởng lão Thanh Dương, chuyện này dù có người nhà họ Doanh ra mặt cũng không giải quyết được”.
“Mối hận cướp vợ, mối thù giết con trai, không đội trời chung, trưởng lão Thanh Dương đâu thể dễ dàng tha cho cậu ta”.
Thoáng chốc mọi người đều bàn luận sôi nổi.
Chướng 2527: Tôn giả Hằng Hư
Không lâu sau lại có tin tức mới truyền đến, Thái Bá nhà họ Doanh đích thân ra mặt, kết quả bị trưởng lão Thanh Dương từ chối.
Hơn nữa trưởng lão Thanh Sơn bên Vạn Kiếm Cốc cũng đến lăng Thiên Tử.
Tin tức này vừa được truyền ra ngoài, các thế lực đều náo động.
Cho dù là Thái Bá hay Thanh Sơn cũng có tầm ảnh hưởng mà không ai có thể so sánh ở ngoài lãnh thổ.
Không ngờ chỉ vì một hậu bối trẻ tuổi mà lại làm động đến nhân vật tầm cỡ như vậy ra mặt.
“Dù nhà họ Doanh ra mặt, bên Vạn Kiếm Cốc cũng sẽ không tha thứ dễ dàng. Giết chết Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản vì trả thù cho Cố Đồng”.
Lúc này một ông lão tóc bạc bỗng bước ra khỏi đám người, vuốt râu nói.
Địa vị của ông lão này cũng không tầm thường, là một trong ba vị tạo ra Hằng Sơn – một trong năm đại danh sơn.
“Tôn giả Hằng Hư”.
Người vừa nói đó cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù thân phận của ông ta không tầm thường nhưng chưởng giáo Thái Hư Không ít nhiều gì còn kém hơn người tạo ra năm đại danh sơn một bậc.
Phải biết là năm đại danh sơn tung hoành ở đất Hoa Quốc hàng ngàn năm, bất kể vương triều thay đổi thế nào, năm đại danh sơn vẫn luôn tồn tại, chỉ điều này thôi cũng nói lên được nền tảng của năm đại danh sơn rất mạnh.
“Không hẳn là tôn giả gì đâu, ngược lại là Đạo Nguyên ông mới khiến tôi không nhìn thấu”, ánh mắt tôn giả Hằng Hư nhìn về phía Đạo Nguyên cũng khá nghiêm túc, vì ông ta đã đạt đến Đế Cảnh đỉnh cao vào một trăm năm trước.
Nhưng với thực lực của ông ta mà vẫn không thể nhìn thấu được Đạo Nguyên, chứng tỏ cảnh giới hiện tại của Đạo Nguyên đã cực kỳ gần với Thiên Cảnh rồi.
“Tôn giả nói đùa rồi, thật ra bây giờ tôi và ông đều nên hổ thẹn mới đúng, bị một hậu bối vượt qua, chúng ta còn mặt mũi này tự xưng là tôn giả ư?”
Đạo Nguyên vừa tự cười nhạo mình vừa ẩn ý ám chỉ tôn giả Hằng Hư, lúc này Tiêu Chính Văn hẳn xem là kẻ thù chung của họ.
“Thật ra chưa chắc như những gì Đạo Nguyên nói, tên nhóc Tiêu Chính Văn có đột phá Thiên Cảnh thật hay không vẫn cần phải chứng thực, hơn nữa đêm hôm trước trận chiến lại mời ra để cầu hòa thì tám mươi phần trăm là sợ Thanh Dương rồi”.
“Đến mức đó chỉ cần cảm thấy sợ hãi thì kết quả đã xác định được rồi”, tôn giả Hằng Hư lắc đầu nói.
Dù sao trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh không chỉ là muốn liều mạng hết sức mà còn có sự tự tin.
Với cường giả Thiên Cảnh, nếu lòng tin lay chuyển thì là chưa đánh đã thua một nửa.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trưởng lão Thanh Dương lại đến lăng Thiên Tử, điều hòa hơi thở, nghỉ ngơi.
“Tôi nghĩ không đến mức đó, Tiêu Chính Văn cũng từng gặp phải các đối thủ mạnh ở ngoài lãnh thổ, nhưng có lần nào nhờ được người giúp chưa? Tám mươi phần trăm là do nhà họ Doanh chủ động, mà bản thân Tiêu Chính Văn lại không biết chuyện”, Đạo Nguyên lắc đầu nói.
Nghe thế tôn giả Hằng Hư cũng chỉ cười không nói, sau đó hai người cùng đi về hướng lăng Thiên Tử.
Hai người xuất hiện cùng lúc làm những người đã đến đều ngạc nhiên.
Đạo Nguyên ngược lại không thấy gì nhưng tôn giả Hằng Hư thì khác, đó là người cấp tổ sư khai hoang lập ra môn phái, thậm chí địa vị còn cao hơn mấy cậu chủ Chiến Quốc.
Quả nhiên lúc nhìn thấy tôn giả Hằng Hư, Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn chủ động bước đến chắp tay với tôn giả Hằng Hư.
“Xin chào tiền bối Hằng Hư”.
Mặc dù chỉ là một câu tiền bối nhưng đủ nhận ra uy thế cao của Hằng Hư ngoài lãnh thổ chắc chắn là thứ không ai so sánh được.
Lúc này Ngụy Vinh Kỳ và Long Cổ cũng lần lượt chạy đến xem trận chiến.
Long Cổ có thể tự mình đến cũng chứng tỏ giá trị của trận chiến này.
“Người kia chắc là một trong các tổ sư khai hoang của Hằng Sơn nhỉ?”, Long Cổ nhìn về phía Hằng Hư.
“Đúng thế, chính là tôn giả Hằng Hư”, Ngụy Vinh Kỳ gật đầu nói.
“Xem ra trận chiến này thu hút không ít mấy lão già chưa xuất đời”.
Nói đến đây, ánh mắt Long Cổ lập tức nhìn về hướng Tây Bắc, chỉ thấy một luồng sáng đang chiếu đến lăng Thiên Tử với tốc độ cực nhanh.
Chương 2528: Bữa cơm gia đình đoàn tụ
“Tướng quân Long, như ông thấy đấy, nhà họ Doanh sẽ bảo người như Thái Bá đến cầu xin cho Tiêu Chính Văn thật sao?”, Ngụy Vinh Kỳ lại cực kỳ nghi ngờ về điều này.
Thân phận của Thái Bá rất cao, thậm chí địa vị của Trương Nghi vẫn thấp hơn Thái Bá.
Người có thể chèn ép được Thái Bá cũng chỉ có Thương Ương – người ở niên đại đó, nhưng những người đó sẽ xuất hiện vì chút tranh chấp của hậu bối sao?
“Thật hay giả đã không còn quan trọng nữa, bây giờ mọi người đã bàn luận khắp nơi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý của Tiêu Chính Văn, đạt đến cảnh giới của họ, dù có một chút dao động về tâm lý đều sẽ ảnh hưởng đến trận chiến cuối cùng”.
Long Cổ cực kỳ bình thản giải thích.
Thật ra không phải Long Cổ xem thường Tiêu Chính Văn mà là đạt đến bậc Thiên Cảnh, trạng thái tâm lý sẽ phát huy tác dụng quan trọng với một người.
Cho dù sự xuất hiện của Thái Bá có liên quan đến Tiêu Chính Văn hay không thì kết quả vẫn có liên quan mật thiết đến Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn có tức giận hay khinh thường đều ảnh hưởng đến tâm lý của cậu ta, lúc đó Tiêu Chính Văn vẫn còn có thể bình tĩnh ăn mừng sao?
“Có lẽ ý định của nhà họ Doanh là giúp Tiêu Chính Văn qua được một cửa ải, nhưng không ngờ lại giúp ngược cho chúng ta, chỉ cần tâm lý của Tiêu Chính Văn hơi dao động thì cậu ta sẽ thua trận chiến này”.
Bây giờ ngay cả Long Cổ cũng đã nói thế, đủ để thấy chuyện này chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn với Tiêu Chính Văn.
Đôi khi lợi dụng tình thế cũng là một sự so tài thầm lặng của cao thủ, so về trạng thái tâm lý.
So với Tiêu Chính Văn, dù sao trưởng lão Thanh Dương cũng sống mấy ngàn năm, có khả năng thuần thục kiểm soát được tình thế.
Dù chỉ là một tia cơ hội, ông ta cũng không bỏ qua.
Lúc này đại diện của các thế lực gần như đã đến lăng Thiên Tử, trận pháp Thiên Kính giữa không trung cũng truyền hết mọi chuyện xảy ra ở đây ra ngoài.
Trận chiến này là trận chiến có tiếng nhất trong hàng ngàn năm qua ở ngoài lãnh thổ, quyết đấu giữa các cao thủ Thiên Cảnh, cũng có lợi ích với các hậu bối đó.
Những thứ học hỏi được trong trận chiến này có lẽ không phải là thứ người khác có thể dạy.
“Tiêu Chính Văn vừa quay về từ thành Minh Nguyệt, bây giờ đang trong giai đoạn tâm trạng bất ổn, nhìn lại trưởng lão Thanh Dương vẫn luôn sẵn sàng, có thể nói từ lúc bắt đầu Tiêu Chính Văn đã thua rồi”.
“Cộng thêm trưởng lão Thanh Dương đã giữ vững ở tầng Thiên Cảnh hàng ngàn năm, còn Tiêu Chính Văn chỉ vừa mới đột phá cảnh giới này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thua trong trận chiến này”.
Đạo Nguyên chắp hai tay ra sau lưng, trầm giọng phân tích.
“Thua? Tôi thấy cậu ta chắc chắn chết mới đúng”, Khổng Tề Thiên lạnh lùng nói.
Ông ta tự biết cả đời này cũng không thể vượt qua Tiêu Chính Văn nữa, cũng đừng hòng thoát khỏi Tiêu Chính Văn nên ông ta mong Tiêu Chính Văn sẽ là một trong những người chết trong tay Thanh Dương.
Mặc dù ông ta rất mong mọi chuyện đều trở thành sự thật nhưng trực giác lại mách bảo ông ta rằng Tiêu Chính Văn không dễ chết như thế, trận chiến này Thanh Dương cũng sẽ không dễ dàng đánh thắng như mọi người nói.
Còn đám người Caseus cũng luôn mong Tiêu Chính Văn sẽ chết ở lăng Thiên Tử.
“Sắp đến mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn, chẳng lẽ anh ta không dám đến”.
Có người nhìn sắc trời khẽ nhíu mày nói.
Thật ra không phải Tiêu Chính Văn nhát cáy mà là do Khương Vy Nhan dẫn theo hai đứa con của anh đến Đế Khư, còn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn lớn, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn tụ.
Sau khi ăn xong, Tiêu Chính Văn lại đánh hai ván cờ với Viên Thiên Canh rồi mới đứng lên đi đến lăng Thiên Tử.
“Chồng à, chẳng phải anh vừa mới từ thành Minh Nguyệt về à? Sao còn muốn đi ra ngoài nữa?”, Khương Vy Nhan không yên tâm hỏi.
“Anh đi xử lý chút việc nhỏ, đi một lúc rồi về, em ngủ với con trước đi đừng lo cho anh”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
“Vâng, vậy anh đi nhanh về nhanh nhé, con trai còn khăng khăng bảo anh kể chuyện cho nó đấy”, nói rồi Khương Vy Nhan ôm Quân Quân nói: “Quân Quân, nói tạm biệt với bố nào”.
“Tạm biệt bố, bố nhanh về kể chuyện cho Quân Quân nhé”, Quân Quân chớp mắt, nũng nịu nói.
“Quân Quân ngoan, nghe lời mẹ, lát nữa bố sẽ về”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Quân, lúc này mới xoay người ra ngoài.
Không lâu sau, trên bầu trời lăng Thiên Tử nổi lên một đợt sóng, sau đó một bóng người bước ra từ trong đó.
“Là Tiêu Chính Văn”.
Có người chỉ về hướng Tiêu Chính Văn xuất hiện, lớn giọng nói, những người khác vội vàng nhường ra một con đường.
Trưởng lão Thanh Dương mở mắt ra, ánh mắt ông ta hiện lên hai tia sáng lạnh lùng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn ở trong không trung.
Mọi người đều chủ động lùi ra một khoảng, để lại chiến trường rộng rãi.
Chương 2529: Lão già cổ hủ
“Cậu Tiêu”.
Trần Huy Tổ thấy Tiêu Chính Văn đến bèn tiến lên một bước, tay cầm giáo màu bạc quay sang tức giận nhìn Thanh Dương.
“Để tôi”.
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía trưởng lão Thanh Dương, mà Trần Huy Tổ vẫn đi theo sau Tiêu Chính Văn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kẻ thù giết bố mình, cây giáo trong tay liên tục kêu vang.
“Ồ, đây là hai đánh một sao?”
Một người đàn ông trung niên nói đùa.
“Dù hai người họ cùng tấn công cũng chưa chắc là đối thủ của người ta”, người bên cạnh cười nhạo nói.
Trưởng lão Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn và Trần Huy Tổ, cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.
“Ông ở đây quan sát là được”, chỉ còn cách chỗ trưởng lão Thanh Dương chừng một trăm bước, Tiêu Chính Văn quay sang dặn dò Trần Huy Tổ.
“Vâng!”
Mặc dù Trần Huy Tổ cảm thấy không cam lòng nhưng ông ta cũng biết rõ với thực lực hiện giờ của mình, ông ta không thể trả thù cho bố.
“Đứng quan sát?”
Trưởng lão Thanh Dương cười nhạo nói: “Với thực lực của tôi và cậu, dù chỉ là một chút lực sót lại của tôi thôi cũng không phải là thứ cậu có thể chịu nổi nhỉ? Chỉ một khí lực thôi cũng đủ để giết hắn rồi”.
“Ông vẫn nên lo cho mình thì hơn”.
Tiêu Chính Văn tự tin nói.
“Được”.
Nói rồi trưởng lão Thanh Dương đứng lên, khí tức cường giả Thiên Cảnh dâng lên, lập tức hòa làm một với trời đất.
“Trước khi đánh, tôi có một câu muốn hỏi ông”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cái chết của Trần Thế Long ư? Chuyện này không cần nói gì cả, có thực lực thì thắng, không thì bị loại, đây là phép tắc không thay đổi từ xưa”, trưởng lão Thanh Dương khí thế hùng hồn nói.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bố của Trần Huy Tổ và ông là anh em kết nghĩa, hơn nữa còn từng ra tay cứu giúp ông khi ông gặp khó khăn, đúng không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Dĩ nhiên nhưng đạt đến cảnh giới của tôi và cậu, ân oán thế gian đã không còn quan trọng nữa, thứ mọi người theo đuổi chỉ có thực lực”.
Trưởng lão Thanh Dương thản nhiên nói, không hề lộ ra vẻ áy náy nào.
“Nói cách khác sau khi ông đột phá Thiên Cảnh thì vong ơn bội nghĩa, giết cả nhà Trần Thế Huy đúng chứ?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.
Nghe anh nói thế, Trần Huy Tổ siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm Thanh Dương.
Có thể nói năm đó Trần Thế Long gần như đối xử với Thanh Dương như anh em ruột của mình, nhưng Thanh Dương không chỉ không biết ơn mà còn tàn nhẫn ra tay với nhà họ Trần, tiêu diệt cả nhà họ Trần.
“Nếu không nhờ Trần Huy Tổ may mắn thoát chết thì lúc này có lẽ ông ta cũng đã trở thành oan hồn rồi.
“Diệt cỏ tận gốc, đây cũng là quy tắc”, Thanh Dương chẳng hề cảm thấy áy náy, thản nhiên đáp.
Sau đó lại quay sang nhìn Trần Huy Tổ, cười mỉa nói: “Hôm đó ông cụ nhà họ Trần rất ngạc nhiên, thậm chí đến lúc chết họ cũng không dám tin là tôi giúp họ kết thúc một đời đau khổ”.
“Nói thật họ nên cảm ơn tôi, là tôi siêu độ cho họ”.
Nói đến đây trưởng lão Thanh Dương bật cười lớn tiếng.
Theo lý nếu để mọi chuyện biết được chuyện vong ơn bội nghĩa này thì bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy mặt đỏ tía tai, nhưng Thanh Dương lại không cảm thấy hổ thẹn, áy náy cứ như mình đã làm được một việc thiện.
Mặc dù mọi người ở đó cũng đều nhíu mày cảm thấy bất mãn với hành vi của Thanh Dương, nhưng lại e ngại thực lực và địa vị của trưởng lão Thanh Dương nên dù mọi người cảm thấy bất mãn cũng không ai dám nói một chữ.
“Thế giới này là thắng làm vua, thua làm giặc, ai bảo ông ta cứ nhất quyết làm người tốt? Tôi chưa từng cầu xin ông ta giúp đỡ, ngược lại là ông ta đoản mệnh, liên quan gì đến tôi?”
“Khổng Thánh Nhân có một câu nổi tiếng, tôn giả, thánh giả đều nhìn từ góc độ chủ quan của mình, dù tôi giết cả nhà ông ta thật, lẽ nào các vị không nên hiểu cho tôi sao?”
“Ngược lại là cậu, không biết trời cao đất dày, bàn đến chuyện đúng sai của tiền bối mới là bất đạo”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn cũng thấy nực cười với lý luận này của Thanh Dương.
Quả nhiên là học trò của nhà họ Khổng, ai nấy đều là người tàn ác, thế mà lại nói được mấy lời này, đúng là không biết xấu hổ.
“Lão già cổ hủ! Thế gian này thế mà lại có một người mặt dày như ông! Gì mà tôn giả, thánh giả đều nhìn từ góc độ chủ quan của mình, rõ ràng chỉ là mượn cớ thôi”, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng nói.
Chương 2530: Vượt khỏi phạm vi
Nghe thế trưởng lão Thanh Dương cười nhạo nói: “Đúng thế, ông ta đã ra tay giúp đỡ khi tôi nguy nan nhất, thậm chí có thể nói không có ông ta giúp thì tôi cũng không có ngày hôm nay”.
“Nhưng loại người giống ông ta lại quá xem trọng tình nghĩa và đạo đức, vốn dĩ không hợp để sống ở vùng ngoài lãnh thổ, tôi đã vượt qua ông ta lâu rồi, ngược lại là đang giúp ông ta đấy”.
“Có trách thì chỉ có thể trách ông ta quá tốt bụng, đời sau làm người nên thông minh một chút”.
Với trưởng lão Thanh Dương, những thứ gọi là giới hạn cuối của đạo đức đều là dấu vết của kẻ yếu, cường giả là người đặt ra quy tắc, càng không cần phải tuân thủ giới hạn cuối của đạo đức.
“Nói hay lắm”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn trưởng lão Thanh Dương.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, thật ra lúc cậu bảo nhà họ Doanh bảo người đến đây, cậu đã thua rồi, trận chiến này sẽ không có gì hồi hộp cả”.
Nói rồi trưởng lão Thanh Dương đã ra tay.
Chỉ thấy ánh mắt ông ta hiện lên hai luồng sáng lạnh lẽo, mà hai luồng sáng đó thoáng chốc đã biến thành hai chùm sáng như có thực thể lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Trông có vẻ rất bình thường như lại ẩn chứa sát khí.
Dù sao khoảnh khắc ánh mắt này bắn ra, trời đất đều đổi sắc.
Mặt đất bị phủ một lớp sát khí, tất cả cỏ cây hoa lá đều khô héo, cả đất trời này đều toát ra tử khí.
Trên bầu trời mặt trời đỏ rực giống như một bức màn máu, bao phủ mặt đất, thậm chí ánh mắt của mọi người cũng bị mặt trời máu này bao phủ bởi một màu máu.
“Sinh tử trời đất luân chuyển, luân hồi không ngừng. Đây là một thức bí thuật mà tôi tạo ra, luân hồi sinh tử”.
“Một ý nghĩ là sinh tử, cuối cùng đời người không thoát khỏi khổ luân hồi”.
Có sinh có tử, năng lượng sinh tử là cực hạn trên đời này.
Trời đất bị tử khí bao trùm, ngay cả người đứng xem cũng choáng váng.
Không chỉ thế, mặt trời máu đó ở trong không trung càng khiến đáy lòng mọi người sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Chỉ một chiêu đã không đơn giản là sức mạnh, đây là đang sử dụng pháp tắc của trời đất, hay nói cách khác là trưởng lão Thanh Dương mượn sức mạnh trời đất để diễn hóa luân hồi.
Thậm chí xung quanh đôi khi còn nổi lên từng trận gió, sau đó không trung bỗng trở nên tối đen, thậm chí ngay cả sao trời cũng bị bóng tối vô tận che phủ.
Giờ khắc này luân chuyển mặt trời, mặt trăng gần như được tính bằng đơn vị giây, hơn nữa mọi sự sống xung quanh đều đang bị hấp thụ.
“Đây đã vượt ra khỏi phạm vi của con người”.
Lúc này ngay cả đám người Điền Văn cũng đổi sắc mặt, đến giờ họ mới hiểu ra mình có sự cách biệt rất lớn với cao thủ Thiên Cảnh thật sự.
Mặc dù chỉ thua kém có nửa bước nhưng thực lực lại như không cùng một đẳng cấp.
Đây không chỉ là khoảng cách về cảnh giới mà là khoảng cách về đạo cảnh, thậm chí sự hiểu biết về sức mạnh đại đạo đã không cùng đẳng cấp rồi.
“Đã vượt ra khỏi phạm vi của trận pháp, chắn hẳn thuộc về thuật pháp”.
Lúc này không ít người lớn tuổi cũng thở dài.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa trận pháp và thuật pháp là thuật pháp hoàn toàn được xây dựng từ nền tảng quy tắc đại đạo, mà trận pháp chỉ sử dụng từ trường.
Trận pháp là thứ mà bất kỳ ai cũng có thể thi triển theo trận phổ, nhưng thuật pháp lại không phải là thứ mà ai cũng có thể dùng.
Có thể nói lúc này Tiêu Chính Văn đã ở trong khu vực mà trưởng lão Thanh Dương tạo ra, mà người khống chế khu vực này chính là trưởng lão Thanh Dương.
Lúc này trưởng lão Thanh Dương cười nhạo nhìn Tiêu Chính Văn, cho dù cậu ta có giỏi về trận pháp thế nào cũng không thể phá được khu vực của ông ta.
Vì đây đã vượt ra khỏi tầng trận pháp, Tiêu Chính Văn mới có bao nhiêu tuổi đâu, cậu ta làm sao có thể lĩnh hội được những thứ này?
“Không ngờ trưởng lão Thanh Dương lại có thực lực này khi đang ở tầng Thiên Cảnh, thoát khỏi ràng buộc của trận pháp, thăng cấp lên tầng thuật pháp”.
Ngay cả Long Cổ cũng nói.
“Dù sao ông ta cũng đã dừng lại ở cảnh giới này hàng ngàn năm nên đã hiểu biết về cảnh giới này hơn hẳn người thường. Lần này e là Tiêu Chính Văn gặp phiền phức lớn rồi”.
Ngụy Vinh Kỳ cũng thở dài nói.
Thậm chí đến giờ TIêu Chính Văn vẫn chưa hoàn hồn lại thì đã đi vào chỗ chết.
“Đỡ thêm một thức thuật pháp của tôi đi”.
“Băng Phong Vạn Lý”.
Ngay khi trưởng lão Thanh Dương dứt lời, gió lạnh bỗng nổi lên, hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống dường như chỉ trong thoáng chốc trên mặt đất xung quanh đều tạo ra một lớp băng dày.
Trưởng lão Thanh Dương nói sao là thế, chỉ nói một câu thôi mà đã thay đổi hiện tượng thời tiết của trời đất.
Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của mọi người.
“Quả là sức mạnh tự nhiên của lĩnh hội, thảo nào trưởng lão Thanh Dương luôn xem thường mọi thứ”.