Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2133: Nổi trận lôi đình

Lúc trốn về vùng ngoài lãnh thổ, trong lòng Quảng Lăng Tử đã âm thầm thề cả đời này hắn sẽ bao giờ đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa!

Sau này gặp lại người này, bất kể thế nào hắn cũng phải tránh xa!

Hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng sẽ gặp lại Tiêu Chính Văn trên núi Long Dương!

Hai người chỉ nhìn nhau như vậy, nhất thời bầu không khí vừa quỷ dị vừa lúng túng!

Vô số đệ tử điện Huyết Ma cũng đang ngẩng đầu ngóng trông, lẳng lặng chờ đợi thánh sứ của Cửu U Cung ra tay giết Tiêu Chính Văn, nhưng chừng năm phút trôi qua, Quảng Lăng Tử vẫn không hề nhúc nhích.

Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua Dưỡng Thần Đan trong tay Quảng Lăng Tử, lạnh nhạt chìa tay ra nói: "Mang qua đây!"

Quảng Lăng Tử không khỏi nuốt nước bọt, niềm vui luôn tới quá đột ngột khiến người ta không đón nhận nổi!

Vốn dĩ một trăm viên Dưỡng Thần Đan này đủ để cho Quảng Lăng Tử khôi phục bảy mươi tám mươi phần trăm, nhưng ai ngờ nửa đường lại bị Tiêu Chính Văn cướp mất?

Dù Quảng Lăng Tử không cam lòng nhưng vẫn cắn răng đưa hộp gỗ trong tay qua.

"Đây là..."

Tiêu Chính Văn mở hộp gỗ ra, thấy bên trong đều là viên thuốc màu đỏ máu, cau mày hỏi một câu.

"Dưỡng Thần Đan! Có thể điều hòa nội thương, là... là thánh dược trị thương của huyết tộc!", Quảng Lăng Tử lắp ba lắp bắp trả lời.

Thấy Tiêu Chính Văn nhét thẳng hộp gỗ vào trong ngực áo, khuôn mặt Quảng Lăng Tử cũng méo mó theo!

Nếu không phải đang ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì e rằng hắn đã đã chửi tục luôn rồi!

Thấy cảnh tượng này, ngay cả Từ Lương cũng ngơ ngác.

Nhất là ông lão đi theo sau lưng Quảng Lăng Tử, lại nhìn về phía Quảng Lăng Tử với vẻ nghi ngờ khó hiểu.

Trong hộp gỗ này có hai trăm viên Dưỡng Thần Đan, đối với Quảng Lăng Tử nó có nghĩa là gì không cần phải nói nữa!

Thật ra ban đầu, Quảng Lăng Tử nghe đối phương nói là cao thủ tới từ thế tục, cũng không phải không nghĩ tới Tiêu Chính Văn, chỉ là Bắc Vực khác Đông Vực, trận pháp thông đạo gần đây đều nối về hướng Bắc Vực.

Tiêu Chính Văn không có oán thù gì với Bắc Vực, càng không thể nào bỗng dưng vô cớ đánh đến điện Huyết Ma, hắn mới đưa ông lão cùng tới đỉnh núi Long Dương.

Nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương đúng là Tiêu Chính Văn.

Những người khác sao có thể biết được sự sợ hãi và kiêng kỵ từ đáy lòng của hắn đối với Tiêu Chính Văn?

"Thánh Sứ thế này là..."

Ông lão thật sự hơi bối rối, mỗi một viên Dưỡng Thần Đan đều cần tới máu tươi của hơn mười ngàn người, mỗi hai năm mới có thể luyện chế được, hai trăm viên Dưỡng Thần Đan dù đối với điện Huyết Ma cũng là một khoản tài sản không nhỏ!

Mà Quảng Lăng Tử lại thẳng thừng tặng nhiều Dưỡng Thần Đan như vậy cho người ta?

Hơn nữa, người này còn là kẻ địch chung của Cửu U Cung và điện Huyết Ma, hắn làm như thế thật khiến người ta khó hiểu!

"Thánh sứ, người tôi vừa nói chính là hắn! Người này không chỉ đánh điện Huyết Ma, còn hút hết tinh huyết của Long Ma Thiên Tôn!"

Từ Lương chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi rống to.

Nhưng Quảng Lăng Tử lại không thèm nhìn ông ta lần nào, vẫn hơi cúi đầu như cũ, đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, ngay cả thở hắn cũng không dám thở mạnh!

"Xin thánh sứ đòi lại công bằng cho điện Huyết Ma chúng tôi!"

Từ Lương thành khẩn van xin lần nữa.

"Thánh sứ, cậu làm sao vậy?", ông lão cau mày nhìn về phía Quảng Lăng Tử.

Sao Quảng Lăng Tử lại như có dáng vẻ bối rối? Chẳng lẽ là vết thương cũ tái phát?

Tiêu Chính Văn nhận hộp gỗ, chỉ về phía Từ Lương, nói: "Tôi muốn biến người này thanh nước máu!"

"Được!"

Quảng Lăng Tử vội vàng gật đầu, thậm chí không dám có bất kỳ ý định phản bác nào!

Cái gì?

Cả người Từ Lương cũng bối rối, nghiêng đầu nói với Quảng Lăng Tử: "Thánh sứ, thánh sứ.... vừa nói gì cơ?"

"Ông điếc sao? Anh ta nói muốn biến ông thành nước máu, ông phải để cho anh ta ra tay, hiểu chưa?", Quảng Lăng Tử cắn răng nghiến lợi nói.

"Thánh sứ nói gì cơ? Vừa nãy tôi đã tự tay gửi thánh sứ hai trăm viên Dưỡng Thần Đan nhờ thánh sứ giúp đỡ rồi mà! Không đòi lại công bằng cho điện Huyết Ma tôi thì đã đành, giờ còn muốn ngồi nhìn hắn giết tôi ư?"

Từ Lương nhìn Quảng Lăng Tử đầy vẻ khiếp sợ, thậm chí không dám tin vào lỗ tai mình.

"Thánh sứ, làm như vậy quả thật không ổn, giữa Cửu U Cung chúng ta và điện Huyết Ma đã có mối quan hệ từ trước, huống chi nơi đây là điện Huyết Ma, sao chúng ta phải sợ một mình cậu ta chứ!", ngay cả ông lão sau lưng Quảng Lăng Tử cũng chướng tai gai mắt.

"Vậy ông nói xem nên làm gì đây?", Quảng Lăng Tử lập tức nổi trận lôi đình, hét lên giận dữ với ông lão.
Chương 2134: Giải cứu Hận Thiên

Ông lão lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Dĩ nhiên là hợp sức với điện Huyết Ma giết cậu ta”.

“Chết tiệt!”

Quảng Lăng Tử sắp bị đám ngu ngốc này làm cho tức chết rồi, lẽ nào chúng không nhìn ra mình không dám ra tay với Tiêu Chính Văn à?

“Lẽ nào đám người Bắc Vực chưa từng nghe nói đến danh xưng của Tiêu Chính Văn, ngay cả ông cũng chưa từng nghe nói đến vua Bắc Lương sao? Anh ta chỉ nổi tiếng ở thế tục thôi sao?”

“Mấy ngày trước, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng phải cúi đầu chịu thua trước anh ta, mẹ kiếp, ông đây sao có thể chọc vào anh ta được chứ? Chẳng lẽ các ông tự đại đến mức cho rằng điện Huyết Ma có bản lĩnh hơn Thiên Đạo Minh Ước, căn cơ thâm sâu hơn?”

“Nếu người ta đã dám đến, hơn nữa còn chỉ đến một mình, chứng tỏ người ta có bản lĩnh đó. Giết? Các ông cũng không soi gương thử xem mình là cái thá gì?”

“Nếu các ông chê mình sống quá lâu thì có thể tự ra tay, nhưng đừng kéo ông đây làm bia đỡ đạn”.

Quảng Lăng Tử tức đến mức mắt đỏ ngầu, chỉ vào ông lão và mấy người Từ Lương mắng.

Hơn nữa quan trọng nhất là hắn bị Tiêu Chính Văn cướp mất hai trăm viên Dưỡng Thần Đan, lòng hắn đau như đổ máu.

Nếu không trút được cơn giận này thì e là phải nhịn đến mức vết thương cũ phát tái mất.

Ông lão và Từ Lương đang chạm vào “họng súng” của hắn, Quảng Lăng Tử cũng mặc kệ thể diện mặt mũi gì đó nói thẳng ra những lời trong lòng.

Ông lão và Từ Lương đều bị Quảng Lăng Tử mắng đến ngu người, sững sờ đứng đó hồi lâu cũng không thốt ra được nửa chữ.

“Nếu các người cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này thì cứ đi tìm Huyết Ma Chí Tôn về, nếu không thì đồng ý với yêu cầu của anh ta, tha cho anh ta”.

Nói rồi, Quảng Lăng Tử phất tay áo đứng sang một bên, quay đầu đi không nhìn đến mấy người Từ Lương nữa.

Thấy Quảng Lăng Tử đã không còn để tâm đến chuyện này nữa, mấy người Từ Lương và ông lão cũng sửng sốt.

Nếu đến giờ vẫn không hiểu ý của Quảng Lăng Tử thì đúng là ngốc đến đáng thương.

Lúc này ngay cả hàng ngàn cao thủ cảnh giới Nhân Vương của điện Huyết Ma cũng không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

Không ngờ một chàng trai đến từ thế tục lại có thể ép buộc Thiên Đạo Minh Ước cúi đầu chịu thua?

Hơn nữa ngay cả thánh sứ Quảng Lăng Tử của Cửu U Cung cũng không dám nói nửa chữ không trước mặt anh ta, mà tỏ ra sợ hãi với Tiêu Chính Văn trước mặt cả Bắc Vực.

Tiêu Chính Văn quay đầu sang cười mỉa nói với Từ Lương: “Thế nào? Ai sẽ biến thành vũng máu đây?”

“Thánh sứ!”, lần này Từ Lương sợ thật rồi, quỳ xuống hướng về phía Quảng Lăng Tử.

Nếu biết trước như vậy ông ta đã không nói mấy lời ngang ngược đó rồi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn, ông ta không dám mong quá nhiều là Quảng Lăng Tử sẽ ra tay đánh Tiêu Chính Văn, nhưng ít nhất cầu xin một chút chắc là được nhỉ?

“Thánh sứ, lẽ nào…”

“Câm miệng! Chọc giận người này rồi, điện Huyết Ma sẽ tan biến thành mây khói, còn cầu xin gì đó, thật xin lỗi, tôi… không có thể diện lớn đến thế”, Quảng Lăng Tử áy náy nói.

Lúc này khí tức trên người Tiêu Chính Văn đã chứng tỏ mọi thứ, bây giờ người ta đã là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hơn nữa thực lực cực mạnh, hắn có tư cách gì cầu xin cho Từ Lương?

Đáp án là không!

Ngay cả núi Huệ Mi ở ngoài lãnh thổ hoặc là Cửu U Cung cũng không nắm chắc chứ đừng nói đây là điện Huyết Ma, hắn cũng không muốn chọc vào Tiêu Chính Văn.

Hắn biết rất rõ với thực lực của Tiêu Chính Văn, cộng thêm sức chiến đấu của cây giáo Bá Vương, muốn đánh bại Tiêu Chính Văn e là chuyện không thể.

Trừ khi các đại tài ở chiến trường ngoài vũ trụ về có lẽ còn có thể trấn áp được Tiêu Chính Văn, nhưng muốn giết anh cũng không phải là việc dễ dàng.

Tiêu Chính Văn cũng tiến ra một bước đi thẳng đến trước mặt Từ Lương, cười mỉa nói: “Nhìn thế giới này lần cuối đi”.

Anh vừa dứt lời, một luồng sức mạnh cuồn cuộn ập đến.

Mặc dù Từ Lương cảm thấy rất sợ hãi nhưng người có địa vị thấp kém còn tham sống sợ chết thì ông ta sẽ buông tay đợi chết sao?

Trong một tích tắc, một luồng sức mạnh phát ra từ trong người ông ta, nhưng ông ta và Long Ma Thiên Tôn kém nhau không chỉ một bậc.

Ngay cả Long Ma Thiên Tôn cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn thì chút thực lực đó của ông ta càng không đáng là gì.

Dường như ngay khi ông ta có ý định phản kháng, Tiêu Chính Văn lập tức tung ra một cú đấm.

Uy lực của cú đấm này đánh bay vũ trụ, chỉ là cuồng phong của cú đấm cũng đã khiến hư không xung quanh đều trở nên méo mó.

Không chỉ là Từ Lương mà ngay cả các đệ tử điện Huyết Ma bên cạnh hắn cũng văng ra xa.

Cho đến lúc này hắn mới nhận ra rốt cuộc Tiêu Chính Văn đáng sợ đến mức nào.

Sức mạnh khủng khiếp đó là thứ mà ông ta không thể nào với đến được, sức mạnh của ông ta và Tiêu Chính Văn quả thật như cách biệt giữa lửa và ánh trăng.

Ông ta thậm chí không còn sức để đỡ đòn tấn công của Tiêu Chính Văn, cú đấm với sức mạnh vô song khiến Từ Lương lộn nhào dưới đất, một nửa cơ thể cũng bị đánh hỏng.

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một lực hút vô hình hút cả người ông ta từ dưới mặt đất lên.

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn bóp lấy cổ Từ Lương lạnh lùng nói: “Tôi muốn hủy diệt Long Ma Thiên Tôn ở điện Huyết Ma đấy thì sao?”

“Tôi muốn giẫm đạp lên điện Huyết Ma của ông đấy thì thế nào?”

“Điện Huyết Ma dám nói nửa chữ không!”

Lúc này cả người Tiêu Chính Văn toát ra sát khí ngút trời.

“Bùm!”

Không để Từ Lương lên tiếng, Tiêu Chính Văn hơi dùng sức, Từ Lương lập tức biến thành sương máu.

Cả hiện trường đều lặng im như tờ.

Cả núi Long Dương đều chìm trong yên tĩnh, mọi người chỉ sững sờ nhìn cảnh tượng này nhưng lại không dám thở mạnh.

Như Tiêu Chính Văn đã nói, anh không chỉ muốn phế bỏ Long Ma Thiên Tôn mà còn muốn giết Từ Lương, ai dám nói nửa chữ không?

Ngạo mạn quá!

Bá đạo cực kỳ!

Mấy ngàn năm nay, ai dám giết người ở địa bàn của điện Huyết Ma?

Nhưng Tiêu Chính Văn không chỉ giết mà còn tự tay giết chết Từ Lương ngay trước mặt mọi người, trong ánh mắt chăm chăm của mọi người.

“Thánh sứ, chuyện này…”

Ông lão bất lực nhìn Quảng Lăng Tử.

“Ông ta đáng chết”, Quảng Lăng Tử nghiến răng nói.

“Nhưng… Huyết Ma Chí Tôn về đây thì chúng ta phải giải thích thế nào mới được, mặt mũi của Cửu U Cung để ở đâu?”, sắc mặt ông lão cực kỳ khó coi.

Dù sao nơi này cũng không phải là Cửu U Cung, ở đây họ chỉ có thể xem là khách cư trú, Huyết Ma Chí Tôn đã giao lại an nguy của điện Huyết Ma cho hai người họ trước khi đi.

Nhưng kết quả thì sao?

Trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn không kiêng dè gì tung hoành ở điện Huyết Ma mà họ lại đứng ngoài nhìn?

“Hừ, mặt mũi? Chỉ có người sống mới nói đến mặt mũi thể diện, người chết rồi mọi thứ đều không còn”, Quảng Lăng Tử không kiên nhẫn nói.

Nghe thế ông lão không khỏi nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi.

Nếu chuyện hôm qua truyền ra ngoài, không chỉ danh tiếng của điện Huyết Ma bị tổn hại mà ngay cả Cửu U Cung bọn họ cũng mất sạch thể diện.

Còn ông ta và Quảng Lăng Tử thì không chừng sẽ trở thành chuyện cười sau bữa cơm của người khác.

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, mắt nhìn lướt qua các đệ tử điện Huyết Ma, thế nhưng không một ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Tiêu Chính Văn.

“Xem ra Bắc Vực sắp có sự thay đổi rồi”, lão Cổ thở dài.

Tiêu Chính Văn không chỉ phá vỡ thần hóa bất bại mấy ngàn năm của điện Huyết Ma mà còn vạch trần bộ mặt thật của điện Huyết Ma cho người đời thấy, sau này còn ai đến để hiến tế tinh huyết nữa?

Điều này đang làm lay chuyển căn cơ của điện Huyết Ma.

Chỉ với sự thay đổi này thôi, tên của Tiêu Chính Văn đủ để ghi vào sách sử của Bắc Vực rồi.

Thậm chí danh tiếng của anh sẽ đi theo Long Dương Chân Nhân của mấy mươi ngàn năm trước.

“Hận Thiên ở đâu?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt hỏi.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Còn không giao Hận Thiên ra đây”, Quảng Lăng Tử tức giận hét lên với mấy đệ tử điện Huyết Ma bên cạnh.

“Vâng!”

Mấy đệ tử điện Huyết Ma không dám chậm trễ, vội vàng xoay người chạy về phía phòng giam.

Không lâu sau cả người Hận Thiên đầy vết thương được hai đệ tử điện Huyết Ma đỡ ra.

Lúc này Hận Thiên chỉ còn một chút hơi tàn, đến khi được đỡ đến trước mặt Tiêu Chính Văn mới miễn cưỡng mở đôi mắt đầy tơ máu.

Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Tiêu Chính Văn, ánh mắt không khỏi lóe lên hai tia sáng khác thường.

“Là… là cậu Tiêu sao?”

Hận Thiên không dám tin vào mắt mình, trong cơn vui mừng bỗng dưng hai hàng nước mắt rơi xuống.

Tiêu Chính Văn đưa hộp gỗ từ trong áo ra, lấy mấy viên Dưỡng Thần Đan cho vào miệng Hận Thiên.

Một lúc lâu sau, vết thương của Hận Thiên mới dần ổn hơn.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Tiêu”, Hận Thiên vừa nói vừa chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Chương 2135: Cứu thêm một người nữa

“Cậu Tiêu, cậu…”

Ngay khi Hận Thiên cúi người xuống với Tiêu Chính Văn, ông ta không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

Mình và Tiêu Chính Văn mới bao lâu chưa gặp mà bây giờ Tiêu Chính Văn đã là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm rồi?

Phải biết trước đó Tiêu Chính Văn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, cách biệt cả một cảnh giới lớn, với người bình thường ít nhất phải cần đến một trăm năm mới có thể thăng cấp được như vậy, còn với Tiêu Chính Văn lại chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi?

Lúc này cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao nhiều thế lực lớn lại đặc biệt để mắt đến Tiêu Chính Văn rồi.

Thiên tài như Tiêu Chính Văn không chỉ là đe dọa cực lớn với một ai đó mà với thế lực lớn một phương, Tiêu Chính Văn cũng là một mối hiểm họa vô cùng lớn.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không hề để ý đến sự kinh ngạc của Hận Thiên mà chỉ nói: “Chúng ta đi thôi”.

Hận Thiên vội nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tôi còn một thỉnh cầu, có thể cứu thêm một vị tiền bối nữa không?”

Hả?

Tiền bối?

Vai vế của Hận Thiên ở ngoài lãnh thổ có thể nói là không hề thấp, ai mà có thể khiến ông ta gọi là tiền bối vậy?

“Người này cũng là người của huyết tộc à?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

“Không, người này không phải huyết tộc, nhưng nếu không có người này, e là tôi cũng không sống đến hôm nay”, Hận Thiên nghiêm túc nói.

Thấy Hận Thiên nói hết sức chân thành như vậy, Tiêu Chính Văn cũng khẽ gật đầu, sau đó quay đầu sang nhìn Quảng Lăng Tử.

“Không được, tuyệt đối không được thả người đó”.

Một đệ tử huyết tộc bỗng nói, trong ánh mắt hắn dường như ẩn chứa sự sợ hãi.

“Anh Tiêu, nếu thả người này ra, không chỉ ảnh hưởng đến Bắc Vực mà e là cả ngoài lãnh thổ cũng sẽ bị ảnh hưởng”.

Quảng Lăng Tử nãy giờ không lên tiếng như nghĩ đến điều gì vội giải thích với Tiêu Chính Văn.

Hắn lập tức đoán được người mà Hận Thiên nhắc đến là ai, hơn nữa cũng chỉ có người đó mới có thể khiến Hận Thiên kính trọng đến thế.

Có thể nói đây đã không phải là vấn đề thể diện nữa, cho dù Quảng Lăng Tử biết rõ tính cách của Tiêu Chính Văn nhưng vẫn lên tiếng ngăn lại.

Nếu Quảng Lăng Tử không nói thế, có lẽ Tiêu Chính Văn cũng sẽ không đặc biệt để ý đến người này, hắn càng nói vậy ngược lại Tiêu Chính Văn càng tò mò, rốt cuộc là người thế nào mà ngay cả huyết tộc cũng phải sợ.

“Dẫn người đó ra đây”.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói, chỉ là giọng điệu đó hoàn toàn không cho phép cãi lại.

Không ít đệ tử điện Huyết Ma đều nhìn Quảng Lăng Tử.

Dù sao lúc này cũng chỉ có Quảng Lăng Tử là người có thân phận và tu vi cao nhất.

Quảng Lăng Tử cũng chỉ bất lực gật đầu với một đệ tử điện Huyết Ma bên cạnh, tỏ ý cậu ta mau chóng làm theo ý của Tiêu Chính Văn.

“Người này không thể dẫn ra khỏi nơi giam giữ”, ông lão phía sau Quảng Lăng Tử vội bước đến khuyên.

Lời nói của ông lão ngược lại càng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy lạ thường, Quảng Lăng Tử vốn dĩ là một trong bảy đệ tử của Huệ Mi, dù bây giờ thân phận là thánh sứ của Cửu U Cung nhưng chắc chắn hắn không có quan hệ với Cửu U Cung.

Nhưng ông lão lại khác, người mà ngay cả Cửu U Cung cũng sợ thì chắc chắn là một người cực kỳ đáng sợ.

Điều này càng khiến Tiêu Chính Văn muốn gặp người kia hơn.

Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Chính Văn, không hề có ý buông tha, Quảng Lăng Tử chỉ có thể bất lực thở dài.

Hiện giờ quyền chủ động không còn nằm trong tay họ nữa, cho dù hắn và người điện Huyết Ma không đồng ý thả người thì ai có thể ngăn được Tiêu Chính Văn?

Tóm lại không thể để điện Huyết Ma máu chảy thành sông được. Nếu không Cửu U Cung thật sự không thể nào giải thích được với Huyết Ma Chí Tôn.

“Cần tôi nhắc lại lần thứ hai không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời.

“Còn không mau làm theo ý của anh Tiêu, lẽ nào các người đều muốn chết ở đây sao?”, cuối cùng Quảng Lăng Tử không nhịn được hét lớn.

Các đệ tử điện Huyết Ma sửng sốt, sau đó lập tức chạy như bay vào phòng giam.

Không lâu sau, một ông lão bộ dạng nhếch nhác được dẫn đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua ông lão đó, cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Theo Tiêu Chính Văn thấy ông lão trước mặt này lại như một người bình thường, không hề có khí tức của cao thủ, hơn nữa Tiêu Chính Văn lại có thể thấy đôi mắt sáng long lanh như ánh trăng của ông lão xuyên qua mái tóc dài.

Điều này chỉ có thể chứng tỏ đối phương không phải là một người bình thường mà là một cao thủ trong hàng cao thủ siêu cấp.

Ít nhất người này cũng đã lĩnh hội được cảnh giới Quy Chân, thực lực của ông ta vượt xa Tiêu Chính Văn.

“Là ông ta sao?”, Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Hận Thiên nói.

Hận Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là vị tiền bối này”.

Hận Thiên vừa nói vừa chắp tay lại với ông lão đó.
Chương 2136: Viên Thiên Canh

Ông lão mờ mịt nhìn Hận Thiên và Tiêu Chính Văn, ánh mắt bỗng lóe lên tia sắc bén, khí tức đáng sợ cũng toát ra từ trên người ông lão.

Khí tức đó như có thể xuyên qua các thời đại, tách ra khỏi tầm mắt của quá khứ và hiện tại, ánh mắt ông lão đó như thể nhìn thấu vạn thế qua năm tháng.

Cho dù là bầu trời Hoa Quốc ở thế tục cũng lóe lên tia chớp.

Bầu trời cả ngoài lãnh thổ đều lóe lên tia sáng chói.

Chỉ là ngay sau đó quanh người ông lão đó bỗng mất đi tất cả uy lực, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Tiêu Chính Văn nhìn ông lão hồi lâu, biết người này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, chỉ là bị nhốt trong thời gian quá lâu, thế nên cơ thể suy yếu mới bộc phát uy lực vốn có khi được nhìn thấy lại mặt trời.

Nhưng ngay sau đó lại ngất đi vì thể lực không đủ.

“Đỡ ông ta, chúng ta đi!”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

Hận Thiên đáp một tiếng rồi sải bước đến cõng ông lão trên lưng, sau đó bước lên lưu quang đi cùng Tiêu Chính Văn.

Nhiều người bên dưới đều đưa mắt tiễn Tiêu Chính Văn rời đi, nhất là Quảng Lăng Tử và ông lão phía sau hắn, ánh mắt chứa đầu vẻ sợ hãi.

Họ kiêng dè không chỉ là Tiêu Chính Văn mà còn có ông lão không biết tên kia.

Ngay khi Tiêu Chính Văn ra khỏi núi Long Dương, Quảng Lăng Tử hung hăng giậm chậm một cái, dùng tay chỉ vào đám người bên dưới nói với đệ tử điện Huyết Ma: “Bảo họ lập tức rời khỏi núi Long Dương, nhanh chóng thông báo cho Huyết Ma Chí Tôn, xảy ra chuyện lớn rồi”.

Tiêu Chính Văn hoàn toàn không để tâm đến cuộc đại loạn trên núi Long Dương, mà một đường dẫn Hận Thiên và ông lão quay về thế tục.

Khi Tiêu Chính Văn bay đến bầu trời Long Kinh, một người đã quỳ ngay trước tòa nhà Vy Nhan đợi Tiêu Chính Văn về.

Khi nhìn rõ vẻ ngoài của người kia, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Võ Anh Hào?”

“Anh Tiêu, tôi đến xin anh Tiêu ra tay giúp đỡ nhà họ Võ tôi”, nói rồi Võ Anh Hào quỳ xuống với Tiêu Chính Văn.

“Anh Võ, không cần đa lễ, có chuyện gì vào trong hẵng nói”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn và Hận Thiên đưa ông lão cùng vào tập đoàn Vy Nhan.

Võ Anh Hào cũng đi sát theo phía sau.

Sau khi kiểm tra kỹ vết thương của ông lão, Tiêu Chính Văn cho toàn bộ số Dưỡng Thần Đan còn lại vào miệng ông lão.

Sau đó mới nói với Võ Anh Hào: “Anh Võ, nhà họ Võ làm sao thế?”

Võ Anh Hào trầm ngâm hồi lâu, khó xử nói: “Anh Tiêu, không giấu gì anh, nhà họ Võ tôi ở ngoài…”

Anh ta mới nói được một nửa, ông lão đang trong trạng thái ngất xỉu trước đó bỗng mở choàng hai mắt, cả căn phòng như lóe lên tia chớp.

Võ Anh Hào khổng khỏi ớn lạnh, nửa câu nói sau đó cũng bị anh ta nuốt ngược trở lại.

Ông lão đó trông rất quen, nhưng Võ Anh Hào nhất thời không nhớ ra tên của ông ta.

“Viên Thiên Canh cảm ơn cậu bạn đã cứu giúp”.

Khí tức ông lão đột nhiên yếu dần nói.

Mặc dù đã uống một trăm viên Dưỡng Thần Đan cũng chỉ có thể làm cho ông ta tỉnh lại, không thể khôi phục thực lực vốn có.

Chỉ như thế thôi nhưng khoảnh khắc ông lão nói chuyện, ngay cả bầu trời cũng rung chuyển, sông núi Hoa Quốc rung chuyển dữ dội như thể cũng đang đáp lại lời nói của ông lão.

Chỉ một câu nói thôi mà có thể khiến Hoa Quốc có động thái như thế?

Một lúc lâu sau, xung quanh mới yên tĩnh lại, Hận Thiên và Võ Anh Hào bên cạnh cũng toát đầy mồ hôi lạnh trên trán.

Người có tên, cây có bóng, ai mà ngờ ông lão nhếch nhác như vậy thế mà lại là Viên Thiên Canh – một vị thần minh trong truyền thuyết chứ?

“Ông là Viên Thiên Canh ư?”, Tiêu Chính Văn nhìn ông lão hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK