Đổng Thừa nói liên tục, mặt mày hào hứng.
Thật ra đến cả bản thân Đổng Thừa cũng không hiểu vì sao nhà họ Đổng lại trả một cái giá lớn như vậy để đào tạo một người ở thế tục, đến cả lứa trẻ cùng tuổi ở nhà họ Đổng cũng không được hưởng ưu đãi thế này!
Đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ là một người nhỏ nhoi không có thế lực để dựa dẫm, cho dù ở trước mặt các gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ thì đây đã là điều kiện đủ để thuyết phục bất kỳ ai.
Sau khi Bạch Ngọc Trinh nghe xong cũng không khỏi ớn lạnh.
Điều kiện ưu đãi như vậy, đến cả nhà họ Bạch cũng không dám tùy ý đưa ra, xem ra lần nhà họ Đổng đã dốc hết vốn liếng rồi!
Trong vòng trăm năm giúp cho Tiêu Chính Văn bước vào Đế Cảnh, ngay cả nhà họ Bạch cũng không dám đảm bảo như vậy, dù nhà họ Bạch có thực lực ấy nhưng mọi người đều biết, để giúp một người từ cảnh giới Nhân Vương đi đến Đế Cảnh phải cần đến bao nhiêu tài nguyên!
Hơn nữa, chỉ dựa vào tài nguyên thôi thì cũng khó mà làm được, còn phải có mấy vị, thậm chí là mười mấy vị đại năng Đế Cảnh phụ trợ thì mới được!
Không rõ phải cần bao nhiêu người, chỉ biết rằng nếu thiếu điều kiện này thì vĩnh viễn dừng chân tại cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín, không cách nào tiến thêm nửa bước!
Ngay cả Bạch Ngọc Trinh, mấy ngàn năm qua, nhà họ Bạch đã dùng không biết bao nhiêu tài nguyên, hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, mà hôm nay cô ta chỉ mới được cảnh giới Nhân Hoàng, cách Đế Cảnh còn phải đi thêm một đoạn đường dài nữa!
Giờ nhà họ Đổng đã đưa ra cam kết có sức hấp dẫn như vậy, cho dù cô ta hay Tiêu Chính Văn cũng sẽ động lòng!
Chỉ cần đạt tới Đế Cảnh thì chẳng khác nào có được quyền phát biểu ở vùng ngoài lãnh thổ, bất kỳ một vị cường giả Đế Cảnh nào cũng có lãnh địa độc lập riêng mình, hơn nữa, còn có quyền trực tiếp tham dự vào bất kỳ quyết định trọng đại nào của vùng ngoài lãnh thổ!
Đây là quyền lợi đặc thù mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng vĩnh viễn không thể có được!
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là một trong số đó, với thực lực của nhà họ Đổng, chưa cần Lữ Bố ra tay, chỉ cần cao thủ Đế Cảnh thế hệ trước như Từ Vinh ra tay cũng có thể dễ dàng đẩy Tiêu Chính Văn lên vị trí người đứng đầu thế tục!
Chẳng khác gì để Tiêu Chính Văn và nhà họ Đổng cùng nhau thống trị thế tục chứ không đơn thuần chỉ có một Hoa Quốc nhỏ bé!
Ngoài mặt, thế tục đã bị vùng ngoài lãnh thổ vứt bỏ, nhưng thực tế thì không phải vậy, năm quả tim rồng đều nằm ở thế tục, di tích Long tộc có ở thế tục hay không cũng chưa biết!
Cam kết của nhà họ Đổng tương đương với việc chia cho Tiêu Chính Văn một nửa số lợi từ di tích Long tộc.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là sau khi Tiêu Chính Văn nghe xong mấy lời này cũng chỉ cười khẩy nói: “Chỉ có chút xíu lợi lộc vậy mà cũng muốn mua chuộc tôi ư?”
“Chẳng lẽ nhà họ Đổng khinh tôi, cho tôi là ăn mày à?”
Nếu Tiêu Chính Văn không nắm giữ Thiên Sơn Thư Lục, rõ như lòng bàn tay vô số bí mật từ thời thượng cổ thì quả thật cũng có khả năng bị dụ dỗ bởi điều kiện của nhà họ Đổng.
Nhưng Tiêu Chính Văn là ai?
Chỉ cần anh có Thiên Sơn Thư Lục, dù tương lai anh không tranh giành thì đó cũng sẽ là thiên hạ của anh, hơn nữa, bí mật trong di tích Long tộc cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn nắm giữ!
Dù sao năm trái tim rồng thì Tiêu Chính Văn đã chiếm được ba, chỉ còn sót lại hai quả, mà trong đó, Tiêu Chính Văn đã biết được tung tích của tim rồng Hắc Long rồi.
Chỉ còn lại một trái tim rồng, anh không tin mình sẽ không tìm được!
“Tiêu Chính Văn! Mạnh miệng thì ai cũng nói được, nhưng cái gì cũng có chừng mực thôi!” Đổng Thừa hoàn toàn bị lời nói của Tiêu Chính Văn chọc giận.
“Đâu phải tôi xem thường nhà họ Đổng mấy người, mà là cho tới bây giờ thì nhà mấy người chẳng có ai lọt nổi mắt tôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
“Cậu…”
Lời vừa dứt, Đồng Thừa hoàn toàn nổi giận!
Cả nhà họ Đổng đều không có ai lọt được vào mắt Tiêu Chính Văn?
“Ông Đổng à, nếu muốn bàn điều kiện thì tôi thấy hay là như này, từ nay họ Đổng mấy người bái nhập vào môn hạ của Tiêu Chính Văn tôi, sau này nghe tôi chỉ bảo, tôi có thể bảo đảm, toàn bộ người của nhà họ Đổng đều sẽ ở trên cảnh giới Nhân Hoàng!”
Tiêu Chính Vẫn điềm tĩnh thản nhiên mở lời.
“Cậu! Cậu…”
Đổng Thừa tức tới mức mặt mũi xanh mét, tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, không thốt nổi một lời.
Dám bảo nhà họ Đổng ông ta lạy lục làm môn hạ của một kẻ chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, lại còn phải để cho kẻ đó mặc sức sai khiến?
Quá vớ vẩn!
Từ xưa đến nay, đào đâu ra cái kiểu kỳ dị này?
“Ông Đổng, người ta thường nói thuận mua vừa bán, ông cần gì phải tức giận đến vậy, vả lại, ông cũng đâu phải người đứng đầu nhà họ Đổng, theo tôi thấy, chi bằng ông truyền đạt lại ý của tôi cho mấy vị đứng đầu nhà các ông nghe thử đi!”
“Nói không chừng, gia chủ nhà họ Đổng mấy ông đang cầu mà không được đấy!” Tiêu Chính Văn vẫn giữ vẻ mặt như thường, cứ như chuyện này là lẽ đương nhiên.